Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

Chương 51






Ngày cuối cùng của đại hội mỹ thực, các chủ quán dốc hết tài lực nhân lực tìm mọi cách kiếm tiền ngày cuối cùng.“Thiếu phu nhân! Ta đã mua về——”Tiếng la hét chạy thẳng vào phòng ngủ Cẩm Tùng Hiên, Chỉ Qùy thở hổn hển mang theo hộp đồ ăn trở về báo cáo kết quả công tác.Bao Xuân Oánh gấp không chờ nổi mở hộp đồ ăn ra, ngửi được mùi thức ăn thơm ngon.Hạ nhân trong phủ đều bát quái nói Túy Nguyệt Lâu đưa ra món chiêu bài mới cạnh tranh với Minh Xuân Lâu, Bao Xuân Oánh biết được liền phái Chỉ Qùy đi mua về nếm thử.Trong hộp bày biện một con vịt màu vàng óng, thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng nhìn kỹ sẽ có một khe nhỏ trên thân vịt.Bao Xuân Oánh cầm đũa mở thân vịt ra, để lộ những nguyên liệu phong phú bên trong bụng vịt.


Nàng gắp một miếng lên nếm thử, vẻ mặt phức tạp.Nguyên liệu gồm có đậu Hà Lan, chân giò hun khói, gạo nếp, hạt dẻ, thịt gà, măng mùa đông, nấm hương, tôm bóc vỏ cùng sò khô.

Mùi nước tương và hành lá thái nhỏ làm tăng hương vị của các nguyên liệu, vị đậm đà, các nguyên liệu phối hợp thấm vào nhau.“Món này, có thể nếm ra được vị nước tương, mỡ heo, có lẽ còn bỏ thêm đường phấn, hẳn là do đầu bếp Túy Nguyệt Lâu làm.”“Đúng vậy thiếu phu nhân, Túy Nguyệt Lâu nghe nói là vịt bát bảo.”Bao Xuân Oánh lại có chút buồn bã.Chỉ có Nguyệt Linh mới biết được ý của nàng là món này không phải Lăng đại ca làm.“Túy Nguyệt Lâu?”Giọng nam thanh lãnh đột nhiên vang lên làm bọn họ kinh ngạc, ngay sau đó, Nguyệt Linh cùng Chỉ Qùy vội vàng cong người hành lễ.Áo choàng màu tím đậm dùng chỉ bạc thêu hình tia sét, ngọc quan nạm vàng trên búi tóc đuôi ngựa, Thẩm Kiến Hi đi lướt qua các nàng, thoáng nhìn qua vịt bát bảo trong hộp thức ăn, để sát vào ngửi thử: “Đây là loại thịt gì? Ngửi không có mùi thịt rõ ràng?”“Gọi là vịt bát bảo.”Hắn cười lạnh liên tục, vẻ mặt ghét bỏ không hề che giấu: “Nhìn thịt vịt nấu đến mức này bảo sao không ngửi thấy mùi thịt vịt, ngược lại mùi nấm hương và hạt dẻ lại quá đậm.

Túy Nguyệt Lâu hỗn loạn như vậy chỉ sợ bán ra món này mới là bán thành phẩm.”Bao Xuân Oánh gật đầu.Hôm nay mới đưa ra món ăn chiêu bài mới, co thể tưởng tượng ra được lúc tạo ra món này là không có trâu bắt chó đi cày.Thẩm Kiến Hi không có hứng thú với những thứ này, quay sang đối diện với Bao Xuân Oánh.


Tầm mắt hai người chạm nhau, lập tức quay mặt đi chỗ khác, trên mặt đều hiện lên đám mây đỏ nhàn nhạt.“Khụ.

