Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 169




"Mấy cái video đăng lại cũng không tính trái pháp luật, cậu muốn giúp như thế nào?"
"Chuyện này anh không cần phải xen vào, chỉ cần anh nói anh muốn được bồi thường bao nhiêu cũng đều có thể!"
"Mức cao nhất là bao nhiêu?"
"Tùy anh!"
"Cậu xác định?"
"Xác định."
"Cậu làm gì có lòng tốt như vậy?!?" 
Hỏi một hồi, Đường Mộ lại càng cảm thấy buồn bực hơn. Tiểu tử này mà có lòng tốt đem tiền dâng tới tận cửa cho bọn họ? Chuyện này thật không đáng tin a!
"Là do em rảnh rỗi không có việc gì làm a!"
"Thật sự là như vậy sao? Thẩm Tiêu! Nói thật!"
Đường Mộ lắc đầu, tiểu tử này mà tốt bụng như vậy? Có quỷ mới tin!
"Thật sự là em rảnh rỗi không có gì làm a!"
"Nói trắng ra đi! Điều kiện là gì?" 
Đường Mộ ngồi ở trên xe lăn hơi hơi ngửa đầu, nhướng mày nhìn Thẩm Tiêu.
"Đừng nhướng mày với em có được không? Em sẽ cho rằng anh muốn tính kế em đó!" 
Thẩm Tiêu xua xua tay, có ý nghĩ đặc biệt muốn biết thiếu tướng nhà mình ngày đó sao lại có dũng khi đi trêu chọc tiểu tổ tông này. Còn muốn yêu người này, sủng người này đến hết đời! Tên này không sợ một ngày nào đó Đường Mộ không vui sẽ đem y bán đi sao?
Đường Mộ quét Thẩm Tiêu một vòng từ trên xuống dưới, ánh mắt kia đến sắc thép cũng cảm thấy lạnh thì đương nhiên một con người sống như Thẩm Tiêu lại càng cảm thấy Đường tiểu tổ tông đáng sợ vãi linh hồn.
"Có thể đừng nhìn em như thế không?"
"Cậu thì có cái gì đáng giá để anh tính kế?"
"Điểm này thì em tự biết! Cho nên anh không cần phải nhìn em như vậy a! Nếu anh cứ nhìn chằm chằm em như vậy thì lu giấm lớn nhà chúng ta sẽ lột da em đó! Nhìn đi, nhìn đi! Nói đến là đến! Người cũng đã chạy tới rồi!"
Thẩm Tiêu nhìn Thẩm Lãng một đường chạy về đây, bất đắc dĩ nói, cảm thấy tên này sao lại biến thành dáng vẻ của một đứa trẻ ba tuổi vậy? Còn không muốn rời khỏi người Đường Mộ nửa bước!
Nhìn một đường chạy vội lại đây Thẩm Lãng, Thẩm Tiêu cảm thấy nhà hắn toàn bộ nam nhân đi! Đột nhiên liền biến trở về ba tuổi tiểu hài nhi! Còn không rời đi người!
"Không cần nói sang chuyện khác, nói điều kiện!"
"Được rồi! Em nghe nói đoàn luật sư Đường gia đang có một bản án tử cùng đoàn luật sự ngự dụng của hoàng gia Anh quốc, em muốn đi xem một chút!"
Đẩy đẩy mắt kính trên mũi, Thẩm Tiêu cũng không giấu giếm.
"Lúc nãy không phải cậu đã nói là không có điều kiện sao?"
"Này không phải là do anh ép em nói sao?"
Vẻ mặt Thẩm Tiêu như là do anh ép em nói mà, em đâu có chủ động yêu cầu đâu!
Đường Mộ gật gật đầu, được a! Bây giờ lại trở thành hắn chèn ép tên tiểu tử này!
Biết là tiểu tử này thật sự có việc, đầu năm nay thật sự là không có cái bánh có nhân nào từ trên trời rơi xuống a! Nếu có rơi, không phải âm mưu thì chính là bẫy rập!
"Cậu như thế nào lại biết chuyện này anh có thể giúp cậu?" 
"Là do em không chắc chắn nên mới chần chừ a!" 
Vừa nãy Thẩm Tiêu bị đại ca không có lương tâm nhà mình chèn ép mém chút nữa là đã bị vứt ra ngoài, còn đại tẩu thì một câu cũng không có mở miệng nha!
"Vậy được rồi! Chuyện này anh sẽ tự mình tìm người giải quyết, chuyện kia cậu cũng tự thân vận động đi!"
Tiểu tử thối! Muốn chơi hắn đúng không?
