Phù Dung Vương Phi

Chương 132: Chạy trối chết




Ngày mới lại bắt đầu, trời vừa hừng sáng. Có một hơi thở áp lực đang di động trong không khí nặng nề, gió Đông thổi qua rất mát mẻ.

Lục Phù không cảm thấy buồn ngủ đang đứng ở đầu thuyền nhìn về phương xa, đó là phương hướng của Lạnh Thành. Sở Cảnh Mộc hiện giờ lại Lạnh Thành. Hung nô vừa lui binh vì thế Đồng Quan chỉ cần Lưu Phong một người có thế ngăn cản được chắc chắn không bao lâu cũng sẽ thu phục. Nàng cùng Khuynh Thành bị mất tích, Hải Nguyệt và Di Nguyệt trước tiên sẽ nói cho hắn biết.

Hắn nhất định nằm mơ cũng nghĩ không ra có một ngày nàng sẽ bị vây ở trên kênh đào của Lạnh Thành, vây ở đương thủy một tay nàng tạo nên. Lúc này nàng không khỏi có điểm hận mình trước kia vì sao đả thông vài thành trì ở đầu nguồn để bốn phía thông thương. Nếu muốn tìm họ cũng như mò kim đáy biển, trên kênh đào mờ mịt này giống như thuyền đang chạy trên biển.

Lục Phù đứng đón gió, cầu nguyện gió Đông tạm thời không cần thay đổi phương hướng. Trong bầu rượu có lệnh bài của Dao Quang, lỗ hổng được gắn một viên dạ minh châu sẽ phát ra ánh sáng trong đêm. Hiếu kỳ là tính của con người, chỉ cần có người nhặt được bầu rượu tự nhiên sẽ biết ngay giờ phút này nàng đang ở trên kênh đào của Lạnh Thành!

"Ráng chiều lung linh, phản chiếu khung cảnh như hư ảo, trong thực có giả, trong giả có chân tình. Gió xuân thổi qua cảnh đẹp như bức họa của Lạnh Thành, bàn tay ngọc không lưu hận, hoa xuân trăng thu, mọi chuyện vẫn còn đang mờ mịt nơi nào?" Nhìn dấu vết của ráng chiều xẹt qua trên không trung, Lục Phù nhẹ giọng ngâm, thật lâu thật lâu cũng không khôi phục tinh thần!

Nàng nghĩ muốn có Sở Cảnh Mộc!

Lục Phù đứng ở đầu thuyền cười nhẹ, trong trẻo như giọt sương, chưa từng nghĩ mình sẽ tưởng niệm nhiều như vậy!

Ta cùng con gái đang đợi ngươi!

Lúc này đây đem tất cả ân ân oán oán chấm dứt hết một lần, nàng không muốn hạnh phúc của mình lại vụt bay một lần nữa, nàng cùng hắn thật vất vả từng bước mới đi đến hôm nay, thật vất vả mới có hạnh phúc hôm nay, nàng sẽ không dễ dàng để người khác làm hỏng!

Trơi xanh chưa từng đổi đãi nàng thật tốt, tù biến cố gia đình tới bây giờ, nàng nhận hết tất cả sự tra tấn và tàn nhẫn của đời người, một lần lại một l�cuộc sống của nàng trở nên thay đổi hoàn toàn! Sở Cảnh Mộc không ở bên người vài năm, nàng đã không đếm được bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh lại, mở lòng bàn tay ra cảm thấy cố loại cảm giác ưu thương và cô tịch muốn nắm bắt nhưng không thể nắm giữ được.

Chợt phía sau có tiếng bước chân, Lục Phù nhẹ nhàng quay đầu lại lộ ra vẻ tươi cười, mặt trời mới mọc ở phương Đông, rặng mây nhuộm đỏ nước sông, chiếu vào phía sau hắn, trong một mảnh sáng mờ ảo mênh mông khiến dáng người của hắn càng trở nên thâm trầm!

