Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 52




“Gì ạ?”

“Cô Dương, cô khách sáo quá rồi, nhà cháu vẫn còn mấy phòng trống,” đang đợi nữ chủ nhân của chúng nó đấy, “Còn bảo Dương Mật đặt phòng khách sạn làm gì, thế chẳng phải lãng phí rồi ư? Cô yên tâm, mọi người đã đến Bắc Kinh, đương nhiên cháu phải làm tròn trách nhiệm của chủ nhà rồi. Cháu vốn định mời cô chú đến nhà cháu ở mấy hôm, nhưng nghĩ chắc cô chú muốn gần con gái nên cháu không ngỏ lời nữa.” Đường Học Chính cười cười, giọng anh dền vang trong không gian khá là rộng rãi của buồng xe.

“Vậy… Hiểu Hiểu?” Anh đã nói hết nước hết cái nên bà Dương đành để đương sự tự chọn.

“À thì…” Phù Hiễu ho khẽ một tiếng, cô nhìn vào kính chiếu hậu, ánh vào mắt cô là đôi con ngươi đen sâu thẳm của anh khiến tim cô như đập nhanh hơn. Cô lúng búng: “Ở khách sạn tốn kém lắm, con ở nhờ miễn phí thì hơn.”

“Xem Phù Hiểu của chúng ta biết lo cho gia đình chưa này.” Người nào đó rất chi là hài lòng, cười nghiêng ngả.

Cái gã này…

“Vậy, vậy có phiền Tiểu Đường lắm không? Hiểu Hiểu à, Mật Nhi đã đặt phòng sẵn cho con rồi, con không phải lo khoản tiền nong đâu. Tiểu Đường chắc cũng bận việc của cậu ấy, con cũng đừng quấy rầy cậu ấy?” Cho rằng Phù Hiểu muốn tiết kiệm tiền cho Dương Mật, bà Dương khuyên nhủ.

“Có gì đâu mà quấy rầy mới chả quấy riếc, được hân hạnh đón tiếp Phù Hiểu, cháu mừng còn chả kịp.”

Cái gã này nữa, chỉ giỏi trêu cô thôi. Phù Hiểu quyết định đánh đòn phủ đầu anh chàng, cô hắng giọng, “Chú Dương, cô Dương, thật ra: con đang hẹn hò với Đường Học Chính.”

“Gì?” Trên xe có năm người thì trừ cô ra, cả bốn người còn lại, trong đó có một người cũng là đương sự giống cô, cùng giật mình thốt lên.

Phản ứng này của mấy người khiến khí thế của cô nàng hay xấu hổ nào đó bay sạch, cô đỏ mặt, “Có… có gì không đúng ạ?” Sao ai cũng ngạc nhiên vậy, mà cả anh cũng thế là sao.

“À, không, không có gì, đây là chuyện tốt mà.” Ông Dương là người đầu tiên bình tĩnh lại, ông cười khà bảo: “Tôi đã bảo là Tiểu Đường chấm Phù Hiểu nhà tôi rồi mà, xem ra ông lão này còn tinh tường lắm.”

Thế là mặt Phù Hiểu càng đỏ hơn.

Đường Học Chính phá ra cười, cô nàng này đúng là khó đoán mà, anh vốn cho là mình đã rất hiểu cô không ngờ cô lại cho anh một niềm vui bất ngờ thế này, cô làm anh kinh hỉ quá đi mất.

Bà Dương vốn không quá hài lòng với việc hai người họ thành đôi nhưng thấy mặt nào của anh cũng tốt và anh lại là ân nhân của nhà họ Dương bà thì cũng đành thôi. Đã thế này rồi bà còn phản đối sao được? Thế là bà cũng cười, hùa theo ông Dương, “Tốt, tốt, hai đứa thành đôi là chuyện tốt mà. Nhưng cái con bé này nữa, sao con không kể với chúng ta sớm hơn?”

