Phù Diêu

Chương 716: Căn nguyên




Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn

- Tháng trước lên tỉnh họp nghe ngài phát biểu, tôi nghe ngài nói về tư tưởng trung tâm trong giai đoạn hiện nay. Đó là cán bộ Đảng viên cần phải tăng cường nâng cao tố chất bản thân để phục vụ công tác xây dựng kinh tế được tốt hơn. Tôi cảm thấy chuyện này ở huyện Thượng Hà mang tính đại biểu cao cho nên báo cáo với ngài một chút. Ngài nếu cần thì tôi có thể chỉnh sửa tài liệu liên quan trình lên.

Quách Nguyệt Mẫn chần chờ một chút thầm nghĩ Tiểu Việt này đúng là hiểu ý.

- Còn có chuyện khác không?

Quách Nguyệt Mẫn hỏi một câu xong dập máy.

Bên này Vương Quốc Hoa cũng nhận được điện mà Thang Tân Hoa cầm vào.

- Sếp, phó chủ tịch tỉnh Diêu gọi tới.

Vương Quốc Hoa không khỏi có chút buồn bực cầm máy nói:

- phó chủ tịch tỉnh Diêu.

Lão Diêu là phó chủ tịch thường trực tỉnh nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến Vương Quốc Hoa. Chẳng qua y là thường vụ tỉnh ủy cũng đủ làm quan chức bên dưới sợ.

- Quốc Hoa, có tiện nói chuyện không?

Phó chủ tịch tỉnh Diêu hỏi, Vương Quốc Hoa cười nói.

- Tôi ở văn phòng, không có ai khác.

Phó chủ tịch tỉnh Diêu lúc này mới nói.

- Có một vị lão lãnh đạo đã lui ở Bắc Kinh gọi điện cho tôi, bảo tôi quan tâm công việc ở huyện Thượng Hà một chút. Cái này cậu không nên hiểu lầm, tôi chỉ hỏi chút tình hình mà thôi.

- Ừ, quả thật có việc này, huyện Thượng Hà xảy ra chuyện, hội nghị thường vụ thị ủy cân nhắc trân trọng cán bộ nên quyết định tạm thời đình chỉ công tác của bí thư huyện ủy.

Vương Quốc Hoa báo cáo qua một chút. Phó chủ tịch tỉnh Diêu thản nhiên nói.

- Ồ, tôi biết rồi, cứ như vậy đi.

Phó chủ tịch tỉnh Diêu cho thấy mình khá miễn cưỡng khi gọi điện này, thậm chí cũng muốn nhấn mạnh một chút.

Hai vị thường vụ tỉnh ủy gọi điện tới, giọng điệu và thái độ khác nhau nhưng bản chất giống nhau. Biểu hiện của Quách Nguyệt Mẫn cứng một chút mang ý lãnh đạo, Phó chủ tịch tỉnh Diêu lại hàm súc hơn tỏ vẻ tìm hiểu quan tâm chuyện ở huyện Thượng Hà.

Ở tình huống như vậy Vương Quốc Hoa có không ít áp lực. Hắn tuy có chỗ dựa đủ cứng nhưng ở địa bàn tỉnh Đông Hải này các thường vụ tỉnh ủy cũng không phải kẻ yếu, sau này không phải không có cơ hội gây phiền phức cho Vương Quốc Hoa.

Phó chủ tịch tỉnh Diêu lộ tin rất quan trọng, lão lãnh đạo ở Bắc Kinh mới là điểm cần chú ý. Nghĩ vậy Vương Quốc Hoa cảm thấy mình ngồi ở văn phòng là không thích hợp, có trời mới biết ai gọi điện tới nữa. Hắn đứng lên nói với Thang Tân Hoa:

- Tân Hoa, tôi đi có việc, có điện thoại tìm tôi thì nói không liên lạc được.

Thang Tân Hoa hơi run lên, Bí thư Vương đúng là đủ cứng. Hai thường vụ tỉnh ủy gọi tới vậy mà lãnh đạo cứ thế tránh đi là sao?

Xuống lầu, Vương Quốc Hoa về nhà khách cho yên tĩnh. Ai ngờ hắn vừa đến nơi Hà Mai nói hai người phụ nữ đã rời đi, bảo mẫu cũng bế em bé đi cùng. Vương Quốc Hoa càng được yên tĩnh để suy nghĩ xem nên xử lý chuyện ở huyện Thượng Hà như thế nào.