Tối hôm qua dương như hắn ngủ không được tốt lắm, đôi mắt đen mang theo dấu vết thản nhiên, vì say rượu nên nét mặt có vẻ mỏi mệt. Trong gió mát truyền đen từng đợt mùi rượu, trên người là trường bào màu xám cũ nát khiến Lục Phù khó có thế tưởng tượng được đây là Tấn Vương của năm đó, người từng hăng hái ở trong cung tàn nhẫn và âm độc. Khi đó hắn, một thân cẩm tú trường bào màu thẫm, bàn long tinh xảo, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều cao quý bức người!

Hiện giờ Tấn Vương đã trở thành một thân nghèo khổ và u ám!

Hắn có từng hối hận năm đó chỉ thiếu một chút, nàng biết năm đó nếu hắn có thể ra khỏi thành như vậy hôm nay Phượng Thiên có thế không phải là thiên hạ của Phương Quân Úy!

"Vương gia sớm!" Lục Phù cười cất tiếng chào hỏi! Tươi cười chân thành như đối với một người bạn tốt thân thiết!

Phượng Quân Chính ngây ngẩn, gương mặt không chút thay đổi gật đầu, sau đó ngồi ngay ngắn một bên. Trong nắng sớm gương mặt kiên nghị được che kín bởi một vẻ mông lung và cô độc!

"Tô Lục Phù, ngươi có thê nở nụ cười với ta sao?" Thanh âm của hắn thực bình tĩnh, lại ngầm có ý vui sướng đang được đè nén!

" Vương gia nói đùa, ta không phải vẫn đang cười sao?" Lục Phù cười khẽ, cố ý giả vờ làm như không biết hắn đang nói gì, khóe môi khẽ nhếch lên, cười trong trẻo

"Như vậy không giống với trước kia!"

Lục Phù ngửa mặt lên trời, nhìn mặt trời mới mọc chậm rãi nhô cao với những tia sáng xuyên qua áng mây, nàng cười nói: "Tất cả mọi vật trên đời, không hề rời bản sắc của chung. Không phải vẻ tươi cười thay đổi mà là tâm tình thay đổi!"

"Ngươi đã quên ta là kẻ thủ giết cha ngươi!" Phượng Quân Chính cười lạnh hỏi.

"Nhớ kỹ thì như thế nào?" Thù hận làm cho nàng mất đi rất nhiều, nhiều đến nỗi nàng muốn quên thù hận! Nàng quả thật làm được như vậy, thù hận chỉ có thê khiến nàng đau khổ và tuyệt vọng! Lục Phù cười sâu kín hai tiếng, không chớp mắt cười nói: "Vương gia, chuyện quá khứ chúng ta nên buông xuống!" "Nói cũng thật thoải mái!" Tấn Vương xem thường hừ một tiếng.

Lục Phù vịn vào mạn thuyền, cười thản nhiên: "Ngươi có từng hối hận chỉ vì nghĩ sai lầm khiến mọi chuyện trở nên hỏng hết hay không?"

Nghĩ sai thì hỏng hết, có rất nhiều chuyện ban đầu chỉ cần nghĩ sai thì hỏng hết nên mới tạo thành cục diện thất bại của hắn!

Từ lúc bắt đấu khi hắn cùng Quang Vinh Vương dùng mưu kế ép nàng tiến cung, bàn cờ đã bắt đầu rối loạn.

Tấn Vương nhìn đôi mắt đen láy của nàng, nhìn nơi đó giống như đọng lại tất cả tinh hoa trên thế gian này, vấn đề này mấy năm hắn đã hỏi mình vô số lần cũng chưa từng một lần hối hận qua! Ít nhất thời gian hắn cùng nàng một chỗ nửa năm, thực rõ ràng có thế ngửi được hơi thở của nàng, âm thầm chậm rãi hưởng thụ vẻ tươi cười của nàng!

"Ngươi cảm thấy ta sẽ hối hận sao?" Tấn Vương cười như không cười hỏi lại!

