Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 106: Xấu hổ 2




Thích Vi nghe hai chữ ‘nhân duyên’, hơi hơi đỏ mặt, lại trêu chọc cầm lấy một viên tô đường nhét vào cái miệng nhỏ của Sanh Dung, cười nói: “Tô đường Chức Nữ ngươi ăn nhiều một chút, ngươi thích náo loạn như vậy, không ăn nhiều sẽ khiến cha mẹ ngươi buồn chết!”

Sanh Dung cũng cầm hai cái nhét vào miệng nàng, nói:“Ngươi mới phải ăn, ta không cần gả, ngươi mới phải gả!”

Thích Vi không trốn được, lại vẫn bị Sanh Dung nhét một cái vào miệng, sau đó che miệng không cách nào mở ra được. Sanh Dung thấy trên tay còn có một cái, chuyển ánh mắt về phía Cầu Mộ Quân, lập tức chạy đến trước mặt nàng nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, cái này để tỷ ăn!”

Cầu Mộ Quân vội xua tay nói:“Ta không thể ăn, đây là cô nương chưa gả mới có thể ăn.”

Sanh Dung vẫn đem tô đường nhét vào miệng nàng:“Có thể ăn có thể ăn, tỷ thích Ngọc Lâm biểu ca như vậy, ăn xong gả cho hắn đi, hắn tốt hơn Đoàn thái giám, hắn có thể sinh con!”

Lời vừa nói ra, mấy người còn lại thiếu chút nữa không thở nổi, đương nhiên trừ Đoàn Chính Trung.

Thích Ngọc Lâm nhịn không được nở nụ cười, Cầu Mộ Quân cười không nổi, cũng không dám nhìn Đoàn Chính Trung, chỉ trốn tránh miếng tô đường Sanh Dung đưa đến bên miệng.

Thích Vi ở một bên xấu hổ ho khan, cũng không dám nhìn Đoàn Chính Trung bên kia.

Thích Ngọc Lâm nói:“Mộ Quân, nàng ăn đi, không phải chỉ là viên đường thôi sao! Sanh Dung, lại đi lấy cho biểu ca vài cái đi, huynh cũng thử”

Lúc này hắn không nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa chế nhạo Đoàn Chính Trung, mà còn giải vây cục diện xấu hổ này. Nghe hắn nói, Cầu Mộ Quân cũng có chút bình tĩnh lại, nàng không ăn Sanh Dung quyết không bỏ qua, đem tô đường để bên môi của nàng, nàng cũng liền hé miệng ngậm tô đường vào trong miệng.

Sanh Dung nhìn nhìn Thích Ngọc Lâm nói:“Chính huynh tự lấy đi, ta mới không thèm lấy cho huynh.” Sau đó nàng lại nhìn Đoàn Chính Trung nở nụ cười, cầm lấy một cái tô đường đưa cho hắn nói:“Đoàn thái giám, ngươi cũng ăn đi, rất ngon.”

Đoàn Chính Trung không cầm, chỉ nghiêm túc nói:“Tiểu thư, về sau mấy từ như lập gia đình, sinh con không nên lúc nào cũng nói ra miệng, bị cha mẹ người nghe thấy thì không tốt.”

Sanh Dung bĩu bĩu môi,“À” một tiếng, đem tô đường để vào trong miệng mình.

Sau đó Đoàn Chính Trung đi thanh toán tiền.

Vài người đều mới hơn hai mươi tuổi, nói nói cười cười, chỉ có mặt Đoàn Chính Trung vẫn lạnh như băng, thậm chí còn không bình tĩnh như ngày thường. Cầu Mộ Quân không khỏi lại nghĩ tới lúc ở Đoàn phủ hắn cũng như vậy.

Hoặc là nhăn nhó, hoặc là che giấu cảm xúc, hoặc là âm dương cổ quái, ngoại trừ lúc ở trong thư phòng nàng vô tình nhìn thấy rõ ràng hắn có cười, hắn thật sự tựa như...... ông già cổ quái. Nhưng thật ra hắn còn ít hơn Thích Ngọc Lâm một tuổi.

Chẳng lẽ thực sự có người trời sinh tính đã như thế sao, chỉ sợ đều là do các nhân tố bên ngoài thúc đẩy. Bởi vì đang ở trong cung? Bởi vì hầu hạ những người khó hầu hạ sao?

Cầu Mộ Quân đi cạnh Thích Ngọc Lâm, Thích Ngọc Lâm vẫn giúp nàng che ô, vẫn cười nói với nàng, trong lòng của nàng lại luôn nhớ tời người đang cách nàng hai người - Đoàn Chính Trung.

Nàng hiểu được, Thích Ngọc Lâm cũng không phải thật bởi vì thích nàng mới cố ý thân mật cùng nàng trước mặt Đoàn Chính Trung. Hoặc là nói, hắn cũng thích nàng, bởi vì nữ nhân khắp thiên hạ hắn đều thích.

