Phu Quân, Xin Chào!

Chương 63-1




Thái phu nhân Kim thị bị bệnh liên miên không dứt, không đến nỗi không sống được nhưng cũng không thể nhanh chóng lành bệnh được. Thái y nói là vì tuổi cao nên mới yếu như vậy, cần phải tĩnh dưỡng. Vì thế Hỉ Nhạc đường cũng ngày càng im lặng.

Vốn dĩ Nhị cô phu nhân Lý thị đã từng mời vài cô nương của quý phủ qua phủ bà chơi một chút nhưng vì Thái phu nhân bệnh nên mọi người đã từ chối. Hiện tại lao thái thái đã đỡ hơn, chỉ cần tĩnh dưỡng nên mọi người đều cảm thấy không thể chỉ vì một mình bà ta mà ảnh hưởng đến quan hệ của những người khác được. Viên Lý thị thì cảm thấy bà ta không phải mẹ đẻ của bà nên chỉ cần tỏ ra cung kính một chút là được vì thế đã đưa ra bái thiếp, mời rất nhiều phu nhân và các tiểu thư thế gia qua Viên phủ, đương nhiên cũng mời cả các chất nữ nhà mẹ đẻ của bà nữa.

Đại cô phu nhân đang cấp túc Tạ Quân Hoa nên lần này không để nàng đi. Đại phu nhân thì bận rộn quản gia, Đại thiếu phu nhân cũng không thể ngồi chơi nhàn rỗi vì thế để cho Nhị thiếu phu nhân và Tam thiếu phu nhân dẫn Tứ thiếu phu nhân mới vào cửa, thêm cả các muội muội, chất nữ đi đến phủ Nhị cô phu nhân.

Nhị thiếu phu nhân, tam thiếu phu nhân cùng một vài cô nương ngồi chung một xe nữa, một số khác thì ngồi xe còn lại.

Tam thiếu phu nhân thường ngày có quan hệ rất tốt với nhị thiếu phu nhân, hơn nữa cả hai đều đã có con nên đề tài nói chuyện nhiều hơn một chút, còn Tứ thiếu phu nhân Trần thị mới vào cửa lại không có gì để nói.

“Nhị tẩu, tẩu nói xem lần này Nhị cô phu nhân muốn chúng ta qua đó là vì chuyện gì?” Mọi người đều biết Nhị cô phu nhân này là người không có lợi sẽ không làm.

Nhị thiếu phu nhân Vương thị nói: “Chắc là vì hôn sự của Viên biểu đệ và Viên biểu muội thôi. Nhìn Đại cô phu nhân có con dâu nên nôn nóng đây mà.”

Chuyện là Nhị cô phu nhân trước nay rất thích so đo với Đại cô phu nhân. Ngày trước cả hai đều gả cho tiến sĩ nhưng một người là Trạng Nguyên, người kia là tiến sĩ nhị giáp vì thế mà Nhị cô phu nhân bất bình rất lâu. Nhưng thế sự khó lường, Đại cữu cữu lại đi đời nhà mà còn vị Nhị cữu cữu kia lại từ từ lên vị trí tri phủ. Nhị cô phu nhân cũng vì vậy mà đắc ý trong lòng. Sau đó lại so đo con cái.Tạ Thiên Thành đỗ tú tài mà Viên biểu đệ lại vẫn chỉ là một bạch đinh, không có danh vị gì. Hơn nữa Tạ Thiên Thành còn thành thân với Tam cô nương Lý Tử Kỳ, suy nghĩ một chút, trong lòng Nhị cô phu nhân có thể thoải mái được sao?

Tứ thiếu phu nhân được cưới về trễ hơn nên những chuyện thế này vẫn chưa hiểu được, muốn hỏi nhưng lại ngại ngùng không thể mở lời được.

“Tứ đệ muội à, muội cũng kiệm lời quá rồi. Người ngoài nhìn vào lại hiểu lầm chúng ta bắt nạt muội.” Nhị thiếu phu nhân Vương thị nói.

Tứ thiếu phu nhân Trần thị đỏ mặt, đáp: “Nhị tẩu, không phải vậy đâu, muội…”

“Được rồi, được rồi. Nhị tẩu ấy à, cứ thích chọc ghẹo bắt nạt người khác như vậy đó.” Tam thiếu phu nhân Tiền thị nói.

“Nếu không phải người một nhà thì một câu ta còn chẳng nói ấy chứ. Mới đó mà Tam tẩu đã bắt đầu bảo vệ cho muội rồi. Haizz, xem ra hôm nay ta thật sự không nên theo các người ra ngoài mà.” Nhị phu nhân cố ý nói.

Mọi người đều nở nụ cười. Hôm nay các nàng đều không mang theo mấy đứa nhỏ, đã để cho nhũ mẫu trông rồi. Ba vị thiếu phu nhân cứ thế nói đi nói lại rồi nói đến Tứ cô nương Lý Tử Du.

