Phụ Gia Di Sản

Chương 33




La Duệ bị hắn dọa sợ, trừng thẳng hai mắt nai con: “Làm, làm sao.”

“Có lắm lời thì cũng không được nói lung tung nhé.”

“Ta đã nói gì đâu!”

“Ý mi không phải ám chỉ Luca xui xẻo là Lạc Nghệ động tay động chân sao, còn có......” Ôn Tiểu Huy âm lượng đột nhiên như trầm xuống vực sâu, “Chồng cũ chị Tuyết Lê......”

La Duệ một phen che miệng Ôn Tiểu Huy: “Mi mới là đừng nói lung tung ý, người kia đã chết rồi.”

“Mẹ nó La Duệ mi rảnh à nhắc cái này làm gì!”

“Mẹ nó rõ ràng là mi tới tìm ta nói mà!” Ôn Tiểu Huy ôm đầu, “Không có khả năng, không có khả năng, không có khả năng.”

La Duệ khẩn trương xoa xoa tay: “Ta không nói nữa, mi coi như vừa rồi ta đánh rắm.”

“Mi mẹ nó đã nói hết rồi, chả nhẽ ta bị mất trí nhớ à!”

La Duệ thở dài: “Cục Cưng, nói thật, chuyện này càng nghĩ càng có điểm đáng sợ a.”

“Vô nghĩa, ta biết.” Ôn Tiểu Huy dùng sức cào xới tóc dày công tạo kiểu, “Không được, ta phải biết chân tướng.”

“Thật ra đôi khi không biết cũng tốt.”

“Đổi lại là mi, mi nhịn được? Ta là nhịn không được.” Ôn Tiểu Huy phiền muộn nói, “Mặc kệ thế nào ta đã biết thì phải nói, tính ta là vậy, không đổi được.”

“Ta hiểu, vậy mi định làm như thế nào?”

“Trước tiên gặp Tuyết Lê nói chuyện một tí, sau việc lần trước, ta gặp lại nàng, có cảm giác nàng muốn nói lại thôi, lúc ấy ta không nghĩ nhiều, hiện tại ngẫm lại, nàng giống như biết gì đó mà không dám nói.”

La Duệ cắn môi, nhìn qua thực căng thẳng.

Ôn Tiểu Huy bắt lấy tay La Duệ: “Mẹ Nhỏ, mi nói, nếu...... nếu thật là Lạc Nghệ làm, ta nên làm cái gì bây giờ.”

La Duệ hít sâu một hơi: “Ta, ta không biết.”

Ôn Tiểu Huy cũng không biết, nếu Lạc Nghệ thật sự hoàn toàn không giống với hắn tưởng tượng, hắn nên đối mặt thế nào. Ấn tượng của hắn với Lạc Nghệ, ngay từ đầu đã là ôn nhu dương quang, dần dần biến thành thông minh phức tạp, đến giờ lại là tràn ngập hoài nghi, hắn vô pháp tiếp nhận Lạc Nghệ không như hắn nghĩ, không phải vì bộ dáng hay gì. Lạc Nghệ ở trước mặt hắn có thể là ôn nhu, săn sóc, cẩn thận, nhưng đối người khác, có thể là lãnh khốc, âm ngoan, nguy hiểm, hai loại nhân cách mâu thuẫn cực đoan này lại hội tụ trên một người, mà còn là người hắn thân thiết, hắn chỉ cần nghĩ đến đây, đã không rét mà run.

Hắn giờ rơi vào tình thế lưỡng nan, hắn có thể không đi chứng thực, tiếp tục giả ngu, nhưng hắn không thể an tâm, ai có thể thản nhiên đối mặt mãnh thủ ẩn núp bên mình chứ..

La Duệ sờ sờ đầu Ôn Tiểu Huy, an ủi nói: “Chí ít hắn đối tốt với mi.”

Chí ít hắn đối tốt với mi.

Đúng vậy, chí ít Lạc Nghệ đối tốt với hắn...... nhưng hắn cũng vô pháp thừa nhận Lạc Nghệ tàn nhẫn với người khác, những người đó có thù với hắn hay không không quan trọng, cái hắn quan tâm, chính là rốt cuộc Lạc Nghệ là loại người gì.

