Phù Sinh Ngoại Truyện: Bảy Đêm

Chương 44: Tiểu thiện




Thời gian trôi qua nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.

Khi gã áo đen số sáu nói năng lí nhí như một đứa trẻ ngồi xuống trước mặt, tôi mới kinh ngạc phát hiện ra, hôm nay đã là đêm thứ sáu.

Không khí trong lều dường như có chút ít khác thường, mọi người cứ như vừa được tiêm thuốc tăng lực, hưng phấn nhưng lại lặng lẽ như chờ đợi điều gì đó.

Tới cả Ngao Xí cũng trở nên hơi căng thẳng, vừa nãy còn thì thầm hỏi tôi:

- Ngày mai là tới lượt em rồi!

- Thì sao nào?

- Chẳng may bà nữ hoàng ấy có thật…

- Thế thì chúng ta giàu to rồi! Nguyên một tòa thành vàng cơ mà!

- Nếu tiêu biến thì sao?

- Có anh chống lưng, em sợ cái gì?

- Độc nhất dạ đàn bà!

- Em không quan tâm!

Lúc này, áo đen số sáu khẽ ho hung hắng hai tiếng, cất giọng không mấy tự tin:

- Ờ, câu chuyện này ấy mà, tôi cũng là đọc được từ một tờ tạp chí cũ rích. Nếu kể không hay, xin mọi người lượng thứ.

- Đừng sợ, kể không hay thì mọi người cùng chui xuống đất đào than cho nữ hoàng! – Tôi cổ vũ một cách gian ác.

- Đừng dọa tôi có được không? – Áo đen số sáu có vẻ ấm ức, sau đó bắt đầu kể chuyện với cái giọng như muỗi kêu của cô ta – Có một cô gái, tên là Ninh Tiểu Thiện…

Một năm trước, Nhiếp Thái Thần nói với vợ là Ninh Tiểu Thiện rằng, anh dù gì cũng là đàn ông con trai, em có thể đổi cho anh một hộp cơm đừng nhí nhảnh như thế được không? Ninh Tiểu Thiện đáp, ồ, được, em sẽ đổi, nhưng hộp cơm này có thể giữ nhiệt.

Một tháng trước, Nhiếp Thái Thần nói với vợ là Ninh Tiểu Thiện rằng, có thể đừng bắt anh lúc nào cũng ăn mặc dày sụ như thế được không? Anh đã nói là anh không lạnh. Ninh Tiểu Thiện đáp, ồ, được, không mặc nữa. Nhưng như vậy anh sẽ bị cảm đấy.

Mười ngày trước, Nhiếp Thái Thần nói với vợ là Ninh Tiểu Thiện rằng, tốt nhất em hãy dành chút thời gian làm việc nghiêm túc đi, bắt chước người ta may vá thêu thùa làm gì, đúng là lãng phí thời gian. Ninh Tiểu Thiện đáp, ồ, được, em làm xong cái gối ôm này sẽ không làm nữa. Anh có thể buộc nó lên ghế, như thế cổ anh sẽ dễ chịu hơn.

Ba ngày trước, Nhiếp Thái Thần nói với vợ là Ninh Tiểu Thiện rằng, em hãy mở mắt ra, nói chuyện với anh đi.

Khi bác sĩ thông báo Ninh Tiểu Thiện đã qua đời vì bệnh tim phát tác đột ngột, Nhiếp Thái Thần nhìn vị bác sĩ mang bộ mặt vô cảm, nói với giọng điệu nghiêm túc tới cố chấp rằng, vợ tôi năm nào cũng kiểm tra sức khỏe đúng thời hạn, tất cả đều rất bình thường, hết sức bình thường! Tại sao cô ấy có thể chết được?

Vị bác sĩ lắc đầu bỏ đi, để lại cho Nhiếp Thái Thần một cái lưng trắng toát hòa làm một với bức tường hai bên.

Những câu hỏi tương tự như vậy, ngày nào cũng có người hỏi, nhưng, vĩnh viễn không có câu trả lời.

Ba ngày sau, tang lễ của Ninh Tiểu Thiện được lặng lẽ cử hành. Ngoài bố mẹ cô và lác đác vài người bạn học cũ đến từ một thành phố xa xôi, không còn ai khác.

Vợ chồng họ đã tới đây được ba năm. Thế nhưng, đối với thành phố phồn hoa này, họ vẫn chỉ là hai người trong hàng ngàn hàng vạn người xa lạ. Đối với những “người bạn mới” quen biết tại nơi đây, họ chỉ là những đồng nghiệp bị xếp vào vị trí không hề nổi bật, thà ở nhà ngủ trả nợ cho một ngày làm thêm, còn hơn là phí thời gian đi tham dự đám tang của một người chẳng hề quan trọng.

Có lẽ, không nên nói bọn họ vô tình, chỉ là cái thành phố phồn hoa này quá ư lạnh nhạt. Bất cứ một thứ gì, nếu đặt lâu ngày trong băng tuyết, cũng sẽ trở nên lạnh lẽo. Đó là khoa học.

Lê theo cơ thể mệt mỏi, Nhiếp Thái Thần đứng dưới tòa nhà nơi họ sống, ngẩng đầu nhìn tòa chung cư chín tầng bình dân có tên gọi An Cư Uyển. Một năm trước, vợ chồng họ đã mua được một căn hộ ở tầng chín khu An Cư Uyển với mức giá thấp đến không ngờ. Nguyên nhân là, nghe nói nhiều năm trước ở đây từng xảy ra một vụ án mạng, có một cô gái bị chết oan uổng, sau đó, người sống ở khu chung cư thường không được yên thân. Dần dần, trong những hộ dân cũ, ai có thể chuyển đi được đều bán nhà chuyển đi hết; ai không bán được nhà, lại không đủ tiền mua nhà mới, thì thà ra ngoài ở thuê cũng không quay lại nơi đây. Đương nhiên, những chuyện này đều do vài đồng nghiệp người bản địa nói ra khi họ biết tin hai vợ chồng dự định mua nhà ở An Cư Uyển.

