Phù Dung Vương Phi

Chương 39: Lục phù cùng Dao quang




Bông tuyết bay bay, cả kinh thành được bao phủ bởi một màu trắng xóa, bốn phía giống được vây quanh bởi một tầng sương lạnh, bông tuyết đọng lại trên thân cậy tạo thành những mủi băng nhọn lóe sáng…

Từ sau khi cung yến, Sở cảnh mộc cả ngày sau khi vãn triều không thấy bóng dáng, người bên trong vương phủ ra vào cũng nhiều hơn, nàng là người luyện võ, ban đêm có những người võ nghệ cao cường ở trên nóc nhà, nàng làm sao lại không biết. Lâm long luôn đi theo Sở cảnh mộc, Tiếu nhạc ở lại trong phủ, Lục phù âm thầm lấy làm kì lạ, mùa đống vốn dĩ lạnh lùng, sao vương phủ lại trở nên náo nhiệt, hơn nữa là vào ban đêm..xem ra có người muốn ra tay…

Mùa đông ở kinh thành thật sự náo nhiệt đi…

Mà nàng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, mùa động nầy qua đi có thể là cảnh tương gì.

Không thể tưởng tượng được, kẻ ám sát cũng tìm tới nàng…Xe ngựa của nàng chạy qua chổ hẻo lánh, lại có sát thủ xuất hiện, Lục phù đang ngồi trong xe ngựa, vô tình nghe chung quanh có tiếng xương gãy, cửa xe mở ra, tiếng đao sắc bén cắt đứt cổ họng, tiếng kêu la thoát ra, những âm thanh nầy đối với nàng không chút xa lạ, thậm chí rất quen thuộc, ẩn ẩn trong không khí là mùi máu tươi rất nồng cả một vùng, máu tươi của hơn hai mươi sát thủ chảy trên tuyết trắng làm nhiễm một màu đỏ lưu lại một màu diễm lệ…Màu máu và tuyết trắng tương phản nhau taọ ra một cảnh tượng đẹp đẽ rất ghê người…

Lục phù ngưng mi suy nghĩ sâu xa, nhớ lại những điều Tấn vương nói trong cung, hắn tuyệt đối sẽ không phái sát thủ ám sát nàng, nhiều nhất chỉ có bắt cóc để áp chế Sở cảnh mộc, Quang vinh vương càng không thể, …Những hắc y nhân vừa rồi xuống tay ngoan độc vô tình, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng. Tiếng tăm của nàng ở thương trường rất tốt, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng của nàng.?

Lục soát trên người bọn họ không tìm ra manh mối, có thể nhìn ra được những sát thủ nầy đã trải qua sự huấn luyện rất nghiêm khắc, việc nầy đã kinh động đến Sở cảnh mộc, hắn giao cho Ngự sử đại nhân điều tra nhưng không có kết quả, không hề lộ ra sơ hở gì, ngay cả người nàng phái đi cũng không tra ra nguyên nhân.

“Vương phi, muốn đều người ở Phù dung các qua đây không?” Băng nguyệt lo lắng hỏi, sát thủ ra chiêu không lưu lại đường sống, chiêu nào cũng muốn đoạt mạng, may mắn gặp phải họ là nàng, Băng nguyệt cùng Vô danh, nếu không người bình thường đã chết dưới tay bọn họ.

Lục phù lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn hồng mai ngoài cửa sổ, “Nếu có thể không cần dùng đến lực lượng của Dao quang liền tận sức không cần dung đến, không nên lộ ra cho vương gia manh mối”

“Chính là..” Bôn nguyệt còn muốn nói cái gì nữa liền bị ánh mắt của Lục phù ngăn lại.

“Ba người các ngươi có thể ứng phó được, nói gì thì cũng đã trải qua nhiều tai hoạ, ta dễ dàng chết như vậy sao”

Trong thư phòng, Sở cảnh mộc yên lặng ngồi bên án thư, khói của thanh trà trên bàn lượn lờ bay, từng vòng từng vòng phất qua mủi, hắn nhíu mi, cả người phát ra sự tức giận, dám động tới thê tử của hắn….Một tháng qua, Sở cảnh mộc cùng Lục phù rất ít tiếp xúc, ban đêm hắn cũng ở lại Đông đình, chỉ sợ làm liên lụy đến nàng, không nghĩ tới tai họa vẫn tìm đến.

