Phụ Hoàng Của Ta Là Tuyệt Đối

Chương 55






Chẳng quan tâm đến những ánh mắt nghi ngờ dò xét, Ân Ly vẫn thẳng thắn nói ra ý của mình: " Hiện trong tay ta có gần ba mươi tướng sĩ đều thuộc đội tinh nhuệ của An gia quan, mọi người hẳn cũng không thể nghi ngờ bất cứ ai trong số họ năng lực của họ so với những vị tướng lĩnh đây là thua kém đúng chứ?"
" An gia quân?"
" Nếu có bọn họ giúp sức, chúng ta đương nhiên chiếm rất nhiều lợi thế...!nhưng có thể tin tưởng được hay không?"
Ân Ly mỉm cười: " Chúng ta đương nhiên cũng sẽ nói đến cả An đại tướng quân của đại quốc Vinh Bích ta, An Khương Tề." Sau câu nói của Ân Ly đã có nhiều người bị lung lay thuyết phục, bọn họ đương nhiên nghe đến An đại tướng quân thì đều không thể không nể phục con người này.

Thừa đúng lúc Ân Ly lại nói tiếp: " Còn việc tiếp tế lương thực và quân lực từ triều đình, ta sẽ đích thân trở về hoàng thành xin ý chỉ của phụ hoàng."
Nghe Ân Ly nói Minh Khiêm chỉ im lặng mà không lên tiếng, thay vào đó Duy Ngạn lại tiếp tục nổi nóng, hắn đập tay trên mặt bản đồ đặt trên bàn mà lớn tiếng: " Ngươi cho mọi người đều là kẻ ngốc sao? Lần trước khi người Thương Lăng gây chiến, chúng ta đều bị hoàng đế bỏ mặc sống chết, còn muốn ta phải tin tưởng vào hắn?"
" Đúng vậy, Duy Ngạn nói rất đúng, ngay cả việc trợ giúp dân chúng trong nạn lũ mà đại hoàng tử đã hứa cũng bị triều đình làm ngơ.

Chúng ta làm sao có thể tin họ được nữa."
" Ngươi hiểu rồi chứ, so với để ngươi rời đi, chúng ta cần một con tin thái tử gây sức ép với hoàng đế, đây mới là cách tốt nhất."
" Tất cả những việc đó chỉ là hiểu lầm."
" Hiểu Lầm?"

Ân Ly nói: " Sau khi đại hoàng tử hồi cung đã bẩm báo lên hoàng thượng, việc cứu tế nạn dân đã được chuẩn tấu nhưng không ngờ lại chưa từng đưa đến được Hằng Dương.

Còn nữa, tất cả các tin tức về tình hình ở Huyền Bắc Linh mà vương gia gửi về hiện tại vẫn chưa được chuyển đến tay hoàng thượng."
" Làm sao có chuyện vô lý như vậy."
" Đây hoàn toàn là sự thật, vì không hề nhận được tin tức từ Kinh Bắc vương, thứ được đưa đến chỉ là tin Vương gia đang rèn luyện binh sĩ mưu cầu tạo phản."
" Tạo phản sao? Đây là loại tin tức gì chứ?"
" Những lời này có đáng tin hay không?"
Thừa Lân giữ cằm suy nghĩ một hồi mới lên tiếng: " Ta cho rằng lời của thái tử điện hạ nói đều là thực, nếu hoàng thượng cần tạo một lý do để diệt phiên thì cũng đã không cần đưa thái tử đến đây, trực tiếp hạ lệnh vương gia giao vương ấn hoặc kéo quân tiến đánh mà thôi."
" Đúng là như vậy." Ân Ly nghe được sự đồng tình của Thừa Lân thì nhanh miệng giải thích: " Ta được cử đến ngoài làm con tin cũng để điều tra những việc đang diễn ra ở Huyền Bắc Linh.