“Nàng ấy là người tốt, đáng tiếc không cha không mẹ, không có ai làm chủ cho. Lão thái thái là người thế nào thì ai cũng biết, xem ra hôn sự với nhà họ Vương tám chín phần mười là thành rồi.” Nhị thiếu nãi nãi thở dài.

Tam thiếu phu nhân nói: “Thật đáng tiếc. Chẳng bù cho hai cô muội muội của chồng ta.” Ý nói Ngũ cô nương và Lục cô nương.

Tứ thiếu phu nhân nói: “Tứ cô nương có vẻ là một người rất hiền lành. Mọi người đối xử với nàng ấy rất tốt. Như vậy chắc sẽ không tìm cho nàng ấy một mối hôn sự không tốt chứ? Thật ra nhà họ Vương cũng tốt lắm mà.”

Hai người còn lại nhìn nhau rồi Tam thiếu phu nhân nói: “Có một số việc muội mới vào cửa nên chưa hiểu được. Chúng ta là tẩu tử của muội, không ngại nói cho muội biết. Ta cũng chỉ là nghe các lão nhân trong phủ nói thôi.”

Nhị thiếu phu nhân tiếp lời: “Năm đó Tam thúc và Tam thẩm tình cảm sâu nặng nhưng sau đó nhà mẹ đẻ Tam thẩm gặp phải tai ương nên lão thái thái của chúng ta lập tức ép Tam thúc hưu Tam thẩm. Thế nhưng Tam thúc là hán tử si tình, không đáp ứng, khi đó Tam thẩm còn đang mang thai, cuối cùng một nhà ba người cứ thế ra ngoài ở. Nhiều năm sau Tứ cô nương mới trở về. Cho nên mới nói gả vào nhà như thế này không phải là điều chúng ta có thể chọn được nhưng nhất định chúng ta phải biết bảo vệ bản thân mình, ai mà biết được chúng ta có thể trở thành Tam thẩm thứ hai hay không? Hơn nữa tướng công nhà chúng ta cũng không phải là Tam thúc. Bọn họ đều có tiểu thiếp, nếu bắt buộc phải hưu thì bọn họ sẽ không do dự chút nào đâu.”

Tam thiếu phu nhân cũng nói: “Khi ta được gả vào đây mới biết được chuyện này, hối hận cũng không kịp nữa. Vạn nhất nhà mẹ đẻ ta xảy ra chuyện thì phải chăng ta cũng sẽ bị như thế? Nhưng gả cũng đã gả rồi còn biết làm sao nữa? Ta thấy mấu chốt là khi đó Tam thẩm chưa sinh con nên mới trở thành như thế nhưng ta bây giờ đã có con rồi. Ta cũng lo lắng nhiều lắm chứ. Tứ đệ muội à, muội cũng phải suy tính đi, tương lai không thể nói trước được đâu.”

Tứ thiếu phu nhân thở dài: “Tam tẩu nói phải, sinh ra làm phận nữ nhi thì còn biết làm sao nữa. Nói gả cho ai thì phải gả cho người đó, sau này sống yên ổn là được.”

May mắn là hiện tại bà bà không sống chung, nếu không thế thì không biết liệu nàng có hầu hạ được không. Tam tẩu là trưởng tẩu chi thứ hai mà còn than vãn như vậy thì tương lai sau này của nàng chẳng phải sẽ khó khăn lắm sao?

“Ngũ muội và Lục muội có vẻ cũng tốt lắm.” Tứ thiếu phu nhân nói. Khoảng thời gian này hai vị muội muội đều đối xử thân thiết với nàng.

Nhị thiếu phu nhân và Tam thiếu phu nhân liếc nhau, còn nở nụ cười. Tam thiếu phu nhân nói: “Ta nói Tứ đệ muội này, những lời như vậy trăm ngàn lần cũng đừng nói trước mặt mẫu thân. Tục ngữ có câu sống lâu mới hiểu lòng người, chúng ta cứ chờ xem, đôi khi người nhìn có vẻ tốt không hẳn đã tốt. Chúng ta là người nhà, ta cũng nói cho muội biết một câu, đừng dễ dàng tin tưởng hai người họ, nếu không sau này muội bị đánh lén lúc nào cũng không biết.”

Nhị thiếu phu nhân từ chối cho ý kiến nhưng cũng khẽ gật đầu. Ngũ cô nương và Lục cô nương cũng không phải tốt đẹp gì. May mắn là chi thứ hai, lại là thứ xuất, không ảnh hưởng đến nàng, chỉ cần gả ra ngoài là ổn thỏa cả thôi.

Lý Tử Du đi theo nhóm tẩu tử đi vào đại môn Viên phủ, đi thêm một đoạn nữa là đến phòng khách. Viên phủ này nói lớn cũng không lớn mà nhỏ thì cũng không nhỏ. Cảnh trí cũng không tệ lắm.