Tiếu nhạc đi vào thư phòng, một trận gió lạnh cũng theo vào, hắn lại dường như không cảm thấy lạnh….Dung nhan như băng lộ vẻ trong trẻo lạnh lùng.

Tiếu nhạc đã đi theo nhiều năm, biết rõ tính nết của hắn, lúc nầy mặt của Sở cảnh mộc hiện lên đầy vẻ ngoan lệ, cả người giận run, vẫn nhẹ nhàng bẩm báo “ Ngự sử đại nhân cầu kiến”

“Chuyện gì.” Hắn trầm ngâm, hôm trước vừa mới đến hồi báo kết quả chuyện Lục phù bị ám sát, vì sao hôm nay lại đến nữa?

“Đại nhân không nói gì, chỉ nói có việc quan trọng” Tiếu nhạc cẩn thận trả lời.

Sở cảnh mộc nhíu mày, những người tới tham kiến hắn, người nào dám lấy chuyện cỏn con mà phiền hắn, cho nên ai cũng nói là có việc quan trọng….Hơi có chút trầm tư ra lệnh cho Tiếu nhạc truyền Ngự sử vào.

“Tham kiến vương gia”

“Miễn lễ, có chuyện gì vậy Ngự sử đại nhân?”

Ngự sử đứng dậy, trên mặt đầy vẻ lo lắng, từng bước từng bước tiến lên, thốt ra “ Vương gia, chuyện lớn không hay, hai mươi tử sĩ của Hàn phủ bị giết đêm qua, hiện giờ tin tức đã truyền ra huyên náo một vùng…”

“Cái gì, hơn hai mươi người?” Sở cảnh mộc khiếp sợ đứng dậy, trợn hai mắt, hít sâu một hơi, ai có thể gây ra chuyện lớn nầy, chỉ trong một đêm giết hơn hai mươi tử sĩ của Hàn phủ?”

Bọn họ ám sát hắn gần mười lần nhưng cũng chỉ giết hơn bốn mươi tên, mỗi người bọn họ võ công cao cường, lại ra tay lãnh khốc vô tình, thật là khó đối phó, nhưng một đêm chết hai mươi tên, nếu như đều động tất cả tướng quân của vương phủ cùng với đội thân vệ cũng không thực hiện được như vậy…

Hơn nữa mấu chốt hiện giờ là bọn người trong triều khắng định hoài nghi hắn ( Sở cảnh mộc) ra tay…

“Vương gia, tất cả đều bị giết cùng một thủ pháp, cùng với kiểu chết của Phù dung huyết án trong quá khứ giống nhau như đúc..

“Phù dung huyết án?” Án tử nầy vì lúc sau quay về kinh bận việc, mải lo ứng phó với những việc khác xảy đến, hắn không có thời gian hỏi tới, hiện giờ nghe Ngự sử nhắc lại, bị một phen kinh ngạc…Đôi chân mày nhíu lại, hai mắt sâu như biển mang theo vẻ phức tạp khó dò…

Hắn vẫn không điều tra ra được án tử nầy, hay không thể xem nhẹ một thứ gì đó…

Hắn mơ hồ cảm nhận được lực lượng phân tranh trong triều đình có nhiều điểm bất đồng đang tiến vào, ở trong lúc hắn không phát hiện hình như hắn đã vô tình bị cuốn vào nơi tranh đoạt hỗn loạn nầy, càng thêm phức tạp…

“Đúng vậy, trái tim của tất cả kẻ chết đều bị móc ra, trên vùng phụ cận có để lại đoá huyết sắc phù dung, hai mươi bảy người chết, cũng có hai mươi bảy đóa phù dung được vẽ ra. Mà mặt khác tử sĩ của Hàn phủ đối với việc nầy không có phát hiện, có thể thấy được người gây án không phải tầm thường….

