Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 255: Túc Mạch Lan Bị Hủy Khuôn Mặt!






Vẫn có người tu luyện không ngừng vọt tới trước Sa Tháp nhìn thông báo treo thưởng của hai nhà Tiêu Thân, hầu như tất cả mọi người bên trong thành Tập Sa, người nào nghe được tin tức đều chạy tới chỗ này.
Đệ tử Chân Vũ phái và Hợp Tâm Môn nhìn một chút, ngay cả Phạm Tú Tú thường hay nói nhất, lúc này cũng không dám nói gì.
Người hai môn phái cùng rời khỏi hiện trường.
Đi vào trong một ngõ nhỏ không người, bọn họ rốt cuộc không nín được.
"Sư huynh, tại sao lại là Ninh huynh đệ và Văn muội muội bọn họ?" Ngải Giác vẫn là một mặt không dám tin.
"Hai nhà Tiêu Thân sẽ không tính sai đi?"
"Ninh công tử và Văn cô nương rõ ràng là người tốt như vậy, không có khả năng vô duyên vô cớ ra tay với đệ tử hai tộc Tiêu Thân, trong đó nhất định có hiểu lầm gì đó."
"Đúng vậy."
Bởi vì chuyện xảy ra trên phù đảo trước đó, đệ tử Chân Vũ phái và Hợp Tâm Môn có ấn tượng vô cùng tốt đối với hai người Văn Kiều, cho nên khi nhìn thấy hai người bị hai tộc Tiêu Thân truy nã, phản ứng đầu tiên không phải là bọn họ làm cái gì, mà là cảm thấy hai nhà Tiêu Thân nhận sai người rồi.
Tiêu Quân Hạo không nói gì, trong lòng của hắn cũng hết sức khó hiểu.
Nhưng mà bởi vì không hiểu rõ chân tướng như thế nào, hắn cũng không tiện ngay lập tức kết luận.

Tiêu Quân Hạo là người nghiêm túc, mặc kệ làm cái gì, chỉ thích dùng chân tướng nói chuyện, khi gặp được chuyện, hắn xưa nay sẽ không chỉ tin tưởng những gì nhìn thấy trước mắt, hoặc là lời đồn từ người khác, mà là tự mình tìm kiếm chân tướng.
Không có chân tướng, mặc kệ thế nhân nói đến ba hoa chích chòe, hắn cũng sẽ không dao động.
Cho nên đối với lệnh truy nã của hai nhà Tiêu Thân, Tiêu Quân Hạo cũng không có ngay lập tức kết luận việc này.
Một sư tỷ tâm tư cẩn thận Hợp Tâm Môn đột nhiên nói: "Phía trên có nói, Ninh công tử và Văn cô nương đả thương Tiêu Mẫn Tâm và Thân Nguyên Cẩn, bắt cóc Túc Mạch Lan.

Các ngươi nói xem, Túc Mạch Lan sẽ không phải là Lan Túc Túc chứ?"
"..."

