Phù Hiểu, Em Là Của Anh!

Chương 73




Phù Hiểu nhìn Đường Học Chính, rồi lại ngó người đàn ông đứng ngoài cửa, tuy cô không mấy khi được chứng kiến cảnh cánh đàn ông bày tỏ sự thân thiết với nhau, nhưng mới một thời gian không gặp nhau thôi, hai người này có cần “cảm động” vậy không?

“Đờ, mẹ nó chứ, tao biết ngay là mày ở đây mà, lại còn lừa người ta là đi làm nhiệm vụ cơ mật gì gì đó. Đờ, tao xém chút tưởng thật. May mà tao thông minh!” Người đàn ông ngoài cửa – quý công tử số một của giới tư pháp thủ đô – Mạc Vu Phi xả ra một tràng, vừa đẩy cửa sắt vừa gào ầm lên hòng giấu đi sự chột dạ của mình. Bao giờ về, anh nhất định sẽ lột da mấy thằng ranh con kia, chỉ mỗi việc điều tra hành tung của một người thôi mà cũng không ra hồn, giữ chúng nó lại làm qué gì!

Đường Học Chính nhìn anh, cái nhìn đầy ẩn ý.

Mạc Vu Phi vờ không phát hiện ra, anh ngó nghiêng chung quanh và đánh giá căn hộ với anh, chỉ to xấp xỉ một phòng tắm. “Đờ! Chỗ này mà cũng có người ở được ư?” Vừa chật chội, vừa tối tăm, vừa ẩm thấp, anh cau mày vẻ chán ghét, phải ngồi xuống à, chẹp, sô pha còn rách nè!

Phù Hiểu không để bụng đánh giá đó của anh chàng, “Mời anh ngồi, tôi đi rót nước cho anh.” Đến tận đây tìm anh cơ à, phải chăng có chuyện quan trọng gì?

“Nước khoáng, tôi không uống nước cất đâu.”

… Làm thế nào bây giờ, nhà cô đến nước cất cũng chẳng có. Phù Hiểu không còn gì để nói.

Đường Học Chính đỡ cô ngồi xuống sô pha, “Kệ xác nó, lát nữa là nó đi ngay ý mà.”

“Ê, mày không thấy trời tối rồi à?” Uổng thay cho anh, anh vội sống vội chết kết thúc vụ án để đến đây, lại bị nó tóm gáy, rốt cục là vì cái gì mà anh phải khổ thế này!

“Đang muốn hỏi mày đó, trời tối rồi, mày còn chạy đến nhà Phù Hiểu làm gì? Nếu tao đang đi làm nhiệm vụ thật?” Hai mắt Đường Học Chính sáng như đuốc, anh tấn công thẳng vào mấu chốt của vấn đề, anh mang tác phong khi thẩm vấn phạm nhân ra sử dụng.

Phù Hiểu nghe thế thì tỏ vẻ kinh ngạc, anh mà không ở đây, chẳng phải anh ta sẽ đi luôn ư.

“Mày không ở, chẳng phải tao sẽ đi luôn ư.” Mạc Vu Phi lí luận.

“Hửmmm?” Đường Học Chính không tin dù chỉ một chữ, thằng cha này sẽ không bao giờ làm những chuyện vừa siêu không chắc chắn vừa mệt xác kiểu này.

“Gì, chị dâu, sao thế, bị thương ở đâu à?” Thấy mấy lọ thuốc nước để trên bàn, Mạc Vu Phi hỏi như là quan tâm lắm ý.

“Gọi tôi là Phù Hiểu là được,” Gọi chị dâu cũng quá… Phù Hiểu hơi đỏ mặt, “Vết thương nhẹ ấy mà.”

Thấy cô hơi đỏ mặt, người đàn ông chưa bao giờ trong sáng – Mạc Vu Phi hiểu lầm luôn, anh gật gù ra vẻ hiểu biết, cười dâm dãng: “Cuộc chiến rất dữ dội hả, tôi hiểu mà, tôi hiểu mà.”

