Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Chương 77-4: Lần nữa gặp lại, không nhận ra nhau (3)




"Ừ." Vẻ mặt của người để râu rất hài lòng rồi gật đầu, "Ô! Phụ thân, người xem, người nọ thật là lợi hại." Ba người bọn họ đều nhìn sang, "Lão bản, người này bị câm, nhưng mà một ngày hắn có thể làm bằng hai người." Đây cũng là ưu điểm lớn nhất của hắn.

"Hả? , ngươi gọi hắn lại đây ta xem một chút." Người nọ lập tức hô to về phía hắn, "Người câm kia tới đây, lão gia muốn gặp ngươi." Tất cả mọi người dừng lại nhìn Nam Cung Hi, nhưng khi nhìn thấy hắn không hề có ý dừng tay, có người lại tiến lên phía trước vỗ vai hắn, "Đại lão bản cho gọi ngươi qua đó." Lúc này, Nam Cung Hi mới buông đồ trong tay xuống rồi đi tới.

"Đến đây, bái kiến đại lão bản Triệu đi, vị này chính là Triệu tiểu thư." Người nọ giới thiệu, Nam Cung Hi cũng chỉ gật đầu một cái, Triệu lão bản nhìn hắn, nếu như hắn không bị câm, bộ dáng kia dáng dấp còn rất tốt, mà Triệu tiểu thư ở một bên cũng đang ngượng ngùng nhìn hắn, đây là nam nhân đẹp mắt nhất nàng từng nhìn thấy ở Lâm Hương.

"Ừ, làm rất tốt." Nói xong ông vỗ bờ vai của hắn, làm sao ông lại không biết ánh mắt mờ ám của nữ nhi nhà mình kia chứ, nhưng hắn ta là người câm, nói gì thì nàng cũng là một thiên kim đại tiểu thư, sao có thể gả cho một tên câm được cơ chứ, cho nên ôm âm thầm lườm nàng một cái.

"Tốt lắm, ngươi tiếp tục làm việc đi." Nam Cung Hi xoay người đi vè nơi làm việc, có rất nhiều người ngưỡng mộ nhìn hắn, nhưng mà hình như hắn không hề để tâm đến việc đó, thật sự không biết chuyện gì mới có thể làm cho hắn cảm giác hứng thú.

"Cha à, hắn ta. . ." Còn chưa nói hết, lập tức bị người trước mặt trừng mắt liếc, "Trương Đạt, ngươi lui xuống đi." Người bị gọi tên lập tức lui xuống, "Trà Trà, hắn ta là một người câm, mặc dù dáng vẻ hắn ta rất đẹp mắt. " Triệu Mính Trà thở hổn hển nhìn phụ thân của mình, đây chính là cứng đầu.

"Con mặc kệ! Con đã chọn trúng hắn rồi." Nói xong quay người bỏ chạy, cha nàng càng không cho nàng càng phải làm, thật sự rất khó khăn mới vừa ý một người, dù thế nào cũng phải vì bản thân mà tranh giành một lần.

Bởi vì những bản vẽ y phục của Qúy Tinh rất được hoan nghênh, trong lúc nhất thời, nàng và Hách Liên Viên trờ thành người có tiếng tăm, chỉ cần có người nhận ra bọn họ đều sẽ đến chào hỏi, nàng lại càng thêm hào phóng đưa những mẫu y phục tiểu hài tử cho chưỡng quỹ bọn họ, mà chưỡng quỹ cũng cam tâm ình nguyện, Hách phu nhân này thật sự là một thương nhân chân chính. Không chỉ có ông, mọi người ở Lâm Hương khi nhìn thấy nàng đều gọi là Hách phu nhân, mà nàng cũng không phản đối, bới vì bụng của nàng cũng đã bắt đầu nhô lên rồi.

Hách Liên Viên càng không có lý do để giải thích, đều nói lâu ngày thấy thâm tình, những lời này tuyệt đối không phải giả, nếu như có thể, hắn sẽ dùng cả đời để chăm sóc mẹ con nàng, chỉ là không biết nàng nghĩ như thế nào, mà hắn cũng không dám hỏi, sợ phá vỡ bầu không khí hài hòa bây giờ.

"Hách Liên Viên, hôm nay ta muốn đi dạo trên đường một chút, như vậy mới tốt cho thân thể."Vẻ mặt của Hách Liên Viên không đồng ý, nhưng là vẫn, "Được rồi, muốn ta đi cùng với nàng sao?" Quý Tinh lắc đầu một cái, "Ta đi một mình là được, hơn nữa người ở đây đều biết ta, cũng không sợ lạc đường." Nàng đùa giỡn nói, Hách Liên Viên cũng mỉm cười, nàng nói cũng đúng.

"Vậy nàng phải chú ý một chút." Nhìn bộ dáng của hắn, nghe giọng điệu của hắn, "Ta phát hiện ra ngươi thật sự giống cha ta ." Nói xong Quý Tinh lập tức chạy trốn, Hách Liên Viên lắc đầu nhìn theo bóng lưng của nàng, cha sao? Nhưng hắn không muốn bị nàng coi là cha, hắn muốn trở thành phu quân của nàng.