Một đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không dám tin.
"Lan Túc Túc" bị độc Hắc Phệ bọ cạp hủy dung, trở nên sưng đen béo xấu là Túc Mạch Lan? Mặc dù không muốn tin tưởng lắm, nhưng cái tên "Lan Túc Túc" này, khá giống Túc Mạch Lan, hai cái tên Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều này sẽ không phải cũng là giả đi?
Hồi lâu sau, Phạm Tú Tú đột nhiên nhịn không được nhìn có chút hả hê nói: "Túc Mạch Lan kia thế mà bị hủy khuôn mặt, để xem sau này nàng còn lừa gạt nam tu như thế nào!" Nàng ta nhịn không được nhìn về phía Tiêu Quân Hạo: "Tiêu sư huynh, ngươi nói đúng không?"
Tiêu Quân Hạo nghiêm túc nói: "Phạm sư muội, sự việc như thế nào còn không biết, xin chớ kết luận quá sớm."
Sắc mặt Phạm Tú Tú cứng đờ, ngay sau đó tức giận đến nỗi gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, lòng vừa chua xót vừa uất ức, giọng nói mang thêm mấy phần nghẹn ngào: "Tiêu sư huynh, ngươi lại vì nàng mắng ta, ta nói sai chỗ nào?"
Tiêu Quân Hạo lại nhíu mày lần nữa.
Đệ tử Chân Vũ phái quen thuộc Tiêu Quân Hạo đều biết tính tình Đại sư huynh, sợ hắn còn nói ra cái gì đâm tim đâm phổi tiểu cô nương người ta, Ngải Giác vội mở miệng nói: "Tiêu sư huynh nói cực phải, dù sao ta không tin Văn muội muội bọn họ bắt cóc Túc Mạch Lan."
"Ta cũng không tin." Đệ tử Chân Vũ phái dồn dập phụ họa.
Khi đồng hành cùng ba người Ninh Ngộ Châu, bọn họ rõ ràng có thể cảm giác được Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đối đãi với Túc Mạch Lan như bằng hữu, khi đối mặt người Ma Thiên Môn tại phù đảo, Văn Kiều cũng bảo hộ Túc Mạch Lan vô cùng tốt.
Lúc ấy bọn họ còn kỳ quái, "Lan Túc Túc" rõ ràng là cảnh giới Nguyên Linh, làm sao lại vô dụng như vậy, thế mà tránh sau lưng Văn Kiều, còn tưởng rằng là bởi vì trúng độc Hắc Phệ bọ cạp nên thân thể không tốt, hiện tại ngược lại đã rõ, nàng không dám tùy ý xuất thủ, để tránh lộ ra võ kỹ của mình làm bại lộ thân phận của nàng.
Túc Mạch Lan khẳng định không phải bị Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều bắt cóc, mà là cam tâm tình nguyện đi theo đám bọn hắn.
Ở trong đó tất nhiên còn có nội tình không cho người ngoài biết.
Đám người thảo luận một lát, quyết định không tiết lộ chuyện Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều cho người ngoài biết.
Tiêu Quân Hạo nhìn chằm chằm người ở chỗ này, thần sắc nghiêm túc nói: "Hai người Ninh công tử có ân với chúng ta, chúng ta không thể đi làm loại chuyện vong ân phụ nghĩa kia, việc này tất cả mọi người chôn ở trong lòng, nhất định không thể nói cho người ngoài."
"Tiêu sư huynh yên tâm, chúng ta đều rõ."
Đệ tử Chân Vũ phái và Hợp Tâm Môn đều nghe lệnh hắn, dồn dập đáp.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đã cứu mạng của bọn hắn, nếu không có hai người, bọn họ đã sớm bị người Ma Thiên Môn vây gϊếŧ tại phù đảo.

Ân cứu mạng tất nhiên muốn báo, bọn họ đều không phải người không có lương tâm, tuyệt đối sẽ không bán đứng ân nhân cứu mạng.
Bọn họ giả bộ như không có việc gì rời khỏi ngõ nhỏ, tìm gian nhà trọ đặt chân bên trong thành Tập Sa.
Nhưng mà trên đường đi, những nơi đi qua, cũng nghe được không ít người tu luyện đang đàm luận việc này, nghe được càng nhiều, bọn họ càng lo lắng.
Ngồi ở trong sương phòng nhà trọ, Ngải Giác lo lắng nói: "Tiêu sư huynh, Ninh huynh đệ và Văn muội muội không có sao chứ? Hai nhà Tiêu Thân có thế lực khổng lồ, bọn họ chỉ là hai tán tu, sao có thể chống lại hai gia tộc kia?"
Tiêu Quân Hạo không nói gì.
Hắn đột nhiên có chút rõ ràng, vì sao sau khi rời khỏi sa mạc Hắc Phong, ba người Ninh Ngộ Châu không đồng hành với bọn hắn, thì ra là lo lắng hai nhà Tiêu Thân phản ứng, có lẽ điều này đã sớm nằm trong tính toán của Ninh Ngộ Châu.
"Sư huynh, ngươi nói bọn họ có thể vào thành không? Ngộ nhỡ bị người phát hiện làm sao bây giờ?" Ngải Giác lo lắng hỏi.
Tiêu Quân Hạo nói: "Ninh công tử là người thông minh, hắn hẳn là sẽ dự liệu được loại chuyện này, sẽ không mạo muội vào thành."
Ngải Giác thoáng yên tâm chút.
Nhưng mà sau đó, sự việc lại có biến hóa.
Hóa ra là có người tu luyện vì tiền thưởng, thế mà chạy đến chỗ treo thông báo ở trong thành, nói cho người ở đó, bọn họ từng gặp người tu luyện bị hai nhà Tiêu Thân truy nã, bên cạnh hai người kia quả thật có một cô nương, chẳng qua cô nương kia trúng độc Hắc Phệ bọ cạp, đã hủy dung.
Lời này vừa nói ra, thế nhân ồn ào.
Túc Mạch Lan kia lại bị độc Hắc Phệ bọ cạp hủy khuôn mặt?
"Nhất định là hai người gan to bằng trời kia làm ra, vì khiến cho người ta không nhận ra Túc Mạch Lan, thuận tiện làm nàng bị hủy dung!"
"Đúng thế, nghe nói Túc Mạch Lan quốc sắc thiên hương, không biết khiến bao nhiêu nam tu cảm mến nàng, không để ý nàng đã có vị hôn phu, dồn dập hướng nàng bày tỏ tình cảm..

