Phù Diêu

Chương 362: Vũ khí




- Ha ha, chủ nhiệm Ngô đừng để trong lòng, tôi đang lên tỉnh, có chút việc cần làm. Như vậy đi, tối tôi mời anh dùng cơm, nhiều lần làm phiền anh mà không có cơ hội cảm ơn.

Giọng điệu của Vương Quốc Hoa rất khách khí, Ngôn Lễ Hiếu không khỏi thầm phục cảm thấy tên Vương Quốc Hoa này đáng để quan hệ. Không hề so đo sự vô lễ của Ngôn Bá Thân, giúp mình mà còn cảm ơn mình.

- Quốc Hoa đừng nói như vậy, như vậy đi, tối tôi bố trí, nhất định phải cho tôi thể diện đó.
- Ha ha, vậy khách tùy chủ, tôi gặp bí thư Hứa xong liên lạc với anh.
- Được, cứ như vậy đi.
Ngôn Lễ Hiếu dập máy rồi gọi cho Ngôn Bá Thân. Hắn thở dài nói.
- Bá Thân hả, không phải anh muốn mắng chú mà là chú ngu quá.

Ngôn Bá Thân vẫn chưa phục hồi tinh thần sau cuộc nói chuyện kia. Mới có vài ngày mà anh mình đã thành phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy sao?

- Anh, anh lên chức?
Ngôn Bá Thân không dám tin nên hỏi lại cho chắc, nghe thấy Ngôn Lễ Hiếu nói chắc, hắn vung tay tát mạnh vào mặt mình.
- Em là con lợn.

Từ thị xã Giang Đông lên đến tỉnh thành mất hơn 100km, hơn một tiếng rưỡi là vào tỉnh thành. lái xe taxi không quen đường trên tỉnh, Vương Quốc Hoa không thể làm gì khác là tìm một quán ăn xuống xe tìm quán ngồi ăn một chút rồi gọi điện cho Cao Nguyên.

Nghe thấy giọng của Vương Quốc Hoa, Cao Nguyên rất vui vẻ nói.
- Cậu tới vừa lúc, Du di 4h chiều bay tới Việt CHâu. Chiều nay bí thư Hứa có cuộc họp, cậu phải đi đón máy bay rồi.

Vương Quốc Hoa cũng muốn đi nhưng không có xe nên nói.
- Vậy anh phái cho tôi một chiếc xe, tôi bắt taxi đi từ thị xã Giang Đông tới.
Cao Nguyên có chút khó hiểu, Vương Quốc Hoa là chủ tịch quận sao lại đi taxi? Nhưng hắn nghĩ đây cũng phù hợp tác phong nhún nhường của Vương Quốc Hoa từ trước đến giờ, vì thế Cao Nguyên nói sẽ phái xe tới ngay.

Không lâu sau máy điện thoại của Vương Quốc Hoa đổ chuông, người bên kia hỏi địa chỉ cụ thể. Lát sau một xe Cadillac màu đen đứng ở trước mặt, một lái xe trẻ tuổi xuống xe cười xác nhận đúng người liền mời Vương Quốc Hoa lên xe đi tới sân bay.

Lái xe chăm chú với công việc của mình, Vương Quốc Hoa cũng không có thói quen nói chuyện vu vơ. Hắn lấy văn bản ra xem. Ăn cơm của Đảng nên tinh thần văn kiện nhất định phải thấm nhuần, nếu không anh muốn làm chuyện gì cũng dễ mắc sai lầm. Tôn chỉ học tập văn kiện của Vương Quốc Hoa là tìm xem lỗ hổng của van kiện, đương nhiên lời này không thể nói ra ngoài.

Nơi nhiều người Vương Quốc Hoa không thíc, sân bay cũng không ngoại lệ. Có một số người mới sinh ra đã như phượng giữa bầy gà, ví dụ như Du Vân Vân chính là một trong số đó. Tuy nói năm tháng là con dao vô hình nhưng có nhiều người lại không phải như vậy. Du Vân Vân cao gầy tuy đã 40 chẳng qua nhìn lại giống người phụ nữ 30 tuổi rất dễ dàng bị phát hiện trong đám đông. Mặc dù cô đeo kính râm, bên cạnh Du Vân Vân còn có một nam một nữa. Ba người không gấp đi theo dòng người mà chờ một sóng người đi khỏi mới đi ra.

