Phù Diêu

Chương 602: Giải thích thiên tài




Qua một thời gian chỉnh đốn, ba người Cao Thăng về cơ bản đã nắm vững cục diện ở Cục công an thị xã. Nhân hành động chỉnh đốn liêm chính do thị ủy phát động, hệ thống công an cũng tiến hành điều chỉnh mạnh về nhân sự, xử lý một nhóm cảnh sát, rút lui một nhóm nhân viên hợp đồng, lại nhận thêm một nhóm quân nhân xuất ngũ. Có thể nói tổ hợp ba người làm khá đắc lực, nói hệ thống công an Ân Châu thay đổi gần như hoàn toàn cũng không quá.

Qua một thời gian trù bị, thị ủy Ân Châu đưa ra quyết định tiến hành đả kích các thế lực đen trong toàn thị xã. Lực lượng cảnh sát, quân đội đều ra trận. Theo lời của bí thư thị ủy Vương Quốc Hoa nói chính là “Mấy năm nay quần chúng nhân dân Ân Châu chịu nỗi khổ tình hình an ninh trật tự không được tốt đây chẳng những là trách nhiệm của hệ thống công an, còn là trách nhiệm của bộ máy thị ủy.

Câu này Vương Quốc Hoa nói ra trong hội nghị thường vụ không khác gì phủ định công tác trước đó của nhiệm kỳ trước.

Tiếng còi cảnh sát vang lên trong đêm, toàn thị xã tiến hành hành động trên quy mô lớn, hơn năm trăm cảnh sát được huy động, qua đó cũng hữu hiệu trấn áp các thế lực ngầm, lấy được lòng tin của dân chúng Ân Châu. Lời này được không ít tờ báo đăng tin, được đưa lên trên truyền hình.

Hoạt động này kéo dài một tuần, trong thời gian này Vương Quốc Hoa thay đổi phong cách trước đây, hắn không ngừng xuất hiện trên Tv phát biểu, dân chúng toàn thị xã cũng nhanh chóng quen với gương mặt của hắn, hơn nữa mọi người đều vui vẻ vì biến hoá mà hắn mang tới. Đương nhiên có vui vẻ cũng có mất hứng thậm chí là phẫn nộ.

Sau một cơn mưa to luôn khiến người ta cảm thấy Bắc Kinh đầy khói bụi trở nên khởi sắc hơn. Ra khỏi sân bay Vương Quốc Hoa ôm con đang ngủ trong lòng, Sở Sở theo sau kéo vali hành lý đơn giản. Tổ hợp này luôn có thể hấp dẫn một ít cặp mắt, đương nhiên ánh nhìn đầu tiên luôn hướng về phía Sở Sở sau đó mới là Vương Quốc Hoa.

Chờ bên ngoài là thư ký Chu bên cạnh lão gia tử. Lúc lão Chu đến nói xách hành lý hộ nhưng Sở Sở vẫn biết ý từ chối tự làm. Xe là chiếc Hồng kỳ màu đen, nhìn qua không hề bắt mắt.

- Quốc Hoa, lão gia tử cứ đòi đặt tên cho con, anh không ý kiến chứ?

Sở Sở nói như vậy trong lòng cũng có chút lo lắng. Vương Quốc Hoa lúc ấy không phản đối nhưng không chắc trong lòng không có suy nghĩ gì.

Sở Sở nói không lớn nhưng lão Chu đằng trước vẫn nghe thấy. Đối với việc này lão Chu chỉ tiếp tục nhắm mắt coi như cơn gió thoảng. Vương Quốc Hoa chỉ cười cười nhìn con không nói. Sự ăn ý giữa vợ chồng không cần phải giải thích.

- Thằng bé càng lớn càng giống anh, chẳng có điểm gì giống em cả.

Sở Sở lẩm bẩm nói, vừa nói xong thằng bé vẫn nhắm mắt nhưng lại chu miệng gào lên.

Sở Sở vội vàng bế con cởi áo cho nó bú, thằng bé quả nhiên có vài phẩm chất giống Vương Quốc Hoa, có ăn là yên ổn tiếp tục ngủ. Vương Quốc Hoa cười hì hì nói:

- Nó còn có thói quen này ư?

Sở Sở không nói chỉ trừng mắt nhìn hắn, cũng trừng mắt nhìn thằng bé nói:

- Thằng ranh, chờ mày lớn còn như vậy thì ăn đòn.