Có thể thấy được dung mạo của nàng vô cùng tốt, nhưng đáng tiếc lại bị hủy khuôn mặt."
"Túc Mạch Lan này cũng thật sự là đáng thương, trăm năm trước Túc gia bị diệt môn, thật vất vả được Tiêu thị che chở lớn lên, lại gặp phải loại chuyện này."
"Không phải sao, hồng nhan nhiều thăng trầm!"
"Hai tên tặc nhân kia thật ghê tởm!"
Một đám người dồn dập tiếc hận Túc Mạch Lan bị hủy dung, dù sao một mỹ nhân thân thế long đong, vận mệnh nhiều thăng trầm, vẫn có phần được thế nhân thương hại, không thể không bắt hai người bắt cóc nàng, hủy nàng mắng một trận, không ngừng nhục mạ bên tai.
Ngải Giác tức giận đến suýt chút muốn rút kiếm chém về phía những người tu luyện đang mắng chửi người kia.

"Tiểu sư đệ, đừng xúc động." Người bên cạnh vội ngăn hắn ta lại.
Ngải Giác cả giận: "Ninh huynh đệ và Văn muội muội rõ ràng cũng không phải là người như vậy, độc trên thân Túc Mạch Lan kia khẳng định không có quan hệ gì với bọn họ."
Trong sa mạc Hắc Phong có Hắc Phệ bọ cạp ở khắp nơi, sơ sẩy một cái sẽ lập tức bị bọn nó làm bị thương, người nào có thể đảm bảo đi vào sẽ không bao giờ gặp phải Hắc Phệ bọ cạp, bị bọn nó chích tổn thương? Nói không chừng là bản thân Túc Mạch Lan không cẩn thận bị thương thì sao?
Ngoại trừ giận những người tu luyện này hồ ngôn loạn ngữ, Ngải Giác càng giận người cung cấp tin tức về hai người Văn Kiều cho hai nhà Thân Tiêu.
Không cần nghĩ cũng biết, có thể biết rõ những điều này như thế, nhất định là người tu luyện trốn ra từ bên trong phù đảo.
Lúc ấy, có rất nhiều người tu luyện trốn thoát khỏi vòng vây của Ma Thiên Môn, mặc dù sau khi rời khỏi phù đảo, bọn họ liền tách ra, nhưng người thoát khỏi sự truy sát của Ma Thiên Môn tất nhiên không ít.
Những người kia rõ ràng là dựa vào Ninh Ngộ Châu bọn họ mới có thể thoát hiểm, nào biết vì ít tiền thưởng, thế mà nhao nhao chạy tới tiết lộ tin tức của bọn họ, nhắc tới cũng thực sự buồn cười.
Trong lòng Ngải Giác không cam lòng.
May mắn lúc ấy Ma Thiên Môn vây công, đám người không thể phân thân, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu bọn họ lẫn ở trong đám người, mặc dù không ít người nhìn thấy bọn họ, nhưng những người kia cũng không biết tên tuổi và lai lịch của hai người, chỉ cần bọn họ không nói, thì không ai có thể biết tình huống của hai người.
"Tiểu sư đệ, đừng tức giận, bọn họ đoán chừng cũng không biết lúc ấy chúng ta có thể thuận lợi phá vây là dựa vào Bạo Liệt Châu của Ninh công tử." Một sư huynh an ủi: "Những người này vì chút lợi nhỏ mà đi làm chuyện bất nghĩa bực này, có thể thấy được không phải là người đáng giá tương giao, về sau chúng ta chớ có làm bạn với bọn hắn."
"An sư đệ nói cực phải." Tiêu Quân Hạo tán thành.
Hai nhà Tiêu Thân vì tranh thủ thời gian tìm ra Túc Mạch Lan, đã nói rõ chỉ cần có người cung cấp tin tức của bọn hắn, đều nhất định sẽ cho thù lao, lợi ích động lòng người, tất nhiên có người sẽ vứt bỏ lương tâm, làm ra chuyện thế này.
Bởi vì chuyện này, tình cảnh của Ninh Ngộ Châu bọn họ lại càng không tốt, chỉ sợ không qua bao lâu, chuyện này sẽ truyền ra trên toàn bộ Túc Tinh đại lục.
Một đám người thương lượng xong, sau đó quyết định ở lại thành Tập Sa thêm một đoạn thời gian.
Ban đầu bọn họ dự định ở lại thành Tập Sa mấy ngày liền về sư môn, bây giờ biết tình trạng của hai người Ninh Ngộ Châu, đương nhiên không thể trực tiếp rời đi.

