Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 23





Đường Mộ thu chân về đứng thẳng, phong thái nhàn nhã vào phòng bệnh, Thẩm Lãng không nói hai lời đi theo vào cửa, còn thuận tay đóng cửa, một màn sắp diễn ra ngay tức khắc ở đây thực sự không thích hợp vây xem, có tổn hại phong hóa (phong tục và giáo hóa)!
Đường Mộ vào cửa thản nhiên nhìn lướt qua, ừm, đến đông đủ, già trẻ Đường gia đến đủ cả, Đường gia thật là đoàn kết! Đường Mộ nhìn thấy Đường Ngạo còn đang ngủ say trên ghế sofa, khiêu khiêu mi, lạnh lùng câu lên khóe miệng, cũng biết cùng hắn không thoát khỏi quan hệ, chuyện như thế hắn từ trước đến giờ đều rất mưu cầu danh lợi, về phần những vị kia trong nhà dám chắc cũng không có rớt lại.
Thẩm Lãng nhìn một màn quái dị này, quả thực giống như nhìn thấy mắt kính Tây Dương, Đường gia thật sự là một gia đình ngoan, trưởng bối cả phòng nhìn sắc mặt tiểu bối, nơm nớp lo sợ ngồi! Nhưng nhìn thấy một màn này, y rốt cuộc hiểu vì sao y vẫn còn bị lạnh nhạt, tính khí của tổ tông này không tốt lắm!
Đường lão đại, Văn Tây, Đường lão nhị, Bạch Vũ, Đường lão tam, Diệp Mạt lần lượt xếp hàng ngồi ngay ngắn, ừm, dựa vào nhau có cảm giác an toàn một chút, còn Lâm Mạt Tuyết và Đường lão tứ chỉ thiếu điều đem chỗ ngồi vạch ra một kẽ hở mà đem mình vùi vào trong.
Lãnh khí quỷ dị trong phòng rốt cuộc làm cho Đường Ngạo đang ngủ mê mang bị lạnh mà thức dậy. Hắn mở mắt mờ mịt nhìn thoáng qua, lại nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, sao cảm thấy là lạ. Hắn mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy Đường Mộ nhìn hắn lành lạnh cười, có chút không hiểu ngồi dậy, khi tầm mắt chuyển đến chính diện, hắn rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện không thích hợp. Người trong phòng đông đủ, thế nhưng sao ngồi giống như phạm nhân chờ thẩm vấn? Còn có tổ tông kia thế nào lạnh lẽo như vậy?
"Mộ, sao em lại ra ngoài? Thẩm Lãng? Cậu cũng tới a?"
Tiểu tử này không phải là sợ lạnh không ra khỏi cửa sao? Hôm nay sao lại đi ra? Còn có Thẩm Lãng sao cũng cùng tới? Ừm, bầu không khí có điểm bất thường.
"Em nếu như không tới làm sao có thể thấy được một màn đặc sắc thế này? Hửm?" Đường Mộ nhướng mày bên trái, cười tựa như chế nhạo.
Động tác này thiếu chút nữa làm cho Đường Ngạo bị chấn động nhảy dựng lên, toàn bộ buồn ngủ trong nháy mắt biến mất sạch sẽ. Muốn hỏi hắn cả đời sợ nhất cái gì, chính là khi Đường Mộ chỉ nhướng mày bên trái. Nào là sợ vợ, sợ mẹ đều phải đứng qua một bên. Hắn ngay cả ông chủ lớn nhất Đường gia cũng không sợ, duy chỉ sợ tiểu đệ nhỏ hơn hắn hai tuổi này nhướng mày bên trái.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn lần đầu tiên bị chỉnh đốn phải nằm ở trên giường nửa tháng. Lần thứ hai bị trực tiếp vào bệnh viện nằm năm ngày, về nhà cũng có mười ngày không xuống giường được. Đây là lần thứ ba bị!!! Không nói chính xác là lần thứ ba nhìn thấy hắn đối với mình lộ ra vẻ mặt như thế.
Đầu óc nhanh chóng hoạt động, hắn trước khi ngủ rõ ràng vẫn còn rất tốt, hắn vừa ngủ một giấc thức dậy thế nào đã nhìn thấy một màn thế này? Lúc hắn ngủ đã phát sinh chuyện gì? Lại nhìn, người trong phòng, trừ Đường Mộ và Thẩm Lãng ra những người khác đều là một bộ dáng chờ làm thịt. Đúng rồi! Nhất định là bại lộ rồi! Nếu không phải, Đường Mộ tiểu tổ tông này làm sao sẽ lộ ra biểu tình kinh khủng như vậy?!
"Mọi người tiếp tục." Chỉ có Đường Ngạo biết, Đường Mộ cười chuyển hướng sang những người khác.