Vương Quốc Hoa cũng không sốt ruột, hắn cười hì hì đứng ở lối ra vào. Du Vân Vân thấy Vương Quốc Hoa liền tháo kính xuống cười đi lên nói.
- Bảo sao xe không đi vào đón máy bay.

- Vẫn là cô hiểu cháu, biết cháu không có thể diện như vậy.
Vương Quốc Hoa cười cười đưa tay ra mời, dẫn ba người tới bãi đỗ xe. Thấy chỉ có một chiếc xe, một nam một nữ phía sau lộ vẻ không hài lòng. Du Vân Vân nhìn lướt qua Vương Quốc Hoa rồi bình tĩnh nói.
- Bỏ hành lý đó, hai người đi bắt taxi đi.

Hai người bỏ hành lý xuống rồi đi, Du Vân Vân không có ý giới thiệu, Vương Quốc Hoa cũng không hỏi. Sau khi lên xe Du Vân Vân bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, không nói chuyện. Vương Quốc Hoa yên tĩnh ngồi ở ghế trên, mắt nhìn về phía trước.

- Quốc Hoa, cho điếu thuốc.
Vương Quốc Hoa trợn mắt nói, Vương Quốc Hoa mặc dù sớm có chuẩn bị nhưng vẫn giật mình vì không ngờ Du Vân Vân cần thuốc. Hắn vội vàng đưa thuốc và bật lửa ra sau. Du Vân Vân dùng ngón tay thon dài cầm thuốc, rất quen thuộc hút một hơi sau đó nói:
- Sao lại là cháu đến đón bộ máy?

- Hứa thúc tạm thời chủ trì hội nghị, thư ký Cao không đi được, vừa lúc cháu đến nhờ Hứa thúc một việc nên bị thư ký Cao bắt làm cu li.
Nhắc tới Cao Nguyên, Vương Quốc Hoa rất cẩn thận dùng từ thư ký chứ không gọi thẳng tên.

- Nhờ việc gì? Nhưng dì nói trước chuyện công đừng mở miệng nói.
Du Vân Vân nói trước một câu, Vương Quốc Hoa nhún vai đầy bất đắc dĩ.
- Cô giảo hoạt quá, cháu còn đang suy nghĩ để cô nói giúp bên gối với Hứa thúc.

- Tiểu tử thối, muốn ăn đòn hả?
Du Vân Vân không hề tức giận, ngược lại còn trừng mắt nhìn tới, nhìn qua tâm trạng khá vui vẻ. Vương Quốc Hoa cảm thấy Du Vân Vân đến đây chắc có việc khác, hắn không biết có nên hỏi hay không?

- Cháu thấy cô rất vui vẻ, không phải là có chuyện gì tốt chứ?
Vương Quốc Hoa vẫn hỏi chỉ là dùng biện pháp giảo hoạt đôi chút.
- Không nói tới chuyện tốt, cô điều tới làm phó viện trưởng Viện khoa học xã hội tỉnh.
Du Vân Vân nói thoáng qua rồi dừng, Vương Quốc Hoa không tiện hỏi thêm chỉ cười hắc hắc.
- Cô và Hứa thúc đúng là phu xướng phụ tùy.

- Còn cháu? Ở địa phương làm như thế nào?
Du Vân Vân nói sang chuyện khác, cô không muốn bị Vương Quốc Hoa quấn lấy mình mà hỏi.

- Không tốt.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng lắc đầu. Du Vân Vân nghe xong cũng nói theo.
- Kinh tế tỉnh Nam Thiên rất phức tạp, thuộc nhóm đầu cả nước. Hứa thúc của cháu tuy làm bí thư tỉnh ủy nhưng cũng không dẽ làm.