Cây nho trong sân đã vươn tán rất rộng, lão gia tử không thích ngồi điều hòa nên hay ra sân nằm. Thấy Vương Quốc Hoa và Sở Sở xuất hiện, trong cặp mắt vốn bình thường của lão gia tử thoáng cái sáng rực lên, người như đầy sức lực. Ông cười ha hả nói:

- Chắt tới rồi, ha ha, không ngờ cũng có ngày tứ đại đồng đường.

Nghe thấy tiếng động Sở Giang Thu cũng đi ra. lực chú ý của lão gia tử tập trung hết vào thằng bé. Nói cũng lạ, thằng bé thật ra đã tỉnh nhưng không khóc, không quấy, chỉ mở to đôi mắt nhìn mặt đầy nếp nhăn của lão gia tử, làm lão gia tử vui vẻ cười phá lên.

Sở Giang Thu thật ra đặt chú ý vào người Vương Quốc Hoa, hai bố con khách khí bắt tay rồi y kéo hắn ngồi xuống ghế nói chuyện, thi thoảng nhìn lão gia tử vui vẻ ở trong phòng khách.

- Quốc Hoa, chúc mừng.

Sở Giang Thu cười nói, Vương Quốc Hoa lắc đầu:

- Đến không dễ nên vui mừng là quá sớm.

Sở Giang Thu nghe vậy không khỏi lộ ra một tia nuối tiếc. Y thở dài nói:

- Hứa Nam Hạ may mắn hơn so với bố, trước đây bố cho rằng như vậy nhưng thông qua việc này bố đột nhiên phát hiện sự quyết đoán của y cao hơn bố. Nếu bố làm bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam Thiên thì bố không thể nào làm được việc phá cách đề bạt con làm bí thư thị ủy Ân Châu.

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:

- Cách nói này không quá công bằng, lập trường của bố khác với Hứa thúc. Bố muốn đề bạt con thì sẽ bị nói là dùng người thân, Hứa thúc đề bạt con thì đó là dùng người tài.

Sở Giang Thu nghe Vương Quốc Hoa nói như vậy liền vỗ đầu nói:

- Ha ha, con thật ra cho bố bậc thang để xuống.

Lúc này lão gia tử đi ra nhìn hai người nói:

- Sở Sở ở lại, hai người tìm chỗ khác, ở đây không cho người ở qua đêm.

Nói xong lão gia tử xoay người đi, Vương Quốc Hoa ngạc nhiên còn Sở Giang Thu lộ vẻ bất đắc dĩ.

- Ôi, đi thôi, tính của lão gia tử là thế. Nếu không phải cháu ngoại bố tới thì hôm nay bố cũng không đến được đây.

Sở Giang Thu vừa nói cũng đứng lên đi luôn, Vương Quốc Hoa cười cười đuổi theo. Hai người đi ra, thư ký của Sở Giang Thu đã sớm chờ ở bên ngoài.

- Sao, con có suy nghĩ việc tới Bắc Kinh một hai năm không?

Sở Giang Thu đột nhiên nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa khó hiểu hỏi:

- Sao bố lại hỏi như vậy?

- Bởi vì tỉnh Nam Thiên.

Sở Giang Thu nói một câu như vậy, Vương Quốc Hoa thoáng cái cảm thấy đầu mình không đủ dùng. Tỉnh Nam Thiên sao chứ? Không phải bây giờ đang rất tốt ư?

- Con tin Hứa thúc có năng lực ứng phó tất cả.

Vương Quốc Hoa không hề do dự nói ra câu này, Sở Giang Thu lại bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

- Con đó, đúng là không biết nói như thế nào nữa.

Vương Quốc Hoa xua tay nói:

- Không có biện pháp ạ, tính con là như vậy, nếu như con là người có tính lúc này lúc kia thì bố có đồng ý gả Sở Sở cho con không?

Sở Giang Thu rất khẳng định gật đầu nói:

- Điều này cũng đúng, con nếu là loại người đó thì bố đã sớm diệt con.

Vương Quốc Hoa không nói gì, Sở Giang Thu cười nói tiếp:

- Được rồi, không nói cái này, con định ở đây mấy ngày?

Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:

- Đêm nay con về luôn, lúc đi thật ra con xin nghỉ phép ba ngày.