Trước kia nàng không biết Thích Ngọc Lâm, nhưng từ sau khi thấy hắn, nghe đến người khác nghị luận, nàng biết là đang nói hắn. Con hát, giáo phường, thanh lâu...... Thật sự giống Đoàn Chính Trung nói, tri kỷ trải khắp thiên hạ. Mấy ngày nay, nàng còn nghe được người khác nói, hắn ở “Mỹ nhân phường” vung tiền như rác, mua đêm đầu tiên của cô nương mới lên đầu bảng ở đó.

Là vì thế nên hôm nay nàng đi cùng hắn mới có thể khiến cho người ta hiểu lầm. Bọn họ một người là lãng tử tình trường kinh nghiệm đầy mình, một người là kẻ bị chồng ruồng bỏ, thanh danh hai người cũng không tốt đẹp gì

Đến giữa trưa, đến giờ ăn cơm, mấy người liền cùng tiến vào quán rượu.

Đồ ăn tốt nhất, người đầu tiên Thích Ngọc Lâm gắp cho là Cầu Mộ Quân, Cầu Mộ Quân nở nụ cười.

Nhìn một màn này, Thích Vi có chút đăm chiêu.

Trước lúc mặt trời xuống núi bọn họ đến quán rượu Hồng Thái, trước khi “Đại hội Khất Thải” bắt đầu. Thích Vi dẫn bọn họ đi xem ‘Hoa sen đồ’ khắc từ ngọc, sau đó chuẩn bị cho buổi tối để Thích Ngọc Lâm thể hiện thân thủ, đoạt thất thải tú cầu.

Đoàn Chính Trung lại nói:“Tiểu thư, phải về thôi.”

Sanh Dung đang chơi đùa vui vẻ, vừa nghe lời này lập tức xụ mặt

“Ai nha, trí nhớ ngươi sao lại tốt như vậy, ta còn tưởng ngươi đã quên. Chúng ta cướp tú cầu rồi mới về, được không? Đúng rồi! Ngươi đi cướp, ngươi cũng đi cướp đi, đoạt “Hoa sen đồ” Vi Vi thích cho ta, sau đó ngươi ném tú cầu lại lấy thê tử mới!” Sanh Dung càng nghĩ càng hưng phấn, kích động nói.

Đoàn Chính Trung nhìn nàng không nói lời nào, dường như đang chờ nàng nói xong liền dẫn nàng đi.

Sanh Dung còn nói thêm:“Như vậy như vậy!” Nàng chỉ vào Thích Vi, Thích Ngọc Lâm nói:“Chúng ta một đội, bọn họ một đội, ta lấy “Hoa sen đồ” của Vi Vi, ngươi ném tú cầu cho Mộ Quân tỷ tỷ, cướp nàng về từ trên tay Ngọc Lâm biểu ca, tức chết bọn họ! Ha ha ha!”

Mặt Thích Vi đen lại, mặt Thích Ngọc Lâm cũng đen lại, Cầu Mộ Quân đỏ mặt cúi đầu.

“Hồi cung.” Đoàn Chính Trung thản nhiên nói.

Sanh Dung đau khổ hừ hừ nói:“Được rồi được rồi, chúng ta chơi thêm lát nữa thôi, xem xong “Thất Thải” rồi về, không cướp cũng được, ta chỉ xem thôi......” Nàng còn chưa nói xong, Đoàn Chính Trung đã kéo cánh tay của nàng lôi đi.

“Không đi đâu, ta không muốn đi, buổi tối nhiều thứ chơi đùa như vậy...... Ta muốn xem “đại hội Thất Thải”, ta còn muốn xem, ta còn muốn thả hoa đăng...... Vi Vi...... Mộ Quân tỷ tỷ......” Sanh Dung bị Đoàn Chính Trung lôi kéo càng lúc càng xa, lại vẫn quay đầu lại nhìn bọn họ.

Thích Vi thở phào một hơi, nói:“Nha đầu kia, hôm nay thật đúng là dọa chết người......” Nói xong, nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Cầu Mộ Quân nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, nghe nói Đoàn Chính Trung tàn nhẫn ngoan độc, còn rất nhỏ nhen, hôm nay Nhị ca nói hắn nhiều lời khó nghe như vậy, Sanh Dung lại làm phiền hắn, hắn sẽ không thẹn quá thành giận, muốn đem Nhị ca......” Nàng lấy tay làm động tác cắt qua cổ.

“Này......” Dường như...... có thể, Cầu Mộ Quân nghĩ, nhưng lại cảm thấy hắn sẽ không.

Thích Ngọc Lâm không để ý nói:“Để cho hắn làm! Ta sợ hắn chắc!” Sau đó nhìn về phía Cầu Mộ Quân nói:“Mộ Quân, nếu ta thật sự phải đi Tây Thiên, đến lúc đó nàng ở trước mộ ta khóc cho ta một hai giọt lệ đi.”

Không có Đoàn Chính Trung ở đây nghe hắn gọi Mộ Quân nàng có chút không thoải mái, nhưng nàng không thể không biết xấu hổ bảo hắn không nên gọi nàng như vậy, thế nên cũng không nói gì, chỉ cười cười.

Trời tối, trước cửa quán rượu “Hồng Thái” đã đứng đầy người, đều là nam nữ trẻ tuổi cầu nhân duyên hoặc là xem náo nhiệt.