Phù Lạc

Chương 69: Nhị Duyệt xuân phong




Phù Lạc đang ở trong phòng mình ngủ đến cao hứng, mơ thấy mình về tới hiện đại, đang ở trên du thuyền đi Thái Bình Dương hóng mát, thân mình lay động lay động, thoải mái muốn chết.

Đột nhiên trời bất ngờ có mưa gió, người có họa phúc sớm tối, một đám mây đen từ chân trời nhanh chóng bay tới, hạ xuống từng giọt mưa to, Phù Lạc lạnh một cái giật mình, xoay người ngồi dậy.

“A.” Sao trời mưa trong mộng, ở hiện thực mình cũng ẩm ướt như vậy?

Phù Lạc giương mắt nhìn thấy đầu sỏ gây nên, giơ cao chậu gỗ đứng ở trước mặt mình.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Phù Lạc kêu to nhảy dựng lên, nhảy nhót không ngừng, giọt nước rơi vào trong áo bông, giống như rắn cuốn vòng quanh thân thể mình, “Lạnh, lạnh, lạnh ~~”

“Câm miệng, còn không thay quần áo đứng lên quét dọn.”

Phù Lạc nhìn ngoài trời tối đen, “Quét dọn?” Ngây ngốc hỏi, không tin Vạn Toàn lại có thể an bài cho mình một chức vị như vậy, trời tối đen đi quét dọn, căn bản chính là ngăn chặn mình và Long Hiên đế gặp mặt thôi.

“Đừng tưởng rằng mình vẫn là chủ tử lúc trước, đến nơi này, phải tuân thủ quy củ nơi này.” Đầu sỏ gây nên vạn phần khoa trương nói.

Phù Lạc ở trong cung coi như là lão nhân, sớm hiểu rõ tình cảnh của chính mình.

“Vị tỷ tỷ này, tiểu muội ra ngoài không hiểu chuyện, mong rằng tỷ tỷ thông cảm nhiều hơn, tỷ tỷ xưng hô như thế nào vậy?” Phù Lạc vô cùng chân chó hướng về phía đầu sỏ gây nên kia cười nịnh hót, cái gọi là người ở dưới mái hiên à, thà đắc tội Diêm Vương, đừng đắc tội tiểu quỷ.

“Nhị Duyệt.”

Phù Lạc cũng không biết vì sao nghe xong cái tên này, trong đầu sẽ phản xạ ra câu thơ “Nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao(1)”.

“Trong nhà tỷ tỷ chẳng lẽ còn có huynh đệ tỷ muội tên Nhất Nguyệt?”

“Ta là Duyệt trong vui mừng.”

“À.”

Phù Lạc nhanh chóng mặc quần áo tử tế, buộc tóc, “Nhị Duyệt tỷ tỷ, nô tì nên làm những thứ gì?”

Nhị Duyệt không lên tiếng, trừng mắt nhìn Phù Lạc.

Phù Lạc trái nhìn một cái phải nhìn một cái, không cảm thấy mình có cái gì không ổn.

“Ngươi như vậy mà muốn đi ra ngoài?”

Phù Lạc không biết là có cái gì không đúng, y phục mặc thật sự chính xác, tóc cũng không rối.

“Ngươi nhìn một cái xem ngươi đang mặc là quần áo gì, búi cái đầu gì, nơi này là điện Can Nguyên, nơi này là địa phương tôn quý nhất của hoàng triều Viêm Hạ chúng ta, ngươi nhìn ngươi xem.” Nhị Duyệt kích động đến mức nói cũng không nên lời.

“Bên ngoài còn tối đen, dù sao cũng sẽ không có người thấy mà?”

“Sai, cung nữ điện Can Nguyên chúng ta không chỉ ở trước người khác mới phải sạch sẽ nhất, ở sau người ta cũng phải sạch sẽ nhất như vậy.”

Phù Lạc hận không thể lý giải cái loại tâm lý tự hào khi thân làm cung nữ điện Can Nguyên này của nàng ta, cung nữ ở cung khác, cũng chưa chắc đã không tôn quý mà.