Đang nói chuyện lại vòng về việc của Hứa Nam Hạ, Vương Quốc Hoa không biết trong lời nói của Du Vân Vân giấu cái gì, hắn cũng không dám nói một bí thư tỉnh ủy nên làm gì vì thế câm miệng không nói chuyện. Du Vân Vân giống như không có ý bỏ qua cho hắn, cô cười nói.
- Quốc Hoa, cháu tìm biện pháp để Hứa thúc mở cục diện đi.

Vương Quốc Hoa có chút giật mình thầm nói cục diện mà Hứa Nam Hạ khó giải quyết được, mình có thể làm gì?
Du Vân Vân thấy hắn khó xử cúi đầu, cô nhẹ nhàng nói.
- Cháu đừng lo phạm kiêng kị, chỉ là cô nói chuyện riêng với cháu mà thôi.

Theo thời gian Hứa Nam Hạ nhận chức được hai tháng, có lẽ vẫn chưa tạo được uy tín của người đứng đầu tỉnh ủy. Du Vân Vân nếu hỏi cũng nói rõ Du Vân Vân chưa nghĩ được nên ra tay như thế nào.

Vương Quốc Hoa dùng hết tâm tư suy nghĩ một lúc, hắn không tự giác hút hết hai điếu thuốc. Du Vân Vân rất kiên nhẫn nhìn hắn mà chờ.

Mặc kệ, tùy tiện tìm một hai chuyện để đối phó đã. Sau khi có quyết định, Vương Quốc Hoa ra vẻ thận trọng nói.
- Cháu chỉ có hai ý tưởng chưa quá chín chắn, không biết có dùng được không. Cháu vốn định tiến hành thí điểm ở quận Hồng Sam xem hiệu quả ra sao đã.

Du Vân Vân lúc nãy chỉ muốn nghe Vương Quốc Hoa đưa ra một ý tưởng nào đó, không ngờ hắn lại có hai ý tưởng, còn định thí điểm ở Hồng Sam. Du Vân Vân hăng hái ngồi thẳng lên nói.
- Cháu cứ nói, nói sai cũng không sao.

Du Vân Vân còn tưởng rằng Vương Quốc Hoa lo mình trách, cô đâu biết Vương Quốc Hoa hiểu hai việc này cũng không thể nào có sai sót được. Thoáng trầm ngâm một chút, Vương Quốc Hoa trầm giọng nói.
- Bây giờ xã hội có lời đồn nói cơ quan hành chính đều khó vào cửa, mặt mày khó coi, chuyện khó làm, nói khó nghe. Cháu nghĩ có thể hay không tập trung mấy cơ quan chức năng đối ngoại lại vào một nơi chung. Người dân tới làm việc chỉ cần đến một nơi là làm xong hết thủ tục…

- Cháu chờ chút.
Du Vân Vân giơ tay cắt ngang lời Vương Quốc Hoa. Nói về kinh nghiệm công tác thì Du Vân Vân không kém, cũng ngồi lâu ở văn phòng cơ quan. Vương Quốc Hoa nói coi như là mở một cửa sổ cho Du Vân Vân, việc này không khó để làm được, có thể nói chỉ cần dẫn đầu áp dụng là quần chúng đương nhiên sẽ có đánh giá tốt, còn lấy được thành tích vào tay, hơn nữa có thể thông qua chuyện này thôi động chuyện khác.

- Cháu nói ý tưởng tiếp theo xem. Ý vừa rồi không cần nói nữa.
Du Vân Vân có chút hưng phấn không ngờ mình chỉ thuận miệng nói mà thằng này đúng là có ý hay.

- Cháu nói tiếp, vừa nãy là đối với dân chúng, sau đây là đối với quan. Cháu cảm thấy có thể đưa ra một chế độ vấn trách, mỗi một ngành trong phạm vi chức năng của mình cần phải có lời hứa với dân chúng, không làm được sẽ bị xử lý. Ví dụ như tổng đài một 110 của cảnh sát hứa một khi có quần chúng gọi điện báo chính sách thì trong thời gian quy định sẽ tới nơi. Không làm được quần chúng có thể phản ánh lên ngành liên quan cấp trên, sau đó lãnh đạo cấp trên sẽ xử lý tương ứng, lại ví dụ như….