Ôn Tiểu Huy lắc đầu: “Ta nhất định phải biết hắn là loại người gì.”

La Duệ vẻ mặt đau khổ, trong mắt tràn ngập lo âu.

Ôn Tiểu Huy suy xét hai ngày, mới cố lấy dũng khí gọi điện cho Tuyết Lê. Khi chưa phát sinh chuyện kia, Tuyết Lê thường tìm đến hắn, cho dù không phải tạo hình, ngẫu nhiên sẽ hẹn hắn ra ngoài uống trà tâm sự, nhưng hiện tại hai người cơ hồ như người dưng, hắn vẫn tưởng Tuyết Lê xấu hổ, nhưng hiện tại ngẫm lại, rõ ràng có thể lý giải theo cách khác.

Tuyết Lê nhận được điện thoại của hắn, tựa hồ rất ngoài ý muốn, ngay lúc nghe Ôn Tiểu Huy muốn mời nàng ra ngoài, lập tức nói bản thân dạo này bận rộn, không có thời gian rảnh, Ôn Tiểu Huy không buông tha, nói sẽ đến tìm nàng, nàng từ chối không được, cuối cùng hẹn cuối tuần gặp mặt.

Từ sau hôm chất vấn Lạc Nghệ, hai người xấp xỉ một tuần không gặp mặt, Ôn Tiểu Huy thấy cứ trốn tránh cũng không phải biện pháp, vẫn chọn một buổi tối qua ngủ, Lạc Nghệ biểu hiện như thường, tựa hồ cái gì cũng chưa phát sinh, nhưng Ôn Tiểu Huy đã bắt đầu sinh ra ngờ vực, trước kia rất nhiều chi tiết nhỏ không để ý, hiện tại bắt đầu chú ý quan sát hơn. Ví dụ, hắn cố ý tìm cớ muốn lên tầng bốn, cố ý nhắc tới khẩu súng kia, cố ý nhắc chồng trước chị Tuyết Lê, nhưng đều bị Lạc Nghệ khéo léo chuyển chủ đề, IQ chênh lệch, Ôn Tiểu Huy cảm nhận rõ thất bại trầm trọng, hắn đành phải buông tha nói suông với Lạc Nghệ.

Lạc Nghệ thật cao hứng chia xẻ chuyện công ty của mình với Ôn Tiểu Huy, từ lúc Lạc Nghệ đăng ký công ty, hắn trở nên ngày càng bận rộn, tuy hắn nói mục đích là để chậm rãi dời đi di sản Lạc Nhã Nhã lưu lại, phòng ngừa ham muốn của Tào Hải và cha hắn, nhưng Ôn Tiểu Huy cảm giác hắn thật sự chú tâm chuyện làm ăn, dù hắn chẳng biết Lạc Nghệ muốn làm cái gì, hắn cũng không cảm thấy hứng thú.

Sau khi vào xuân, phòng làm việc càng ngày càng bận, tuy rằng đã tuyển không ít nhân viên mới, nhưng tạo hình sư một mình có thể đảm đương tất cả như cũ chỉ có ba người. Ôn Tiểu Huy rốt cuộc thành lão làng, cũng bắt đầu dạy thực tập sinh, không chỉ tiền lương tăng không ít, việc riêng tìm hắn cũng ngày càng nhiều, bởi vậy bắt đầu nửa bước bước vào giới giải trí.

Có hôm buổi trưa, Ôn Tiểu Huy đột nhiên nhận được tin nhắn của Lê Sóc đã lâu không liên lạc, hẹn hắn buổi tối ăn cơm, nói giới thiệu bạn cho hắn, bảo hắn rủ cả La Duệ.

Ôn Tiểu Huy trong khoảng thời gian này tâm trạng dồn nén, nhất thời cảm thấy thế này cũng là biện pháp ổn định cảm xúc tốt, hắn gọi điện cho La Duệ, dặn La Duệ mặc đẹp, buổi tối cùng dùng cơm.