"Đừng! Em chỉ đùa một chút thôi! Nếu như ông chủ lớn sau tấm màn của Đường thị còn không thể giúp em thì ai mới có thể giúp em được?"
Về sau nhất định Thẩm Tiêu hắn sẽ không rảnh mà đi chọc đại tẩu đâu!!!
"Anh khi nào thì đã trở thành ông chủ lớn sau tấm màn của Đường thị rồi? Đến bản thân anh cũng không biết nha!"
Tiểu tử này tin tức cũng đủ linh thông nha! 

"Chuyện này có ai mà không biết! Toàn bộ thương giới đều biết Tứ thiếu gia của Đường thị có tầm ảnh hưởng đặc biệt lớn nha! Đường thị Tứ lão tổng đã sớm buông quyền to trong tay xuống rồi, bây giờ chỉ làm một CEO cao cấp thôi, lão đại chân chính của Đường thị còn không phải là Tứ thiếu anh sao?"
"Đúng vậy! Toàn bộ thương giới đều biết mấy cái việc cỏn con như này sao? Cậu là từ "thương giới" nào mà biết vậy?"
Chuyện lão ba buông quyền, mọi việc trong Đường thị đều do hắn xử lý cũng chỉ có Đường gia và cao tầng Đường thị biết thôi. Thẩm Tiêu như thế nào lại biết? Thật đúng là không thể xem thường mạng lưới thông tin của tên tiểu tử này rồi!
"Hai người nói chuyện gì thế?"
Thẩm Lãng chạy tới liền thấy trong không khí bao quanh hai người ẩn ẩn mùi thuốc súng.
"Chuyện này không thể nói cho anh biết được! Thế nào, anh đồng ý không?" 
Thẩm Tiêu nhún nhún vai, nói năng thận trọng, lão tử không muốn nói cho anh biết đó! Anh không phải đã nói là không cho phép ai tới gần bà xã anh sao? Cho anh ăn giấm tới nổ phổi luôn!
[Cho ăn giấm tới nổ phổi: ý chỉ Thẩm Tiêu muốn cho Thẩm Lãng tức chết, chứ ăn giấm với nổ phổi không có liên quan gì hết nha mọi người!]
"Không thành vấn đề!" 
Đường Mộ gật gật đầu, chuyện này đối với hắn cũng không có vấn đề gì.
Thẩm Lãng và Đường tiểu tổ tông có điểm chung là những việc lớn đều sẽ thông báo với đối phương. Xem bộ dáng này của Đường Mộ thì chắc việc này cũng không lớn. Hiện tại hai người này đều thần thần bí bí như thế, Thẩm Lãng cũng muốn biết nhưng mà lại không dám chọc tiểu tổ tông nhà mình. Thế là Thẩm đại quân trưởng nhà chúng ta ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ Đường Mộ cùng Thẩm Tiêu nói xong. Nếu y dám chọc giận tiểu tổ tông thì tối nay nhất định sofa sẽ làm bạn với y! 
Thẩm Lãng cũng thật đáng thương a!
"Được rồi! Chờ tin tức của em, em không quấy rầy hai người nữa! Em về đây! Đại ca, đại bá nói chuyện này anh không cần phải lo, cứ an tâm ở bên cạnh bồi anh ấy làm trị liệu đi! Không bằng thế này, hai người các anh liền làm trị liệu ở đây đi!" Thẩm Tiêu đề nghị.
"Không thành vấn đề! Chỉ cần Mộ đồng ý!" 
Chỉ cần tiểu tổ tông gật đầu, ở chuồng heo cũng không thành vấn đề!
Thẩm Tiêu lắc đầu. Cái tên thê nô này!
"Ở ngoài kia tin bay đầy trời rồi đúng không?"
Đường Mộ cười cười, đối với đề nghị này của Thẩm Tiêu cũng không có phản ứng gì.
"Em nói tới chuyện này à?" 
Đường gia cùng Thẩm gia đều đã ra mặt áp chế chuyện này, không có một nhà truyền thông nào dám lại đưa tin! Chỉ sau mấy tiếng đồng hồ, mấy trang tin tức lớn nhỏ đưa tin đều biến mất sạch sẽ. Có lẽ hoa quỳnh nở còn lâu hơn mấy cái tin tức kia!
"Cho nên, chúng ta về nhà sao?" Thẩm Lãng trực tiếp dò hỏi "Chủ tử" nhà bọn họ.
"Chuyện của anh xong rồi à?"
"Xong rồi! Nhưng mà bây giờ sắc trời không được tốt lắm! Không bằng sáng sớm ngày mai rồi đã trở về, chúng ta trực tiếp đi bệnh viện luôn có được không?"
