Phong Thần Châu

Chương 173: Ngươi Không Xứng






Lúc này, trong lòng Diệp Viên Viên cảm thấy vô cùng phẫn nộ.  
Thân là tì nữ của Tần Ninh, nếu có chút chuyện này mà cũng không làm được thì thật là mất mặt Tần Ninh, mất mặt mình mang tiếng là hoàng thể.  
“Ngươi cho rằng, ngươi thật sự thắng nổi ta sao?”  
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên toàn một vẻ lạnh băng.  
Tay cầm roi Tử Văn, bỗng chốc dâng lên một luồng khí thế.  
“Cửu Chuyển Linh Lung thể, mở!”  
Trong chớp mắt, Diệp Viên Viên nghiêng người, 9 luồng khí xoáy ngưng tụ ngay tức khắc.  
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng lóe lên.  
Lúc này, Diệp Viên Viên hóa thành một luồng sáng, bộc phát sát khí.  
Bốp…  
Một tiếng nổ vang lên, Đỗ Trầm thậm chí còn chưa nhìn thấy bóng người Diệp Viên Viên, mà chỉ cảm thấy gò má đau nhức, một dòng máu phun ra từ mũi.  
Trong nháy mắt, bóng hình của Diệp Viên Viên lại một lật nữa ép tới, roi Tử Văn trong tay cũng cuốn ra.  
Bốp…  
Một vết roi in hằn lên mặt của Đỗ Trầm.  
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Ninh hơi sững người.  
Xem ra, Diệp Viên Viên tức giận rồi…  
Cô nhóc này…  

“Đủ rồi!”  
Bỗng nhiên, một tiếng quát tháo vang lên.  
Sau khi tiếng nói đó vừa dứt thì một bóng người bước nhanh tới, hơi thở trên người bỗng chốc bộc phát.  
Một cỗ hơi thở mãnh liệt, lan rộng ra.  
“Là Trần Đông Phong!”  
Trong đám người, từng tiếng kinh ngạc hô lên.  
Trần Đông Phong, là thủ lĩnh Linh Đồ của đoàn Vân Tiêu, rất nổi tiếng trong nhóm Linh Đồ của viện Thiên Thần.  
Gã này, đích thân ra mặt rồi.  
Bỗng chốc, hiện trường trở nên căng thẳng hơn hẳn.  
Gã có cảnh giới Linh Đài tầng 9 đấy, chỉ bước thêm một bước là cao thủ cảnh giới Linh Luân rồi.  
Trần Đông Phong mặc một bộ quần áo xanh lam, tiếng nói vừa dứt thì bóng người đã vụt đi, xông về phía Diệp Viên Viên với tốc độ cực nhanh.  
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên ngay lập tức vung roi dài trong tay.  
“Ngu dốt!”  
Trần Đông Phong hừ lạnh một tiếng, vung ra một quyền.  
Bùm…  
Luồng không khí giữa hai người nổ tung gây nên một tiếng nổ vang, Diệp Viên Viên lảo đảo, không ngừng lùi lại, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mạch tái nhợt.  
Cảnh giới Linh Đài tầng 4, đấu với cảnh giới Linh Đài tầng 9, khoảng cách quá lớn!  
Mà Diệp Viên Viên lại vừa chiến đấu hai trận, linh khí bị tiêu hao quá nhiều, bây giờ không thể là đối thủ của Trần Đông Phong cảnh giới Linh Đài tầng 9 này.  
Hiện trường bỗng trở nên yên tĩnh.  
Trần Đông Phong đỡ Đỗ Trầm đứng lên, nhìn đám người Tần Ninh.  
“Một đệ tử nội viện nho nhỏ mà lại dám ở đây lớn lối, ngông cuồng tự đại”.  
Trần Đông Phong lạnh lùng nói: “Học viện Thiên Thần này có gần 10 ngàn Linh Đồ, mấy trăm Linh Tử, đệ tử nội viện lên tới hơn 100 ngàn, ngươi là cái thá gì?”  
Lời này vừa dứt, thì trong đám người bỗng chốc vang lên những tiếng cười hả hê.  
Lần này, Tần Ninh hết đường rồi nhỉ?  
Sở Phương, Tần Nhất Hàng, Chiến Thương, Sam Vũ của Thái Tử đảng lúc này cũng tỏ vẻ hả hê nhìn Tần Ninh.  
Thủ lĩnh của đoàn Vân Tiêu gọi là Trần Tiêu, cũng là một vị Linh Tử có tiếng trong nội viện Thiên Thần.  
Trần Đông Phong này có quan hệ không tầm thường với Trần Tiêu.  
Xem ra, không cần Thái Tử đảng bọn chúng ra tay thì hôm nay Tần Ninh này cũng ăn đủ hành.  
Lúc này, Tần Ninh bước lên, nhìn Diệp Viên Viên.  
“Không sao chứ?”  
“Không sao, chỉ là sơ suất, ta còn có thể chiến đấu tiếp!”, Diệp Viên Viên lúc này hơi thở dồn dập nói.  
“Không cần!”  
Tần Ninh cười nhạt rồi nói: “Ta rất thích dạy dỗ những kẻ tự cho mình là đúng!”  
“Tuy rằng ta lười tính toán nhưng mấy kẻ này không biết kính già yêu trẻ chút nào!”  
Lời nói này khiến Diệp Viên Viên sững sờ.  