Đâu chỉ là không giống bình thường…Sở cảnh mộc ngồi sau án thư, bảo Ngự sử cũng ngồi kế một bên, trầm tư…..Án tử được tra xét một năm không hế có tiến triển, hay chúng ta đã nghĩ sai phương hướng?”

Bọn họ hình như xem nhẹ cái gì…

Ngự sử thấy hắn mặt mày nhăn lại, giống như trầm tư, muốn há mồm nói cái gì, lại chưa nói ra lời, lo lắng, hai tay khẩn trương, vốn tưởng là án tử bình thường, nhưng lại ẩn trong đó có những điều quỷ dị khó lường…Hàn quốc trượng cùng Tấn vương đã hạ lệnh, nếu trong một tháng không tìm ra hung thủ, mũ ô sa trên đầu ông cũng khó bảo đảm.

“Trước đó cũng có ba tử sĩ bị giết, đúng không?’

“Đúng vậy, hạ quan cũng thấy có điểm kỳ quái, Phù dung huyết án vốn mỗi lần chỉ giết một người, cách một khoảng thời gian thường là mấy tháng mới có một người bị giết nữa, chưa từng xảy ra trong một buổi tối giết nhiều người như vậy, lần nầy vì sao trong một đêm giết hai mươi bảy người, hạ quan thật không hiểu.”

Sở cảnh mộc im lặng không nói gì, trong đầu hiện ra tất cả tình huống có thể, rồi từng cái từng cái loại bỏ, trừ bỏ hắn cùng Quang vinh vương,ai muốn đối phó với tử sĩ của Hàn phủ?

Không phải hắn, cũng không phải Quang vinh vương, thủ hạ của hắn thân thủ không cao như vậy, là ai làm…?”

Nhất thời có cảm giác trong giấc mộng chợt bừng tỉnh …

Trong mơ hồ giống như đang lạc vào một ván cờ được bài bố, hắn vốn là rời xa kinh thành, yên lặng xem biến, chờ đợi thời cơ, nhưng lại trước thời gian dự định bị cuốn vào bên trong cuộc phân tranh nầy, bị đưa tới nơi đầu sóng ngọn gió. Mà thế lực của Tấn vương so với Quang vinh vương đã kém đi rất nhiều, hiện giờ thế lực hai người ngang nhau, tranh chấp càng thêm quyết liệt.

Rõ ràng bên trong, hình như có một bàn tay đang đứng ở phía sau thao túng toàn bộ ván cờ, khống chế hết thẩy, ẩn thân phía sau bức màn, lạnh lùng quan sát sự biến hóa trên ván cờ…

Hắn, Quang vinh vương, cùng Tấn vương…đều là những quân cờ….

Thật đáng buồn chính là, ngay cả người chơi cờ nầy hắn tìm khắp nơi không biết là ai..Ngay cả người đó đang làm cái gì cũng không biết…

Ván cờ nầy, từng bước nầy hợp với bước kia, từng bước bức bọn họ rơi vào vòng xoáy, người đó cười không một tiếng động bức bọn họ tất cả rơi vào …

Sở cảnh mộc kinh hãi, rốt cuộc không biết người nào gây ra lỗi lầm lúc ban đầu dẫn tới cảnh ngộ nầy…

Sở cảnh mộc trầm ngâm, hàn băng trên mặt đông lại, đã có thể đem tất cả bọn họ cùng nhau, người nầy tuyệt đối không thể khinh thường, thủ đoạn cao minh như thế…

Ai sẽ thu lợi từ việc tranh đoạt của Quang vinh vương cùng Tấn vương..? Đẩy mạnh sự phân trang nầy sẽ có chổ ích lợi gì…Vấn đề nầy nhìn rất đơn giản nhưng khó lý giải được…

Phù dung huyết án..? Tại sao cố tình là phù dung?