Nhị Duyệt lôi kéo Phù Lạc, còn búi cho nàng một Song bao kế, quần áo trải qua nàng ta nghiêm chỉnh để ý quả nhiên là có khác, đứng thẳng dị thường, rất có bộ tịch.

Nhưng những ngày tiếp theo, nàng ta còn bắt Phù Lạc học tập phương pháp chải đầu cổ đại mà nàng vĩnh viễn cũng học không được, khiến Phù Lạc rất muốn nguyền rủa, cuối cùng dùng điều kiện khác đổi lấy mỗi ngày Nhị Duyệt chải đầu cho nàng, lúc này mới từ bỏ, về phần là điều kiện gì, nơi này tạm thời không nhắc tới.

Phù Lạc đi theo Nhị Duyệt tìm đến Trung Đình, quy củ của điện Can Nguyên, hoàng đế không dậy nổi giường, cả trong cung không được cầm đèn, cho nên Phù Lạc chỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo đi theo Nhị Duyệt quen thuộc đến Trung Đình quét dọn.

Nhất định phải trước lúc hoàng thượng dậy, quét sân sạch sẽ.

Việc quét dọn này cũng nhiều chuyện giống như mặc quần áo. Mặc quần áo phải cổ thẳng, vạt thuận, khố thẳng, hài ngay, phiền toái vô cùng, quả thực so với huấn luyện quân sự còn khắc nghiệt hơn. Quét dọn, không thể mau, không thể chậm, cần bảo trì chuyển động đều, thanh âm không thể lớn, chỉ có thể nhỏ, vĩnh viễn là tiếng “xào xạc” như gió quét lá rụng. Thanh âm hơi lớn, hoặc là động tác hơi mau, cũng sẽ bị Nhị Duyệt dùng đầu chổi đánh mu bàn tay, đánh nhiều, Phù Lạc dĩ nhiên đã có kinh nghiệm.

Xem ra, trở lại hiện đại, cho dù không có kỹ năng nào, làm nhân viên phục vụ gia chánh cũng sẽ đúng quy cách, không nói quần áo mình được gọi là cấp năm sao, hiện giờ quét dọn cũng có thể thăng cấp.

Mỗi lần trong cung mở chụp đèn đầu tiên, chính là lúc Phù Lạc kết thúc công việc.

Mỗi lần sau đó Nhị Duyệt sẽ mang theo Phù Lạc vội vàng rời đi, đi qua một chỗ rẽ thì sẽ đúng giờ ngẩng đầu, nghênh đón người đi tới, nhẹ nhàng ngọt ngào gọi một câu, “Vạn công công.”

Chưa bao giờ sớm, cũng sẽ không muộn, Phù Lạc hoài nghi trong thân thể nàng ta cùng Vạn Toàn đều có một trái bom hẹn giờ, mỗi ngày đúng giờ ở nơi này nổ mạnh.

Lúc này, ánh mắt Vạn Toàn nhìn Phù Lạc vô cùng phức tạp, ánh mắt Nhị Duyệt nhìn Phù Lạc vô cùng quỷ dị, Phù Lạc hoài nghi mình ở nơi này thấy được địch ý giống như đối xử với tình địch.

Có điều rất nhanh lắc đầu, cười nhạo mình ngựa thần lướt gió tung mây.

Thẳng đến có một ngày Phù Lạc phát hiện Nhị Duyệt luôn ở thời gian giống nhau, gặp được Vạn Toàn giống nhau, ngọt ngào giống nhau gọi ra “Vạn công công”, giống nhau mê mang nhìn hắn rời đi thì lúc này mới khẳng định, Nhị Duyệt này không tầm thường.

Cuối cùng hai người bồi dưỡng được cảm tình sau khi quét dọn, Nhị Duyệt rốt cục nói ra suy nghĩ của chính mình.

“Vạn Tổng quản hắn là một công công.” Phù Lạc tốt bụng nhắc nhở.

“Ta biết. Nhưng ở trong lòng ta, cùng với việc thiếu đi một ngón tay cũng giống nhau, không khác với người thường.”

