Phu Lang Ngốc Của Ta

Chương 37: Ra đi




Editor: demcodon

Nhìn Lâm Lam, Mặc Thư Kỳ nghĩ đến thân thế của hắn, cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy hắn. Lâm Lam cũng rất ngoan ngoãn tựa vào trong lòng Mặc Thư Kỳ, tựa đầu lên vai của nàng: "Lam nhi, nếu như có một ngày chàng phát hiện có một số việc ta biết rõ ràng nhưng lại giấu chàng, chàng sẽ trách ta không?"

Lâm Lam ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào gương mặt của Mặc Thư Kỳ: "Sẽ không, bởi vì tabiết Mặc làm chuyện gì nhất định là vì muốn tốt cho ta."

"Ừ." Mặc Thư Kỳ nắm chặt cánh tay của mình vùi đầu ở trong cổ của Lâm Lam, mùi hương nhàn nhạt thơm ngát truyền vào chóp mũi của cô. Trong lòng Mặc Thư Kỳ chạy tới một tia ấm áp, cảm giác giống như có gì đó muốn tràn ra.

* * *

Hai người ở biệt viện của Lâm Khiếu Thiên lẳng lặng mà vượt qua hai ngày, hai ngày nay Mặc Thư Kỳ đều và Lâm Lam ở bên nhau giống như lại trở về ngày tháng lúc trước ở rừng trúc thôn Bách Gia. Sáng sớm ngày thứ ba có thị nữ đến mời Mặc Thư Kỳ: "Mặc tiểu thư, trang chủ mời ngài qua."

Lâm Lam lo lắng nhìn Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ sửa sang lại mái tóc cho Lâm Lam, an ủi hắn: "Không có chuyện gì, trong chốc lát ta sẽ trở về, ở chỗ này chờ ta."

Cũng nơi đó, vẫn là cái phòng khách kia, lần này Lâm Khiếu Thiên ngồi ở trước bàn lẳng lặng mà uống trà, không có táo bạo như trước đây: "Xem ra hai ngày nay Mặc tiểu thư sinh sống thật tốt nhỉ?"

"Đây vẫn là dựa vào phúc của Lâm trang chủ." Mặc Thư Kỳ thản nhiên trả lời.

"Không nói những chuyện này, ngày hôm nay mời Mặc tiểu thư tới là muốn nói cho Mặc tiểu thư biết đã tìm được một cây trâm trong đó." Lâm Khiếu Thiên nói rõ ý của mình.

"Vậy à? Lâm trang chủ thật nhanh mà, không biết là cây trâm nào trong ba cây còn lại?" Mặc Thư Kỳ thật giống rất tò mò hỏi.

"Mặc tiểu thư quá khen, là trâm cúc trong Mai Lan Trúc Cúc."

"Vậy… cây trâm đó rốt cuộc là ở nơi nào?" Mặc Thư Kỳ rất hứng thú hỏi. Kỳ thật rốt cuộc ở nơi nào Mặc Thư Kỳ đã có chút manh mối, chỉ là cô muốn nhìn một chút thế lực của người sau lưng Lâm Khiếu Thiên rốt cuộc là lớn bao nhiêu, có phải là như suy nghĩ của mình không. demcodon-lqd Cô vốn là cũng không hy vọng Lâm Khiếu Thiên có thể tự mình đi thăm dò, dù sao bà bây giờ giống như người không nhà, còn có thế lực gì đi thăm dò đây.

Lâm Khiếu Thiên hơi chần chờ một chút: "Ở… ở hoàng cung."