Buổi tối, hắn cùng La Duệ lòng đầy chờ mong, Lê Sóc dẫn theo hai người bạn, tướng mạo khí chất cũng không sai, vừa thấy chính là nam nhân chất lượng, chỉ là ngồi bên Lê Sóc, thường mọi người vẫn dồn lực chú ý trên người Lê Sóc.

Bữa cơm ăn đến vui vẻ, nam nhân thành thục có khác, nói năng nho nhã đúng mực, không dư chút không gian bị tẻ nhạt hay gượng gạo, cơm nước xong, vì tiện đường, một người đưa La Duệ về nhà, Lê Sóc thì đưa Ôn Tiểu Huy về.

Hai người vừa lên xe, Ôn Tiểu Huy nói địa chỉ, Lê Sóc nói: “Hửm? Không phải cùng một nơi với lần trước à.”

“À, đó là nhà tôi cùng thuê với đồng nghiệp, hôm nay là về nhà mình.”

“Nga.” Lê Sóc nói, “Cậu thấy hai người bạn của anh thế nào?”

“Đều rất được, tôi thấy anh Lưu có ý.”

“Để họ tiếp xúc nhiều hơn xem, bạn của anh, cái khác thì không cam đoan, nhưng nhân phẩm tuyệt đối không vấn đề.”

“Cám ơn Lê tổng.”

Lê Sóc cười nói: “Không cần gọi anh Lê tổng, rất kỳ.”

Ôn Tiểu Huy nũng nịu nói: “Lê đại ca.”

Lê Sóc mỉm cười gật gật đầu, cùng hắn nói chuyện phiếm.

Ôn Tiểu Huy thực thích cùng Lê Sóc nói chuyện phiếm, nói chuyện với nam nhân này rất thoải mái, hơn nữa lúc cười cũng thực chọc người động tâm.

Ô tô dần xa trung tâm thành phố, so với ồn ào náo động bên ngoài, trong xe âm nhạc thư hoãn cùng tiếng nói chuyện nhẹ nhàng, có vẻ yên tĩnh mà ấm áp, Ôn Tiểu Huy cảm giác mình có vẻ gần Lê Sóc hơn, có lẽ chỉ là ý nghĩ từ một phía, nhưng hắn lại thấy, thật sự đã gần hơn chút rồi.

Ngay lúc xe đi qua một góc phố nhỏ, Ôn Tiểu Huy ngẫu nhiên liếc qua, thấy một tiệm gà rán biển hiệu màu vàng, hắn nhớ tới, này không phải tiệm mà Tiểu Ngải nhiều lần đề cử sao, chính là đầu sỏ khiến nàng tăng năm cân, giây tiếp theo, hắn cư nhiên liền thấy được Tiểu Ngải đứng cách tiệm gà rán không xa, cùng với người hắn từng có duyên dùng chung một bữa cơm, bạn trai Tiểu Ngải!

“Dừng, dừng xe!” Ôn Tiểu Huy đột nhiên kêu lên, hắn nhìn thấy Tiểu Ngải đang xô đẩy bạn trai, bên cạnh còn có một cô gái khác.

Lê Sóc bị hắn làm giật mình: “Làm sao vậy?”

“Mau dừng xe, bạn tôi!”

Lê Sóc cấp bách dừng xe ở tại ven đường, Ôn Tiểu Huy đẩy cửa xe liền vọt ra, mang theo vẻ mặt đằng đằng sát khí, thần kinh của gay đều rất mẫn cảm, nếu hắn đoán không sai, hẳn là hắn đụng hiện trường bắt kẻ thông dâm.

Quả nhiên, tới gần chợt nghe tiếng Tiểu Ngải đang khóc, một bên khóc một bên mắng gì mà “Tiện nhân”, “Đi chết đi”, tên bạn trai kia một vẻ bẽ mặt xấu hổ, cô gái đứng bên đi đôi guốc chừng mười phân, hai tay khoanh trước ngực, mắt trợn trắng.

