Phù Lạc

Chương 60: Hiệp khách hắc y




Edit: Y Giai

Cá lớn nuốt cá bé, nơi giao thông yếu đạo Ngọc Chân quốc này, sớm hay muộn cũng trở thành vật tranh của Quân gia, Phù Lạc rất rõ ràng đạo lý kia. Chiến tranh một hồi chấm dứt không lâu, Long Hiên đế xuất tuần đến tận đây, Phù Lạc rất khó không nghi ngờ hắn có tính toán dụng binh lần hai. Lúc này xuất cung chẳng qua là vì mưu đồ chiến tranh, mà cuộc chiến chú ý bố cục tự nhiên không phải là nhằm vào Ngọc Chân quốc dễ chơi như vậy, hắn đương nhiên có thể không động Ngọc Chân quốc, lưu lại cho đời sau của hắn một thần phục lập uy.

Phù Lạc cũng oán hận lý trí của mình, nếu không có lý trí, tin tưởng hắn thật sự vì mình mà không động Ngọc Chân quốc là chuyện hạnh phúc cỡ nào.

“Quốc gia đại sự, há lại vì một tiểu nữ tử như ta có thể chống được, gia quá đề cao ta rồi.” Nước mắt của Phù Lạc rơi trên nụ cười của nàng kéo ra đóa hoa thương tâm.

Long Hiên đế trầm mặc hồi lâu, kéo Phù Lạc vào trong lòng, “Chỉ cần nàng không rời khỏi trẫm, trẫm nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt, nếu nàng rời trẫm, trẫm sẽ đích thân đẩy nàng xuống địa ngục.” Long Hiên đế ở bên tai Phù Lạc tuyên thệ. Sau khi xuất cung lần đầu tiên hắn xưng trẫm, chính là vì nhắc nhở Phù Lạc, nàng bất kể như thế nào cũng trốn không thoát lòng bàn tay của thiên tử.

Phù Lạc kiễng chân, ở bên tai Long Hiên đế than nhẹ, “Ta đã ở Địa ngục rồi.”

Long Hiên đế chật vật né ra, Phù Lạc thâu đêm trằn trọc. Bích Ngô Lộng Ảnh trầm mặc không nói, nhưng một tấc cũng không rời khỏi người nàng, ngay cả đi nhà xí cũng không ngoại lệ. Chạy trốn, thật sự như thiên thư.

Ngày kế đoàn người Long Hiên đế khởi hành về kinh, có điều ngoài dự liệu của Phù Lạc chính là, Long Hiên đế lại vẫn cùng nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa. Cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, sắc mặt Phù Lạc càng khó coi, biểu tình Long Hiên đế lại vô cùng cao hứng.

“Cho ta chén nước.” Long Hiên đế miễn cưỡng nói.

“Ngươi không có tay à?” Phù Lạc trả lời một câu, hiện giờ một chút cũng không sợ Long Hiên đế, dù sao toàn bộ giấy đều đâm rách rồi, chẳng ngại chết trăm.

Hắn không lên tiếng, tự động đổ nước.

Không quá bao lâu, “Xoa đầu cho ta xoa đi.”

Phù Lạc liếc mắt nhìn hắn một cái.

Tiếp tục không bao lâu, “Đem cuốn Đạo tàng vạn thọ chuyển cho ta.”

Phù Lạc tiếp tục liếc mắt nhìn hắn.

Một lần lại một lần, cuối cùng thật sự không thể nhịn được nữa, “Ngươi không thể yên lặng một chút à?”

Lần đầu tiên phát hiện Long Hiên đế có thể vô lại, muốn ăn đòn như vậy, thật là có tiềm chất thụ ngược cuồng.

Đây là cái gì cùng cái gì chứ, việc này cùng với sự trừng phạt mà mình chờ mong hoàn toàn không giống nhau. Chờ chút, cái gì gọi là chờ mong trừng phạt? Phù Lạc đau đầu vỗ vỗ cái trán.