Nụ cười của anh chàng bóng gió quá làm mặt Phù Hiểu đỏ bừng luôn, “Chúng tôi không… à thì…” Cô lắp ba lắp bắp, huých Đường Học Chính, “Anh giải thích đi chứ.”

“Giải thích làm gì?” Khuôn mặt bé bỏng khi ửng đỏ mới đẹp làm sao, người đàn ông kéo cô vào lòng, mỉm cười, mi cô một cái, giải thích với thằng này sẽ chỉ “càng chùi càng lọ” thôi, còn nữa, không phải sự thật thì biến nó thành sự thật là được rồi.

… Ra hai ông tướng này ‘cá mè một lứa’ với nhau, dù gì cũng càng chùi càng lọ rồi, Phù Hiểu rúc luôn vào lòng anh không muốn ló ra, cô thẹn thùng đưa tay lên bưng má hòng hạ nhiệt khuôn mặt.

Đường Học Chính hài lòng lắm, anh bế cô như bế em bé, ghì chặt lấy cô..

“Ây dà, tao ghen tỵ chết đi được, sao người đàn bà nào cũng răm rắp nghe mày thế nhỉ, tao mà có bản lĩnh này của mày thì tốt quá.” Mạc đại thiếu gia – gã playboy: nô giỡn muôn hoa, một phiến lá không dính thân – nói với vẻ đến là hâm mộ và đố kị.

Phải chăng anh nên bỏ thời gian cẩn thận nghiên cứu: nguyên nhân tại sao gã này luôn phá đám anh? Đường Học Chính liếc xéo bạn một cái, ánh mắt cảnh cáo.

May mà Phù Hiển đang trong tình trạng mơ mơ màng màng nên vào tai nọ ra tai kia câu nói đó.

Ba người tán gẫu được một lát, Phù Hiểu rất tâm lý đi vào buồng.

Cô vừa đi khỏi, Đường Học Chính lập tức lật mặt, “Nắm đấm không có mắt đâu.” Tốt nhất là thật thà cho anh.

“Chủ yếu là vì tao rầu rĩ quá trời rồi, mày có biết con ả Tiêu Thiển Thiển đó làm gì không, ả nghe được vụ cá cược của tao với Vương Tiểu Xuyên, thế là ả lên giường với Vương Tiểu Xuyên luôn. Vương Tiểu Xuyên chạy đến khoe với tao, cứ nghĩ tới bộ mặt vênh váo của gã khi đó là tao lại muốn đấm rơi răng gã.” Mạc Vu Phi nghiến răng nghiến lợi rít lên. Còn nữa, lẽ nào anh phải thật sự viết ngược tên anh treo lên cửa cho nhân dân cả nước chiêm ngưỡng?

“Mày còn hai cơ hội nữa?” Đường Học Chính còn chả buồn nhấc mí lên.

Mạc Vu Phi im lặng một lát, nói tiếp: “Trò chơi lần trước của một đứa trong hội làm tao nảy ra một ý này, mày xem thử xem thế nào?”

“Cơ hội cuối cùng.”

Đôi môi mỏng mấp máy mấy cái mà không phát ra tiếng, Mạc Vu Phi cũng cất nụ cười giả tạo đi, châm một điếu thuốc, chậm rãi nhả ra một làn khói trắng, “Đúng vậy, tao đến đây là vì Phù Hiểu.”

“Mày tìm cô ấy làm gì?” Khuôn mặt Đường Học Chính chợt trở nên lạnh lùng.

“Chơi thôi.”

“Mạc Vu Phi, chẳng lẽ tao nói còn chưa đủ rõ?” Giọng anh lạnh hẳn đi, cũng vì muốn tránh cho nó gặp phải loại nguy hiểm vô đạo đức này, anh mới cẩn thận giới thiệu cô với nó.

Mạc Vu Phi ngậm thuốc, cười nhạo báng, “Đừng đùa nữa, mày khoái trò ‘chim sẻ biến phượng hoàng’ từ bao giờ thế?”