Ôn Tiểu Huy kêu một tiếng: “Tiểu Ngải!”

Tiểu Ngải vừa nhìn tới hắn, ngây ngẩn cả người, một bộ không biết làm sao thực chọc người đau lòng.

Tên bạn trai nhìn đến Ôn Tiểu Huy, cũng là hơi ngạc nhiên, nhưng là không để vào mắt một người vừa nương vừa thấp bé nhẹ cân hơn mình.

Ôn Tiểu Huy thô thanh nói: “Mẹ nó sao lại thế này?”

Tiện nam kia làm bộ khách sáo nói: “Adi, đây là chuyện giữa chúng tôi, cậu đừng xen vào.”

Ôn Tiểu Huy cười lạnh một tiếng: “Mày cái thứ ngốc bức không quản được dương v*t từ lúc nào được xả chung một chỗ với Tiểu Ngải nhà ta, đừng đùa nhé, chó của Tiểu Ngải nhà ta tùy tiện giao phối với chó hoang, ta thèm quan tâm à.”

“Mày mẹ nó nói cái gì đấy!” Tên bạn trai bộc lộ bộ mặt hung ác.

“Ta nói, mày từ đâu lôi về chó hoang, đừng đem bệnh truyền nhiễm vào nhà ta.”

“Mày thằng nhãi thối thây, mẹ nó mày thiếu đòn phải không!”

Tiểu Ngải nhỏ giọng nói: “Tiểu Huy, cậu đừng......”

Ôn Tiểu Huy lạnh lùng nói: “Mẹ nó giờ mà cô tiếp tục sỡ hãi, tôi sẽ không can thiệp!”

Tiểu Ngải nắm chặt nắm tay, môi run run.

Ôn Tiểu Huy một phát cởi áo khoác, hét lớn: “Mọi người tới đây xem đánh chó này!”

Một tiếng hắn hét, thu hút tâm lý hóng bát quái của người qua đường ngày càng nhiều, tiện nam mặt không nén được giận, hùng hổ lao tới.

Ôn Tiểu Huy xoay áo khoác bò trong tay, hướng mặt tên kia mà vung, tiện nam đưa một tay ra chắn, lập tức bị Ôn Tiểu Huy đá mạnh vào eo, tiện nam bị gạt ngã ra sau, hắn tiến lên dùng áo khoác hung hăng quật vào người tiện nam, quật vào mặt, tiện nam bị quật vài cái liên tiếp, mới miễn cưỡng từ trên mặt đất đứng lên, túm eo Ôn Tiểu Huy, hai người song song lăn tròn trên đất.

Nắm đấm của tiện nam hướng mặt Ôn Tiểu Huy, Ôn Tiểu Huy nghiêng đầu tránh, xương ngón tay xẹt qua gò má, đau đến nóng rát, Ôn Tiểu Huy hận nhất người khác đánh mặt hắn, xoay tay nện vào xương sườn tiện nam. Hắn hiểu biết chỗ yếu hại trên cơ thể người, cũng biết dùng bao nhiêu lực sẽ gây bao nhiêu thương tổn, đều nhờ cha hắn là đặc chủng binh dạy bảo, tuy tâm nguyện cả đời của cha hắn —— bồi dưỡng hắn thành một thuần gia môn nhân đội trời đạp đất —— không thành hiện thực, nhưng quả thật đã dạy cho hắn đánh nhau là phải thế nào, cho nên đều là nương pháo, La Duệ từ nhỏ bị bắt nạt đến lớn, hắn từ nhỏ ngang ngược đến lớn.

Tiện nam bị đánh cho thắt lưng mềm oặt, nhưng hắn ỷ vào hình thể cao to hơn Ôn Tiểu Huy, cũng đánh được Ôn Tiểu Huy vài cái, Ôn Tiểu Huy bị ép xuống đến không đứng lên từ mặt đất được, đúng lúc này, hắn cảm giác người bị kéo lên, nghiêng đầu vừa thấy, tiện nam bị Lê Sóc xách lên.