- Đừng ví dụ, đầu của cháu mọc ra như thế nào vậy hả?
Du Vân Vân mở to đôi mắt, thực ra trong lòng rất vui vẻ.

Xe đến khu nghỉ dưỡng Việt Sơn, Ngôn Lễ Hiếu chờ ở cửa, xem ra đã nhận được điện thông báo. Thấy Vương Quốc Hoa xuống xe trước sau đó mở cửa để Du Vân Vân xuống, mắt Ngôn Lễ Hiếu sáng lên. Hắn đi lên ân cần thăm hỏi:
- Viện trưởng Du đi đường vất vả rồi.
Ngôn Lễ Hiếu gọi chức danh không gọi phu nhân cũng là có học vấn. Hầu hết vợ của quan chức cao cấp thích người khác gọi theo chức vụ của mình. Du Vân Vân cũng không ngoại lệ.

Mặt Du Vân Vân không chút thay đổi nhìn Vương Quốc Hoa.
- Vị này là?
Ngôn Lễ Hiếu đang đưa hai tay ra nhưng không được Du Vân Vân để ý nên có chút xấu hổ. Vương Quốc Hoa vội vàng nói:
- Dì, đây là chủ nhiệm Ngô của khu nghỉ dưỡng, anh ta giúp nhiều cho cháu. Hứa thúc cũng rất thưởng thức năng lực của chủ nhiệm Ngô.

“Anh ta giúp nhiều cho cháu. Hứa thúc cũng rất thưởng thức năng lực của chủ nhiệm Ngô”, Ngôn Lễ Hiếu nghe câu này không khỏi vui vẻ thầm nghĩ Vương Quốc Hoa này rất nghĩa khí. Hắn đâu biết Du Vân Vân đây là cố ý mượn cơ hội để nâng Vương Quốc Hoa lên. Đương nhiên Du Vân Vân cũng có tư cách để kiêu kỳ. Chẳng qua cô vốn là người khiêm tốn, không thích ra vẻ vợ của bí thư tỉnh ủy.

- Ồ, làm phiền anh rồi chủ nhiệm Ngô.
Du Vân Vân lúc này mới đưa tay ra tránh làm Ngôn Lễ Hiếu xấu hổ.

Đến sảnh chính ngồi xuống Vương Quốc Hoa rất bất ngờ phát hiện nhân viên phục vụ đều là một nam một nữ đứng cạnh nhau. Hắn lập tức lén đưa tay ra sau, giơ ngón cái lên. Ngôn Lễ Hiếu thấy không khỏi có chút đắc ý.

Vương Quốc Hoa lưu lại nói chuyện với Du Vân Vân, Ngôn Lễ Hiếu rất tự giác lui ra.

- Đúng rồi dì, hai người đi cùng dì đâu?
Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu, Du Vân Vân xua tay nói:
- Bọn họ trực tiếp tới viện khoa học xã hội, lái xe và thư ký, bên kia sẽ an bài tốt.

Du Vân Vân vừa nói vừa cầm máy gọi điện sau đó nói:
- Lão Hứa, vầng, em tới rồi, cố về sớm một chút. Em có chút chuyện quan trọng muốn nói với. Trong điện thoại không nói rõ được, anh về rồi nói cụ thể.

Vương Quốc Hoa thấy thế đứng lên nói:
- Hay là dì nghỉ ngơi một lát, lát cháu đón dì đi ăn.
Du Vân Vân cũng không có ý giữ hắn lại, cô cười cười.
- Ừ, dì đi tắm rồi ngủ một giấc.

Vương Quốc Hoa vừa đi ra, Ngôn Lễ Hiếu đã đi theo. Hắn cười hì hì nói.
- Vừa nãy còn phải cảm ơn Quốc Hoa nói giúp.