“Thì cũng vì con thấy dạo này cô chú quá bận với đám cưới Dương Mật đó mà, con định chờ xong đám cưới cậu ấy lại nói cho mọi người.” Giải quyết xong một mối lo, Phù Hiểu thở phào nhẹ nhõm, thế này chắc anh ấy sẽ không suốt ngày ghẹo bóng ghẹo gió cô nữa.

Qua kính chiếu hậu, tài xế liếc trộm Phù Hiểu một cái, khẩu vị của Đường thiếu thay đổi rồi à? Nhưng mà lần này, cô gái thơ ngây, trong sáng đã giới thiệu cậu ấy với người nhà rồi, đến lúc chia tay sẽ không có những chuyện như dọa tự tử chứ?

Khi đến sân tòa nhà Tiêu Nhiên và Dương Mật thuê, ông bà Dương xuống xe. Bà Dương định nói gì đó sau lại thôi: Bây giờ con bé Phù Hiểu đến ngủ nhà Tiểu Đường, liệu hai đứa có… Nhưng giới trẻ thời nay khác thời xưa, khi ông bà còn trẻ nhiều lắm, chắc sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ? Mật Nhi cũng chung sống với Tiêu Nhiên trước khi kết hôn với thằng bé… Nhưng mà tính Hiểu Hiểu không hướng ngoại như Mật Nhi, sẽ không sao chứ?

Bà Dương thong thả bước lên thềm, vừa đi vừa ngoái lại. Đợi đến khi không nhìn thấy bóng ông bà Dương nữa, Đường Học Chính lập tức ngồi vào dãy ghế sau, nâng má hai Phù Hiểu lên rồi hôn cô tới tấp, “Vợ ngoan, anh nhớ em chết bầm.” Khi cô không chút do dự công khai quan hệ của hai người, anh đã muốn làm thế này lắm rồi. Nhưng anh sợ ấn tượng tốt mà anh vất vả lắm mới tạo dựng được với ông bà Dương sẽ vì hành động đó mà mất đi, thế nên khi nãy anh cố nhịn. Nhịn lâu thế này thật mẹ nó khó chịu mà.

Tuy rằng về cơ bản Phù Hiểu đã coi anh là một con sói háo sắc, nhưng cô không ngờ là anh lại đói khát đến vậy, còn bác tài ngồi trên kìa! Cô hì hụi đẩy anh ra thì đại thiếu gia lại cho hành động của cô là “tình thú”. Anh tóm lấy tay cô để lên ngực, đôi môi đượm hương rượu của anh ngậm lấy môi cô, mê mải bú mút.

“Cục cưng bé bỏng, hôm nay, em mặc chiếc váy này đẹp lắm, nhưng sau này không cho em mặc nó nữa.” Đường Học Chính vuốt ve tấm lưng trần của cô, thở dốc rồi ghé vào cổ cô gặm gọ, vừa say tình anh vừa không quên dặn dò.

“Anh đừng nghịch nữa nào…” Phù Hiểu né trái né phải, bấn quá, cô khẽ mắng anh.

“Anh say rồi.” Đường đại thiếu gia bỗng làm nũng.

“Anh nói dối.”

“Không tin em ngửi thử.” Anh cắn nhẹ lên chóp mũi cô, “Có phải toàn là mùi rượu không em?”

“Dù thế thì anh cũng chưa có say… Ngồi nghiêm chỉnh cho em.” Đừng dựa cả vào cô thế, “Ban ngày ban mặt, đừng để tài xế người ta cười cho, có được không?”

“Cậu ta đang nhìn đường.”

“Đường Học Chính, em giận thật rồi nè.” Anh không sợ mất mặt nhưng cô thì vẫn muốn giữ lại chút mặt mũi.

“Gọi “Lão Gia” đi rồi anh tha.”

Phù Hiểu phì cười, “Anh không sợ người ta cười cho à.”

“Vô văn hóa quá, cái này gọi là ‘quý nhau như khách’[1].”

“Em xin ngài hãy ‘nâng mâm ngang mày’[2] với em đi.”

“Không được, anh muốn ngắm khuôn mặt của em cơ.”