Chỉ thấy Lê Sóc vẻ mặt bình tĩnh hướng tên kia hung ác đạp mấy phát, tiện nam quỳ xuống, Lê Sóc một cước đạp lên lưng hắn, khiến hắn lăn lăn ra sau, tiện nam kêu rên một tiếng, liền không thể động đậy.

Ôn Tiểu Huy chật vật đứng lên từ mặt đất, hắn sớm đã quên còn có Lê Sóc ở đây, nghĩ thầm hình tượng cừu non mình khổ tâm bày đặt, dứt khoát sụp đổ, ho nhẹ một tiếng nói: “Cám ơn nhé.”

Lê Sóc nói: “Đừng khách khí, xử lý thế nào đây?”

Ôn Tiểu Huy vừa muốn trả lời, đột nhiên phát hiện cô gái kia muốn chạy, bước rộng phi tới, túm được tóc nàng: “Đồ đê tiện, dám khều bạn trai của bạn ta, còn muốn chạy?”

Nữ vẫn ra vẻ bệ vệ kiêu ngạo mà kêu: “Cậu muốn thế nào, cậu muốn thế nào!”

Ôn Tiểu Huy một đá khiến cô nàng khom người, phốc một tiếng quỳ xuống đất, hắn âm hiểm cười nói: “Nhận lỗi.”

Tiểu Ngải hai mắt đã trợn tròn, sửng sờ tại chỗ, quần chúng vây xem hò hét, ồn ào bảo cô gái kia nhận lỗi.

Cô nàng mặt đỏ bừng, hức hức muốn khóc.

Ôn Tiểu Huy nắm cằm nàng, để nàng nhìn về phía Tiểu Ngải: “Nhận lỗi, nếu không sẽ lột quần áo của cô.” (Huy Huy bà chằn =)))

Cô nàng run run nửa buổi, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi.”

“Tiểu Ngải, cô nghe thấy không?”

Tiểu Ngải hít sâu một hơi: “Không thấy.”

“Lớn tiếng lên.”

“Thực xin lỗi.”

“Lớn tiếng lên.”

“Thực xin lỗi!”

Ôn Tiểu Huy lúc này mới buông nàng ra.

Cô nàng lập tức đứng lên chạy, Ôn Tiểu Huy lạnh lùng nói: “Chậm đã, bao giờ tôi nói được đi cô mới được đi.”

Cô nàng run lẩy bẩy lùi về chỗ cũ.

Ôn Tiểu Huy đi đến trước mặt tiện nam, trước tiên đạp hai chân hắn, tiện nam dùng sức giãy dụa, đành ăn đòn vì vẫn bị Lê Sóc khống chế, Ôn Tiểu Huy gọi Tiểu Ngải: “Lại đây.”

Tiểu Ngải đã đi tới.

Ôn Tiểu Huy chỉ vào tiện nam: “Đánh, đánh tới hết giận mới thôi.”

Tiểu Ngải cắn môi nhìn Ôn Tiểu Huy, có điểm không dám xuống tay.

“Đánh nha, giữ thứ ngốc bức này để tích trữ ăn tết hả.”

Quần chúng vây xem lại cùng ồn ào.

Tiểu Ngải quyết tâm, một bạt tai đáp lên mặt tiện nam.

“Cái này chưa đủ vang.”

Tiểu Ngải ánh mắt đỏ ngầu, bắt đầu dùng hai tay, liên tục tát mười mấy cái lên mặt tiện nam, tát đến thở hổn hển.

Ôn Tiểu Huy quơ quơ bả vai: “Mỏi tay phải không, tôi giúp cô.” Hắn tiếp tục tát hơn mười cái, đánh đến tiện nam khóe miệng phiếm tơ máu.

Ôn Tiểu Huy cuối cùng đạp hắn một cước, để Lê Sóc thả người: “Cút đi, về sau đừng tới tìm Tiểu Ngải, nếu không gặp mày một lần đánh mày một lần.”

Tiện nam cùng cô gái kia không quay đầu chạy thẳng.

Ôn Tiểu Huy kéo Tiểu Ngải lên xe Lê Sóc, ba người rất nhanh rút lui khỏi hiện trường.

