Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 2: Phủ Nam Cung quỷ dị




Beta: Tịnh Yên

Sau khi Quý Tinh được thả xuống, nàng liền trừng mắt với người đã vác nàng, rồi xoa xoa bả vai mình, xương cốt như muốn rơi từng mảnh. Sau đó, nàng mới nhìn xung quanh.

"Cô nương, đây chính là phủ Nam Cung. Cô nương hãy nghỉ ngơi một chút, chúng tôi sẽ đi thông báo với lão gia và phu nhân." Nói xong, người nọ lập tức rời đi, chỉ để lại một người, có lẽ là sợ nàng chạy trốn?

*****

"Phu nhân, nàng xem một chút, đã lâu như thế này rồi mà không có ai bóc bảng. Tiếp tục như thế, không ổn đâu." Nam Cung Hạo lo lắng, đi đi lại lại.

"Ai da, chàng cho rằng, chỉ có chàng gấp, thiếp không gấp sao?"

Bà cũng không biết, con trai bà giống ai nữa. Trong nhà, không có ai có thể kiềm chế được tính tình của hắn, đây chẳng phải là do vết sẹo trên mặt của hắn gây ra sao?!

"Đều tại chàng! Nếu không phải chàng dẫn con trai của thiếp ra ngoài, thì con trai thiếp có biến thành như bây giờ sao? Mặt bị phá hủy còn chưa tính, ngay cả tính khí cũng như bò nóng." Thượng Quan Mân lảm nhảm mắng Nam Cung Hạo, nhưng ông cũng chỉ có thể đuối lý. Đúng vậy, nếu như khi con trai còn nhỏ, ông không dẫn nó ra ngoài cũng sẽ không xảy ra chuyện đó. Hơn nữa, từ khi trên mặt có nhiều sẹo, nên những nữ nhân vừa thấy ở xa là nhanh chóng tránh đi, cho nên, tính tình của hắn ngày càng nóng nảy.

"Lão gia! Phu nhân! Tin tức tốt! Tin tức vô cùng tốt!" Ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người đàn ông cao lớn.

"Kêu la cái gì! Bây giờ thì còn có tin tức tốt nào hả?" Thượng Quan Mân quay đầu nhìn hắn rống to.

"Phu....Phu nhân, có.....có người bóc cáo thị rồi." Hắn run rẩy, nói. Trong phủ, ai chẳng biết phu nhân mới chính là đương gia. Mà lão gia, hắn liếc mắt nhìn người đang đứng yên một bên, cúi thấp đầu xuống.

"Cái gì! Ngươi. . . Ngươi nói có người gỡ báo rồi hả?" Nàng kêu to, chắp tay trước ngực, cảm tạ Bồ Tát, "Là ai? Có tới không?" Thái độ nàng khác thường.

"Dạ, ở đây...Ở vườn hoa." Hắn vừa nói xong, thì đã không thấy bóng hai người, gãi gãi đầu, hắn lập tức xoay người bỏ đi.

Ở trong vườn hoa, Quý Tinh ngồi nhìn ngắm xung quanh. Nói thật, thì nơi này nhìn qua rất tốt, lầu các đình đài, cầu nhỏ, nước chảy róc rách. Chẳng qua khi nàng nhìn thấy phía xa có hai người đang hối hả chạy đến, thì lập tức đứng dậy, lui về sau hai bước.

"Đây.....Vị cô nương là người đã bóc cáo thị?" Thượng Quan Mân hài lòng nhìn nàng, xinh đẹp, xinh đẹp, chẳng qua, bộ y phục này....Thật kỳ quái, bà chưa bao giờ thấy qua, nhưng khi nàng đứng lên lại vô cùng.....hiên ngang mạnh mẽ.

Quý Tinh nhìn người phụ nữ trước mắt. Đó là một nữ nhân trang điểmxinh đẹp, nếu như ngay từ lúc đầu, bà không có mở miệng nói chuyện, nàng còn tưởng là má mì của một kỹ viện nào đó chứ.

"Ặc, phải . . Bà là. . ." Thấy bộ dạng vui vẻ của nữ nhân này, nàng cũng không nói là do mình vô ý bóc cáo thị. Dù sao, đối với nơi này, nàng còn chưa quen thuộc, nếu có một nơi an thân là chuyện tốt rồi.

"Cô nương, cô thật nguyện ý làm phu nhân của Hi nhi chúng ta?" Mặt Nam Cung Hạo kích động tiến lên. (c|ienc|anlequyc|on.com-Venus Thần)

Nàng chỉ kém là chưa có quỳ xuống, đột nhiên ở đâu xuất hiện một người, làm cho Quý Tinh sợ hết hồn, "Ể...Ể....." Bộ nàng giống như chưa nói phải lập gia đình chứ? Chẳng lẽ là vì bóc cáo thị, nên làm họ hiểu lầm?

"Đi đi đi! Đừng có dọa người ta!" Thượng Quan Mân đẩy Nam Cung Hạo ra, thật vất vả mới có người bóc cáo thị, hơn nữa đối tượng còn là một cô nương xinh đẹp như thế, nàng cũng không muốn đến rồi lại đi. Nhìn ánh mắt kỳ quái của hai người trước mắt, trong lúc nhất thời, Quý Tinh im lặng, cứ như vậy mà nhìn họ.

"Mẫu thân, phụ thân, con đã trở về. Mà hai người ở đây làm gì thế?" Nghe được âm thanh này, Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo hành động vô cùng ăn ý. Quý Tinh còn chưa rõ chân tướng đã bị Thượng Quan Mân kéo đi, mà Nam Cung Hạo thì ngăn người trước mắt.

"Phụ thân, người làm cái gì thế?"

Con ngươi Nam Cung Hạo đảo vòng, "Không có gì, chỉ là ta muốn tìm con để tâm sự một chút thôi, ha...ha...ha."

Dù nói như thế nào, cũng ngàn vạn lần không thể hai người gặp mặt nhau, ít nhất là trước khi hôn lễ hoàn tất. Nếu không, ông rất sợ cô nương người ta sẽ chạy mất khi thấy mặt con trai ông.