Phụ Nữ Vạn Người Mê

Chương 13: Vì chúng ta lỡ nhau(1)




Đôi khi sự gặp gỡ trong quãng thời gian cô đơn nhất, quãng thời gian mệt mỏi nhất được gọi là định mệnh.

Cái ngày mà cô lạc lõng về một vùng quê xa xôi, vì gia đình làm ăn lụn bại, cô không còn là một nàng công chúa, một cô tiểu thư kiêu kỳ. Cô không còn gì cả, ngoài trái tim bị tổn thương khi gia đình tan vỡ, gia nghiệp sụp đổ, người mà cô mười bảy năm gọi là bố đã đi theo người phụ nữ khác ngay sau đó vài ngày. Còn cô, người con gái mang danh tiểu thư, sống trong nhung lụa, người con gái được coi là bảo bối được nâng niu nhất, sau cùng bị đẩy về vùng quê xa xôi sống cùng một người bác chưa từng gặp gỡ.

Cuối cùng thì cô cũng đã dần quen với cuộc sống nơi đây, hai tuần nhanh chóng qua đi. Cô đã thích nghi với nhịp sống yên bình, không xô bồ và ồn ào như ở thành phố. Cô thích những ngày ngồi trên đồi nhìn xuống phía dưới, cảm giác bình yên chưa từng có.

"Chị, mẹ bảo chị về ăn cơm!" Tiếng gọi non nớt còn chưa vỡ giọng vang lên ở chân đồi.

Cô thoát ra khỏi tâm trạng ngẩn ngơ, đứng dậy phủi sạch quần áo rồi nhanh chóng đáp lại: "Được rồi, xuống đây."

Trở về nhà, cô rửa sạch tay trước khi ăn cơm. Căn nhà của bác không lớn lắm nhưng cũng được coi là khang trang so với những nhà xung quanh. Trong nhà không thiếu đồ dùng gì cả, chỉ thiếu internet. Cô mang theo chiếc iPad nhưng chưa thể sử dụng được, mạng 3G ở đây cũng trở thành thứ vô nghĩa.

Cuộc sống mỗi ngày của cô trôi qua vô cùng tẻ nhạt, cô không đi học, vì cô không chấp nhận được việc phải học ở nơi cơ sở vật chất quá kém đến thế. Và lý do lớn hơn là vì cô học ở thành phố chưa đến cuối kỳ, còn hai tháng nữa là kết thúc học kỳ thì cô nghỉ giữa chừng nên nếu đi học lại ở đây, cô sẽ phải học cùng những đứa em kém cô một tuổi. Với cô, đó là một sự sỉ nhục rất lớn.

Cô không đi học nên hằng ngày cô chỉ thức dậy, ăn sáng rồi ngủ tiếp đến trưa, khi buồn chán sẽ đi lên đồi, còn không thì đi dạo xung quanh. Mặc dù cô được sinh ra trong gia đình có điều kiện tốt nhưng lại là người thích những điều giản dị, mộc mạc. Nét đẹp ở đây chưa được khai thác, giống như một hòn ngọc sơ nguyên chưa được mài giũa.

Chiều hôm sau, đứa con của bác cô nói rằng có một gia đình trên thành phố về để xây dựng một nông trại trồng hoa, rất nhiều loài hoa quý hiếm được mang từ nước ngoài về gây giống. Cô đã tò mò và đi đến theo sự chỉ đường của đứa nhóc.

Những thứ tưởng như chỉ diễn ra trong phim lại thật sự xảy ra ở ngoài đời thực, cô nhìn thấy trước mắt là một nông trại bằng kính trong suốt, bên trong là rất nhiều hoa, rực rỡ sắc màu khiến cô hoa mắt.

Cô từng bước lại gần nông trại bằng kính ấy. Nó rất lớn, còn lớn hơn cả trong phim ảnh. Bên trong có vài người đang đi qua đi lại bê những chậu hoa xếp ngay ngắn.

Thật ra cô không phải mẫu người lãng mạn nên cô không thích hoa. Đối với cô, hoa là thứ dễ tàn nhất. Còn cô thì không thích những điều chóng vánh, nên với cô, hoa để ngắm nhìn thì được, yêu thích thì không bao giờ.

Nhìn một lúc để giải tỏa sự hiếu kỳ rồi cô quay lưng rời đi. Một chàng trai đang đi ngược lại phía cô. Anh ta rất cao, cao hơn cô hẳn một cái đầu. Anh ta mặc chiếc quần bò cùng một chiếc áo phông đơn giản, không quá cầu kỳ nhưng lại toát lên sự sang trọng của một người có tiền, tư phong của giới thượng lưu rất lâu rồi cô chưa bắt gặp, hôm nay thấy lại, trong lòng có cảm giác chua chát lạ thường.

Cô không để tâm mà rời mắt bước đi. Có những thứ không nên nhìn, không nên nhớ, những vết thương chỉ nên để nó ngủ quên, không nên khơi dậy.