Ở trong xe, Tiểu Ngải lớn tiếng khóc, Ôn Tiểu Huy ôm nàng nhẹ giọng an ủi.

Lê Sóc từ gương nhìn bọn họ, nhịn không được cười cười.

Đưa Tiểu Ngải về nhà, Ôn Tiểu Huy quyết định tối nay ngủ lại nhà nàng, hắn bảo Tiểu Ngải vào nhà trước, định nói tiếng cảm ơn với Lê Sóc.

Lê Sóc dựa vào cửa xe, hứng thú nhìn hắn.

Ôn Tiểu Huy hơi xấu hổ sờ sờ tóc: “Ngại thật, làm trò cười cho anh, tôi thề tôi mọi khi không phải như thế.” Hắn ở trước mặt Lê Sóc chưa từng miệng tiện câu nào, vẫn dựa theo kiểu ‘trai ngoan nhà lành’ Lê Sóc thích mà ra vẻ nhu thuận dịu ngoan, hôm nay hoàn toàn lộ bản chất để Lê Sóc chứng kiến sạch sẽ, vốn Lê Sóc đã không thích thú gì hắn, giờ thì dứt khoát bai bai rồi.

Lê Sóc cười nói: “Cậu quả thật khiến anh không ngờ tới.”

“Hắc hắc.” Ôn Tiểu Huy cười gượng hai tiếng, không biết nên nói cái gì.

Lê Sóc đột nhiên vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm má hắn: “Đau không?”

Ôn Tiểu Huy cảm giác trái tim nhảy vọt, đối Lê Sóc bất ngờ ôn nhu, không biết làm sao: “À...... may, tàm tạm.”

“Muốn đưa đi bệnh viện xem không?”

“Không cần, cùng lắm chỉ sưng.” Ôn Tiểu Huy cảm giác ngón tay kia thật nóng, đem mặt hắn làm phỏng luôn rồi.

“Chỗ khác thì sao, cũng không có việc gì sao không.”

“Không, không có việc gì.” Ôn Tiểu Huy xoay cổ, “Thật ra tôi đánh nhau cực lợi hại.” Nói xong hắn liền hối hận, hắn thế mà nói toẹt ra, không phải bảo cần ra vẻ ‘trai ngoan nhà lành’ sao.

Lê Sóc trong mắt tràn đầy ý cười: “Cậu hôm nay khiến anh rất bất ngờ.”

“Ha ha.” Ôn Tiểu Huy xấu hổ nói, “Tôi mọi khi thật sự không thế đâu.”

“Ừm, cậu mọi khi giống búp bê đóng gói tinh mỹ, ngược lại hôm nay cậu chân thật hơn, bộ dáng ra mặt vì bạn bè quá chính nghĩa, cực kỳ đẹp trai.”

Ôn Tiểu Huy trợn mắt, trong lòng thét, đại ca anh khẩu vị nặng quá đi, hắn lắp bắp nói: “Ồ, vậy sao, ai nha, con người của tôi chính là rất trọng nghĩa khí.”

Lê Sóc cười cười: “Như vậy tốt lắm, chứng minh cậu là một người bạn chân thành.”

Ôn Tiểu Huy bị Lê Sóc nói đến ngượng, thật ra hắn là một người hay bao che khuyết điểm, hắn nhận định ai là người một nhà, sẽ đem toàn lực che chở người đó, điểm ấy hắn di truyền từ mẹ.

Lê Sóc lại nói: “Nhưng việc hôm nay cậu làm cũng không hay, tuy thống khoái nhất thời, nhưng dễ dẫn tới bị trả thù.”

Ôn Tiểu Huy cào tóc, chịu thua nói: “Ừm, phải” hắn cũng biết chính mình làm việc xúc động, không màng hậu quả, dễ gây tai họa, nhưng chỉ cần cơn tức bốc lên, hắn liền khống chế không được chính mình, hắn không sợ tiện nam kia trả thù hắn, chỉ sợ Tiểu Ngải bị liên lụy.