Nếu phụ hoàng thật sự tin vào những tin đồn đó cũng sẽ không cần làm như vậy, nếu hiện tại ta lập tức trở về tấu lên tất cả sự tình, ta chắc chắn sẽ yêu cầu tiếp viện từ triều đình."
" Nói vậy chúng ta có hy vọng rồi?"
" Nhưng cũng đâu thể tin hết được, lỡ như để người chạy mất, đến lúc đó không chỉ có người Thương Lăng cần đối phó..."
" Đủ rồi." Minh Khiêm lớn tiếng, đôi mắt vẫn như đang dò xét từng lời nói và cử chỉ của Ân Ly: " Hiện tại vẫn làm theo mệnh lệnh của ta."

" Vương gia."
" Ngươi nhất định cho mình là đúng." Ân Ly tức giận, y nhìn thẳng Minh Khiêm: " Với tình hình này cho dù sở hữu vân ấn cũng không thể nào chống lại đội quân hùng hậu của một quốc gia, ngươi nhất định phải ra ngoài đó chịu chết?"
Tất cả ngạc nhiên nhìn tiểu thiếu niên trong mỏng manh yếu đuối như vậy lại đang giơ nanh vuốt với Kinh Bắc vương ngay tại Kinh vương phủ, cho dù là thái tử đi chăng nữa thì tại nơi này cũng chỉ có thể là một con tin có danh không thực, hành động của y không biết nên gọi là dũng cảm hay ngu ngốc khi có thể khiến vị vương gia kia nổi cơn thịnh nộ bất cứ lúc nào.
Ân Ly lại không hề nhận ra suy nghĩ của người xung quanh, y chỉ biết tức giận vì Minh Khiêm dù biết rất rõ trận này muốn thắng thì chưa có đến một nửa cơ hội, hắn như vậy vẫn không muốn nhận sự giúp đỡ từ Minh Hạo: " Giữ lấy lòng tự trọng đó của ngươi rồi bị giết chết trên chiến trận, ngươi cho rằng như vậy cũng là một cái chết anh dũng đi.

Vậy còn người dân ở Huyền Bắc Linh này thì sao, ngươi nghĩ rằng với 40 vạn binh lính khi không còn người chỉ huy sẽ có thể bảo vệ tất cả người dân được trong bao lâu? Có thể kéo dài nhưng sau đó thì sao, bỏ mặc họ sống chết?"
Minh Khiêm trầm mặt không nói một lời, cả những tướng sĩ cho dù không muốn có liên can đến triều đình cũng thừa nhận những gì mà Ân Ly nói, y đi lại gần hơn đến trước mặt Minh Khiêm: " Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ cứu được tất cả mọi người."
" Các ngươi lui ra cả đi."
" Vương gia."
" Tất cả lui ra ngoài."
Minh Khiêm quát lớn khiến ai nấy đều giật mình, hắn hiếm khi trở nên đáng sợ đến vậy, nên chỉ vừa nhận ra cái tê dại trên cơ thể cùng không khí mang theo cả một chút đe dọa này khiến tất cả cứ như vậy lui ra ngoài.

Tử Khuynh lo lắng lén nhìn lại Ân Ly thì chỉ thấy y vẫn kiên định như vậy đứng trước mặt Minh Khiêm, hắn cho dù thật sự muốn khuyên y không nên chọc giận đến vương gia nhưng hiện tại là không có cơ hội, cuối cùng vẫn là xoay người bỏ đi.

Đôi mắt đến dọa người nhìn chằm chằm vào thân người nhỏ nhắn phía trước như muốn lập tức xé y thành từng mảnh, Minh Khiêm nhếch khóe môi cười, giọng nói đầy sự chế giễu: " Loại biểu tình này, từ ánh mắt cho đến lời nói.

Hoàng huynh cũng thật bỏ công để đào tạo nhi tử của mình giống như hiện tại."
" Đây là có ý gì?" Ân Ly vì nụ cười của hắn mà bất chợt rùng mình, y không tự chủ lui lại thì nhanh chóng bị hắn bắt lấy cổ tay: " Vương gia...?"
" Ngươi không phải nên gọi ta, thập nhị hoàng tử?"
Ân Ly không ngờ hắn vẫn chưa quên việc này, y chưa nghĩ ra được mình nên giải thích thế nào mà vô tình né tránh phải nhìn hắn: " Ta...!chỉ là vô tình...!ta được biết Kinh Bắc Vương trước cũng là hoàng tử của hoàng thái hậu, từng là thập nhị hoàng tử..."
" Vậy sao?" Minh Khiêm thô bạo kéo gương mặt nhỏ của Ân Ly đối diện với mình: " Vậy ngươi nói, ta không chết đây là ý gì."
Trong lòng hoảng sợ, Ân Ly có thể nghe thấy cả nhịp tim của mình đập mạnh.