Đầu tháng tư có hội thi đá cầu mùa xuân, ngươi có muốn đi xem không?”“Không nghĩ tới.”Thẩm Kiến Hi: “……”Rõ ràng hắn nhìn thấy ánh mắt nàng không giấu được cảm xúc hy vọng, đông tử run lên nhu nhược động lòng người, còn cãi bướng không muốn đi.Hắn hài hước mà hỏi lại: “Nếu ta thuyết phục được tổ mẫu, đồng ý cho ngươi đi theo trị bệnh dạ dày cho ta, ngươi có muốn đi không?”“Ta……” Nàng mím chặt môi anh đào, xao xao túi thơm bên hông, thành thật trả lời: “Muốn đi.”Hắn cười rạng rỡ, thoáng như mặt trời mới mọc khiến người ta mặt đỏ tai hồng.Đại hội mỹ thực lần thứ nhất kết thúc viên mãn, một ít du khách nhàn nhã còn không muốn rời khỏi Lâm An, chờ đợi lễ hội đá cầu mùa xuân nổi tiếng khai mạc.Nhân tài ở Lâm An tầng tầng lớp lớp, đá cầu là trò chơi của nam tử trẻ tuổi, cũng là thời cơ giáo úy tuyển chọn nhân tài ra sa trường, có không biết bao nhiêu thiếu niên lang hi vọng được được lọt vào tầm mắt của giáo úy.Từng có thiếu niên lang đá cầu đá đến ngự tiền.Ngày mùng hai tháng tư, bầu trời u ám, sương sớm dày đặc.Trời còn chưa sáng, Thẩm Kiến Hi đã hứng thú bừng bừng tới thúc giục Bao Xuân Oánh rời giường.


Từ sau khi nhìn thấy tư thế ngủ ham mê tự do của nàng, hắn cũng đã thấy nhiều thành quen.Nguyệt Linh uyển chuyển nhắc nhở: “Công tử, cô nương vẫn là hoàng hoa khuê nữ.”“Ta biết.”Nàng ấy cảm thấy những lời này có hơi kỳ lạ, chỉ là lấy thân phận của mình không thể đuổi Thẩm Kiến Hi đi được, đành phải căng da đầu gọi cô nương dậy.“Ngô…… Giờ nào rồi?” Bao Xuân Oánh đang ngủ mơ mơ màng màng.“Giờ Dần.”“Ta ngủ thêm một lát nữa.”Nhìn thấy nàng quay người muốn ôm gối ngủ tiếp, Thẩm Kiến Hi vội la lên: “Nhanh chóng rời giường! Nữ tử các ngươi phải rửa mặt chải đầu rất lâu, không thể muộn giờ được.”Vội rửa mặt chải đầu thì thôi đi, chỉ là Bao Xuân Oánh không rõ Thẩm Kiến Hi vì sao lại muốn đứng sau nhìn nàng trang điểm?Từ gương Phù Dung Lăng Hoa nhìn qua hắn, Thẩm Kiến Hi lại không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.“Ngươi có thể đừng nhìn ta trang điểm hay không?”“Ta sợ các bọn họ tay chân chậm chạp, ở bên cạnh giám sát.”Nguyệt Linh nghe xong, chửi thầm hắn một trăm lần.Cổ tay áo khoác ngắn màu xanh trắng thêu những dải lụa tinh xảo, tôn lên dáng người nhỏ nhắn uyển chuyển của Bao Xuân Oánh, váy dài tôn eo màu cam có hoa văn như ý như ẩn như hiện chuyển động theo gót sen của nàng.Châu thoa hải đường điểm xuyết trên búi tóc bách hợp, trâm hoa vây quanh, nhẹ nhàng tĩnh lặng.Hải đường hoa châu thoa điểm xuyết bách hợp búi tóc, trâm hoa vây quanh, ôn nhu lặng Nhưng Thẩm Kiến Hi lại cảm thấy quá mộc mạc, dáng vẻ như làm ảo thuật lấy ra một bộ diêu cắm lên búi tóc bách hợp của nàng.Chủ tớ hai người lắp bắp kinh hãi.Nguyệt Linh nhìn bộ diêu xinh đẹp, âm thầm kinh ngạc bộ diêu này đúng là tuyệt phối với khí chất cô nương nhà mình.Hoa điệp luyến—— những con bướm lụa bạc đậu trên những cánh hoa màu trắng ngọc bích.

Không chỉ có một đóa hoa bạch ngọc mà là những chùm hoa nhỏ tinh xảo ôm lấy ba chuỗi ngọc trai rũ xuống.“Cho ngươi mượn dùng trước.” Hắn mở miệng giải thích trước, vô cùng vừa lòng.Bao Xuân Oánh nhẹ nhàng sờ bộ diêu mới tinh, nghiêm túc gật đầu.Ăn xong bữa sáng Hoàng phó bếp chuẩn bị, bọn họ muốn ra ngoài..