"Lời này của Vương gia hỏi không được đồng tình rồi, mỗi người đều phải chiu trách nhiệm về hành vi của mình, trên thế giới này luôn có nguyên nhân mới có kết quả không phải sao?" Lục Phù cười nói

"Ngươi muốn nói nhân quả tuần hoàn, mục tiêu nhất định?" Tấn Vương cười lạnh hừ một tiếng nhưng dung nhan tuấn tú mang theo vẻ phiền não!

Lục Phù nhìn hắn, nở nụ cười!

"Nhân quả tuần hoàn là quy luật của mọi vật trong cuộc sống, mà trúng mục tiêu nhất định cũng là khát vọng cùng cố gắng của chúng ta tuyên cáo về sau chúng ta sẽ không hối hận!" Lục Phù cười tao nhã giống như những tia nắng sớm đầu tiên phía chân trời chiếu vào hai gò má hồng hào, xóa tan không khí xa cách "Vương gia, chúng ta muốn cái gì sẽ tự mình tranh thủ, điểm này không sai, chính là biện pháp tranh thủ mình dùng đã sai lầm rồi, vậy nhất định sẽ phải giải thích và an ủi tâm linh bi thương của mình"

"Đúng!" Lục Phù trả lời một cách khẳng định, thản nhiên nở nụ cười vài tiếng, nói: "Ta từng cố trấn an mình, năm năm này mới biết được mình có ý tưởng tình nguyện vì thật ra có một người đều đang đợi ta!"

Tình yêu tựa như một nam một nữ đang tập bước đi, một người nhanh, một người chậm, cho nên dọc theo đường đi, khi bị thương có thế không kịp an ủi, ngã xuống không kịp nâng dậy, cho nên hai người bước đi vẫn không thề phối hợp với nhau, càng chạy càng xa, biện pháp tốt nhất là người phía trước đi chậm lại, chờ người phía sau đi cùng, giúp đỡ lẫn nhau! Tấn Vương không nói lời nào, chỉ có thể cảm nhận được sự không cam lòng dâng lên trong ngực, càng ngày càng nhiều cho đến khi ánh mắt hắn trở nên hung ác nham hiểm.

"Rõ ràng năm năm trước, ta cảm nhận được ngươi đối với ta không phải vô tình, Tô Lục Phù ngươi thật sự đối xử với ta tàn nhẫn như vậy sao?"

"Vương gia, nếu năm năm trước ta tùng có hành vi gì làm cho ngươi hy vọng, ta thực thật có lỗi! Cảm tình của con người chia ra làm rất nhiều loại, nam nhân cùng nữ nhân trừ bỏ tình yêu còn có rất nhiều loại cảm tình, chúng ta... Chính là gặp nhau ở thời gian sai lầm, hơn nữa không phải đúng người, chỉ như thế thôi

"Thời gian sai lầm? Sai người ư?" Hắn hừ lạnh, năm năm trước nàng giải thích qua cũng nói như vậy, làm cho hắn sinh ra oán niệm trong lòng!

"Vương gia, thức ăn trên thuyền chỉ có thể ở chống đỡ được ba ngày, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Lục Phù nhìn mặt hắn, lạnh lùng hỏi. "Ngươi sợ hãi bị chết đói phải không!"

"Đói chết ta là chuyện nhỏ, thân thể Khuynh Thành đang tuổi lớn, lại hoạt bát hiếu động, ta cũng không muốn làm chơ bé buồn chán và đói!" Lục Phù nói.

"Ngươi rất thương bé!"

"Vương gia, đó là con gái của ta, là bảo bối của ta!" Lục Phù cười nhạt, đột nhiên có tâm tư đùa giỡn, nhìn một bên mặt cô đơn của hắn cười nói: "Vương gia Khuynh Thành của ta thực thích ngươi, nếu không làm con rể của ta đi?"

Phượng Quân Chính phút chốc xoay người, nhìn nàng như gặp được ma quỷ! Âm trầm cắn răng, "Tô Lục Phù!"

