Phu Quân, Xin Chào!

Chương 59-2




Quận chúa Vĩnh An vội vàng rời đi, ra đến bên ngoài mà mặt vẫn còn đỏ. Tử Du này vậy mà lại trêu ghẹo mình.

“Quận chúa, chúng ta hồi phủ sao?”

“Hồi phủ cái gì mà hồi phủ, tới chỗ vương thúc đi.” Còn phải đi báo cáo tình hình hôm nay nữa.



“Vương thúc à, hôm nay con thiếu chút nữa là bị lộ hết rồi. Thúc phải bồi thường cho con thật tốt đó.” Quận chúa Vĩnh An nói.

“Con nói như thế nào?” Nhiếp chính vương hỏi.

Quận chúa Vĩnh An kể hết tình huống hôm nay, bao gồm cả lời Lý Tử Du.

“Không phải do con không cẩn thận đâu. Là Tử Du nhạy bén nên lập tức liền hoài nghi con thôi. .Từ nay về sau con không làm chuyện này nữa đâu, nếu không về sau e là không thể làm bằng hữu với Tử Du được nữa.”

Nhiếp chính vương im lặng một lúc lâu rồi nói: “Việc này ta đã biết. Con về trước đi.”

Quận chúa Vĩnh An nói: “Vương thúc, người rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Nếu người muốn lung lạc Hoàng thượng thì có rất nhiều cách, sao lại đánh chủ ý lên Tử Du chứ? Nàng ấy là bằng hữu tốt của con đấy. Thật ra nghiêm túc mà nói, Tử Du cũng chỉ là cháu gái đằng ngoại của Trần thái hậu thôi, cũng không phải con gái ruột, người cho dù có mục đích gì thì hiệu quả cũng không lớn đâu.” Vị vương thúc này vẫn chưa gặp qua Tử Du thì sao lại muốn nàng làm mật thám chứ?

“Ta làm việc tự có chừng mực, không cần con suy nghĩ lung tung.” Nhiếp chính vương nói.

“Vương thúc, con biết người làm việc có chừng mực. Lúc trước người muốn con kết giao với Tử Du thì con rất không vui nhưng càng tiếp xúc với nàng ấy con lại càng thích. Bây giờ con thật sự xem Tử Du là bằng hữu tốt, người nhà họ Lý đều cùng một giuộc, không ai quan tâm lo nghĩ cho nàng ấy cả. Tất cả đều tính kế nàng ấy. Vương thúc, người có thể nể mặt con mà đừng gây bất lợi cho Tử Du được không?”

“Con cảm thấy vương thúc con phải cần lợi dụng một nữ hài tử sao?” Nhiếp chính vương nói thản nhiên.

“Nói cách khác, người thật sự muốn thành thân với Tử Du? Vậy thật sự quá tốt rồi. Vương thúc à, con không nghĩ người nói dối nhưng mà chuyện này có chút không đúng rồi. Vương thúc sẽ không cưới một nữ nhân chưa từng gặp chứ? Chẳng lẽ Vương thúc lén lút gặp qua Tử Du rồi à? Khi nào vậy?” Quận chúa lại nổi lên tính tò mò nhiều chuyện. Chẳng lẽ gần đây? Hay là lâu rồi?

“À đúng rồi, hôm nay Tử Du có nói lời người nói giống với một người khác. Vương thúc à, người cảm thấy người đó là ai? Sẽ không phải là vương thúc chứ?”

Nhiếp Chính vương hắng giọng vài tiếng, không được tự nhiên. Hắn nói: “Đoán mò cái gì đấy? Còn không mong trở về đi? Nếu không ta liền chỉ hôn cho con!”

Quận chúa Vĩnh An xụ mặt, nói: “Vương thúc đây là muốn qua sông đoạn cầu mà. Về sau con sẽ không bao giờ thay người chuyển lời nữa!”

“Tốt thôi, đến lúc đó Vương thúc liền chỉ hôn cho ngươi một quận mã thật xấu xí là được rồi.” Nhiếp chính vương bất vi sở động.

Quận chúa Vĩnh An biết mình không thắng nổi vương thúc nên đành mang vẻ mặt xám xịt trở về. Nàng nghĩ đến chuyện Tử Du trêu ghẹo ban nãy thì mặt lại đỏ lên. Nha hoàn bên cạnh tròn mắt ngạc nhiên, từ khi nào quận chúa da mặt dày nhà mình lại biết xấu hổ đỏ mặt vậy? Thật kì quái, thật kì quái mà.



“Sau khi hồi phủ nếu lão bà tử kia còn gây khó dễ cho con thì con cứ trực tiếp tiến cung. Dì nhỏ sẽ làm chủ cho con. Chờ ta nghĩ biện pháp, trước tiên kéo dài cho đến khi con cập kê rồi hẵng tính chuyện đính hôn.” Trần thái hậu hạ quyết tâm đến chỗ Vương thái hậu cầu xin. .Cho dù nàng có phải quỳ xuống cũng được. Vương thái hậu kia là người tự phụ, nhất định là cảm thấy hôn sự với nhà họ Vương sẽ không thoát khỏi tay bà ta, nếu thấy nàng tỏ ra hèn mọn nhường nhịn thì có lẽ sẽ đáp ứng.

“Dì nhỏ, người đừng làm gì cả. Con sẽ tự nghĩ biện pháp. Nếu không được thì con trước tiên sẽ chuyển ra ngoài ở. Con sẽ có cách mà, người phải tin con.” Thật sự phải làm nhanh, có lẽ trước hết phải để Thái phu nhân ngã bệnh, nếu bệnh rồi thì sao có thể nói chuyện hôn sự? Không phải nàng nhẫn tâm mà là người ta nhẫn tâm với nàng trước, nàng nếu không phản kích thì sẽ bị người ta bức chết!