Ai ngờ yên tĩnh chưa được bao lâu máy điện thoại lại vang lên, Vương Quốc Hoa đành phải lấy ra nghe.

- Bí thư Lục.

- Quốc Hoa, huyện Thượng Hà ở thị xã cậu là sao vậy?

Lục Vĩnh Hạo hỏi làm Vương Quốc Hoa cũng giật mình, hắn cười khổ nói.

- Bí thư Lục, không phải ngài cũng nói chuyện giúp đó chứ?

Lục Vĩnh Hạo cười ha hả nói:

- Cậu hiểu lầm rồi, chuyện này không có quan hệ với tôi. Tôi chỉ là nghe vài lời nói bây giờ cán bộ trẻ khá kiêu căng, trong mắt không có lão đồng chí. Nhất là đối với lão đồng chí cấp dưới không nhìn thành tích quá khứ của người ta, chỉ biết nhìn vào sai lầm nhỏ.

- Không ngờ được, tôi muốn điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà cũng là có nguyên nhân. Tôi thực ra cũng không định làm gì đối phương cơ mà, vậy mà đã có bao người đến nói chuyện giúp.

- Tôi nói chuyện này với cậu, trong mười năm hỗn loạn kia, huyện Thượng Hà có điều kiện tự nhiên kém nên nhiều cán bộ bị đẩy đến đó trông trâu trông bò, trong đó nổi tiếng nhất phải kể đến Dư lão. Đầu những năm 90 Dư lão còn từng làm bí thư tỉnh Đông Hải một khóa, bây giờ trong các thường vụ tỉnh ủy còn có cán bộ năm đó y đề bạt lên. Dư lão mặc dù không vào được Bộ chính trị nhưng có mạng lưới quan hệ rộng ở Bắc Kinh, cũng có tình cảm rất sâu ở tỉnh Đông Hải.

Vương Quốc Hoa thầm nói Lục Vĩnh Hạo này đúng là hiểu rộng, chuyện vừa xảy ra không lâu mà đã lọt vào tai y.

- Quốc Hoa, nếu có thể thì cho tôi chút thể diện giơ tay nhẹ nhẹ. Nói ra lúc trước tôi có thể tới Tân Thành cũng là do Dư lão nể mặt bố tôi mà nói chuyện giúp tôi nếu không tôi đúng là không có hy vọng.

Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi thở dài một tiếng.

- Bí thư Lục, tôi nói thật với ngài, vấn đề ở huyện Thượng Hà rất nghiêm trọng. Ngài bảo tôi nhẹ tay thì tôi sợ lương tâm mình sẽ có chuyện.

Lục Vĩnh Hạo bên này vốn mỉm cười giờ đột nhiên cứng lại. Lát sau y nói.

- Là như vậy ư? Vậy coi như tôi chưa nói.

Vương Quốc Hoa dập máy càng kiên định với suy nghĩ của mình hơn. Tên Cung Hữu Mẫn này nhất định là có vấn đề nên mới lo lắng đến thế. Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi cầm máy gọi.

- Lão Từ, anh nói với Xa Hướng Tiền bảo y ra tay từ mấy công trình lớn ở huyện Thượng Hà trong thời gian gần đây.

Từ Diệu Quốc cười đáp.

- Bí thư, vừa nãy lúc Cung Hữu Mẫn đi mà trông rất bình tĩnh, như không hề bị đình chỉ công tác vậy. ngài đột nhiên thay đổi có phải có quan hệ đến việc này?

- Anh biết gì?

Từ Diệu Quốc nói.

- Bí thư, nói ra thì dài, qua điện thoại không tiện nói rõ, chúng ta tìm chỗ ngồi rồi nói đi.

- Tôi đâu có chỗ nào thích hợp chứ. Anh nói địa điểm, tôi tới ngay.

Vương Quốc Hoa nói chuyện với giọng điệu có chút không đúng, Từ Diệu Quốc thầm cười khổ một tiếng. Không phải trước đó y không nói mà là không có chứng cứ xác thực.

- Quán trà Thẩm hoa viên, ngài ….

Không đợi Từ Diệu Quốc nói xong, Vương Quốc Hoa đã nói trước.

- Tôi biết nơi này, cứ đến đó đi.

