Phù Diêu

Chương 357: Hiệu quả




Đặng Ngâm không rõ Vương Quốc Hoa có phải đang dò xét mình hay không? Vương Quốc Hoa đoạt được chức chủ nhiệm khu công nghệ cao vào tay mà lại đưa cho mình, đây là không hợp lẽ thường.

- Cái này hay là chủ tịch quyết định đi.
Đặng Ngâm suy nghĩ một lát nhưng không dám nhận. Không ngờ Vương Quốc Hoa không hề do dự nói.
- Cứ đùn đẩy như vậy cũng không hay. Tôi biết anh nghĩ như thế nào, tôi chỉ có một mục đích đó là làm khu công nghệ cao sống dậy, làm theo quy hoạch của tôi. Bây giờ chỉ mới là bắt đầu, tôi có thể nói với anh không đầy hai tháng ít nhất sẽ có trăm triệu đầu tư vào khu công nghệ cao. Thời gian rất gấp, chúng ta không nên tốn thời gian ở việc nhỏ nhặt này, cứ quyết định như vậy đi.

Vương Quốc Hoa vung tay lên, Đặng Ngâm có thể hoàn toàn xác định Vương Quốc Hoa thật lòng, đồng thời trong lòng hắn lại có cảm giác nặng nề. Đặng Ngâm cố duy trì bình tĩnh đi ra rồi tới thẳng văn phòng Diêu Hiểu Hoa.

Hai người gặp mặt, Đặng Ngâm nói ý của Vương Quốc Hoa ra, Diêu Hiểu Hoa cũng rất khó hiểu. Hắn vuốt vuốt trán suy nghĩ khá lâu mới nói:
- Dù là thật lòng hay là lung lạc thì Vương Quốc Hoa cũng là người làm việc lớn.

Đặng Ngâm cũng gật đầu nói.
- Chúng ta phải quan sát thêm đã, cẩn thận không bao giờ là thừa.
Đặng Ngâm động tâm, Diêu Hiểu Hoa cũng vậy. Vấn đề là hai người sẽ không đứng dựa vào ai khi tình hình chưa rõ.

Bên chỗ Vương Quốc Hoa, Đổng Diễm Phương rất vui mừng. Sự cứng rắn của Vương Quốc Hoa làm cô thấy tương lai của công ty. Đổng Diễm Phương bây giờ muốn nhất là kiếm tiền, làm công ty lớn mạnh hơn tập đoàn của Lưu Chấn Nam, về sau gặp hắn thì cô có thể ra oai. Đổng Diễm Phương đang vui vẻ đột nhiên điện thoại vang lên. Cô cười cười xin lỗi Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa xua tay tỏ vẻ không sao. Đổng Diễm Phương vừa nghe được đã ừ ừ một tiếng tái mặt đứng lên.
- Khinh người quá đáng!

Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi nhíu mầy, Đổng Diễm Phương có phải đang diễn kịch không? Suy nghĩ này chỉ thoáng hiện rồi biến mất, hắn thấy mình quá đa nghi.

Vương Quốc Hoa thầm cười tự giễu, vào quan trường vài năm làm hắn thêm đa nghi. Đương nhiên ấn tượng không tốt của hắn đối với Đổng Diễm Phương trước đây cũng là một nhân tố trong đó.

- Quốc Hoa, bên công ty có chút chuyện, cô về xử lý.
Đổng Diễm Phương vừa nói vừa cầm túi định đi, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Cháu vừa lúc hết giờ làm, cùng sang xem một chút.
Đổng Diễm Phương hiểu Vương Quốc Hoa không muốn thấy mình bị ăn hiếp. Có con rể là chủ tịch quận Hồng Sam, Đổng Diễm Phương không đi ức hiếp người khác đã là may, đâu có lý ngược lại chứ?

Đổng Diễm Phương lên xe Vương Quốc Hoa, trên đường đi cũng giải thích có việc gì. Công ty dược Huy Hoàng có thêu một nơi ở quận làm văn phòng, một năm trả tiền thuê một lần. Kết quả vừa nãy chủ nhà đến nói không cho thuê, yêu cầu nhân viên trong văn phòng phải lập tức chuyển đi.

Tong văn phòng có mười mấy người nhưng đều là nhân viên kỹ thuật, quản lý, gần đây đang vội vàng thiết kế nhà máy mới, người ở văn phòng hiển nhiên không thể đáp ứng, lập tức gọi cho Đổng Diễm Phương.