Nhớ lại tối hôm qua trên gương mặt nhỏ nhắn của Khuynh Thành có loại vui vẻ này, tán thưởng tâng bốc Phượng Quân Chính lên mây như thế nào như thế nào, giống như một khuê nữ sắp xuất giá muốn phụ mẫu khích lệ tình nhân! Lục Phù bật cười, cười nhẹ nhàng vô cùng, nếu Sở Cảnh Mộc nghe câu vui đùa như thế, phỏng chừng ngay cả lòng muốn chết đều có, ngẫm lại bảo Tấn Vương gọi hắn một tiếng nhạc phụ đại nhân, nghĩ đến cảnh tượng kia khiến nàng nhịn không được nở nụ cười! Phượng Quân Chính oán hận nhìn chằm chằm vào nàng, nghĩ muốn quát lớn lại không muốn phá vỡ loại không khí thoải mái này, tiếng cười thanh tao, trừ bỏ một lần kia thả diều bên ngoài, nàng chưa từng cười thoải mái và vuivẻ với hắn như thế, con ngươi màu đồng của hắn nhanh chóng hiện lên vẻ si mê cùng sắc mặt vui mừng.

Thanh âm đinh đinh khiến Lục Phù dừng chân, đã thấy thân thể nho nhỏ của tiểu Khuynh Thành vui vẻ từ khoang thuyền chạy tới, "Nương!

Lục Phù hôn nhẹ hai má của bé, cười nói: "Sao không ngủ thêm chút nữa?"

"Có người nào ngủ mỗi ngày đâu?" Đứa bé kia bỉu môi, quay đầu cười tủm tỉm với Phượng Quân Chính chào hỏi, "Thúc thúc, uống say đến như vậy còn có thể dậy sớm thế này? Thật lợi hại!"

Phượng Quân Chính nhìn tiểu Khuynh Thành, hai khuôn mặt giống nhau như đúc trong nắng sớm, như ngọc châu trong sáng và thuần khiết. Hai mẹ con các nàng thật là từ một khuôn mẫu khắc ra, Khuynh Thành còn nhỏ thân mình lại nhìn không thấy sự ngây thơ và đơn thuần của một đứa nhỏ, mà lại giảo hoạt và nghịch ngợm. Có một sự hâm mộ thật sâu dâng lên, hâm mộ với người trong lòng hắn ghen tị nhất!

Các nàng đều thuộc về hắn! Đều thuộc về hắn! Vì sao những sự vật tốt đẹp nhất trên thế này đều thuộc về hắn, nữ nhân ưu tú đều thuộc về Sở Cảnh Mộc? Phượng Quân Chính cảm thấy không cam tâm!

Hắn khát cầu, hắn hy vọng, Sở Cảnh Mộc không cần tốn nhiều sức cũng có thể đạt được mà hắn chỉ còn cách hâm mộ!

Vợ đẹp con ngoan, đoàn viên tốt đẹp chính là một nhà.

Lòng đô kỵ và hâm mộ điên cuồng lóe lên trong con ngươi của hắn khiến thân mình Lục Phù trở nên căng thắng, cảnh giác dừng trên người hắn không tiếng động đem Khuynh Thành ôm vào ngực!

Tiểu Khuynh Thành nhìn vẻ căng thẳng trầm trọng trên mặt Lục Phù, con ngươi đen láy xẹt

qua một vẻ giảo hoạt! Ngẩng đầu hôn nhẹ lên mặt của nàng, hơi dùng một chút sức liền giãy khối sự ôm ấp của nàng!

"Thúc thúc hướng nương của con cầu hôn được không?" Đứa trẻ kia sôi nổi vọt tới bên người Phượng Quân Chính, cầm lấy tay áo của hắn, ngửa đầu lên trong mắt có vẻ khẩn cầu, mũm mĩm trắng nõn đỏ ửng!

"Khuynh Thành…" Lục Phù ngăn cản không kịp chỉ còn cách để bé làm nháo! Thật là lầm đường lạc lối mà! Khuê nữ này phải cẩn thận về sau phụ thân sẽ lột da bé!