Bọn họ đều lo lắng Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều không biết tin tức của bọn họ đã bị bại lộ, ngộ nhỡ vào thành liền bị người ta phát hiện làm sao bây giờ?
Nếu như chỉ có hai người Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, bọn họ có thể hơi ngụy trang, cũng có thể thuận lợi qua mặt người khác.
Nhưng mà, Túc Mạch Lan bị hủy khuôn mặt!
Độc Hắc Phệ bọ cạp không phải Giải Độc đan bình thường có thể giải, nếu bỏ lỡ thời cơ giải độc tốt nhất, cũng chỉ có thể mang theo gương mặt kia, trừ phi tìm kiếm được thiên tài địa bảo có thể giải trừ độc Hắc Phệ bọ cạp.

Nhưng loại thiên tài địa bảo kia cực kì khó tìm, trong thời gian ngắn cũng tìm không thấy, cũng không biết khi nào mới có thể giải độc.
Cho nên, thế nhân đều ngầm thừa nhận, hiện tại Túc Mạch Lan là nữ nhân xấu xí bị hủy dung.
Chỉ cần Túc Mạch Lan mang theo bộ dáng hủy dung này xuất hiện, nhất định sẽ bị người nhận ra.
Nghe nói những người tu luyện kia vì nhận được tiền thưởng, dồn dập tìm kiếm nữ tu bị độc Hắc Phệ bọ cạp hủy dung tại phụ cận, nhìn xem có phải là Túc Mạch Lan không.
Tìm được Túc Mạch Lan, hai nhà Tiêu Thân cũng sẽ cho thù lao phong phú.
Hàng năm người tu luyện tiến vào sa mạc Hắc Phong không ít, người tu luyện bị độc Hắc Phệ bọ cạp hủy dung tại thành Tập Sa càng không ít, sau khi những người tu luyện này bị độc Hắc Phệ bọ cạp hủy dung, bởi vì không thể giải độc, không muốn đối mặt với ánh mắt khác thường của thế nhân, hầu hết đều chọn phủ thêm áo choàng che giấu chính mình.
Bây giờ bởi vì chuyện này, không ít người tu luyện đã từng bị Hắc Phệ bọ cạp hủy dung đều bị quấy rầy.
Mấy người Tiêu Quân Hạo lưu lại bên trong thành Tập Sa cũng nhìn thấy không ít người tu luyện hủy dung bị những người kia quấy rầy, chuyện này khiến sắc mặt của bọn hắn đều có chút khó coi, cho dù là Phạm Tú Tú trong lòng còn có thành kiến đối với Túc Mạch Lan, cũng không dám nói cái gì ở trước mặt người ngoài.
Túc Mạch Lan hủy dung, Phạm Tú Tú tất nhiên vui vẻ, cảm thấy sau này Túc Mạch Lan không thể lại dùng gương mặt kia quyến rũ nam tu, hiển nhiên thành kiến đối với nàng cũng biến mất, mặc dù không đến mức đồng tình nàng, nhưng cũng không còn bỏ đá xuống giếng.
So với Túc Mạch Lan, nàng ta có ấn tượng vô cùng tốt đối với Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều.
Ninh Ngộ Châu là người có bản lĩnh, dáng vẻ tuấn mỹ, rất dễ dàng khiến cho người ta sinh lòng hảo cảm.
Văn Kiều mặc dù đẹp đến mức khiến nữ tu cảm giác được nguy hiểm, nhưng biểu hiện của nàng tựa như một người gỗ băng lãnh, nghe nói đã định ra hôn ước với Ninh Ngộ Châu, tất nhiên không có uy hiếp, Phạm Tú Tú cũng không nhằm vào nàng.
** *
"Phía trước chính là thành Tập Sa."
Túc Mạch Lan nói với hai người, trước khi tiến vào sa mạc Hắc Phong, nàng cũng đã tới thành Tập Sa.
Khi bọn họ tới gần thành Tập Sa, ba người phát hiện có rất nhiều người tu luyện lui tới trên đường, mà những người tu luyện này chỉ cần thấy được người đi qua, đều sẽ nhịn không được nhìn thêm một chút, đặc biệt là đội ngũ ba người kết bạn, càng nhận được không ít chú ý.
Ba người Văn Kiều cũng bị người qua đường nhìn chằm chằm.
Tiểu cô nương mặt tròn váy đỏ lụa mỏng, nam tu nghiêm túc cứng nhắc và thiếu niên thanh tú như ánh nắng, tổ hợp ba người này không có vấn đề gì, người nhìn thấy rất nhanh liền dời ánh mắt.