Tần Ninh đang chuẩn bị tự mình ra tay sao?  
Cảnh giới Linh Đài tầng 1, muốn đấu với cảnh giới Linh Đài tầng 9 sao, nói đùa à.  
Tuy rằng nàng biết, thực lực của Tần Ninh không tầm thường, nhưng chiến đấu vượt cấp thì Tần Ninh có thể chiến đấu với cảnh giới Linh Đài tầng 4 thì đã vượt quá trí tưởng tượng của nàng rồi.  
Muốn đối phó với cảnh giới Linh Đài tầng 9, là điều không thể làm được!  
“Tần Ninh đúng không?”  
Trần Đông Phong nhìn thấy Tần Ninh lại ở đây mà thì thầm to nhỏ với Diệp Viên Viên, không để ý tới gã thì khí thế trên người lại một lần nữa bùng nổ.  
“Khu 36 này, vốn là nơi không người ở.

Ngươi nói là địa bàn của ngươi, ai đồng ý vậy?”  
“Nơi này bỏ hoang đã hơn ngàn năm, bây giờ linh khí hồi phục, mọi người nên cùng vào tu luyện với đúng.

Ngươi có tư cách gì mà chặn ở đây?”  
“Tư cách?”  
Tần Ninh bỗng bật cười.  
“Ngươi còn không xứng mà bàn chuyện tư cách với ta!”  
Phù…  
Lời này vừa nói ra, cả đám người hoàn toàn bùng nổ.  
Trần Đông Phong là ai?  
Là đệ tử linh đồ nổi tiếng trong viện Thiên Thần của cả học viện, cảnh giới Linh Đài tầng 9.  
Tần Ninh mới chỉ là cảnh giới Linh Hải tầng 9.  
So sánh giữa hai bên, chênh lệch một cảnh giới lớn, thế mà Tần Ninh lại nói Trần Đông Phong không xứng để nói về tư cách với hắn?  
Ngông cuồng!  
“Được được được!”  
Trần Đông Phong cười lạnh nói: “Rất lâu rồi mới gặp kẻ không biết trời cao đất dày là gì.

Hôm nay, Trần Đông Phong ta dù phải vi phạm quy tắc của viện thì cũng phải cho ngươi biết, học viện Thiên Thần không phải là nơi mà một đệ tử cảnh giới Linh Hải tầng 9 như ngươi làm bừa”.  
“Tới đi!”  
Bàn tay Tần Ninh giơ ra, ngón tay móc móc rồi lại nói: “Đừng khiến ta thất vọng quá nhé!”  
Nhìn cảnh tượng này, đệ tử xung quanh đã hoàn toàn câm nín.  
Tần Ninh lấy tự tin từ đâu ra vậy?  
“Muốn chết!”  
Trần Đông Phong đánh ra một chưởng tuyệt sát, một luồng chưởng lực ngưng tụ thành gió lớn, bổ thẳng về phía Tần Ninh.  
Lúc này, trong tay gã xuất hiện một cây thương dài.  
Thương dài gần một trượng, mang tới cảm giác rất nặng.  

“Trần Đông Phong giỏi dùng thương dài, thương thuật có thể gọi là xuất thần nhập hóa, phối hợp với tu vi cảnh giới Linh Đài tầng 9 thì Tần Ninh này… thật là không biết trời cao đất dày”.  
Trong đám Thái Tử đảng, Sở Phương cười lạnh nói.  
“Nhưng đừng quên, bên cạnh hắn còn một con rối thực lực đỉnh phong cảnh giới Linh Luân”, Tần Nhất Hàng vừa nói ra, vẻ mặt ảm đạm người đều biến sắc.  
Suýt nữa thì quên mất con hàng này!  
Nếu Tần Ninh gọi con rối đó ra thì sợ là mười Đỗ Trầm cũng không đủ sức mà đánh lại.  
Nhưng lần này, rõ ràng là Tần Ninh không có dự định này.  
Bàn tay vung lên, một hơi thở hùng dũng bùng lên.  
Bỗng nhiên, một thanh kiếm dài xuất hiện trong tay hắn.  
Chính là kiếm Ngọa Long.  
Tần Ninh cầm kiếm Ngọa Long, nhìn Trần Đông Phong ở phía đối diện xông tới.  
“Kiếm Ngọa Long, rồng nằm cuốn quanh, rút kiếm ra, rồng bay lên trời!”  
Trong chớp mắt kiếm dài rút ra khỏi vỏ, tốc độ nhanh như tia chớp.  
Keng…  
Bỗng nhiên, kiếm dài thoát khỏi bàn tay của Tần Ninh, đâm về phía Trần Đông Phong, lao thẳng vào mũi thương dài.  
Rắc một tiếng, bỗng nhiên mũi thương dài trong tay Trần Đông Phong vỡ nát.  
“Sao có thể như vậy!”  
Đáy lòng Trần Đông Phong lạnh lẽo.

Thương Ngân Long của gã là linh khí cao cấp nhị phẩm, phối hợp với thực lực của gã thì sao có thể bị Tần Ninh chém gãy trong một kiếm.  
“Rồng hiện ra, bay lên trời!”  
Lúc này, Tần Ninh đang lẩm bẩm thì kiếm dài cũng vẽ ra một bóng hình từ trên trời giáng xuống.

Trong chớp mắt, kiếm kia như ẩn giấu một thần long tuyệt thế, vùng vẫy, cắn xé mà xông ra giết tới.

Grào…
Tiếng gào thét vang dội toàn khu 36, khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

Lúc này, Tần Ninh bay ra, chém ngay một kiếm tới..