- Tôi cũng chỉ là nói theo thực tế.
Vương Quốc Hoa không keo kiệt lời hay, Ngôn Lễ Hiếu liên tục kêu không dám.
- Quốc Hoa khách khí quá, nếu không phải anh nói giúp trước mặt bí thư Hứa thì tôi sao có thể có cái mũ phó trưởng ban thư ký trước chữ chủ nhiệm?

Câu này rất có kỹ xảo, Vương Quốc Hoa nghe xong nở nụ cười chúc mừng.
- Vậy phải chúc mừng chủ nhiệm Ngô. Nói như vậy thì ăn một bữa của anh cũng là danh chính ngôn thuận.

Ngôn Lễ Hiếu nghe xong cười ha hả nói:
- Quốc Hoa nếu có thể thì giữa tôi và anh không nên khách khí, chỉ cần có chuyện gì dùng tới tôi thì cứ nói.

Vương Quốc Hoa tỏ vẻ đi đường mệt muốn đi nghỉ. Ngôn Lễ Hiếu nhiệt tình đưa sang căn nhà phía đông. Tiểu Đổng sớm có chuẩn bị chờ ở sảnh. thấy người là xuống chào. Trời dần nóng, Tiểu Đổng bên dưới mặc váy ngắn, bên trên là chiếc áo khoác mỏng trông như tiếp viên hàng không. Vương Quốc Hoa đã lâu không gặp phụ nữ chân dài nên không khỏi nhìn thoáng qua một chút.

Ngôn Lễ Hiếu thấy thế, lúc đưa tới trước phòng còn dặn Tiểu Đổng.
- Nhất định phải phục vụ chu đáo.

Tiểu Đổng vào pha trà cũng hỏi Vương Quốc Hoa xem có cần lấy nước nóng tắm không? Vương Quốc Hoa chỉ cúi đầu xem văn bản, lắc đầu không nói. Tiểu Đổng lui ra, Vương Quốc Hoa mới lên tiếng. Đóng cửa lại.

Không phải hắn ra vẻ đứng đắn chỉ là không có tâm tư nhìn chân gái mà thôi. Hai điểm mà hắn nói với Du Vân Vân, Du Vân Vân cũng nhìn trúng nên nhất định sẽ nói với Hứa Nam Hạ. Hai chiêu này có thể nói là vũ khí sát thương rất lớn đối với quan chức, Hứa Nam Hạ nhất định sẽ sử dụng. Vương Quốc Hoa vốn định tiến hành hai chiêu này để rát vàng lên mạt mình. Bây giờ cẩn thận nghĩ thấy Hứa Nam Hạ dùng sẽ đạt lợi ích lớn hơn. Dù sao lãnh đạo được chỗ tốt, mình cũng có lợi. Vương Quốc Hoa không phải lần đầu làm như vậy. lặng lẽ thăng quan mới là vương đạo, đây là triết lý của hắn.

Một bên suy nghĩ, một bên cân nhắc, hơn hai tiếng trôi qua rất nhanh. Vương Quốc Hoa ưỡn lưng nhìn mấy tờ giấy và cái bút. Hắn có chút hối hận vì thời này không có máy tính xách tay. Nếu không với tốc độ chat của mình thì hơn hai tiếng ít nhất phải viết được ba ngàn chữ.

Tiếng gõ cửa vang lên, Vương Quốc Hoa mời vào, cửa mở ra, Cao Nguyên tiến vào thân thiết gọi.
- Quốc Hoa, nhanh một chút, bí thư Hứa bảo cậu tới.
Đến nơi Vương Quốc Hoa thấy Hứa Nam Hạ và Du Vân Vân đang nhỏ giọng nói chuyện. Thấy Vương Quốc Hoa vào, Hứa Nam Hạ liền tươi cười đứng lên.
- Tiểu tử này đúng là lắm ý tưởng. Dì cậu nói với tôi rồi. Chuyện này mà thành thì cậu muốn được gì?

Vương Quốc Hoa cười hắc hắc nói.
- Hứa thúc, cháu nghe nói bí thư quận Hồng Sam lên cấp?