Mấy đầu sỏ Đường gia ngơ ngác nhìn nhau, tiếp tục cái gì? Tiếp tục kích thích tổ tông hắn một chút nữa? Vậy có còn 'toàn thây'?
"Cái kia... Tiểu Mộ, đại bá chỉ là phối hợp." Đường lão đại lên tiếng đầu tiên.
"Ngạch... đúng vậy, chúng ta chỉ là phối hợp."
Đoàn kết cái gì? Chó má! Bọn họ từ trước đến nay đều là đối ngoại đoàn kết nhất trí. Đối nội, vấn đề này còn chờ bàn bạc. Đặc biệt là ở giây phút sinh tử tồn vong thế này. Bọn họ cái gì đều có thể thương lượng, chống lại người ngoài, cũng có thể mạnh mẽ. Thế nhưng, cái gọi là đoàn kết này không bao gồm nội chiến. Đặc biệt là chống lại Đường Mộ tiểu tổ tông này, không có nghĩa khí, không có tình cảm huynh đệ. Hơn nữa, không có chung một chuyến tuyến. Hiểu rõ ân huệ bảo vệ mình mới là trọng điểm. Phủi sạch quan hệ mới là vương đạo.
"Phối hợp hả? Đại bá, mọi người phối hợp thật đúng là tốt. Nếu như không phải là con đúng lúc không có gọi điện mà tới, vậy các người sẽ không cùng chủ động phối hợp nói cho con biết sự thật hả?" Đường Mộ phản ứng thản nhiên, một chút cũng không nhìn ra hắn rất tức giận.
Thẩm Lãng đã từng gặp qua bộ dáng tiểu tổ tông lạnh lùng phát hỏa, lần đó hắn cũng là nhàn nhạt, hắn sẽ làm ra điều gì đây?
"Ngạch, Tiểu Mộ..." Điều này có thể nói sao? Không thể! Nếu không phải là bị hắn bắt gặp, chuyện này chính là bí mật tối cao của Đường gia! Tuyệt đối cho vào tủ sắt cơ mật của ngân hàng Thụy Sĩ!
Đường Mộ một tay kéo qua một cái ghế, ưu nhã ngồi xuống, vắt chéo hai chân.
Người Đường gia nhìn thấy lại là một trận khiếp đảm, người này tức giận cũng không nhẹ đi. Thật nhiều năm không có thấy bộ dáng hắn như vậy, kỳ thực Đường Mộ lớn như vậy, cũng chỉ có lần đó làm cho Đường Ngạo vào bệnh viện, mới lộ ra dáng vẻ như vậy. Nhưng mà, lần đó chuyện không liên quan đến mình, lần này không giống a! Lần này bọn họ mỗi người đều có tên trong danh sách. Còn là chắc chắn, sự thật muốn chối cũng chối không được.
Muốn nói ai sợ nhất, không ai khác ngoài Đường Ngạo, một lần kia là trực tiếp rơi trên người hắn, lần này lại có hắn, đây gọi là gì? Đây gọi là giang thượng khai hoa!
(Giang thượng: cãi nhau, cãi cọ - khai hoa: nở hoa, phát triển, lan truyền)
"Nói đi, chuyện này là ai lập mưu?"
Đường Mộ ngẩng đầu quét mắt một cái, phòng bệnh rất lớn, nhiều người như vậy cũng không chật chọi, xem ra thuận tiện cho mình. Làm gì cũng tiện. Ngay cả ICU chỗ như vậy cũng thuận tiện, ngay cả bác sĩ gì gì đó cũng có sẵn.
Mấy đầu sỏ Đường gia ngón tay run run chỉ hướng đôi vợ chồng trên giường bệnh kia. Đôi vợ chồng kia cũng không mở miệng chỉ là chột dạ cúi đầu.
Đường lão tứ và Lâm Mạt Tuyết cũng không trách những anh trai chị dâu kia, bọn họ biết, đoàn kết cái gì, nguyên tắc cái gì, những thứ này gặp phải Đường Mộ, thì không có ai có thể nói chuyện được. Bao gồm chính bọn họ đều giống nhau.
Thế nhưng bọn họ cũng nghĩ không ra, vì sao con trai ruột của chính bọn họ đem bọn họ nuốt gắt gao. Thậm chí một nhà lớn nhỏ đối với người này nhượng bộ chín trăm dặm.
"Mẹ nói, con trai, con cảm thấy mình rất oan uổng?"
Lâm Mạt Tuyết thực sự không phục, bà là mẹ hắn. Vì sao con trai nói một tiếng cũng không có liền chạy ra nước ngoài để tiêu dao? Vì sao bà còn phải nghĩ biện pháp đem hắn lừa trở về? Hiện tại cũng bởi vì hắn biết bị lừa, hắn lại có thể ngồi ở đây thẩm vấn một nhà lớn nhỏ? Kiêu ngạo như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
"Vậy các người lừa gạt con như thế là nên sao?" Đường Mộ ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng vẫn mỉm cười.