“Con đang nói hưu nói vượn gì đó?" Phượng Quân Chính lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé chăm chú, nghĩ muốn gỡ tay bé ra lạị bị Khuynh Thảnh cầm chặt lấy.

"Thúc thúc, thính giác của thúc thúc không tốt sao?" Đứa trẻ kia nghi hoặc chớp chớp mắt, cười nói: "Con nói người hướng nương của con cầu hôn, người tới làm trượng phu của con đi!"

Âm thanh non nớt đang tức giận khiến Lục Phù thật sự nhịn không được cười ra tiếng, ngược lại cố sức cắn môi dưới, khóe môi run run, nhìn xem khuê nữ của nàng nói gì? Giống một nữ hoàng đế, tư thế cao ngạo, nói ngươi tới làm trượng phu của ta mà không phải là ta muốn gả cho ngươi, cách nói kia như là hoàng đế đang chiêu sủng phi thị tẩm! Như là một loại ban ân cao nhất! Lục Phù có điểm hối hận để Khuynh Thành không kiêng nể gì cùng người của Phù Dung Các qua lại, nhìn một khuê nữ tốt đều bị các nàng dạy dỗ thành dáng vẻ gì nữa?

Phượng Quân Chính cũng sửng sốt thật lâu, nhìn bé thật lâu, giống như nhìn thấy quái vật, nghĩ hắn làm mưa làm gió cả đời, chỗ ở cũ không gặp qua chuyện đau đầu thế này, Khuynh Thành thật đúng là dùng gậy đánh rắn giập đầu, đánh thật thoải mái, đúng lý hợp tình, hoàn toàn khi dễ hắn!

Bàn tay trắng nõn của tiểu Khuynh Thành quơ quơ trước mặt, nghi hoặc nhìn hắn, "Thúc thúc, có thể lấy một người tuổi trẻ làm tân nương, con có thể lý giải thành người đang cao húng rồi cho nên mới có loại không thể phản ứng này?"

Lục Phù nghẹn cười, nhưng một chữ cũng không nói chỉ nhìn, không khí vốn có chút khẩn trương nhất thời trở nên tối tăm cùng quỷ dị!

"Con buông tay ra đi!" Phượng Quân Chính đối với đứa bé này không còn cách gì khác, đành phải thấp giọng nhìn bé chăm chú!

Đáng tiếc Khuynh Thành căn bản không chịu nghe lời, nhìn hắn cười nói: "Buông tay đế làm chi, người muốn ôm con sao? Không cần đâu nương của con còn ở nơi này, người ta da mặt mỏng, sẽ xấu hổ xấu hổ!"

Lục Phù đột nhiên dùng một tay che miệng lại, xoay người đi cảm thấy buồn cười!

Gương mặt ngâm đen của Phượng Quân Chính hiện lên vẻ đỏ ửng quỷ dị, dùng sức gỡ bàn tay nhỏ bé của bé ra, vội vàng làm như sau lưng có một con quái thú đang đuôi theo hắn! Xoay người tiến thẳng vào khoang thuyền!

Lúc này Lục Phù mới cười ra tiếng đưa tay ôm bảo bối của nàng, cười đến không thở nổi, không thể tưởng được đường đường Phượng Quân Chính cũng có một ngày chạy trối chết, hơn nữa thua trên tay khuê nữ của nàng!

Lục Phù vuốt ve da mặt của bé, cười nói: "Khuynh Thành, da mặt của con cũng thật không tệ!"

"Nương! Đó cũng là một chuyện tốt!" Tiểu Khuynh Thành cười.

Không bao lâu đứa trẻ kia vuốt cằm, cỏ chút đăm chiêu: "Nương, thật ra con còn thật sự muốn gả cho hắn!"

Tiếng cười của Lục Phù chợt dừng lại. Nàng kéo bả vai của bé qua, nói một cách nghiêm trang: "Khuynh Thành, phụ thân con sẽ điên mất!"