"Hoàng cung? Không nghĩ tới thế lực của Lâm trang chủ lớn như vậy nha, ngay cả vật kia ở hoàng cung cũng điều tra ra." Mặc Thư Kỳ bên ngoài nhìn như bình tĩnh kì thật nội tâm đã sóng ngầm cuồn cuộn. Kỳ thật đã rất rõ ràng không phải sao, cảm thấy hứng thú với bảo tàng như vậy, cũng không phải là bởi vì tài sản bảo vật bên trong, không thể nghi ngờ chính là vì những thứ đó, có lẽ đối với tài sản bảo vật cũng có. Ngoại trừ bản thân cô lại có ai nói rõ đây, mặc dù là như thế Mặc Thư Kỳ vẫn không chịu tin tưởng, việc này đã dính đến hoàng tộc, một người ngoại lai như mình với cái thế giới này luôn luôn đều là tránh thật xa hoàng tộc, nhưng là không nghĩ tới vẫn là liên lụy đến trong đó. Mặc Thư Kỳ âm thầm thở dài một hơi: 'Là họa tránh không khỏi, chỉ sợ đại lục này liền muốn loạn lên.'

"Được rồi, không nói nữa, Mặc tiểu thư đêm nay trước tiên nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai chúng ta liền đi tìm một mảnh kia, mong rằng Mặc tiểu thư cố gắng phối hợp." Rõ ràng Lâm Khiếu Thiên không muốn nói tới chuyện này, bà nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Mặc Thư Kỳ 'chân thành' cười lên: "Đương nhiên, dù sao nơi đó cũng có thứ bản tọa cần."

"Vậy thì quyết định như thế, vậy Lâm mỗ liền không quấy rầy Mặc tiểu thư, Mặc tiểu thư xin mời." Lâm Khiếu Thiên mỉm cười đưa tay chỉ hướng cửa.

Mặc Thư Kỳ đi rồi sắc mặt Lâm Khiếu Thiên nhanh chóng lạnh xuống, ngay đó một cái bóng đen nhanh chóng đến gần trong nháy mắt, Lâm Khiếu Thiên nhìn người đến, có chút không hiểu nói: "Ta không hiểu, nếu Mặc Thư Kỳ nói ra tất cả những chuyện bản thân nàng biết, chúng ta tại sao còn phải muốn giữ lại nàng, còn lại chúng ta hoàn toàn có thể tự mình đi tìm."

Hắc y nhân vung một tay áo, lạnh nhạt nói một tiếng: "Ngu xuẩn, ngươi biết chủ nhân cái bảo tàng kia là ai không?"

Lâm Khiếu Thiên gật đầu không rõ vì sao nhìn y.

"Nếu biết, vậy ngươi cũng hẳn phải biết Thiên Tâm ở trên giang hồ có danh tiếng là dùng cơ quan thuật, lúc chúng ta tìm bảo tàng tất nhiên sẽ gặp phải, có Mặc Thư Kỳ, chúng ta liền có thêm một phần thắng." Hắc y nhân bình tĩnh nói lại.

Lâm Khiếu Thiên hiểu rõ gật đầu, bỗng nhiên bà nghĩ tới những lời Mặc Thư Kỳ đã nói: ["Vị kia phía sau ngài nói vậy cũng là vì những thứ bên trong."  "Món đồ gì?"  "Món đồ gì, chẳng lẽ ả không nói cho ngài sao? Ha ha, xem ra ả cũng không tín nhiệm ngài đến mức như vậy nha."  "Muốn biết là món đồ gì, Lâm trang chủ hay là đi hỏi vị kia phía sau ngài đi."] “Mặc Thư Kỳ nói trong bảo tàng có thứ ngươi muốn, rốt cuộc là cái gì?"

Hắc y nhân sững sờ, rõ ràng không nghĩ tới Lâm Khiếu Thiên sẽ hỏi như vậy, y lạnh lùng nhìn Lâm Khiếu Thiên một cái: "Ngươi không cần biết, ngược lại vật kia đối với ngươi vô dụng." Trong mắt hắc y nhân là tràn đầy tình thế bắt buộc.