Từ Diệu Quốc đến rất nhanh, thấy Vương Quốc Hoa đã tới y liền đi nhanh tới.

- Bí thư, để ngài chờ.

Vương Quốc Hoa xua tay nói.

- Tôi vừa đến, anh đừng khách khí. Ngồi nói xem là có việc gì.

Từ Diệu Quốc nói.

- Việc này nói ra thì dài, lúc trước bí thư Lao cũng có ý điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà nhưng về sau không biết vì việc gì mà chuyện cứ thế kéo dài.

Vương Quốc Hoa nhíu mày nói.

- Anh nói rõ xem.

Từ Diệu Quốc nói.

- nguyên nhân cụ thể tôi không biết chỉ là lần đó bí thư Lao uống say, tôi đưa y về nhà, y không ngừng lẩm bẩm nói gì mà trông trâu, gì mà Dư lão.

- Cung Hữu Mẫn vẫn ở huyện Thượng Hà không đi đâu sao?

Vương Quốc Hoa cười hỏi, Từ Diệu Quốc cười lạnh nói.

- Y còn có thể đi đâu chứ? Tốt nghiệp trung cấp loại tại chức, bằng cấp không cao nên hạn chế sự phát triển của y. Đúng rồi, tôi biết năm đó y làm vệ binh còn làm đầu lĩnh của một nhóm tạo phản, sau đó không biết sao y lại thoát nạn.

- Thì ra là vậy.

Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng.

- Lão Từ, anh về chú ý thật kỹ Xa Hướng Tiền, bảo y cứ mạnh dạn điều tra, ngoài ra anh nói với lão Xa không được để lộ tin tức.

Từ Diệu Quốc gật đầu đứng dậy nói.

- Tôi biết.

- Cùng đi thôi, tôi còn có vài câu cần nói.

Bỏ tiền lại bàn, Vương Quốc Hoa và Từ Diệu Quốc cùng xuống. Vừa đi hắn vừa nhỏ giọng nói.

- Đã có ba thường vụ tỉnh ủy gọi điện cho tôi, ám chỉ nên thả Cung Hữu Mẫn.

Từ Diệu Quốc vội vàng đứng lại hít sâu một hơi, Vương Quốc Hoa cười cười nhìn tới. Từ Diệu Quốc cắn răng nói.

- Bảo sao năm đó bí thư Lao phải dừng tay. Nhưng hôm nay Cung Hữu Mẫn rơi vào tay chúng ta thì không dễ qua cửa như vậy đâu.

- Sao anh lại nói như vậy?

Từ Diệu Quốc thở dài một tiếng.

- Bí thư Lao không thể so với ngài, năm đó sợ là có nhược điểm rơi vào tay người ta.

Vương Quốc Hoa không đáp lời mà lững thững đi xuống. Đi một lát hắn mới nói.

- Lão Từ, quán trà này không đông khách mấy nhỉ.

Từ Diệu Quốc hơi tối sầm mặt một chút.

- Ban ngày thì như vậy nhưng tối luôn kín khách. Tôi quên không nói với ngài, đây là quán cho em vợ tôi mở. Nơi này tuy vắng vẻ nhưng có hai trường học gần đây.

Từ Diệu Quốc đi xe tới cho nên y vẫy một chiếc taxi mời Vương Quốc Hoa lên trước.

Vương Quốc Hoa đi chưa được xa lái xe đã phanh gấp. Vương Quốc Hoa đang nhắm mắt nghỉ ngơi theo bản năng mở mắt nói.

- Sao vậy?

Lái xe là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, y quay đầu lại nói:

- Cậu thanh niên, đằng trước có người ngã, tôi xuống xem sao.

Vương Quốc Hoa mở cửa xe nhìn thấy đằng trước có một bà lão nằm ven đường, người đi qua chỉ dừng một chút nhìn nhưng không ai giúp cả. Tên lái xe trở về nói.

- Cậu kia, cậu đổi xe khác đi, tôi đưa bà ta đến bệnh viện.

Vương Quốc Hoa vội vàng xuống xe nói.

- Nếu đã thấy thì tôi giúp anh đưa người đến bệnh viện.

Lái xe có chút bất ngờ không nghĩ gặp khách có lòng tốt như vậy.

- Vậy cũng được, cậu đi giúp tôi.