Chợt nghĩ tới thê tử của hắn ở Tây sương, phù dung nước biếc, cười yếu ớt trong suốt, ấm lòng người, cũng là một đóa phù dung…Hắn sửng sốt mấy giây…

Sở cảnh mộc, ngươi đang suy nghĩ cái gì a …

Âm thầm dằn lại nỗi lòng, lại tập trung vào án tử, nếu có thể làm được việc nầy, thế lực của người nầy ở kinh thành cũng không nhỏ.

“Ngự sử đại nhần, theo lúc Phù dung huyết án xảy ra, kinh thành có xuất hiện nhân vật thần bí, hay sự việc kỳ lạ nào không?” Những người có thể chống lại với triều đình, hay cùng các vị hoàng tử có liên quan?” Sở cảnh mộc trầm giọng hỏi, cũng chỉ có người cùng mấy vị hoàng tử có liên quan mới có thể thu lợi trong việc nầy, nhưng cũng không giải thích được vì sao đem hắn dính vào.

Trên án thư có một vài cái công văn, được xếp ngay ngắn có trật tự, tâm lại càng thêm phiền muộn, bị người xỏ mũi dắt đi là cảm giác lần đâu tiên hắn gặp phải..

“Nhân vật thần bì có thể chống lại triều đình,? Trong triều căn bản không có nhân vật thần bí nào…đúng rồi, “ Linh cảm chợt loé, sắc mặt hiên ra vẻ vui mừng “ Trong thương trường có hai nhân vật thần bí làm cho người ta bàn tán say sưa, một là Dao quang phu nhân, người kia là Lục phù tiểu thư…” Bắt gặp sắc mặt của Sở cảnh mộc đột nhiên trầm xuống, ông lật đật sửa miệng “ Là Sở vương phi…hai người nầy trong kinh thành là hai nhân vật thần bí, ở thương trường rất thần bí và có sức ảnh hưởng, sớm không thể khinh thường.”

Thình lình nghe nhắc tới khuê danh của Lục phù, sắc mặt của Sở cảnh mộc trầm xuống, mày nhíu lại, Ngự sử đại nhân biết đã lỡ lời, không dám nói tiếp, cúi đầu nhìn xuống, rất sợ làm hắn tức giận…

“Tiếp tục nói..”

“Phải..” Ngự sử nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận hơn “ Dao quang phu nhân là kỳ nhân mới nổi trong thương trường trong những năm gần đây, chủ yếu lấy vận tải đường thủy lập nghiệp, cơ hồ nắm trong tay vận tại đường thủy của cả nước, còn có những tiệm thuốc bắc ở rãi rác khắp nơi. Nàng có thủ đoạn ngoan tuyệt, tác phong quyết đoán tàn nhẫn, không ít thương gia bị buộc phải rời không thương trường, nói về hiệu thuốc bắc ở kinh thành chỉ có Tô gia là có thể chống lại…. Mà…vương phi…cũng là rất ít người gặp qua diện mạo của nàng….đi ra cửa thường che mặt, chưởng quản cuộc sống của Tô gia trong mấy năm nay, lấy tửu lâu, hiệu thuốc bắc làm việc chính, còn kinh doanh thanh lâu và nghành sản xuất tơ lụa, tác phong của nàng cùng tác phong của Dao quang tương phản, nàng ôn hoà chân thành, tiếng lành đồn xa trong giới kinh doanh. Hai người trong thương trường đã đấu nhiều năm, chưa từng nghe qua cùng triều đình có quan hệ gì, cũng là đầu năm vương phi mới bước vào vương phủ…Trừ bỏ hai người nầy, trong kinh thành không thể tìm ra người thần bí như vương gia nói, về việc có liên quan với mấy vị hoàng tử…càng không có…”

Ông vốn định nói chỉ có việc Lục phù và Quang vinh vương gia đột nhiên biến thành một đôi thần tiên quyến lữ có chút kỳ quái, nhưng nhìn sắc mặc của Sở cảnh mộc lại cắn răng nuốt hết vào…Ông đã làm quan nhiều năm, ngay cả sắc mặt cũng nhìn không hiểu thì làm sao có thể ở nơi tranh đấu kịch liệt nầy giữ được mão ô sa.