Nghe nói Nhị cô trên có bà bà, dưới có chị em dâu. Đều không dễ đối phó. Lần này Nhị cữu cữu nhậm chức ở nơi khác nhưng vị bà bà này lại không cho Nhị cô đi theo. Không biết là thật hay giả.

Lúc đến phòng khách, Lý Tử Du gặp được bà bà của Nhị cô, dáng vẻ rất nghiêm túc, không cười nói cẩu thả. Nhị cô vì phải đi tiếp đãi khách nhân nên không ở bên cạnh hầu hạ.

Nhưng Viên Điệp Nhi hình như rất được lòng Viên lão thái thái, ở bên cạnh bà ta một tấc không rời. Ngoài ra còn có vài tiểu cô nương nhưng dáng vẻ rất kính cẩn, thận trọng, đứng phía sau.

Nhóm người Nhị thiếu phu nhân hành lễ với Viên lão thái thái. Viên Điệp Nhi ở bên cạnh lão thái thái không biết nói gì đó bên tai bà ta, Viên lão thái thái chậm rãi nói: “Nghe nói có một vị cô nương từ nông thôn tới, không biết là vị nào đây?”

Lý Tử Du cảm thấy hôm nay thế nào cũng có chuyện nên mới cố tình nép người, hạ thấp giọng nhưng đáng tiếc vẫn không thể tránh được. Không thể quá thất lễ được, người ta là trưởng bối đấy. Lý Tử Du bước ra chào, Nhị thiếu phu nhân nói: “Vị này là Tứ muội muội của chúng ta.”

“Ta là hỏi nàng. Ngươi chen miệng vào làm gì?” Viên lão thái thái bực mình thì cũng không cần biết đối phương là ai!

Cuối cùng cũng biết tính xấu của Viên Điệp Nhi là di truyền từ ai rồi. Nhị thiếu phu nhân tốt xấu gì cũng là khách mà lại nói chuyện như vậy với người ta. Có thể thấy được bình thường tính tình bà ta thế nào rồi, mà Viên Điệp Nhi kia một chút cũng chẳng để ý.

Trong lòng Nhị thiếu phu nhân Vương thị rất tức giận. Nàng nói: “Viên lão thái thái nói lời này là không đúng rồi. Mẫu thân để ta mang các muội muội đến đây, nếu ta không giới thiệu thì chẳng phải là thất lễ sao? Tứ muội muội vẫn còn là một cô nương, ta sợ có người bạc đãi nàng. Như vậy trở về ta không có cách nào trả lại công đạo cho nàng rồi.”

Viên lão thái thái sớm nghe nói Nhị thiếu phu nhân này là dâu thứ xuất nên nghĩ rằng nàng nhất định không dám phản bác, không ngờ mồm mép lại đáp trả lưu loát đến vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, không khí liền trở nên xấu hẳn đi. Nhị cô phu nhân thấy tình hình không ổn liền nháy mắt với Viên Điệp Nhi. Viên Điệp Nhi dỗ lão thái thái mới xem như xong việc. Chỉ là Viên lão thái thái lại càng không vừa mắt Lý Tử Du, cảm thấy nha đầu này thật sự giống như cháu gái bà ta đã nói, chỉ biết dụ dỗ người khác bênh vực nàng, thật chướng tai gai mắt.

Nhị cô phu nhân cảm thấy vị bà bà này thật không cho bà chút mặt mũi nào cả. Ngay cả người nhà mẹ đẻ của bà mà bà ta cũng dám gây khó dễ. Nếu không phải do trước đây ta gả vào nhà này thì Viên gia của bà có được như ngày hôm nay sao?

Sắp xếp cho mọi người xong thì Nhị cô gọi Viên Điệp Nhi đến mắng: “Hôm nay có chuyện gì với con vậy hả? Quý phủ chúng ta mở tiệc chiêu đãi khách nhân, con muốn để cho quý phủ chúng ta bị chê cười đúng không? Bình thường có bất mãn thế nào thì hôm nay cũng không thể phát tác được! Đến lúc đó bị truyền ra bên ngoài thì quý phủ chúng ta biết giấu mặt vào đâu hả? Con sẽ tốt được sao? Nghe lời đi, lát nữa dỗ lão thái thái về viện đi, đừng gây chuyện nữa. Ta đã hết tâm hết sức vì huynh muội các con, các con không thể gây khó khăn cho ta được. Bên nào khinh bên nào trọng con nên hiểu rõ ràng.”

Viên Điệp Nhi không muốn, nàng ta vốn dĩ muốn lão thái thái ra mặt giúp mình xả giận nhưng bây giờ xem ra là không được rồi. Vì thế nghe xong mẫu thân nói thì nàng ta liền dỗ Viên lão thái thái về viện.