Phù Lạc nhìn ở phía dưới Vạn Toàn đang ở nơi xa nhìn không thấy, lại nhìn lại ánh mắt si mê của Nhị Duyệt, nhớ tới câu thơ, “Nhị Duyệt xuân phong tự tiễn đao”, không phải, là nhị nguyệt.

Về sau Phù Lạc nhận được nhiệm vụ chính là giúp Nhị Duyệt thẹn thùng đi tặng chút đồ cho Vạn Toàn, có đôi khi là một đôi hài đệm, có đôi khi là một đôi tất.

Nói thật, nếu không phải vì Nhị Duyệt, chính mình cũng không biết khi nào thì mới có thể ở “hào phú” sâu tựa biển nhìn thấy Long Hiên đế như thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Cho nên nói có rất nhiều chuyện đều là mệnh đã định, Vạn Toàn không muốn để cho Phù Lạc nhìn thấy Long Hiên đế, ông trời lại cứ đưa tới Nhị Duyệt, một Nhị Duyệt thích thái giám.

Thân ở điện Can Nguyên, muốn nói không biết tăm hơi Long Hiên đế khẳng định là không thể nào, hôm nay gió thổi một cái, hắn đi cung Minh Hạc của Tĩnh phi, ngày mai gió thổi một cái, hắn ngủ lại cung Vân Tường của Lan Hiền phi, một tháng này, có thể nói chế độ mưa móc cùng triêm lại một lần nữa sống lại trong hậu cung, Long Hiên đế gần như đem tất cả nữ tử hậu cung đều sủng hạnh một phen.

Sau đó có một ngày này chế độ như lúc đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất.

Phù Lạc lén lút đi tới con đường Vạn Toàn phải qua, lén lút đem hài đệm Nhị Duyệt làm giấu ở phía sau, lén lút ở sau lưng nhẹ nhàng gọi một tiếng Vạn công công.

Vạn Toàn khẩn trương lui về phía sau, đi vào chỗ rẽ, “Lần này ngươi lại muốn tặng cái gì?” Vạn Toàn hạ giọng.

Phù Lạc lấy hài đệm ra.

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Giọng nói trầm thấp đặc biệt gợi cảm của Long Hiên đế vang lên bên tai hai người, một người nhảy nhót trong lòng, một người trong lòng bi thương.

Đã quên giải thích, con đường mà ngoại trừ Vạn Toàn phải qua, cũng là đường mà Long Hiên đế phải qua, Phù Lạc đã điều tra nghiên địa hình đã lâu rồi, chờ chính là hôm nay.

“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Long Hiên đế thấy được Phù Lạc ăn mặc như cung nữ, trong thanh âm có kinh ngạc, cố bất ngờ, có vui sướng.

“Hồi vạn tuế gia, lão nô đem Vô Tâm an bài ở tại điện Can Nguyên.” Vạn Toàn giúp Phù Lạc đáp trả.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Vạn Toàn cảm giác mình nhất định đã chết rất nhiều lần, nhưng đáy lòng lại không khỏi cao hứng, mình từ lúc nào, cũng lây dính thói xấu đùa giỡn người rồi?

Thấy Long Hiên đế chuyển chuyển, ánh mắt luôn giả vờ lơ đãng lưu luyến ở trên người cung nữ, tâm Vạn Toàn, không khỏi vui mừng.

Phù Lạc chưa kịp lên tiếng, đã bị Long Hiên đế lớn tiếng quát.

“Vạn Toàn, ngươi còn ở nơi này bần thần cái gì?” Ánh mắt Long Hiên đế vô cùng nghiêm khắc quét qua hài đệm mà Phù Lạc đang cầm trong tay một vòng. Sau đó rất long khí sải bước rời đi, Vạn Toàn ở phía sau thực chân chó đuổi theo.

______________________________________

(1) Câu thơ “Nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao” trong bài Vịnh liễu 詠柳 của Hạ Tri Chương, thể thơ Thất ngôn tứ tuyệt thời Thịnh Đường.