Lúc đó Minh Khiêm vẫn còn chưa thức dậy, nhìn thấy hắn có vẻ rất khổ sở khiến bản thân vô tình nói những lời không nên, ai ngờ tất cả đều bị hắn nghe thấy: " Vương gia...!ta không hiểu ý của ngài."
" Ngươi không hiểu? Vậy cũng được thôi, ta sẽ khiến ngươi phải nói ra tất cả."
" Khoan...!aa!" Ân Ly bị vác lên bất ngờ đến không thể phản kháng, y bị khiêng ra bên ngoài trước ánh nhìn ngạc nhiên của nhiều người.

Trước những ánh mắt tò mò cùng hiếu kỳ cứ hướng đến mình khiến y không thể la hét hay quát tháo gì được, y một đường lại bị mang trở về căn phòng của Minh Khiêm rồi lại bị thô bạo ném lên giường mà hoảng sợ: " A...!ngài đang muốn làm gì vậy?"
Minh Khiêm vừa cởi đi ngoại bào của mình vừa lạnh lùng từng tiếng: " Dùng hơn mười năm để tạo ra một thứ giống hệt như y, ta cũng thật muốn xem hắn sẽ có biểu hiện gì khi ta phá nát nó ra."
" Ngươi...!" Nghe những lời này Ân Ly vẫn không hiểu rõ ý của hắn là gì, cho đến khi nhìn thấy Minh Khiêm đang muốn cởi đi đai lưng thì trong mắt y tràn đầy hoảng sợ.


Ân Ly xoay người muốn chạy đi thì ngay lập tức bị hắn kéo ngược lại: " Ngươi điên rồi sao?"
" Ngươi không phải đã quá quen với việc này?" Minh Khiêm mạnh đẩy ngã Ân Ly trở xuống rồi áp cả thân người cao lớn của mình lên trên: " Ta cũng thật ngạc nhiên khi nghĩ đến việc hắn có thể lại sủng ái một nhi tử đến vậy, khiến ngươi thành một thứ thay thế để thỏa mãn bản thân, vậy ngươi cũng nên biết nghĩa vụ mình cần phải làm là gì."
" Ngừng tay...!vương gia." Ân Ly chính là không thể chống cự lại hắn, hiện tại đến một cả một sức lực để cử động ngón tay cũng không có, y nhận ra đây chính là sức mạnh của Minh Khiêm.

Tất cả những gì y cảm thấy lúc này chỉ là sợ hãi: " Cầu xin người...!ngừng lại đi...!"
Giống như không hề nghe thấy lời cầu xin của y, Minh Khiêm hôn nhẹ trên chiếc cổ thon mịn đã từng bị mình muốn bẻ gãy kia.

Bàn tay thô bạo như muốn xé nát y phục trên người y.

Hắn thậm chí không biết mình đang làm gì, hắn chỉ đang phẫn nộ khi nhìn thấy Ân Ly, nhìn thấy một Huyền Kỳ mà hắn cho rằng được tạo ra từ chính Minh Hạo.
" Người có thể đối với ta như vậy sao?" Đôi mắt nhắm chặt trào ra hàng lệ chảy dài trên gò má rồi rơi xuống đệm bông, Ân Ly thì thào trong tiếng khóc của mình: " Thập nhị hoàng tử."
Không biết vì nguyên do gì, cho dù trong lòng đang phẫn nộ nhưng hắn vẫn bị những lời này của y đánh động.

Minh Khiêm ngừng lại động tác của mình, hắn nhìn Ân Ly đang nức nở dưới thân mình mà trong lòng chứa đầy sự hoang mang, cho dù thật không thể hắn vẫn như đang cố cho mình một tia hy vọng mà khẽ gọi: " Huyền Huyền?".