Buổi tối ngay hôm trả tiền nhà, Nhiếp Thái Thần từng nghiêm túc hỏi Ninh Tiểu Thiện, có sợ không? Ninh Tiểu Thiện kéo tay anh, ngửa mặt lên trời cười toáng lên ba tiếng, nói rằng em chính là một con ma tinh nghịch và con ma vui vẻ đầu thai, có em ở đây, còn ma quỷ nhà ai dám bén mảng? Huống hồ, hai vợ chồng mình ở nơi có lời đồn thổi kiểu này, càng phù hợp với thân phận của chúng ta còn gì!

Nhiếp Thái Thần cũng phá lên cười. Bốn năm trước, anh làm thầy giáo dạy ngữ văn ở trường trung học tại một thành phố nhỏ. Mùa hè năm đó, tổ ngữ văn được phân tới mấy sinh viên thực tập của trường Sư phạm, Ninh Tiểu Thiện chính là một trong số đó. Vào giây phút bọn họ xưng tên với nhau, đã như tiền định một mối duyên không thể gỡ bỏ.

Hai cái tên Nhiếp Thái Thần và Ninh Tiểu Thiện, đổi một chữ cho nhau, sẽ trở thành một truyền thuyết nổi tiếng thiên cổ - Thiện nữ u hồn[1]. Cần có bao nhiêu cơ duyên mới có thể làm nên sự trùng hợp tình cờ đó. Những người xung quanh, không ai không xuýt xoa tấm tắc. Về sau, còn có kẻ nhiều chuyện hô hào thúc giục họ sớm ngày tu thành đôi tình nhân thần tiên, đừng để phí hoài tên họ của nhau. Mà hơn nữa, Nhiếp Thái Thần lịch thiệp tuấn tú, Ninh Tiểu Thiện xinh xắn đáng yêu, nhìn kiểu gì cũng là một cặp trời sinh.

[1] Tên một câu chuyện trong “Liêu trai chí dị” của Bồ Tùng Linh, hai nhân vật chính tên là Ninh Thái Thần và Nhiếp Tiểu Thiện. (Nd)

Thực ra, không cần người ngoài nhiều lời, bản thân họ ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khắc sâu hình bóng của đối phương trong tâm khảm. Có lẽ bởi sự hòa hợp do hai cái tên mang lại, có lẽ là cảm giác thân thiết lạ kỳ, tóm lại, tình yêu giữa họ đã xuất hiện với một trạng thái thần tốc nhất và cũng bình thường nhất – tình yêu sét đánh, vốn không phải là thứ hiếm hoi gì trong thế giới tình yêu.

Một đôi vợ chồng phiên bản “Thiện nữ u hồn”, tới sống ở một tòa chung cư có mỹ danh là nhà ma, giống như một sự hài hước dở khóc dở cười, một sự hài hòa lập dị.

Kỳ thực, Nhiếp Thái Thần ít nhiều cũng có chút áy náy. Nếu anh giàu có hơn một chút, thì vợ chồng họ đã không phải ở trong một căn hộ thế này. Thế nhưng, từ khi họ rời quê lên thành phố tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn, hai năm đã trôi qua. Họ quá mong muốn có một căn nhà, một căn nhà hoàn toàn thuộc về mình, không cần phải nem nép nhìn mặt chủ nhà nữa. Cảm giác ăn nhờ ở đậu là vô cùng khó chịu.

Sự phấn khởi vì cuối cùng đã có được một căn nhà đủ để đẩy lùi mọi lời đồn đại, cho dù có hoang đường, có thần bí đến đâu.

Nhớ lại lúc hai vợ chồng tay cầm chía khóa căn hộ mới, đứng trong căn nhà trống trải, Ninh Tiểu Thiện chạy vụt đi, “soạt” một cái kéo toang tấm rèm cửa bám đầy bụi bặm, sau nhiều ngày tăm tối, nắng lại chiếu vàng rực rỡ khắp căn nhà. Cô kéo tay Nhiếp Thái Thần, hai người cùng đứng trong ánh nắng, cô chỉ theo hướng nắng chiếu, hồ hởi nói rằng, ánh dương vạn dặm, không khí trong lành, đây chính là nhà của chúng ta!

Có ánh nắng rực rỡ, có nụ cười tươi tắn của Ninh Tiểu Thiện, và còn niềm hạnh phúc tràn ngập trong căn nhà, khiến Nhiếp Thái Thần cho rằng, cái gọi là “nhà ma”, đúng là lời đồn thổi vô căn cứ.

Khi bắt tay vào dọn dẹp sửa sang, câu nói mà Ninh Tiểu Thiện hay nói nhất, chính là “tình yêu vô địch”. Cô còn viết câu nói cửa miệng này lên cái mũ được gấp từ giấy báo, vui vẻ đội lên đầu đi quét mạng nhện trên trần nhà. Nhiếp Thái Thần vừa quét vôi tường, vừa cười cô là đồ quái thai vừa trẻ con vừa lãng mạn sến sẩm.

Hai vợ chồng họ đã xây nên căn nhà của chính mình từng chút một trong bầu không khí như vậy đấy.