Hứa Nam Hạ liếc mắt cái là biết ý đồ của Vương Quốc Hoa, ông ra vẻ lạnh lùng nói:
- Cậu quả nhiên to gan. Chuyện mà hội nghị thường vụ tỉnh ủy quyết định, cậu có thể nghĩ tới sao?

Du Vân Vân ở bên nghe xong có chút tức giận nói.
- Lão Hứa, thái độ tốt một chút, đừng có ra vẻ bí thư tỉnh ủy của anh. Quốc Hoa, lại đây, ngồi bên dì.
Hứa Nam Hạ im miệng, Vương Quốc Hoa thật ra nhanh trí ngồi ngay ngắn ở đối diện. Du Vân Vân không nói gì mà đứng lên nói.
- Hai người nói chuyện, tôi đi nằm một lát.

Vương Quốc Hoa chờ Du Vân Vân rời đi, lập tức lấy hai tờ giấy đưa tới nói.
- Bí thư Hứa, đây là mấy điểm mà cháu căn cứ ý tưởng ban chiều viết ra. Ngài từ từ xem, cháu sẽ không ở lâu.

Hứa Nam Hạ ngẩn ra nói.
- Sao phải đi gấp như vậy?
Vương Quốc Hoa nhìn thoáng vào bên trong cười hì hì đáp.
- Cháu còn có chút chuyện, ngài làm việc.
Vừa nói hắn vừa xoay người đi thẳng, Hứa Nam Hạ không quá mẫn cảm ở điểm này nên cầm tờ giấy lẩm bẩm một tiếng.
- Làm gì không biết.

Du Vân Vân lúc này lên tiếng.
- Trà không uống một chút mà đi là sao?

Hứa Nam Hạ quay đầu lại:
- Trà này không phải là em …
Du Vân Vân mặc chiếc váy ngủ tơ tằm dựa cửa, cổ áo hơi rộng, một vệt trắng hiện ra trước mặt. Hứa Nam Hạ cố nuốt nước bọt nhỏ giọng nói.
- Coi như thằng này biết điều.

Vương Quốc Hoa còn chưa đi được hai bước đã bị Cao Nguyên gọi lại. Cao Nguyên cười cười giơ ngón cái lên.
- Huynh đệ, cao, rất cao.
Vương Quốc Hoa ra vẻ ngây ngô.
- Cao huynh, sao nói như vậy.

Cao Nguyên nhỏ giọng nói:
- Cút, còn ra vẻ với tôi. Chuyện của Miêu Vân Đông bí thư Hứa chặn lại trong hội nghị. Chủ tịch Miêu không tự nói mà để người khác lên tiếng. Bí thư Hứa thấy tình thế không ổn, lập tức tỏ vẻ để tạm đó, sau đầy phải xem cậu.

Cao Nguyên nói làm tim Vương Quốc Hoa đập mạnh, đây không phải ám chỉ mình diệt Miêu Vân Đông rồi chức bí thư là của mình, sau đó có người đề nghị bí thư quận ủy Hồng Sam làm thường vụ thị ủy. Hứa Nam Hạ đúng là tàn nhẫn, đây là buộc Vương Quốc Hoa cầm dao chém Miêu Vân Đông.

- Tối thế nào đây?
Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu, Cao Nguyên thở dài nói.
- Tôi sao đi được, phải đợi bí thư Hứa. Làm thư ký là như vậy, đâu được như cậu.
Cao Nguyên vừa nói vừa xua tay về phòng mình.

Ra thang máy thấy trời còn sớm, Vương Quốc Hoa đang định có nên về quận không? Nhưng cẩn thận suy nghĩ sợ Hứa Nam Hạ lát sẽ gọi mình làm gì đó nên quyết định ở lại đây qua đêm. Hắn đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gọi của Ngôn Lễ Hiếu.

Ngôn Lễ Hiếu đang đứng cạnh Tiểu Đổng.

- Quốc Hoa, sao vậy?
Ngôn Lễ Hiếu nói xong lại có chút hối hận, đây là có ý hỏi chuyện riêng của lãnh đạo.