“Đúng rồi, gần đây ở vùng phụ cận của kinh thành có sự kiện củng cố thế lực, dường như là có người phía sau lưng giở trò.”

“Đi thăm dò coi Dao quang phu nhân kia tột cùng là thần thánh phương nào, còn nữa đem toàn bộ dữ kiện liên quan Phù dung huyết án mang đến, bao gồm nơi án phát sinh, thời gian địa điểm, sửa sang lại rõ rang một chút “ sau khi nghe ông nói xong, Sở cảnh mộc trầm giọng phân phó.

“Phải..” Ngự sử đứng dậy, cúi đầu tuân lệnh, đứng thẳng thật lâu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm trang trước mặt, vẫn không nhúc nhích, dường như không muốn rời đi.

Sở cảnh mộc ngưng mi, khép lại công văn, sắc mặt không vui “Đại nhân còn có chuyện gì nữa?”

“Hạ quan còn có chuyện không biết có nên nói hay không?” ông khẽ cắn môi, giống như hạ quyết tâm, vẻ kiên quyết hiện lên trong mắt.

“Đại nhân có chuyện gì cứ nói, đừng ngại”

“Vương gia” Ông ngẩng đầu lên, “Gần đây bên Tấn vương thường xuyên có hành động, thiếu niên tướng quân những ngày gần đây có thể hồi kinh, e sẽ có biến”

“Mục phong trở về? không biết tin tức nầy có chính xác không?” Đáy lòng của Sở cảnh mộc kinh hãi, người nầy giống tướng quân cùng tên ở trên chiến trường phía nam, Mục phong, chưa bao giờ gặp mặt, tương truyền là một người mưu lược cực kỳ xuất sắc, kẻ thù nghe tới tên sợ hãi mất mật, nghe nói bất quá cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi.

Hắn chỉ sợ gần đây kinh thành sẽ xảy ra biến động lớn…Tình huống ngày càng phức tạp khó dò, thật là muôn biết vạn hoá…

“Còn có Tấn vương gần đây bí mật hành động, lấy tội thông đồng bán nước buộc Vân vương vào tử điạ,? Chuyện nầy thật sự thú vị, thế lực của Vân vương không còn như trước, còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Đột nhiên nhớ tới dung nhan như hoa kia..thật là phiền…

“Đại nhân không biết Tấn vương ngồi trên cao sao, báo cho bổn vương biết chuyện nầy để làm gì?” Hắn lạnh lùng hỏi, ánh mắt sâu như biển chăm chú nhìn mặt Ngự sử đại nhân.

“Vương gia đã hiểu rõ” Ông cuống quit quỳ xuống, hỏang sợ vạn phần, nam tử trước mặt dù tuổi trẻ tuấn tú, ánh mắt lại bức người như thế, trong lúc nhất thời ông cuống quit tay chân “ Hạ quan chính là..chính là…” Chính là muốn bảo toàn mạng sống mà thôi.

“Ngự sử đại nhân làm gì vậy, bổn vương chỉ tuỳ tiện hỏi mà thôi, nhớ kỹ việc hôm nay đừng tiết lộ nửa câu ra ngoài, ông chính là tới đây bẩm báo Phù dung huyết án, hiểu rõ chưa?” Sở cảnh mộc ôn nhu cười, có người ở bên Tấn vương không phải là chuyện tốt, lạnh lùng nhìn thân ảnh đang quỳ, ông vốn cũng là thanh quan nghiêm nghị chính khí, mới một năm đã biến hoá to lớn như vậy, trận phong ba nầy khi nào mới kết thúc đây, hại rất nhiều người a…

“Phải..” Lòng ông vui vẻ, nghe ra ý của Sở cảnh mộc, mạng ông đã được bảo vệ, không khỏi dập đầu tạ ơn, đứng dậy lui ra ngoài..

Tiếu nhạc, Lâm long tiến vào, Sở cảnh mộc thấp giọng phân phó, “Đi thăm dò những người đã chết vì Phù dung huyết án, từ lúc bắt đầu điều tra, xem bọn họ có liên quan gì với nhau, phải làm nhanh, biết không?’

“Dạ, vương gia”