“Chắc cậu có cách liên hệ với người kia đi? Anh đến giúp cậu xử lý.”

“Không không không không cần, sao có thể làm phiền anh.” Ôn Tiểu Huy liên tục xua tay.

Lê Sóc cười nói: “Không phiền, anh có rất nhiều bạn làm luật sư, chuyện hôm nay anh cũng tham dự, anh cũng muốn tránh cho mình gặp phải phiền toái nữa.”

Ôn Tiểu Huy áy náy nói: “Ngại quá......”

“Không cần giải thích, không đáng ngại, có thể đến giúp bạn của cậu, anh cảm thấy rất vui. Chốc nữa gửi số điện thoại của người kia cho anh, việc còn lại cậu không cần quản.”

Ôn Tiểu Huy nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”

Lê Sóc sờ sờ đầu hắn: “Tên tiếng Trung của cậu gọi Tiểu Huy?”

“Hả, phải”

“So với Adrian dễ nghe hơn.”

Ôn Tiểu Huy nhìn Lê Sóc mặt mày mỉm cười, cảm giác trái tim muốn nhảy ra từ cổ.

Nhìn Lê Sóc rời đi, Ôn Tiểu Huy lên lầu, Tiểu Ngải ôm đầu gối ngồi trên sô pha, gặp Ôn Tiểu Huy tiến vào, ánh mắt đỏ bừng nhìn hắn, nghẹn ngào nói: “Tiểu Huy, tôi không muốn liên lụy cậu.”

“Lúc này còn nói làm gì.” Ôn Tiểu Huy ôm lấy nàng, “Cô chỉ cần nói cho tôi biết hôm nay thích hay bực.”

Tiểu Ngải nhìn hắn chốc lát, nín khóc mỉm cười: “Thích, thích ngây người.”

Ôn Tiểu Huy ha ha cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

“Tiểu Huy cậu hôm nay đẹp trai chết mất, siêu ngầu, siêu đàn ông.”

“Đương nhiên, tôi chính là cực ngầu.”

“Tôi hôm nay đã gọi cậu là Tiểu Huy mấy lần, cậu còn chưa mắng tôi.”

“Ngẫu nhiên cho cô gọi tí.” Ôn Tiểu Huy nhịn không được kéo khóe miệng, “Tôi đột nhiên cảm thấy tên này thật ra rất dễ nghe.”

Ngày hôm sau, lúc Ôn Tiểu Huy soi gương liền hét lớn một tiếng, bởi vì nửa bên mặt sưng đến lợi hại.

Tiểu Ngải vọt tới buồng vệ sinh, vừa thấy hắn cũng hoảng sợ, sau đó đặc biệt áy náy nhìn hắn.

Ôn Tiểu Huy chán nản nói: “Cô bồi thường tôi mười con gà rán.”

“Cậu không sợ béo à.”

“Ăn xong mới có sức giảm béo.”

Hai người cùng nhau đi làm.

Ôn Tiểu Huy ở phòng làm việc lại bị vây xem một phen, tới tiệm của La Duệ lại bị vây xem một phen, một ngày này, tâm tình hỏng bét.

La Duệ nghe xong ‘nghĩa cử cao đẹp’ của hắn, liên tục vỗ tay: “Thật hả hê, ta nếu ở đó thì tốt rồi.”

“Mi ở đó? Mi ở đó cũng chỉ có thể kêu khóc, dùng được cái lông.”

“Ta có thể trợ uy cho mi.”

Ôn Tiểu Huy trừng mắt nhìn hắn.

La Duệ nâng hai má, lộ ra ánh mắt mơ mộng: “Lê Sóc thật đẹp trai.”

“Đúng vậy, thật sự rất đẹp trai.” Ôn Tiểu Huy cũng vẻ mặt mơ mộng.

“Hắn đột nhiên ôn nhu với mi, có phải thay đổi ý định rồi?”

“Nói không chừng là thế, đại ca này khẩu vị thật nặng, đâu có thích ‘troai ngoan nhà lành’ đâu?”

“Có thể là hắn thích mi chân thật một chút.”