… Chắc là anh ấy say thật rồi nhỉ? Cô nhắc khéo anh phải lịch sự thì anh lại lai rai sang chuyện ‘nâng mâm thức ăn’ sẽ không ngắm được mặt cô?

Vị tài xế trông có vẻ rất trầm tính khẽ bật cười, cuối cùng anh cũng không nhịn cười nổi nữa rồi.

Biết ngay là sẽ bị mất mặt mà. Phù Hiểu thầm than, vùi đầu vào ngực anh hòng trốn tránh thực tế.

Đường Học Chính ôm cô vào lòng. Khi cô không nhìn thấy, vẻ mặt anh biến về vẻ bình tĩnh thường ngày. Tài xế nom thấy biểu cảm bình thản của anh qua kính chiếu hậu thì không khỏi hốt hoảng. Thế là biểu cảm nhẹ nhõm trên khuôn mặt người tài xế bay sạch, anh nghiêm túc trở lại, nhìn chăm chăm vào đường.

“Hai đứa mình đi khách sạn nhé?” Anh bế cô gái lên đùi anh, ghé vào tai cô hỏi nhỏ. Tuy chất cồn không khiến anh mất đi sự tỉnh táo nhưng đã khơi dậy thú tính trong anh.

Ban ngày ban mặt tỉnh bơ làm chuyện bậy bạ! Mấy chữ này trôi trong đầu cô, khiến cô như chim sợ cành cong giãy khỏi vòng tay anh, “Đừng mà anh!”

Phản ứng này của cô làm anh tủi thân lắm, Đường đại thiếu gia nhướng mày, “Vì sao?”

Chuyện này mà cũng hỏi “vì sao” à? Thích hỏi vì sao thế thì anh đi mà đọc ‘Mười vạn câu hỏi vì sao’ ý! Phù Hiểu biết thừa là anh cố ý, liếc xéo anh một cái vẻ oán trách… Vì sao, vì sao… mà đột nhiên cô muốn tìm một lý do để trả lời cho anh quá.

“Anh say rồi, cùng anh về đi ngủ đi.” Tiện thể chúng ta tập “bài thể dục” trước khi đi ngủ luôn. Đường đại thiếu gia lý sự.

“Ban ngày ban mặt, ngủ cái gì, buổi tối anh có muốn ngủ nữa hay không?” Phù Hiểu nặng lời, dòng suy nghĩ của cô đang rối tinh rồi mù. Nhiệt độ cơ thể anh cho cô biết anh không nói đùa, đàn ông cứ uống rượu vào là lại thế ư? Rượu, rượu, đột nhiên cô vỗ tay đánh đét một cái.

Hành động ngộ nghĩnh này của cô thu hút sự chú ý của cánh đàn ông, Đường Học Chính hơi chột dạ, hỏi: “Xin hỏi: đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Phù Hiểu nhoẻn miệng cười tươi rói, “Tại tự dưng em nghĩ đến một chuyện ý mà,” Cô ngừng trong giây lát, “Lần trước, anh pha chế rượu cho em, đã khơi dậy trong em niềm đam mê lớn với việc pha chế rượu. Em đang nghĩ: bao giờ thì anh dạy em nhỉ. À, tụi mình đi mua mấy chai rượu, rồi về nhà anh dạy em nha anh.” Cô năn nỉ cực kỳ thành khẩn.

Lý do này có thể sứt sẹo hơn nữa không? Đường Học Chính cười như không cười liếc cô: “Em muốn học thật ư?”

“Thật như vàng thật luôn!” Phù Hiểu xém chút thề độc.

Giờ mà anh còn tỏ vẻ nghi ngờ cô nữa là cô sẽ trở mặt cho mà xem, Đường Học Chính mỉm cười, cố tự hạ nhiệt cơ thể đang vừa khô vừa nóng của mình. Kế hoạch của cô nàng này là nửa năm mới được chụt chịt đấy nhé, có lẽ anh hơi ép cô quá, “Đi Ngoạn Gia.” Lỡ làm cô sợ quá chạy mất thì chết, cô mà chạy anh biết tìm ai?