Kỳ thật Thẩm Lãng không ngại ở lại đây một đêm nữa.
"Thẩm Tiêu không phải cũng đi về sao? Đi cùng nhau đi!" 
Thẩm Lãng không ngại, nhưng không có khả năng Đường tiểu tổ tông cũng không ngại. Nơi này Đường Mộ thật sự không quen, hắn không thể thích ứng được với sinh hoạt ở đây! Tật xấu này của hắn chính là sửa mãi mà vẫn không thay đổi được!
"Nếu không hai người về đại viện ở đi! Bác gái cứ nhắc mãi hai người các anh sau khi kết hôn thì không còn thường xuyên về đó nữa. Lục thẩm cũng mong hai người lắm đó!"
"Vậy được! Chúng ta về đại viện!" 
Đúng thật là đã lâu rồi bọn họ không về đại viện!
Từ sau khi bà nội mất, hai người bọn họ cũng rất ít khi trở về đại viện. Đường Mộ cũng có chút nhớ nơi đó rồi! 
"Vậy chờ anh đi thu thập một chút rồi chúng ta cùng nhau trở về!"
Thẩm Lãng nghe thấy Đường tiểu tổ tông nguyện ý trở về đại viện trong lòng lập tức trở nên vui vẻ. Biết Đường Mộ luôn bài xích người khác, cũng biết hắn muốn tiếp thu gia đình mình, nhưng Thẩm Lãng vẫn hi vọng Đường Mộ có thể trở thành người nhà của y, chân chính là một thành viên trong gia đình  mình, chứ không phải là "nhà của Thẩm Lãng".
"Vậy bây giờ chúng ta lập tức xuất phát, trở về vừa kịp lúc ăn cơm chiều!" 
Thẩm Tiêu nhìn nhìn thời gian, lúc này trở về chắc hẳn vừa lúc cơm chiều!
"Chúng ta vẫn là gọi điện thoại về nhà đi! Ông không muốn vừa về phải đi rửa chén đâu!"
"Thẩm Tiêu, gọi điện thoại."
"Hai vợ chồng các anh luyến tiếc tiền điện thoại đến thế sao? Điện thoại gọi một buổi chiều đều là tắt máy!" 
Nói chính sự xong rồi, Thẩm Tiêu mới nhớ tới lý do mà mình xuất hiện ở đây.
"Điện thoại?" 
Thẩm Lãng cùng Đường Mộ nhìn nhau, chuyện này thật đúng là bọn họ đã quên! Đường Mộ nhận điện thoại đến mềm tay liền  trực tiếp tắt nguồn điện thoại. Lúc này Thẩm Tiêu không nói, bọn họ thật đúng là đã quên mất chuyện này!
Thì ra đây là nguyên nhân mà tên tiểu tử này tới đây!
"Các anh có muốn đi xem trong điện thoại có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ hay không a? Nói không chừng có người còn cho rằng hai người các anh mất tích rồi đó!"
Đang nói, một binh lính cảnh vệ của phòng trực ban chạy chậm chạy tới.
"Báo cáo!"
"Làm sao vậy?"
"Báo cáo quân trưởng! Thẩm phu nhân tìm ngài! Còn có Thẩm tư lệnh cũng gọi điện thoại hỏi ngài có phải là đã rời khỏi đây rồi hay không!"
Thẩm Lãng vừa nghe, lông mày liền giật giật.
"Em vừa mới nói cái gì?" Thẩm Tiêu tức giận nhìn hai vợ chồng nhà này.
"Em lợi hại, có được chưa?" 
Thẩm Lãng tức giận thưởng cho Thẩm Tiêu một ánh mắt xem thường, quay đầu lại nói chuyện với Đường tiểu tổ tông liền thay đổi sắc mặt: 
"Tiểu tổ tông, em ở đây chờ anh, anh đi gọi điện cho ba mẹ và thu thập một chút rồi chúng ta về nhà!"
"Ân." 
Chân hắn còn chưa có tốt lên đâu, với lại hắn cũng không muốn đi lại!
Thẩm Lãng quay đầu vội chạy đi.
Thẩm Tiêu chép chép miệng: "Thật là phân biệt đối xử!" 
Đãi ngộ dành cho bà xã cùng với huynh đệ sao mà cách xa ngàn dặm vậy? Trước kia a, Thẩm Tiêu còn cảm thấy thiếu tướng nhà hắn rất có tình huynh đệ nha! Hiện tại mới biết được vị này nhà mình lúc ấy là chưa được nhìn thấy sắc thôi!
"Cậu cũng đi tìm một người mà phân biệt đối xử đi!"
"Cảm ơn! Miễn!"