“Cô ấy không phải chim sẻ, cô ấy cũng không cần phải biến thành phượng hoàng.” Đường Học Chính liếc về phía buồng ngủ một cái, “Tao nhắc lại lần cuối cùng, cô ấy không giống những người đàn bà khác, không được có ý đồ với cô ấy, nếu không tao giết mày.”

Đờ, nó tưởng anh muốn lắm à? Người đã ra khỏi nhà Phù Hiểu và vào ở trong khách sạn tốt nhất thị trấn S: Mạc Vu Phi hừ lạnh, bước ra khỏi phòng tắm. Anh vốn định nhân lúc thằng bạn không ở, mò đến cà cưa Phù Hiểu, cưa được ả thì thăm dò tin tức từ ả, cũng nhân tiện tìm chứng cứ luôn, không ngờ là… Lần này đúng là ngậm đắng nuốt cay mà, nếu không phải vì nó, anh có phải đến cái nơi khỉ ho cò gáy này không? Anh đâm đầu đến đây, đã chả được ai cám ơn thì thôi, ngược lại, còn bị thằng vô ơn đó cảnh cáo? Rốt cuộc ả đàn bà tên Phù Hiểu đó đã cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì, mẹ nó chứ, có phải lúc để đùa đâu.

Chỉ là: loại thủ đoạn nào mới có thể khiến Đường Học Chính – gã đàn ông nhìn như đa tình nhưng thực ra còn vô tình hơn cả anh hoàn toàn bị chinh phục chứ?

Anh rất hiếu kỳ đó nha.

Cuối cùng cũng đuổi được cục nợ đi, Đường Học Chính quay vào buồng ngủ thì thấy Phù Hiểu đang ngồi dựa lưng vào thành giường, đặt laptop lên đùi, vừa nghe nhạc vừa đánh máy vẻ nghiêm túc lắm. Anh đá dép lê, không nói gì, leo lên giường, cọ đầu vào chiếc cổ ngọc ngà của cô, mi cô mấy cái với vẻ lười nhác.

Phù Hiểu tháo tai nghe xuống, “Mạc Vu Phi đi rồi à?”

“Ừ, em đang viết gì thế? Cho anh xem với nào?” Đường Học Chính hào hứng nhoài cổ ra xem.

“Không được!” Phù Hiểu vội gập laptop lại.

“Sao vậy, đang viết “giờ khắc mấu chốt” à?” Môi anh cong lên một nụ cười xấu xa, hơi thở của anh phả vào tai cô nhồn nhột, “Có cần anh tham mưu cho em không?”

“Không cần đâu, không cần thật đấy.” Phù Hiểu ôm khư khư chiếc laptop, chỉ sợ anh làm xấu, giằng lấy xem, “Anh ấy đi rồi thì anh cũng nên bôi thuốc rồi.” Cô vẫn nhớ phải bôi thuốc cho anh, cô ôm laptop xuống giường, cất máy đi rồi vội vàng đi lấy thuốc.

“Em cứ ở yên đó đi, để anh làm cho.” Cánh tay be bé với cặp đùi nho nhỏ của cô có khi còn đau gấp mười lần anh ý chứ.

“Không sao đâu, thuốc này ngấm nhanh lắm.” Cô tập tà tập tễnh đi ra ngoài, lấy thuốc và băng gạc vào, rồi ngồi xuống cạnh anh, “Để em xem đầu gối của anh nào.”

Đường Học Chính xắn quần lên, vùng xương bánh chè của anh tím xanh, có mấy chỗ còn rớm máu do quỳ lên những mảnh đá nhỏ, Phù Hiểu xót lòng lắm, cau mày bôi thuốc cho anh. Cô ghé miệng vào vết thương, thổi thổi, đến phút chót, cô vẫn hỏi: “Anh không hỏi em lý do ư?” Cứ thế mà bao dung cho những việc làm của cô.

Được người đẹp chăm sóc, tâm trạng của Đường Học Chính rất tốt, “Bao giờ em muốn nói cho anh thì anh sẽ nghe.”

