Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

Chương 54






" Vương gia, người mau thức dậy đi.

Chúng ta xảy ra chuyện lớn rồi."
" Rầm."
Cánh cửa phòng bị đạp mạnh mở ra tựa như sắp bị đá bay đi, Minh Khiêm kéo theo cả một tiểu thiếu niên đi ra lớn tiếng quát: " Có chuyện gì?"
" Vương gia cuối cùng cũng." Tử Khuynh lại ngạc nhiên nhìn sang Ân Ly: " Đây chẳng phải là thái tử điện hạ sao? Sao lại...!"
" Còn không mau nói?"
Tử Khuynh giật mình nhớ ra chuyện quan trọng hơn cần thưa, hắn mặt mày lo sợ: " Người Thương Lăng thật sự đã đánh đến rồi, có tin báo bọn chúng đã đánh phá các làng nhỏ ở gần biên giới, rất may chúng ta đã cho người dân di tản đi."
" Sớm như vậy đã muốn chiếm thêm lãnh thổ? Gọi tất cả tướng lĩnh tới cho ta, cả Thừa Lân cũng gọi đến."
" Vâng thưa vương gia."
" Còn nữa." Minh Hạo đẩy Ân Ly sang chỗ Tử Khuynh: " Canh chừng y, ngươi một khắc cũng không được lơ là."
" Thần...!hiểu rồi." Tử Khuynh ngây ngốc chỉ biết vâng lời Minh Khiêm, nhưng hắn không phải bảo y đi thông báo với các vị tướng lĩnh, vậy cái không được lơ là này là nên cho người nhốt lại, hay nhất định phải mang cả vị thái tử này đi cùng mình đây?
Thấy Minh Khiêm đã bỏ đi rồi mà tên này vẫn cứ đứng đơ ra một chỗ, Ân Ly bèn lên tiếng: " Cứ đưa ta đi cùng, ta nhất định sẽ không bỏ trốn hay làm gì khác đâu."
" Thật chứ?"
" Đương nhiên."
" Vậy thì tốt quá." Tử Khuynh tươi cười: " Ta còn lo lắng không biết nên làm gì với người, vậy phiền thái tử điện hạ rồi."

Ân Ly mỉm cười rất có hảo cảm với thiếu niên này.

Hắn xem ra đầu óc đơn giản, rất dễ tin người: " Ngươi là người hầu của Kinh Bắc Vương sao, tên ngươi là gì?"
" Thần tên Tử Khuynh."
" Vậy Tử Khuynh, chuyện mà ngươi nói vừa rồi có phải là người Thương Lăng đã gây chiến với chúng ta, vậy vương gia không định để triều đình điều quân đến sao?"
" Đây là...!"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Thái tử đâu rồi?"
Đối diện với An Khương Tề, cả Minh Luân và Tiền Vệ đều im lặng không nói gì.

Từ đêm qua khi Tiền Vệ vừa theo lời Ân Ly ra ngoài lại đụng phải vị cô nương khó tính Y Tuyết, khó khăn lắm mới cắt đuôi được, kể lại cho Minh Luân chờ mãi vẫn không thấy Ân Ly trở về.

Minh Luân định trời vừa sáng sẽ lập tức xông đến chỗ Minh Khiêm đòi người, không ngờ vừa ra cửa đã gặp phải An đại tướng quân.
" Tiền Vệ."
" Có thần."
An Khương Tề gắt giọng: " Không phải đã nói trong thời gian ta điều tra Kinh vương phủ, ngươi tuyệt đối phải theo sát bên cạnh thái tử?"

" Là Tiền Vệ tắc trách, xin tướng quân xử phạt."
Tiền Vệ quỳ xuống nhận tội, Minh Luân lại không có tâm trạng kéo dài thời gian ở đây, hắn lo lắng Minh Khiêm sẽ làm gì bất lợi cho Ân Ly: " Chuyện khác khoan hãy nói, chúng ta trước đến chỗ Kinh Bắc Vương đòi người."
" Không cần nữa."
Bị An Khương Tề ngăn lại, Minh Luân lo lắng: " Có phải ngài đã biết chuyện gì, Tiểu Thập xảy ra chuyện rồi?"
" Đêm qua người Thương Lăng công phá biên cương, sợ rằng không lâu sẽ đánh đến nơi này."
" Cái gì?"
An Khương Tề trầm giọng: " Ta tình cờ nghe được Kinh Bắc Vương đã triệu tập tất cả các tướng lĩnh lại bàn kế sách, dường như còn có cả thái tử điện hạ."
" Tiểu Thập cũng ở đó?"
" Trước đã xác định thái tử không có việc gì, điều quan trọng nhất chính là chúng ta nên làm gì."
Nghe An Khương Tề nói Minh Luân cố lấy lại sự bình tĩnh, hắn trở lại vào phòng ngồi xuống ghế: " Chuyện này cũng thật lạ, vì sao người Thương Lăng lại chọn lúc này để gây chiến.

Đúng lúc chúng ta ở đây không phải sẽ có thêm quân lực cho Kinh Bắc Vương..." Minh Luân nói đến đó thì chợt nhận ra: " Chính là như vậy."
" Đúng vậy, bởi vì tin tức chúng ta đến Huyền Bắc Linh đã tới tai bọn chúng, người Thương Lăng muốn lợi dụng lúc này một lúc có thể đánh bại cả An gia quân trong khi ta không thể điều binh từ hoàng thành vào lúc này."
Minh Luân tay đặt trên bàn siết chặt: " Và hiện nơi này còn có cả Thái tử điện hạ? Tin tức bị lộ, người Thương Lăng chiếm Bắc địa.