"Hách phu nhân, người ra ngoài mua đồ sao?" Mới vừa đi ra đường lập tức gặp người chào hỏi nàng , "Ta ra ngoài đi dạo một chút." Nàng cười trả lời, mà người nào nhìn thấy nàng cũng gật đầu chào nàng một cái, ánh mắt đều rơi vào trên bụng của nàng, mới vừa nhìn qua thì Hách phu nhân đang có thai.

Bên kia, lần trước Nam Cung Hi bị người ta kéo ra, đi ngang qua cửa tiệm bán ngọc, nhớ lại chuyện lúc trước, nghĩ tới hôm nay tới xem một chút, chỉ là bộ dạng của hắn làm chưởng quỹ nhăn mày lại, râu ria đầy mặt, quần áo cũ nát, hắn mua nổi những thứ kia sao?

"Lão bản, cái này bao nhiêu tiền?" Hắn chỉ vào một cái vòng tay Dương Chi mà hỏi, "Năm trăm lượng." Lão bản vừa mở miệng, Nam Cung Hi sờ soạng túi y phục, chút tiền này vốn không đủ, xem ra hắn còn phải làm thêm một khoảng thời gian nữa.

"Chưởng quỹ, gói lại cái này cho ta." Lúc này Triệu Mính Trà đi vào, nàng vẫn đi theo hắn, chỉ là nàng hiếu kỳ hắn mua cái này muốn tặng cho người nào, không ngờ thật ra hắn đã có thê thất rồi hả ? Chỉ có điều nàng tất có lòng tin đối với chính mình.

"Triệu tiểu thư, hoan nghênh, đây ạ." Chưởng quỹ đưa đồ vật đến lấy lòng nàng, Nam Cung Hi nhìn vòng ngọc kia rơi vào trong tay người trước mắt, người này hắn còn nhớ rõ, là đại tiểu thư của kho để hàng, hắn xoay người muốn rời đi. Đã lâu không mở miệng rồi.

Chương 77. 4: Lần nữa gặp lại, không nhận ra nhau

Editor : Mai Tuyết Vân

"Đợi chút, cái này cho ngươi, ngươi muốn cái này chứ?" Triệu Minh Trà gọi hắn lại, đưa vòng tay tới trước mắt hắn, Nam Cung Hi ngẩng đầu nhìn nàng, Triệu Minh Trà ra hiệu cho hắn cầm lấy đồ trong tay nàng, nhưng Nam Cung Hi vẫn đứng bất động trong gió.

"Thế nào? Ngươi không cần?" Bộ dáng của nàng giống như là đang đùa giỡn người khác, ít nhất Nam Cung Hi cũng cho là như vậy , thật ra thì hắn không cần phải chán nản như vậy, chỉ cần hắn về Đô thành, nhưng mà. . . Hắn đẩy Triệu Minh Trà rồi xông ra ngoài.

"Ôi!" Nam Cung Hi đụng trúng người, lúc hắn muốn rời đi lại bị người khác cản lại, “Cái người này làm sao vậy, đụng trúng người ta còn muốn chạy?” một phụ nữ trung niên hắng giọng la to, Nam Cung Hi nhíu mày lại.

"Hách phu nhân, người không sao chứ?" Lúc này có người nhìn thấy sự tình vội tiến lên đỡ lấy Qúy Tinh, “Này, ngươi còn không mau xin lỗi Hách phu nhân, nàng ấy đang có thai,ngộ nhỡ đứa bé trong bụng nàng có xảy ra sơ xuất gì ngươi đảm đương nổi không?”Trong đám đông có người tức giận mở miệng nói.

"Cái đó, ta không sao, hắn cũng không phải cố ý." Nhìn người này hình như rất nghèo, dù sao nàng cũng không có việc gì, cũng không so đo."Ngươi xem, Hách phu nhân thật là tốt." Có người chỉ vào Nam Cung Hi nói, nhưng hắn lại không nhúc nhích, bởi vì giọng nói của người gọi là Hách phu nhân sao lại quen thuộc như vậy, hắn thoáng ngẩng đầu lên, người rơi vào ánh mắt của hắn chính là Qúy Tinh, chuyển ánh mắt xuống dưới, hắn nhìn bụng của nàng, thấy rõ ràng rằng dáng vẻ của nàng mới vừa mang thai không lâu, nàng đã thành thân?

"Người kia, ngươi không sao chứ?" Quý Tinh tiến lên, không ngờ được Nam Cung Hi lại xoay người đẩy đám đông ra mà xông ra ngoài, hắn chẳng thể nghĩ tới tình huống hai người gặp nhau ẽ như thế này, Qúy Tinh khó hiểu nhìn theo bong dáng người chạy xa, mà Nam Cung Hi chạy đến một chỗ nơivắng vẻ, cả người tê liệt ngã xuống trên mặt đất. . .