Lâm Khiếu Thiên sau khi nghe có chút bất mãn, bà tin tưởng ả như vậy, vì ả hiện tại là bằng hữu xa lánh cửa nát nhà tan, nhưng là ả lại để lại một phần mưu tính với mình. Trong mắt Lâm Khiếu Thiên xẹt qua một tia hung tàn, bà tự nhủ: 'Nếu ngươi không tin ta, vậy coi như đừng trách ta."

Hai người mỗi người một ý, ngoại trừ chính các nàng, cũng không ai biết các nàng đang suy nghĩ gì.

* * *

Ngày hôm sau vừa rạng sáng Mặc Thư Kỳ đã thu dọn xong mang theo Lâm Lam đến cửa tập hợp với bọn người Lâm Khiếu Thiên. Lâm Khiếu Thiên và các đệ tử của bà đã chờ ở nơi đó, những đệ tử kia trên lưng mỗi người đều cõng lấy một bao quần áo, hoặc lớn hoặc nhỏ, mấy người đều ngồi ở trên lưng ngựa, còn có một con trống không, xem ra là để cho Mặc Thư Kỳ.

Mặc Thư Kỳ kéo Lâm Lam yên lặng đi về phía con ngựa, phóng khoáng xoay người lên ngựa, y phục trắng ngựa đen nhìn như thấy thế nào cũng tốt. Cô duỗi ra một cánh tay về phía Lâm Lam đang đứng trên đất, Lâm Lam hiểu ý đưa tay ra cho Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ nở nụ cười xán lạn với hắn, kéo hắn vào trong ngực của mình.

Lâm Khiếu Thiên sau khi nhìn thấy vẫn nhìn kỹ Mặc Thư Kỳ, quay đầu nói: "Đi." Sau đó điều động con ngựa đi về phía trước. Tiếp theo là chúng đệ tử, hai người Mặc Thư Kỳ đi phía sau cùng, mọi người bắt đầu chạy về phía kinh thành vị trí hoàng cung.

Đi liên tục trong nửa tháng, ngoại trừ nghỉ ngơi đều chạy đi, dọc theo đường đi tình cảmcủa Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam càng thêm sâu đậm. Bọn cô cũng không phải muốn ân ái, thật sự là do khí sát của Lâm Khiếu Thiên và những đệ tử kia của bà làm lúc Lâm Lam đói bụng khát nước, Mặc Thư Kỳ sẽ mỉm cười chuẩn bị thức ăn nước uống cho hắn; demcodon-lqd làm Lâm Lam mệt mỏi, Mặc Thư Kỳ sẽ thương tiếc ôm hắn vào lòng, để hắn tựa lên vai củamình dỗ hắn ngủ. Những đệ tử này mỗi người đều là độc thân, nhìn ra được một cái gọi là hâm mộ ghen tỵ. Đáng tiếc Mặc Thư Kỳ ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không muốn cho các nàng, các nàng duy nhất nghe lời Mặc Thư Kỳ nói với các nàng chính là: "Nên chạy đi."  "Mệt mỏi, xuống nghỉ ngơi đi." Hai câu này làm cho các nàng nghe qua là có tức giận không nơi phát, nhưng là sư phụ mình cũng không oán giận gì, làm đệ tử lại có cái gì đáng oán hận, cho nên mọi người chỉ có thể nuốt giận vào bụng.

Lâm Khiếu Thiên sở dĩ yên tĩnh như vậy là có hai khía cạnh: một mặt là bởi vì đối xử với nàng theo như lời nói của hắc y nhân, mặt khác là hai người Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam làm cho bà nhớ tới ngày tháng mình và Lam Huân ở bên nhau.

Sau khi đến kinh thành, mọi người nghỉ chân ở một gian phòng xem ra cũng không tệ lắm ở trong nhà trọ. Nhà trọ là Mặc Thư Kỳ chọn, bên trong trang trí cái gì cũng rất phù hợp với thẩm mỹ của cô, có điều này cũng là đương nhiên, đây là Mặc các dưới cờ nhà trọ của cô, chỉ là việc này Lâm Khiếu Thiên cũng không biết.