Túc Mạch Lan suýt chút nữa không duy trì được nụ cười trên mặt.
Nàng có loại dự cảm xấu, trong lòng không khỏi có chút run sợ.
Ninh Ngộ Châu thần sắc bình tĩnh, giống như không có phát hiện, nói với hai người bên cạnh: "Sư đệ, sư muội, chúng ta vào thành đi."
Túc Mạch Lan và Văn Kiều cùng vâng một tiếng, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời sư huynh.
Lúc bọn họ vào thành, ở cửa thành nhìn thấy đệ tử Chân Vũ phái và Hợp Tâm Môn, bọn họ đứng ở đó nhìn về phía những người vào thành, dường như đang tìm ai đó.
Ninh Ngộ Châu bình tĩnh nhìn thoáng qua, mang theo hai người vào thành.
Sau khi vào thành, bọn họ rốt cuộc hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Túc Mạch Lan cúi đầu nhìn chén trà trên mặt bàn, nghe người tu luyện trong quá rượu nghị luận ầm ĩ, hai tay trong tay áo siết chặt đến mức gân xanh lộ ra.
Trong nội tâm nàng đột nhiên dâng lên mấy phần bi ai.
Mặc dù từ nhỏ lớn lên trong sự vây quanh của bầy sói đói, nhưng nàng vẫn cho là hai nhà Tiêu Thân nhiều ít vẫn bảo vệ nàng.

Nàng nghĩ đến hai vị trưởng bối Tiêu Hiền Khải và Thân Thịnh này, năm đó là bạn tốt của phụ mẫu nàng, bọn họ nhìn nàng lớn lên, đối với nàng sủng ái có thừa, nàng cho là bọn họ có cảm tình đối với nàng, cho dù Tiêu Mẫn Tâm và Thân Nguyên Cẩn làm ra chuyện có lỗi với nàng, nàng cũng không giận, chỉ là có chút thất vọng.
Cho đến giờ phút này, rốt cuộc làm cho nàng thấy rõ ràng hiện thực.
Lòng người dễ biến!
Ở trước mặt lợi ích, những thứ khác đều không tính là gì.
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu liếc nhìn nàng một cái, hai người tỉnh táo nghe bát quái trong thành, giống như nói không phải là chuyện của bọn họ.
Hồi lâu sau, Túc Mạch Lan rốt cuộc sửa sang xong cảm xúc, trừ khóe mắt hiện ra ánh nước, nụ cười trên mặt vẫn là vẻ hồn nhiên ngây thơ vừa phải.

Làm một người từ nhỏ nhất định phải mang theo mặt nạ mới có thể trưởng thành, nàng có khả năng khống chế biểu cảm vô cùng tuyệt vời đối với vẻ mặt của mình, tuyệt đối sẽ không để cho người ta nhìn ra nàng là Túc Mạch Lan.
Trong nội tâm nàng cũng nhẹ nhàng thở ra, may mắn Ninh Ngộ Châu đã đoán ra từ trước, ba người đều dùng Hoán Hình đan thay đổi dung mạo, mới không khiến tình cảnh lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Chẳng qua, trong lòng nàng vẫn có chút áy náy.
Là nàng liên lụy hai người họ.
"Trước tìm khách sạn nghỉ ngơi mấy ngày, dưỡng tốt tinh thần, sau đó chúng ta lại rời đi." Ninh Ngộ Châu mở miệng nói.
Văn Kiều và Túc Mạch Lan dồn dập ừm một tiếng: "Nghe theo sư huynh."
Ninh Ngộ Châu vẫn là dáng vẻ cứng nhắc nghiêm túc kia, mang theo hai người sư đệ sư muội rời đi.
** *
"Đường chủ, mọi chuyện chính là như vậy!"
Trong một tiểu viện nông gia thấp bé, đệ tử Thiên Ma Môn đứng trước mặt Bùi Tê Vũ, báo cáo tin tức nghe được trong thành Tập Sa.
Bùi Tê Vũ tựa vào một chiếc bàn đơn sơ, sắc mặt tái nhợt, hắn rủ hàng mi dài xuống che lấp cảm xúc trên mặt, giống như tự nói với bản thân: "Hóa ra thật sự là nàng.."
"Đường chủ?" Đệ tử Thiên Ma Môn nhìn hắn một cách khó hiểu.
Bùi Tê Vũ âm lãnh nói: "Không sao, lui xuống đi."
Đệ tử Thiên Ma Môn kia vâng một tiếng, lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài..