Phòng Thí Nghiệm

Chương 11




Edit: Thỏ

Đã tám mươi hai ngày kể từ khi ‘hắn’ rời khỏi dưỡng dịch. Sau khi rời khỏi hành tinh Palestin, chúng tôi đi đến tinh cầu Ngô Duy Hải Mạn, bởi vì ‘hắn’ nói đó là điểm đến du lịch của những cặp tình nhân; tất cả những người bước vào tinh cầu lứa đôi này đều sẽ được ái thần Eros chúc phúc. Đối với tin đồn này tôi cũng không tin lắm, tuy nhiên thủy triều Hải Mạn mỗi năm xuất hiện một lần thật khiến tôi dõi mắt chờ mong.

“Một phần thịt thăn nướng, một phần cá tuyết phi lê.”

“Vâng, xin quý khách chờ giây lát.”

Sau khi gọi món xong người đàn ông còn gọi nhân viên đem thêm một cốc nước trái cây cho nhân viên nghiên cứu, hương vị so với nước lê ép ở địa cầu cũng không khác biệt lắm; ngon miệng, ngọt thanh, nhưng nhân viên nghiên cứu lại cau mày đẩy sang chỗ khác.

Hai ngày trước bị người đàn ông quấn lấy không rời, chơi một lần dã chiến; tuy nhiên vận khí anh xui xẻo, phát sốt cả đêm. Vốn dĩ nhân viên nghiên cứu cũng không bận tâm về cơ thể ‘ngọc ngà’ của mình cho lắm, nhưng người đàn ông lại lo lắng vô cùng. Hắn áp dụng thật nghiêm phương pháp chữa bệnh, nghỉ ngơi đầy cứng nhắc, mỗi lần ăn cơm đều không cho động tới thức ăn dầu mỡ, điều này khiến nhân viên nghiên cứu nảy sinh ảo giác – cho rằng anh đã trở thành động vật ăn cỏ.

Người phục vụ bưng cơm trưa lên. Thịt thăn nướng đặt trước mặt người đàn ông được rưới nước sốt mật ong, hãy còn nóng hổi và mùi hương thơm lừng. Món phi lê cá tuyết được đặt trước mặt nhân viên nghiên cứu, từng lát được nhúng qua nước suối, mỗi lát cắt đều đặn, cầu kỳ, sạch sẽ và lấp lánh.

Nhân viên nghiên cứu nhếch môi, lấy nĩa chọc thịt cá, thi thoảng liếc mắt nhìn người đàn ông đang nhai thịt thăn.

Anh cũng muốn ăn thịt thăn và nước sốt nữa.

Người đàn ông dừng lại, thong thả ung dung cắt một lát thịt đưa đến trước miệng nhân viên nghiên cứu, mỉm cười: “Muốn ăn?”

Đôi mắt nhân viên nghiên cứu sáng lên, vội gật đầu sau đó há hồm cắn, nhưng chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng đơn điệu – –

Cắn vào khoảng không.

Đột nhiên người đàn ông rụt tay về, đem thịt nướng bỏ vào miệng mình, nói: “Em đang bệnh, không cho ăn.”

Nhân viên nghiên cứu nhìn hắn.

Hắn nhếch môi, nhướng mày, không dao động.

Vì thế nhân viên nghiên cứu đem nĩa đặt một bên, bằng một cách hết sức chuyên chú, tập trung cao độ vào vấn đề – – lạnh lùng nhìn chòng chọc người đàn ông đang ăn cơm.

Người đàn ông bị nhìn ngó thật lâu, dao cắt thịt trên tay cũng chậm lại. Hắn nhăn mặt, thở than một tiếng, rồi cắt một miếng thật to cho vào miệng.

Nhân viên nghiên cứu vô cảm nuốt nước bọt.

Đột nhiên người đàn ông vươn tay nâng cằm đối phương, rướn người hôn vào môi nhân viên nghiên cứu.

Dưới những bản tình ca nhẹ nhàng vang lên trong quán, dưới toàn thể ánh mắt của mọi người, người đàn ông điển trai lãng tử đã hôn lên môi người đàn ông điển trai khác, hành động vừa bạo gan vừa bá đạo khiến nhóm nhân viên nữ thảng thốt kêu lên.