Điều này nói lên, kẻ cấu kết ngoại tộc không phải ở ở Huyền Bắc Linh." Hắn tức giận: " Mà là đang ở hoàng thành."
An Khương Tề bình tĩnh nói: " Đó là lý do tại sao tin tức gửi về hoàng thành chưa từng được đến tay hoàng thượng, nói như vậy người Thương Lăng tự tin có thể đánh thắng được ta, là vì cho dù bây giờ chúng ta lập tức gửi tin báo về cũng sẽ có người chặn đứng.

Đó là chưa kể nơi này dường như đã nằm trong tầm kiểm soát của chúng."
" Vậy thật ra đó là kẻ nào, An tướng quân có thể đoán ra được hay không?" Minh Luân dùng ánh mắt dò xét hướng đến An Khương Tề, hắn như vậy vẫn có thể chẳng thay đổi một chút biểu tình: " Ngài xem ra cũng có suy nghĩ giống ta đi."
" Trước tiên cho là vậy, nhưng vẫn có khả năng đây chỉ là một cái bẫy của Kinh Bắc Vương, có giúp sức hay không vẫn là nên để thái tử điện hạ quyết định."
" Hiện giờ Tiểu Thập ờ chỗ Kinh Bắc vương, chúng ta cứ chờ xem tình hình rồi mới hành động."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Bọn chúng đã bị phá hủy không ít kho lương, lượng vũ khí và cả một phần nhỏ các khu khai thác nguyên liệu, thế nhưng vẫn có khả năng kéo quân gây chiến với ta.

Chúng có tự tin như vậy không ngoài lý do đã rất rõ tình hình Bắc địa hiện thời, cho dù có quân lực cũng không có đủ khả năng để duy trì khi thiếu thốn lương thực."
Nghe Thừa Lân giải thích thì tính khí nóng nảy nhà tướng của Duy Ngạn cũng nổi lên, hắn hô hào lớn tiếng: " Cần phải sợ sao? Chỉ cần vương gia ra lệnh ta lập tức dẫn quân sang bằng bọn chúng."
Thừa Lân lắc đầu: " Hữu dũng vô mưu."
" Ngươi nói cái gì?"
" Người Thương Lăng hiểu chúng ta bao nhiêu không thể đoán trước, nếu chúng tránh việc đối đầu trực tiếp, chia thành những trận nhỏ nhằm kéo dài thời gian làm cả sức lực và tinh thần của quân lính đều đi xuống.

Chúng ta không nhận được sự tiếp tế từ triều đình, việc bắc địa thất thủ chỉ là vấn đề thời gian."
" Với sức mạnh của vương gia còn lo đến điều đó sao? Nếu chúng ta không có lương thực, vậy thì trực tiếp hủy tất cả kho lương của chúng.


Cả hai đều không có khả năng duy trì sức lực của quân sĩ, lúc đó kẻ nào mạnh hơn còn phải nghi ngờ?"
" Điều đó là không thể." Tử Khuynh chợt chen vào cuộc bàn luận của hai người: " Vân Ấn của vương gia tuy lớn nhưng cũng sẽ có giới hạn, người vừa rồi đã phá hủy kho lương thực, vũ khí và cả vùng khai phá, sợ rằng muốn mau chóng hồi phục cũng không thể."
Duy Ngạn tức giận: " Vậy không lý nào chỉ có thể ngồi chờ chúng đánh đến."
" Ta sẽ đích thân dẫn binh ngăn chặn trực diện với người Thương Lăng." Minh Khiêm vừa lên tiếng thì mọi người đều im lặng, hắn lại tiếp: " Duy Ngạn ngươi cùng người của mình sẽ ở Khuynh Lang phía tây ngăn chặn bọn chúng dẫn người bao vây Bắc địa.

Thế Minh phục binh ở Hà Thường chặn đứng thủy quân và cả đường rút lui của chúng.

Thừa Lân và Tử Khuynh đều ở lại thủ phủ, dùng một nửa binh lực của ta bảo vệ tất cả người dân."
" Việc này sao có thể?" Tử Khuynh hoảng sợ: " Chỉ với 20 vạn quân để đối địch trực tiếp với cả một đội quân thiện chiến cùng số vũ khí hoàn thiện đó, cho dù là vương gia cũng quá nguy hiểm."
" Tử Khuynh nói rất đúng, Vương gia người...!"
" Đây là điều mà bản vương đã quyết, các ngươi muốn làm trái lệnh?"
Không khí chợt trở nên yên lặng lạ thường, mọi người đều nhận ra ưu tiên của vương gia vẫn là bảo vệ người dân, nhưng nếu chỉ với số quân 20 vạn, muốn chống lại cả một đội quân thiện chiến của Thương Lăng cũng như một đối trăm.
" Vậy vấn đề bây giờ là có thêm quân lực và cả lương thực?" Đúng lúc này thì lại có người lên tiếng chen vào, mọi người đều hướng mắt đến thân hình nhỏ nhắn với gương mặt xinh đẹp động lòng người.

Ân Ly thẳng thắng: " Đây là thứ mà các người đang thiếu không phải sao?"
Minh Khiêm trầm giọng nhìn y: " Ý của ngươi là gì?"
" Nếu Vương gia có thể tin tưởng, ta tin mình có thể giúp được .".