Có điều tất cả chuyện này Phù Lạc cũng còn có thể chịu được, không thể chịu nổi nhất chính là việc xe ngựa xóc nảy, tại trong không gian chật hẹp này, nàng thường xuyên có thể chạm tới thân thể hắn. Nhìn hắn thỏa mãn tươi cười, thật sự là hận không thể xé rách cái miệng của hắn. Tràn ngập tươi cười của hắn thì ra đáng giận thế, thật sự là hoài niệm Long Hiên đế làm nhiều việc ác kia.

Phù Lạc lại vỗ vỗ cái trán, mình lại nghĩ đi chỗ nào rồi.

Cả đoạn đường này, Phù Lạc cuối cùng thấy rõ mục đích của Long Hiên đế. Cái loại ẩn nhẫn này khiến Phù Lạc rất buồn bực, cũng rất sợ hãi. Đoạn đường này hắn đều mang theo tươi cười đối với chính mình, dùng một câu để hình dung, chính là vài ngày tươi cười này so với vài thập niên hắn từng cười cộng lại còn nhiều hơn.

Nhưng ngẫu nhiên trong giây lát chứng kiến cuồng liệt, âm trầm trong đáy mắt hắn, lại làm cho người ta nhìn ra hắn cố ý ẩn nhẫn.

Có điều Phù Lạc vẫn là từ đó cảm nhận được rất nhiều lạc thú.

Ví dụ lúc hắn ngủ, cố ý giả vờ xóc nảy, một cước đá vào trên người của hắn. Nhìn biểu tình hắn trong mơ mơ màng màng lộ ra tức giận, chứng kiến là Phù Lạc thì lại không thể không giả vờ cái gì cũng không phát sinh qua, thật sự rất thỏa mãn.

Lúc hắn đọc sách, cố ý làm ra tiếng vang không ngừng, thỉnh thoảng còn không cẩn thận đổ một chén trà nóng, coi bộ dạng hắn giận mà không thể phát.

Cả xe ngựa Phù Lạc chiếm hết hai phần ba, thật sự làm cho thân thể cao lớn của Long Hiên đế rúc vào trong một phần ba góc, nhìn biểu tình hắn ẩn nhẫn.

Mọi thứ trước mắt, Phù Lạc đều nhớ tới bản thân, cũng ẩn nhẫn như thế, hiện giờ phong thủy luân chuyển, thừa dịp lão hổ không phát uy, còn không hòa nhau một thành.

Loại niềm vui này thật sự rất đẹp, chẳng trách lúc trước hắn hành hạ mình không biết mệt.

Có điều buồn cười nhất vẫn là lúc, giờ ngọ nghỉ ngơi, ở ngay dưới mắt Long Hiên đế ngầm trộm túi tiền của lữ hành chung quanh. Nhìn hắn từ khiếp sợ, phẫn nộ đến thỏa hiệp, thật sự thực thỏa mãn.

Mồm to ăn cơm, chén lớn uống rượu, trước mọi người xỉa răng, trước mọi người ngoáy mũi, nhưng việc đó Phù Lạc đều làm qua, có điều vẫn không thể thành công kéo bỏ giả tạo của Long Hiên đế.

Nhưng thỉnh thoảng ở trên cổ của mình lưu lại dấu răng thật sâu, Phù Lạc không thể không thừa nhận, kế Long Hiên đế hài hước giày vò, sau khi hai người chơi trò biến thái, lại phát hiện ham thích mới, chính là đem Phù Lạc ôm chặt ở trên cổ, trên vai của nàng lưu lại dấu răng thật sâu, thẳng đến Phù Lạc hô to đau mới ngưng miệng.

Về sau lại sẽ từ sói biến thành người, độ nhẫn nại vô hạn.