Sở Giang Thu nghe vậy lắc đầu nói:

- Coi như bố nhanh miệng, con mau về cũng tốt. Có chuyện này, lão gia tử lúc này bảo Sở Sở dẫn cháu lên Bắc Kinh ở một thời gian cũng là có ý đồ.

Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi giật mình, Sở Giang Thu nhìn hắn cười rồi nói với thư ký đằng trước.

- Đặt vé tối bay về thành phố Việt Châu.

Vương Quốc Hoa cuối cùng đã lấy lại tinh thần, hắn có chút khó hiểu nói:

- Lần này Hứa thúc gặp phiền phức đến mức nào vậy bố?

Sở Giang Thu kinh ngạc nói:

- Con hiểu sai rồi, chẳng qua có mấy người trong trung ương đưa ra nói mấy năm nay lực khống chế của trung ương đối với địa phương đang giảm sút.

Cảnh giới của Vương Quốc Hoa còn kém một chút, câu này hắn không quá hiểu, Sở Giang Thu cũng không giải thích, cái này phải dựa vào chính Vương Quốc Hoa đi cảm nhận.

Đường do mình chọn vậy phải do mình cố gắng đi tới. Rất nhiều thứ người khác dạy anh sẽ không hiểu, tất cả phải dựa vào chính mình. Chẳng qua từ tuổi mà nói Vương Quốc Hoa đi đến ngày hôm nay đủ để làm hầu hết người ghen ghét, đây coi như là điều mà Sở Giang Thu lo lắng. Ủy ban kỷ luật trung ương tìm Vương Quốc Hoa là tín hiệu quá rõ ràng.

Xe đến nhà Sở gia, Thủy Trung Lăng không lên Bắc Kinh cùng Sở Giang Thu, trong nhà thật ra có người Vương Quốc Hoa nhận ra, cũng chính là Thủy Trung Sa. Tên này đang cầm một quyển Nhân vật Dân quốc, thấy hai người từ trên xe xuống y liền đặt sách lên bàn trà. Trong căn biệt thự này trồng rất nhiều cây, một bàn trà kê dưới tán cây, một bộ trà cụ, một chiếc ghế, tên Thủy Trung Sa này trông khá thanh nhàn. Thủy Trung Sa cười cười đứng đó chứ không chạy tới mở cửa xe.

Sở Giang Thu thấy hắn liền cười ha hả nói:

- Cậu nhàn quá nhỉ, về lúc nào thế?

- Chờ vài hôm nữa, em còn có vài việc cần xử lý ở Bắc Kinh.

Thủy Trung Sa cười nói sau đó đưa tay về phía Vương Quốc Hoa.

- Chào cậu Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa đi lên bắt tay:

- Lão Thủy, gần đây phát tài ở đâu thế?

- Phát tài mẹ gì, gần đây làm thuê cho người ta.

Thủy Trung Sa cười ha hả nói, Vương Quốc Hoa vô thức nhìn Sở Giang Thu, Sở Giang Thu thật ra rbti tự mình lấy hai chiếc ghế tới, đặt dưới tán cây rồi ông ngồi xuống tự rót trà cho mình.

Uống xong chén trà, Sở Giang Thu trừng mắt nói:

- Thủy Trung Sa, cậu là tên trộm, anh giấu sâu như vậy mà cậu cũng tìm được. Anh có mấy lá trà mà mày cũng không bỏ qua hả?

Thủy Trung Sa không quá sợ Sở Giang Thu, hắn cười hì hì nói:

- Có thứ tốt tự nhiên phải mang ra chia cho mọi người, anh lúc giấu thì nên nghĩ sẽ bị người tìm được.

- Ngụy biện, kinh doanh ở hải ngoại nếu làm không tốt thì xem tôi xử cậu như thế nào.

Sở Giang Thu không tiếp tục dây dưa ở vấn đề trà, Thủy Trung Sa cũng rất tự nhiên ngồi xuống. Vương Quốc Hoa thật ra có chút kỳ quái quan hệ hai tên này hình như khá hòa hợp.

Thủy Trung Sa cười cười nhìn Vương Quốc Hoa:

- Quốc Hoa, mấy năm nay thị trường nước ngoài không dễ làm ăn, cậu có đề nghị gì tốt không?

Vương Quốc Hoa nghe vậy liền cười nói:

- Tôi rất khó hiểu mấy năm qua tài chính nước ngoài không ngừng tiến vào trong nước, anh thì hay rồi lao ra nước ngoài. Tư bản hám lợi hình như không liên quan gì tới anh.