“Nếu suốt cuộc đời này, em không nói thì sao?”

“Thì không biết thôi.” Câu này cũng chỉ là nói chơi thôi, anh cũng không tin là trong tương lai dài dằng dặc của họ, anh sẽ không moi được đáp án từ cô.

Bàn tay Phù Hiểu thoáng sựng lại, rồi sau đó, cô chỉ im lặng bôi thuốc cho anh. Một lát sau, “Lưng anh cũng phải bôi thuốc?”

“Không cần đâu, khỏi rồi.”

Phù Hiểu cũng không ép, cô nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm nữa, “Mình đi đánh răng rồi đi ngủ thôi.”

Câu này làm tinh thần của Đường đại thiếu gia phấn chấn hẳn, anh theo cô vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt, rồi lại chạy sang buồng dành cho khách thay đồ ngủ. Khi anh vào lại buồng ngủ của chủ nhà thì Phù Hiểu đã thay đồ ngủ xong, đang lên giường nằm.

Sói xám thò đuôi ra luôn: “Cục cưng bé bỏng…” Anh vươn tay ra định ôm lấy cô.

Nào ngờ, Phù Hiểu bỗng vòng tay ôm lấy eo anh, nép chặt vào lòng anh, mềm giọng nằn nì: “Đường Học Chính, hôm nay, mình cứ thế này mà ngủ một giấc thật ngon nhé, được không anh?”

“Mình làm mấy phát đi, ngủ càng ngon.” Trong mấy chuyện có liên quan đến “phúc lợi” thì Đường Học Chính sẽ không chịu dễ dàng nhường nhịn.

“Anh chỉ biết làm mấy chuyện đó thôi.” Phù Hiểu vờ xoay người đi.

“Được rồi, một đêm thôi đấy.” Cô bé thật là, chỉ giỏi chèn ép anh thôi? Đường Học Chính siết chặt cô vào lòng, con đường rước nàng về dinh của anh hãy còn ngoằn ngoèo lắm.

“… Biết rồi ạ.” Người phụ nữ đang vùi đầu vào ngực anh nũng nịu.

Khi này anh mới tạm vừa lòng, vươn tay ra tắt đèn, kéo tấm chăn mỏng đắp lên hai người, rồi anh vừa giúp cô chỉnh lại tư thế nằm cho thoải mái vừa hỏi: “Có đè lên đầu gối của em không?”

“Không đâu, chân anh có còn đau không? Cả lưng nữa.” Rúc vào lòng anh, cô rất cẩn thận để không chạm vào vết thương của anh.

“Không đau. Ngủ.” Cơ thể mềm mại, thơm tho của người đẹp trong ngực, phải nghĩ cách mau mau đi vào giấc ngủ mới được.

“Ừ, được.” Phù Hiểu thở ra nhẹ nhõm, từ từ nhắm mắt lại, hơi thở của anh vờn quanh cô, hơi ấm của anh bao bọc lấy cô, khiến cô không kìm lòng được mà hít một hơi thật sâu, “Ôm anh thích thật…”

Hóa ra cơ thể con người… ấm áp đến vậy.

Đường Học Chính hôn lên trán cô, trong bóng tối, anh siết chặt cô vào lòng.

Một đêm ngon giấc…

Sáng sớm hôm sau, mới hơn 6 giờ sáng mà đã có người nhấn chuông cửa. Đường Học Chính đã thức rồi, anh cau mày, nhẹ nhàng luồn gối vào dưới đầu Phù Hiểu và rút tay ra, rồi khẽ khàng xoay người xuống giường đi mở cửa.

Trong mắt anh thoáng lóe lên một tia nguy hiểm: đừng có là thằng ranh Mạc Vu Phi kia nữa.

Lại là một mái đầu bạc trắng…

Chỉ có điều: mái đầu bạc trắng này bạc tự nhiên hơn tóc của Mạc Vu Phi nhiều lắm, và khuôn mặt dưới mái đầu này cũng có tính uy hiếp hơn Mạc Vu Phi rất nhiều.