Đi được vài bước thì giọng nói phía sau kéo cô dừng lại.

"Này cô!"

Cô quay lại, chàng trai vừa rồi đang nhìn cô bằng ánh mắt tò mò.

"Cô là người làm ở đây à? Sao tôi nhớ là chưa từng thấy cô?"

Cô thực sự rất muốn chửi thề, nhìn lại người mình từ đầu đến chân xem có chỗ nào giống với người làm nhà anh ta không. Nhưng đây là vùng quê, cô cũng không nên sinh sự làm gì, cô vẫn điềm tĩnh đáp: "Không phải."

Nói xong, cô quay đi thì anh chàng điên rồ này bước qua mặt cô ngáng đường.

"Vậy sao cô lại ở đây?" Anh ta thắc mắc một cách vô lý.

Cô nhíu mày, khó chịu hỏi lại: "Vậy sao tôi không được ở đây?"

Anh ta cười nhạt, như đang nghe một vở hài, bàn tay rắn rỏi chỉ về phía tấm bảng.

"Đi về thì nhân tiện nhìn tấm bảng đấy nhé!"

Nói xong, anh ta nhét tay vào túi quần kiêu ngoại rời đi, cô không kịp nói thêm câu nào.

Cô tức đến đỏ ửng hai gò má, bước nhanh ra nhìn tấm biển trước mặt, hàng chữ màu đỏ rất to: "Không phận sự miễn vào."

Chẳng lẽ nguyên một khoảng đất lớn thế này đều của nhà anh ta? Cô cắn môi rời đi, rồi đột nhiên dừng lại nhìn tấm biển gỗ mà tức càng thêm tức, một cước đá mạnh, tấm biển lăn xuống lùm cỏ, như chưa từng có.

Anh nhìn tấm biển bị đổ dưới cỏ rồi nhìn ra phía xa, bóng lưng nhỏ bé đang bước đi nhẹ tênh, tựa như không có việc gì diễn ra. Cúi người cắm lại tấm biển, chàng trai bất giác nở nụ cười.

Sau hôm đó cô không lui tới khu vực lân cận đó nữa. Mọi việc lại diễn ta như những ngày bình thường, chuyện đã qua cô không còn nhớ đến.

Ngồi trên đồi nhìn xuống bên dưới, có cảm giác như mình đã cách xa nhịp sống trước kia lâu lắm rồi. Đôi lúc cô rất nhớ thành phố, đó là nơi cô đã sống mười bảy năm trời. Nhưng bây giờ điều đó cũng chẳng còn quan trọng. Cô thở dài, mái tóc dài được buộc cao để lộ phần gáy trắng mịn. Mặc dù ở quê nhưng cô chỉ ra ngoài vào lúc nào trời không nắng nên làn da vẫn giữ được màu trắng hồng mà nơi này hiếm ai có.

Cô không quá xinh đẹp nhưng làn da và đôi môi đỏ mọng nhìn đặc biết cuốn hút. Cô khẽ ngân nga bài hát cô yêu thích. Cô hát không hay nhưng chất giọng nhẹ nhàng, cộng thêm cảm xúc khiến lời hát càng da diết.

Thu không anh úa xanh

Đông chưa sang đã lạnh

Xuân quên đi lời anh hứa

Vì hạ đã xa rồi anh hỡi

Màu của lá thu vàng đã rơi

Phố không anh, phố như dài hơn.

Đột nhiên có cảm giác như có ai đang nhìn mình, cô quay ngoắt lại, tám mắt nhìn nhau. Một trong số ba người kia là người hôm trước cô gặp. Anh ta đưa tay lên miệng hơi ho khan, nói với hai người đi cùng: "Đất ở đây khá tốt, tôi đã xem rồi, lấy một ít về thử nghiệm."

Hai người kia nhanh chóng dùng xẻng xúc đất vào một chiếc túi bóng kính. Cô đứng dậy rời đi. Đi ngang qua anh ta, cô chỉ kịp dành cho anh ta một ánh mắt đầy chán ghét rồi rảo bước đi.

"Cô gái này là người ở đây sao?" Anh lên tiếng hỏi hai người làm ở đây, họ đều là dân ở đây dù nghe giọng của cô thì anh biết không phải người chốn này.

"Không đâu, cô gái này là cháy cái Vân ở phía đằng kia." Anh người làm chỉ về hướng bên dưới đồi rồi nói tiếp: "Là người thành phố, cũng không rõ có chuyện gì mà về đây sống, cũng được hơn hai tuần nay rồi, ít nói nên cũng chưa ai tiếp xúc bao giờ."

Anh gật đầu tỏ ý biết rồi, cũng không tiện hỏi gì thêm, chỉ nhìn xa xăm, một cách vô thức anh đang nhìn về hướng ngôi nhà mà người làm vừa chỉ.