“Ta trước kia sao lại không chân thật.” Ôn Tiểu Huy chớp mắt to, “Người ta chính là kiều mỵ gợi cảm khả ái mà.”

La Duệ ra vẻ xem thường.

“Mi nói coi Lê Sóc có phải có khuynh hướng thích bị ngược không?”

“Sao ta biết được, dù sao hiện tại không phải tốt lắm sao, hắn đã thay đổi ý với mi.”

“Đối ý với ta là chuyện tốt, nhưng với ta tưởng tượng lại không giống, hình tượng của ta xem ra là không thể vãn hồi rồi.” Ôn Tiểu Huy thở dài một hơi.

La Duệ vuốt mặt hắn, có chút đau lòng nói: “Sưng quá, còn đau không.”

“Đau muốn chết, mỹ mạo của ta......”

“Mi thế này thì giải thích với mẹ mi thế nào?”

“Tạm thời ngủ ở chỗ Tiểu Ngải với Lạc Nghệ, trước khi hết sưng không về, dù sao dạo này mẹ ta mải hẹn hò, cũng không rảnh để ý ta.”

“Lạc Nghệ hả?” La Duệ đột nhiên bắt lấy tay Ôn Tiểu Huy, “Đây có phải là một cơ hội tốt để thử Lạc Nghệ không?”

Ôn Tiểu Huy trừng mắt: “Mi là nói......”

“Nếu Lạc Nghệ thật sự sẽ vì mi đi làm này đó......”

Ôn Tiểu Huy mạnh lắc đầu: “Không được, tuyệt đối không được, ta sao có thể thử kiểu này.”

La Duệ gật gật đầu: “Cũng đúng, hơn nữa Lê Sóc cũng nói sẽ giúp mi giải quyết.”

Ôn Tiểu Huy sờ sờ mặt: “Chuyện mặt bị sưng, ta đành gạt Lạc Nghệ vậy.”

“Lấy IQ của mi đi gạt hắn?”

“...... Mi có thấy nhàm không.”

“Ta nói sự thật mà thôi.”

Ôn Tiểu Huy lộ ra vẻ mặt buồn bực.

Đáng tiếc nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, đoạn đối thoại này mới vừa chấm dứt, Lạc Nghệ liền vừa vặn đi vào trong tiệm, Ôn Tiểu Huy vừa quay đầu lại, thấy ánh mắt Lạc Nghệ nhìn tới mặt hắn liền biến đổi, nhất thời tim cũng vội theo.

“Lạc Nghệ? Sao em tới đây?”

“Em định mua bánh cho anh. Mặt anh làm sao vậy?”

Ôn Tiểu Huy sớm đã nghĩ cớ, thực thông thuận nói dối, “Ầy, em biết hôm qua anh đen đủi thế nào không, hôm qua anh với Tiểu Ngải đi dạo phố, trong tiệm ăn đụng vụ đánh nhau, chỉ đứng ngoài nhìn một tí, trước lúc bảo vệ tới, người ta xô đẩy, anh liền ăn một củi trỏ, đau chết mất.”

Đại khái là Ôn Tiểu Huy đã tập luyện rồi, diễn thật êm, Lạc Nghệ nhất thời cũng không phát hiện hắn nói dối, chỉ là lớn giọng nói: “Loại náo nhiệt này anh hóng làm gì chứ.”

Ôn Tiểu Huy vẻ mặt cầu xin: “Làm sao biết trước được lại đen thế, chắc phải sưng đến cả tuần.”

Lạc Nghệ ngồi bên cạnh hắn, bàn tay to nhẹ nhàng dán lên mặt Ôn Tiểu Huy, che lấy nửa bên mặt hắn: “Trở về chườm đá cho anh.”

Ôn Tiểu Huy gật gật đầu, Lạc Nghệ không chút nào che dấu bộ dáng đau lòng chết đi được, khiến hắn không tự giác tâm nổi gợn sóng.

Hắn trong đầu có hồi chuông cảnh báo kêu loạn, đồng thời hiện lên khuôn mặt của Lê Sóc và Lạc Nghệ……