Lâm Mạt Tuyết nhìn thấy chột dạ, ánh mắt này của con trai thật khủng bố.
"Cái gì không tốt? Không nên dùng chuyện này lừa con trở về?"
Giọng nói của Đường Mộ nhàn nhạt, lời nói ngừng ngắt có thứ tự, đây là ngữ khí nói chuyện của hắn từ trước tới giờ, nhưng hắn cũng có lúc tức giận gào thét, bất quá người Đường gia vô duyên nhận biết.
"Cái kia, còn... không phải là sợ con không trở lại sao." Lâm Mạt Tuyết nhục chí.
"Cho nên liền kết hợp người cả nhà trình diễn một vở kịch như vậy?"
Lâm Mạt Tuyết cười khan gật đầu. Xuống đây đi! Xuống đây đi! Chúng ta là người một nhà, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng! Vợ chồng bọn họ làm sao chống đỡ được cơn tức của tiểu tổ tông này? Kéo thêm những người này tới dựa vào chứ. Đường gia bọn họ luôn luôn đoàn kết, không thể để cho họ ngâm trong nước đá, không lý nào để bọn họ đứng nhìn.
"Ông nội cũng là chủ mưu?" Đường Mộ lần lượt lần lượt gặng hỏi.
"Đúng." Có người chịu tội thay dù sao cũng tốt đi.
"Còn đại ca nhị ca?"
"Chúng nó không biết chuyện này, còn các chị dâu con có báo cho nhau biết chưa thì mẹ cũng không biết." Thẳng thắn đi! Thẳng thắn sẽ khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị!
"Cặp song sinh thì sao?"
Đường lão tam và tam thái thái lau mồ hôi một cái, tổ tông này cần phải hỏi sao? Từng cái từng cái rõ ràng, hắn rốt cuộc muốn trả thù thế nào hả!!!
"Tụi nó chỉ là biết, không có trực tiếp tham gia." Nhiều lắm là biết rõ tình hình không báo đi.
"Hay là nói trên dưới Đường gia đều biết?"
Tất cả mọi người nhất trí gật đầu. Đúng vậy! Bọn họ đều biết!
"Chỉ có con là chẳng hay biết gì?"
Mấy đầu sỏ Đường gia lại lần nữa lặng lẽ gật đầu. Đúng vậy, cả nhà từ trên xuống dưới chỉ có hắn chẳng hay biết gì.
Đường Mộ gật đầu một cái, hóa ra trên dưới đều biết giấu hắn, tốt lắm, người đã kiểm kê xong, bắt đầu thanh toán đi.
Thẩm Lãng nhìn bọn họ một cái, chỉ có thể vì bọn họ mặc niệm, y thì không dám đi trêu chọc tổ tông này. Y hiện tại không có bất kỳ quyền phát ngôn nào.
"Ba, ba thật ra là chân bị thương phải không?" Đường Mộ quay đầu nhìn về phía nguồn gốc sự tình.
Đường lão tứ rốt cuộc bị điểm đến, rụt cổ, gật đầu.
Chuyến này đùa quá rồi!
"Chuyện này là ai khởi đầu?"
"Là mẹ." Lâm Mạt Tuyết ngoan ngoãn chủ động ra khỏi hàng.
Đường Mộ gật đầu, hèn gì dì Lý làm trưởng khoa giải phẫu thần kinh đã lâu còn tới xử lý ở đây, thì ra bởi vì là người quen thuận tiện làm việc.
Nếu không phải hôm nay hắn bắt gặp chuyện này, hắn có thể cũng sẽ bị những người này lừa gạt cả đời đi. Những người miệng rất chặt này chắc là sẽ không chủ động thẳng thắn.
"Các người lừa con về nước chính là vì để cho con tiếp nhận công ty?"
Đường lão tứ gật đầu, đây là dự tính ban đầu và động cơ của bọn họ. Đáng thương thay, hắn lại bị con trai thẩm vấn giống như phạm nhân vậy, rốt cuộc ai mới là cha? Vì sao người khác sinh con trai là hưởng phúc, hắn sinh con trai chính là tìm tội?
"Vậy được rồi, công ty con tiếp nhận."
Hả? Hắn vừa nói ra, tất cả mọi người Đường gia choáng váng. Hắn vừa nói cái gì? Hắn chạy đi Đức không phải là vì trốn tránh tiếp nhận công ty sao? Thế nào bây giờ phát sinh chuyện lớn này, hắn trái lại gật đầu a?
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Ai có thể tới nói cho bọn họ biết chuyện gì đang xảy ra không???