Nhân viên nghiên cứu mê mang chớp mắt, mặc cho người đàn ông làm trò càn rỡ trong miệng mình.

Thịt thăn bị lấy đi, đôi môi của anh hoàn toàn bị ‘ăn’ cả trong lẫn ngoài.

Rốt cuộc anh cũng có thể vừa thở hổn hển, vừa gặm nhắm chút thịt thăn còn lại.

Anh nhàn nhạt nhìn về phía người đàn ông, mặt có chút nóng.

Nước sốt của thịt thăn bị hắn ta mút hết rồi.



Mùi vị cũng không tệ.

Sau khi ăn xong, người đàn ông và nhân viên nghiên cứu đi trên đường chính của tinh cầu Ngô Duy Hải Mạn, người đàn ông mua một bông hoa thật đẹp từ cô bé bán hoa, động tác ưu nhã như dân trí thức, đặt nhành hoa vào túi áo của anh.

Nhân viên nghiên cứu lấy hoa ra ngoài.

Anh không biết gần đây người đàn ông lại đọc sách lãng mạn diễm tình nào, tuy nhiên so với vẻ đẹp của bông hoa, anh lại thấy hứng thú với đặc điểm cấu tạo của nó hơn.

“Ai cứu với, du thuyền tuần hoàn gặp trục trặc, A Thụ Á bị mắc kẹt bên trong!”

Nhân viên nghiên cứu nhìn theo hướng phát ra tiếng kêu, lông vũ trắng tinh rụng rơi tán loạn, một bên cánh của con chim bị mắc vào dây cương của du thuyền, còn nó thì không ngừng rên rỉ.

Nhân viên nghiên cứu từng lật qua trang giới thiệu loài chim của Cẩm nang du lịch, nghe nói nó là ‘thần chim’ của tinh cầu Ngô Duy Hải Mạn, nó rất quý hiếm và sẽ mang lại hạnh phúc cho người có duyên.

Người đàn ông không hề do dự, liền vọt lên trước. Chân hắn đạp lên du thuyền, linh hoạt như một con báo, nhanh chóng trèo lên phía trên.

Tốc độ của hắn rất nhanh, thậm chí người qua đường còn chưa biết mô tê gì thì hắn đã đứng lên du thuyền, nhẹ nhàng tháo dây cương ra, giải cứu A Thụ Á.

Đám đông vỗ tay hoan hô tay không ngừng, dường như trong mắt họ hắn chính là một người hùng can đảm. Người đàn ông vững vàng đáp đất, đi về phía nhân viên nghiên cứu.

“Ngầu không?” Hắn hỏi.

Nhân viên nghiên cứu nhìn hắn một cái, đôi tay giấu sau lưng bất giác nắm chặt.

A Thụ Á từ trên bay xuống, nó cọ cọ vào cổ người đàn ông. Trong gia tộc đồ sộ của A Thụ Á  thì nó thoạt trông cũng không to lắm, dường như vẫn là một con chim non ra ràng.

Nhân viên nghiên cứu không kìm được mà sờ sờ đầu nhỏ xù lông của chim, A Thụ Á vui vẻ kêu to một tiếng, quạt quạt cánh.

“Cậu em nhỏ,” người đàn ông cười nói với nó, “đây là người yêu dấu của tôi.”

A Thụ Á gật đầu kêu một tiếng, động tác của nhân viên nghiên cứu cũng dừng lại.

“Tôi muốn cậu chứng kiến tình yêu này.” Giọng của anh chậm rãi và nhẹ nhàng tựa cơn gió, “hãy chúc cho tôi và em có thể hạnh phúc dài lâu.”

Ánh nắng rạng rỡ chiếu rọi tinh cầu Ngô Duy Hải Mạn, trải dài con đường được khắc lên những câu chuyện cổ tích mang sắc thái mộng mơ. A Thụ Á bay lên không trung, xoay quanh đỉnh đầu của hai người bọn họ, phát ra những âm điệu liền mạch, ngọt ngào. Trong đôi con ngươi của anh, tất cả những ồn ào đều lặng lẽ tan biến. Hết thảy đã bị một sức mạnh vô hình nào đó ngăn cách, kiến tạo nên một thế giới mới.

Thế giới này chỉ có người đàn ông nhìn thật sâu, thật lâu vào anh, tựa như những ngôi sao trong veo ngập đầy đáy mắt.