Đối với cừu nhân, hắn vốn nên tàn khốc tàn nhẫn đối xử với ngươi, thế nhưng hắn lại lần nữa ôn nhu với ngươi, khiến ngươi tàn nhẫn cũng không được, đánh cũng không xong, quả đấm cùng cừu hận của ngươi, giống như đều đánh lên trên đậu hũ, cái loại cảm giác vô lực này, so với cừu hận còn làm cho người ta khó chịu hơn.

Không thể không thừa nhận, phương pháp mà Long Hiên đế lựa chọn thật rất tốt.

Có điều sự thật chứng minh ông trời vẫn rất chiếu cố Phù Lạc.

Thích khách thiên hô vạn hoán còn che mặt toàn bộ cuối cùng đã tới.

Buổi tối, Phù Lạc nhìn thấy thích khách một thân hắc y che mặt thì quả thực là lệ nóng doanh tròng, kích động đến mức suýt té xỉu.

Chưa từng gặp qua thích khách nào ăn mặc hắc y lại anh tuấn như thế. Đen đến tỏa sáng, đen đến mê người. Dáng người anh tuấn khoẻ đẹp kia, động tác lưu loát kia, cú đá chim én bay vòng xinh đẹp kia, thật là làm cho người không thể không phủ phục sùng bái.

Vì sao lại có cú đá chim én bay vòng đây?

Lúc này Phù Lạc mới phát hiện, thì ra Bích Ngô có võ công. Lộng Ảnh bị hắc y hiệp khách (Xin tha thứ, Phù Lạc kiên trì muốn kêu thích khách này là hiệp khách, ngọ ngẫm đến tương lai của nàng, vẫn đáp ứng theo.) vừa tiến đến đã điểm huyệt, mà Bích Ngô còn có thể chu toàn mấy chiêu, nhưng rất nhanh là bị thua, có điều động tĩnh này vẫn kinh động người cách vách.

Thích khách giống như cũng không dự đoán được Bích Ngô thân là tỳ nữ lại có thể biết võ công.

Phù Lạc thấy cần tận dụng thời cơ, nhanh chóng tiến lên từng bước, “Đại hiệp, cưỡng ép ta, sau khi được chuyện xin đại hiệp nhất định đem ta mang đi.”

Người nọ ánh mắt lóe lên, nửa tin nửa ngờ đặt thanh kiếm ở trên cổ Phù Lạc.

Long Hiên đế đẩy cửa ra nhìn qua chính là một màn này.

Hắc y nhân một kiếm để ở trên cổ Phù Lạc.

“Không được cử động, nếu không ~~” Kiếm phong sắc bén của hắc y nhân ở trên cổ Phù Lạc vạch ra một đạo vết máu, tuy rằng đau đớn, nhưng Phù Lạc vẫn ủng hộ Hắc y nhân lãnh khốc. Lại có thể không giống thích khách trong tiểu thuyết vừa thấy nữ chủ đẹp như thiên tiên đã tâm viên ý mã, đáng giá khen ngợi.

Long Hiên đế dừng lại cước bộ bất động.

“Ngươi muốn gì?”

“Chuẩn bị một con khoái mã, đặt ở dưới cửa sổ, sau khi ta an toàn, thì sẽ thả nàng.”

Long Hiên đế không động, vết thương trên cổ Phù Lạc lại càng sâu.

“Được.” Long Hiên đế gật đầu. Vạn Toàn xoay người đi ra ngoài chuẩn bị.

Sau khi chuẩn bị ngựa xong, Hắc y nhân mang theo Phù Lạc thả người nhảy ra, nhảy lên lưng ngựa. Đây là cảm giác bay mà lần đầu tiên sau khi Phù Lạc xuyên qua cảm nhận được, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để an ủi khát vọng tâm võ hiệp giang hồ của nàng.

Có điều dọc theo đường đi Phù Lạc vẫn rất kỳ quái, Long Hiên đế hợp tác như vậy, cũng không giống như tác phong của hắn.