Cũng may Vương Quốc Hoa không quá để ý việc này, hắn cười hỏi lại một câu.
- Anh đây là?
Ngôn Lễ Hiếu thầm yên tâm, lời vừa rồi không bị Vương Quốc Hoa để ý. Hắn vội vàng nói.
- Không còn sớm nữa, tối tôi bố trí.

Vương Quốc Hoa gật đầu, Ngôn Lễ Hiếu lập tức nói với Tiểu Đổng:
- Tiểu Đổng, cô lái xe đưa chủ tịch Vương tới nhà hàng Hồng Tân, tôi có chút chuyện cần xử lý rồi tới ngay.

- Lãnh đạo, mời đi bên này.
Tiểu Đổng thật ra rất biết quy củ, Vương Quốc Hoa nghe gọi như vậy không khỏi mất tự nhiên nên thuận miệng nói.
- Chúng ta tuổi gần như nhau, cô gọi tôi là Vương ca đi.

- Em 21 tuổi, Vương ca.
Tiểu Đổng lý nhí nói. Vương Quốc Hoa sửng sốt lúc này mới có phản ứng là Ngôn Lễ Hiếu làm gì. Trời hơi nóng, không có lãnh đạo ở đây nên Vương Quốc Hoa cởi véc cầm trên tay, Tiểu Đổng đưa tới nói.
- Đưa em.
Vương Quốc Hoa lại ngẩn ra thầm nghĩ cô không phải lái xe sao?

Trước sảnh đã có xe Mercedes-Benz đỗ đấy, Tiểu Đổng lên mở cửa. Vương Quốc Hoa lúc này mới thấy trong xe có lái xe.

Vương Quốc Hoa lên xe ngồi, trong đầu đang nghĩ túi mà Hà Vạn Niên đưa cho là có gì. Xem ra Hứa Nam Hạ không đơn giản chỉ là muốn mở cục diện, còn muốn giết gà dọa khỉ. Nếu Miêu Vân Đông bị dính đòn, chủ tịch tỉnh Miêu Hàm sẽ bị liên lụy. Nghĩ như vậy, Vương Quốc Hoa không khỏi có chút buồn bực.

Vương Quốc Hoa im lặng, Tiểu Đổng không dám nói chuyện. ảnh hưởng lãnh đạo suy nghĩ là việc kiêng kỵ. Xe đi được một đoạn, Tiểu Đổng có chút buồn chán nhìn ra ngoài, tay vô thức véo chiếc áo véc của Vương Quốc Hoa. Đột nhiên cô thấy cầm được gì đó khá lạ. Cô ngẩn ra, Tiểu Đổng ngẩn ra phát hiện Vương Quốc Hoa không chú ý nên thoáng đổi hướng dùng người ngăn cản, tay đưa vào túi móc thứ kia ra, mặt cô đo bừng lên.

Đến nơi, Vương Quốc Hoa xuống xe lên bậc thang cúi đầu suy nghĩ không ngừ lại có người cản đường.

- Đứng lại.
Vương Quốc Hoa giật mình ngẩng đầu thấy đối phương không khỏi có chút kinh ngạc nói.
- Sao ông lại ở đây?

- Sao ông lại tới đây? Bên cạnh đúng là không thiếu mỹ nữ nhỉ.
Đối phương cười hì hì hỏi lại. Vương Quốc Hoa không để ý tới hắn mà nhìn ra phía sau xem còn ai khác không?

- Nhìn gì thế?
Chu Lạp Phong theo bản năng quay đầu lại nhìn một chút. Vương Quốc Hoa không phát hiện khuôn mặt nào quen hắn mới nói.
- Tìm mỹ nữ, ông còn nợ tôi và Phi Dương hai em bảo mẫu Nhật Bản đó.

- PHì.
Chu Lạp Phong có chút buồn bực. Việc này cứ bị Vương Quốc Hoa lấy ra nói, lúc trước hắn nói đùa chứ đâu coi là thật. Chu Lạp Phong thật ra cho cô gái Nhật Bản – thư ký sinh hoạt của mình về quê để tìm người hộ, kết quả người ta không trở lại, kiếm đủ tiền rồi nên ở lại Nhật Bản mở cửa hàng.