Trước kia nàng cũng đã nghĩ đến chiêu này nhưng vì nể mặt cha mẹ nên không làm. Bây giờ bà ta đã hoàn toàn quên thân phận trưởng bối thì sao nàng còn phải thương xót bà ta? Nói nàng ác độc thì cứ nói đi, nàng không quan tâm!

Dì nhỏ còn chưa biết bên cạnh nàng còn có Hồng Y nên chuyện này Lý Tử Du vẫn chưa nói cho dì nhỏ biết.

Vốn dĩ sau khi rời cung Lý Tử Du muốn đến Cẩm Y phường nhưng trên đường đi lại đổi ý. Có lẽ đến khi có chuyện cấp bách hắn sẽ xuất hiện. Không cần lãng phí cơ hội, có một số việc vẫn nên duy trì tình trạng hiện tại sẽ tốt hơn.

“Cô nương, cô đã về rồi!” Lý ma ma vừa thấy đã kéo tay Lý Tử Du.

“Mama nhớ ta sao?” Lý Tử Du cười hỏi.

“Đúng vậy, là muốn tìm cô nương.” Bà không vào được trong cung mà trong thời gian này người trong phủ đều đối xử với bà rất hà khắc.

“Bạch Vi, ngươi nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lý Tử Du thấy biểu hiện của Lý ma ma thì cảm thấy không thích hợp nên lập tức hỏi Bạch Vi.

“Không có gì đâu cô nương. Mọi người đều tốt.” Lý ma ma không muốn rước lấy phiền toái.

“Bạch Vi, ngươi nói thật đi. Có phải bị người ta bắt nạt không? Các ngươi không nói thì tự ta sẽ  đi tra.”

Bạch Vi sớm đã không nhịn được, nói: “Sau khi cô nương đi thì mọi người trong phủ đối xử với chúng tôi rất tệ. .Một ngày ba bữa không đúng hạn thì không nói làm gì, đằng này là cơm canh lãng nhách, cơm thừa canh cạn. Trong viện chúng ta nếu cần cái gì thì đều bị người khác châm chọc khiêu khích, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.”

Tốt lắm, thật tốt mà! Vài ngày không thấy thì lại thay đổi sách lược rồi, nhân việc này muốn phạt nàng đây. Xem ra Thái phu nhân đã thuyết phục được Đại bá mẫu rồi, nhất định là nói nếu nàng gả đến nhà họ Vương thì sẽ nhận được rất nhiều lợi lộc, sau đó Đại bá mẫu và Thái phu nhân cùng đứng chung chiến tuyến, không thể phạt nàng nên mới đối phó với người bên cạnh nàng. Bọn họ biết nàng đối xử với mọi người bên cạnh rất tốt nên mới nhân lúc nàng không ở đây đã xuống tay.

Xem ra lão thái thái không bệnh cũng phải bệnh! Lý Tử Du cười nói: “Không phải các ngươi đều nói mấy ngày nay không được ăn ngon sao? Đi, đi theo cô nương ta ra ngoài tìm tửu lâu ăn uống no say đi.”

“Ôi trời. Cô nương đừng như vậy. Chúng ta phải ở lại quý phủ.” Lý ma ma lo lắng.

“Chỉ ăn cơm thôi mà, yên tâm, chúng ta sẽ về mà. Nếu phòng bếp không muốn gặp chúng ta thì ta làm chủ tử sẽ bỏ tiền túi ra cho các người ăn.”

Bạch Vi và Đại Nha đã sớm vui vẻ đứng lên. Thật ra tiền tiêu vặt hàng thàng của các nàng đều là cô nương cho, quý phủ có cho chút nào đâu. Hơn nữa cô nương hằng tháng còn bỏ quỹ chung một trăm lượng bạc để cho bọn họ cấp cho các nàng một chút phí dùng hàng ngày nhưng một chút cũng không nhận được. Bọn họ dựa vào cái gì mà đối xử với các nàng như thế?

“Sau này nếu còn như thế thì chúng ta hằng ngày đều gọi đồ ăn bên ngoài vào đây. Ta cũng ngán thức ăn trong phủ lắm rồi.” Đương nhiên, một trăm lượng bạc cũng sẽ không cấp! .Lý Tử Du nghĩ tốt nhất là bọn họ nên đuổi các nàng ra ngoài phủ mới tốt, như vậy có thể đường đường chính chính ở riêng rồi.

Mọi người ai nấy đều vui vẻ. Lý ma ma lúc đầu còn có chút uể oải nhưng được Lý Tử Du dỗ dành nên đã vui trở lại. Nghĩ lại thì Thái phu nhân làm như thế với cô nương thật không đúng. Cô nương của chúng ta cũng không phải không có bạc, bên ngoài còn có người làm nữa, sao cứ phải ở đây chịu oan ức tức tối chứ?

Vốn dĩ bà còn trông mong rằng Thái phu nhân có thể định hôn sự cho cô nương và Thượng  Quan công tử nhưng mà bây giờ lại mong cô nương gả đến nhà họ Vương, như vậy sẽ không phải ngây người trong phủ nữa!!

Lý Tử Du ngầm phân phó Hồng Y mấy câu, Hồng Y gật đầu tỏ ý đã hiểu. Sau đó mọi người liền đi ra ngoài ăn ngon.