Đổng Diễm Phương đang giải thích thì máy điện thoại lại vang lên. Đổng Diễm Phương nghe xong không khỏi nhăn nhó mặt mày nói.
- Quốc Hoa, chủ nhà còn dẫn hơn chục tên lưu manh tới uy hiếp nói nếu không dọn sẽ đập phá. Mà văn phòng báo cảnh sát nhưng 110 nói bận nhiều việc, bảo nửa tiếng nữa hãy gọi lại.

Vương Quốc Hoa nghe vậy cũng biết chuyện có mưu đồ nếu không sẽ không thành ra như vậy. quận Hồng Sam lớn như vậy, công an quận ở ngay trong khu phố trung tâm, đừng nói là lái xe dù cảnh sát đi bộ tới địa điểm xảy ra chuyện cũng chỉ mất vài phút.

- Dì, đừng lo, có cháu mà.
Vương Quốc Hoa cười an ủi một câu. Xe tới nơi, Vương Quốc Hoa đẩy cửa xuống xe thấy Đái Quân đứng cách đó không xa, hắn không khỏi cười lạnh một tiếng.

- Cao Thăng, cậu dẫn dì lên, bọn họ nếu ra tay thì đánh gãy tay chân vài thằng cũng không sao.
Cao Thăng gật đầu, Đổng Diễm Phương còn có chút lo lắng nhìn tới, Vương Quốc Hoa cười nói.
- Dì yên tâm, cháu sẽ gọi cảnh sát.

Đái Quân ngồi trong xe thấy Đổng Diễm Phương vội vàng dẫn một tên xa lạ đi lên, hắn cười lạnh trong lòng. Đái Quân có thể nói là vừa gặp Lưu Linh đã yêu nhưng Lưu Linh lại không coi hắn vào đâu, không thèm nhìn tới.

Đái Quân dựa vào ông chú Dương Quốc Minh nên không chịu thôi dễ dàng như vậy. Vì thế hắn nghĩ ra một chiêu làm khó dễ khiến nhà Đổng Diễm Phương mất ăn mất ngủ. Về lại xe, tên cảnh sát ngồi ở vị trí điều khiển quay đầu lại nói:
- Đái Quân, chút việc nhỏ này cậu cứ yên tâm, đảm bảo chỉnh mấy ả đó sợ muốn chết. Lúc nào cô ả kia chủ động tới xin tha thì nhớ mời khách đó.

- Lão Tiền, người anh tìm có đáng tin không?
Đái Quân vẫn có chút lo lắng, cảnh sát vuốt cằm nói.
- Yên tâm, tôi làm trưởng phòng không làm được việc này thì đâu còn mặt mũi gặp cậu.

Vương Quốc Hoa cầm máy gọi điện cho 110:
- Xin chào, ở căn nhà số 33 – đại lộ Hồng Tinh có đám lưu manh định đập phá văn phòng công ty dược Huy Hoàng.

- Biết rồi, mà nói với anh bào lần rồi hả, chúng tôi đang bận, chờ đi.
Tít tít, máy bị dập, Vương Quốc Hoa một lần nữa gọi 110.
- Tôi là Chủ tịch quận Vương Quốc Hoa, tôi yêu cầu cảnh sát trong năm phút tới phải tới nơi xử lý vụ việc.
Nói xong hắn dập máy.

Tên cảnh sát đang đang xe khoe khoang với Đái Quân đột nhiên nhận được điện. Hắn ngẩn ra nói.
- Thật hay giả.
Đang nói thì trên lầu trở nên ồn ào, sáu bảy người lăn xuống, sau đó hô một chút mười mấy tên chạy thật nhanh xuống. Đái Quân ở bên không khỏi thất thanh nói:
- Sao vậy lão Tiền, đây là người anh bố trí ư?

Tên cảnh sát rất bình tĩnh chạn Đái Quân định xuống xe.
- Đừng kích động xem một chút đã. Dù sao đám người kia không biết chúng ta ở dưới lầu.

A, a, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, từng tên lưu manh bị đánh ngã xuống đường.

Một thanh niên dáng vóc không cao cầm hai cây gậy gỗ trong tay, hắn vứt gậy xuống vỗ vỗ tay nói.
- Xong rồi, bọn chúng chạy hết rồi.

Cảnh này hai người Đái Quân thấy rõ, sao một người đánh bay mười mấy tên lưu manh chứ?