“Vâng.” Cụm từ miêu tả chính xác nhất tâm trạng tài xế lúc này chỉ có thể là “sóng to gió lớn,” đã là đàn ông, khi đã “thèm” thì chẳng ai muốn “nhẫn nhịn” cả, nhất là với những người đàn ông chưa bao giờ thiếu đàn bà như Đường thiếu, tội gì phải khổ thế chứ? Đường thiếu thế nhưng lại nhường cô nàng? Lẽ nào cậu ấy chưa cưa được cô nàng? Không thể thế được?

“Mình đi đâu vậy anh?” Phù Hiểu chưa nghe rõ.

“Quán bar của anh, chẳng phải em muốn học pha chế rượu ư? Ở đó đủ các loại dụng cụ, em tha hồ mà chơi.”

Phù Hiểu biết là anh lại nhường cô rồi, cô cười đến ngọt, “Em mà pha chế thành công thì sẽ mời anh uống ha.”

“Hứ.” Đại thiếu gia dỗi, nghiêng mình, lấy môi mình ngậm lấy đôi môi đỏ thắm của cô.

[1] 相敬如宾: “Tương kính như tân”: “quý nhau như khách”. Câu đầy đủ là “Phu phụ tương kính như tân” – “Vợ chồng quý nhau như khách”. Câu thành ngữ về đạo làm vợ chồng thời phong kiến, ý chỉ hai vợ trồng phải lấy lễ nghi đãi nhau.

[2] 举案齐眉: Cứ án tề mi (nâng mâm ngang mày): Điển cố:

Đời Hậu Hán (25-219), ở đất Giang Nam có một chàng hàn sĩ tên Lương Hồng. Nhà nghèo, Lương Hồng ở trong túp lều tranh vách đất. Họ Lương chăm học biết trọng liêm sỉ, khí tiết, giữ đạo thanh bần cao đẹp. Đức hạnh, tài năng của chàng được người khâm phục, nổi tiếng khắp nơi.

Ở vùng địa phương có nàng Mạnh Quang vốn dòng nho gia giàu có nhứt vùng. Nàng tính nết đoan trang đức hạnh, đương độ kén chồng. Nhiều người thân hỏi, nàng trả lời rằng chỉ có người hiền đức như Lương Hồng mới xứng đáng là chồng.

Thấy nhà họ Mạnh đạo đức, Lương Hồng cùng nàng Mạnh Quang kết nghĩa đá vàng.

Khi làm lễ thành hôn, nàng Mạnh Quang mặc xiêm y lộng lẫy, trang sức toàn vàng ngọc đắt tiền, cốt làm đẹp cho chàng vừa ý. Nào ngờ trông thấy vợ trang sức rực rỡ, Lương Hồng không bằng lòng, bảy ngày đêm, chàng không làm lễ động phòng hoa chúc.

Nàng Mạnh Quang lấy làm lạ, kiểm điểm lại lời nói cử chỉ của mình không tỏ vẻ gì vô lễ. Nghĩ mãi, nàng ngờ rằng vì nàng trang sức lộng lẫy mà chồng không bằng lòng chăng. Nàng liền trút bỏ lớp áo quần tốt đẹp, đồ trang sức ngọc vàng, để mặc y phục vải bô, cài thoa gai ra hầu chồng.

Thấy vợ như thế, Lương Hồng vui vẻ nói:

- Đây mới chính là vợ của ta. Hồng này không màng danh lợi, không ham của bạc vàng. Hồng chỉ muốn cùng vợ cày lấy ruộng, trồng lấy lúa, dệt lấy vải, sinh sống trong cảnh nghèo mà lúc nào cũng giữ tròn khí tiết, đạo đức, vợ lúc nào cũng kính trọng chồng và chồng lúc nào cũng nể yêu vợ.

Mạnh Quang nghe chồng nói rất lấy làm vui vẻ. Nàng đối với chồng rất mực cung kính. Mỗi bữa cơm, đối diện, nàng nâng mâm ngang mày để tỏ lòng kính trọng chồng.