Lát sau họ Tiền mới lấy lại bình tĩnh.
- Đái Quân, chúng ta mau đi thôi nếu không không đi được.

Đái Quân không nghĩ kết quả sẽ là như vậy, hắn tức muốn điên lên.
- Lão Tiền, anh chơi tôi hả?
Lão Tiền nghe xong không khỏi thầm mắng đối phương, mày là mẹ gì nhưng ngoài mặt vẫn cười cười giải thích.
- Vừa nãy phòng gọi tới nói Chủ tịch quận Vương Quốc Hoa ở đây, tôi chưa thấy hắn nên lo hắn ở dưới lầu nhìn lén.

Thấy Đái Quân không thèm để ý, Lão Tiền thầm nói mày không sợ nhưng ông dù sao về đanh nghĩa cũng do chủ tịch quận quản lý. Hơn nữa bên này có người, tao là trưởng phòng mà ở đây xem náo nhiệt, bị người bắt tại hiện trường thì sao chứ? Lão Tiền chặn Đái Quân đang định mở cửa xuống xe.
- Đái Quân, sau này còn có cơ hội thu thập bọn họ, không nên hành động theo cảm tình.

Z do dự một chút nhưng vẫn nghe lời. Lão Tiền thở dài một tiếng đang định lái xe rời đi. Xe vừa quay đầu, hắn thấy một người xuất hiện trước mặt đang nhìn vào trong xe.

Thấy Vương Quốc Hoa chặn trước xe, Đái Quân lại nghĩ tới việc Vương Quốc Hoa khoác tay Vương Quốc Hoa, lại nghĩ tới việc Lưu Linh có thể trần truồng rên rỉ khi quan hệ với đối phương, ngọn lửa trong lòng hắn không thể khống chế nổi.

- Con mẹ mày, mày muốn chết hả?
Đái Quân không hề nghĩ ngợi mắng một câu, xông lên vung tay đánh. Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ, không ngờ đối phương cứ như vậy ra tay.

Đái Quân không quá cao, người lại do tửu sắc quá độ nên khá yếu, tốc độ cú đấm vừa chậm vừa yếu, Vương Quốc Hoa rất nhẹ nhàng tránh sang bên.
- Dừng tay, nếu không đừng trách.

Đái Quân đâu chịu nghe, hắn theo bản năng vung chân đá. Vương Quốc Hoa lại nghiêng người tránh, còn thuận tay túm chân. A, Đái Quân hét thảm ngã xuống, trùng hợp là mặt đất có cục đá đập trúng vào đầu Đái Quânz.

Lão Tiền thấy rõ quá trình nên không đành lòng xoay mặt đi. Mặt Đái Quân tái mét lại, đau đến độ đầu đầy mồ hôi, người co quắp lại.

Không thể nhìn tiếp được nữa, Lão Tiền xuống xe còn phải khách khí chào Vương Quốc Hoa.
- Chủ tịch.

Lão Tiền đoán hôm nay không chết cũng mất da, không ngờ Vương Quốc Hoa chỉ nhíu mày nói.
- Đưa người tới bệnh viện đi, chiều viết báo cáo cho tôi, còn có về sau công ty dược Huy Hoàng gặp bất cứ vấn đề xã hội gì thì tôi hỏi anh.

Lão Tiền mặt tái mét vâng vâng dạ dạ, Vương Quốc Hoa quay đầu đi lên lầu.
- Vương ca, cứ như vậy bỏ qua cho bọn chúng sao?
Cao Thăng đằng đằng sát khí hỏi một câu, rất có ý Vương Quốc Hoa nói ra tay là xông lên ngay. Vương Quốc Hoa im một lúc mới nói.
- Như vậy không phải tốt hơn sao? Đánh giết chắc gì đã có hiệu quả tốt.

Đổng Diễm Phương đứng ở trên đầu cầu thang cười cười nhìn Vương Quốc Hoa đi lên.
- Quốc Hoa, không tổn thất gì.

Vương Quốc Hoa gật đầu, qq giơ tay chỉ vào người đàn ông trung niên đang run run đứng bên.
- Lại đây.

Người kia cúi đầu đi tới không dám nhìn Vương Quốc Hoa.
- Chủ tịch quận, tôi không biết đây là bà con của ngài, đều là do đám lưu manh ép tôi làm như vậy.

- Được rồi, không phải chuyện của anh, cần làm gì thì đi làm đi.
Vương Quốc Hoa không thèm chấp đối phương, hắn xua xua tay như đuổi ruồi.