Phụ Sinh

Chương 76: 76: Quà Cảm Ơn





Nếu đã nói với bà nội là mình không sao, buổi chiều còn có tiết học, Chúc Vi Tinh đương nhiên phải đến.
Không thay quần áo, cậu trực tiếp mặc áo khủng long đi.
Đêm qua tâm tình Chúc Vi Tinh xoay chuyển, nhật nguyệt đảo lộn, nhưng sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, nháy mắt cậu đã trở lại trạng thái như trước, bình tĩnh thản nhiên, không nhìn ra được cậu đã trải qua biến hóa lớn nhường nào trước đó.
Đến trường thì hay tin Trần Chu bận việc, nên hôm nay nghỉ học.

Vừa vặn Chúc Vi Tinh và Lục Tiểu Ái đều chưa ăn cơm, hai người bèn đi đến nhà ăn.
Vừa ngồi xuống, Chúc Vi Tinh đã bị bốn phương tám hướng chú ý, cậu không hiểu ra sao cả.
Lục Tiểu Ái hỏi cậu không biết chuyện sau buổi diễn của trường sao? Cậu hiện tại đã trở thành một trong hai chủ chốt bát quái của học viện Nghệ thuật U.
Chúc Vi Tinh đương nhiên biết sự kiện cà phê đã xoay chuyển, bởi vì sau khi Hà Linh xin lỗi cậu ở bệnh viện đã công khai nói rằng biểu hiện bất thường không phải do ngộ độc thực phẩm, mà là do bị hội trường biểu diễn ảnh hưởng tâm lí.

Sự phản bội này của cô không khác gì khẳng định việc Kim Minh Nguyệt quăng nồi bán thảm vu oan hãm hại người khác, triệt để lăn mình vào quan tài.
Nhưng điều Chúc Vi Tinh không biết chính là, bởi vì chuyện này mà độ nổi tiếng của cậu trong trường tăng lên nhanh chóng.

Vào lúc diễn đàn ầm ĩ náo nhiệt nhất, có kẻ ác ý đã tung ảnh ăn mặc không ra gì của Chúc Tịnh Tịnh trước kia, liên lụy Chúc Vi Tinh bị một trận dội bom nhục nhã.
Sau khi sự việc được lật ngược lại, mọi người trong trường đều cảm thấy tiếc cho Chúc Vi Tinh vì phải đội cái nồi này, rõ ràng cậu đã thể hiện rất tốt trong tổ lại vô tội bị vạ lây, nhưng từ đầu đến cuối cậu không kêu oan một câu, còn chủ động cung cấp chứng cứ, vừa rộng lượng vừa bình tĩnh nhẫn nại, nhận được sự đồng cảm và bội phục của quần chúng.

Chỉ những người thẹn quá hóa giận mới nhất mực hùa theo mấy bài viết nặc danh bêu xấu đó.
Rốt cục có một số người không nhịn được nữa đã đăng một bức ảnh gần đây của cậu ngoài đời thực, bức ảnh lần này lại khơi lên ngàn con sóng khác.
Mọi người bắt đầu dồn dập trách cứ tổ điều phối và tổ chức biểu diễn của trường không biết cách làm việc, sớm biết Chúc Vi Tinh còn có dáng dấp khí chất như kia, thì còn cần Kim Minh Nguyệt làm gì!? Coi như thực sự là cậu có hạ độc thạch tín trong cà phê đi nữa thì cũng đáng được bao dung đáng được tha thứ nốt!
Vì vậy lúc Chúc Vi Tinh còn không hay biết chuyện gì đang xảy ra, cậu đã dần dần nổi tiếng trong trường.
Có điều đối mặt với một phen thuyết trình diễn cảm dạt dào của Lục Tiểu Ái, Chúc Vi Tinh cũng chỉ yên lặng ăn cơm.
Cậu chưa bao giờ quan tâm đến sự chú ý của mọi người đối với mình, phản hồi tích cực duy nhất mà cậu có thể đưa ra chính là thản nhiên đối mặt.
Ngược lại nghe thấy Lục Tiểu Ái phàn nàn về Kim Minh Nguyệt mới biết cô và Kim Minh Nguyệt từng học chung lớp trong kì phụ đạo hè, chính là cô ta ghét bỏ đâm chọt Lục Tiểu Ái kém cỏi nói với Trần Chu, thay đổi giờ học của cô.

Chẳng trách so với cậu thì Lục Tiểu Ái còn căm phẫn sục sôi hơn nhiều.

Cậu thuận miệng hỏi: "Trừ tôi ra, còn một chủ chốt bát quái nữa sao?"
Lục Tiểu Ái nói: "Gần đây có hai sinh viên dự thính đến khoa đàn dây bên kia, có một người soái đến mức có thể so sánh với cái người ở trường đối diện."
Là ai?
Chúc Vi Tinh giương mắt, còn hứng thú hơn bát quái của bản thân.
Lục Tiểu Ái nói: "Tiếc là tôi còn chưa nhìn thấy."
********
Thiết bị điện FO gửi tới một đống bồi thường cho Chúc Vi Tinh, như Khương Lai đã nói, toàn bộ đều không nhận trả hàng, Chúc Vi Tinh đồng ý với bà nội, cảm thấy trong nhà không dùng đến nhiều như vậy.

Nên hôm sau, cậu dành cả buổi sáng để mang những thứ này làm quà cho mọi người.
Máy giặt nhỏ, máy sưởi thì cho bà nội; quạt điện, máy chơi game cho anh trai; nồi cơm điện và lò nướng thì đưa đến nhà Tiêu, bếp điện cho nhà Lương, máy đánh trứng thì cho chú Thẩm.

Còn lại món cuối cùng, Chúc Vi Tinh nhấc lên, cùng với cái áo khủng long hiphop đã được giặt sạch, cậu mang đến tiệm sửa xe.
Khương Dực đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ trước cửa tiệm để tắm cho chú chó khổng lồ của mình, nó lớn đến mức có thể so với việc tắm cho một con ô tô điện Wuling Hongguang.
Khương Đại Phú lăn lộn ở bên ngoài gần bốn tháng, như thể biết sắp được về nhà, nó hưng phấn bày ra bộ dáng áo bông nhỏ tri kỉ, lấy cha nó làm tâm mà quay tròn đều bên cạnh.
Khương Dực phiền phức vô cùng, ngước mắt thì thấy Chúc Vi Tinh, bèn chỉ vào con trai của hắn mà hầm hè: "Mày mà không yên phận nữa, cha mày sẽ để mày giống như cậu ta, không có chỗ để ở, không có quần áo để mặc."
Chúc Vi Tinh: "..."
Khương Đại Phú bị chủ nhân uy hiếp cũng không thèm để ý, một đầu bọt biển, bản tính hoang dã tiếp tục ngông cuồng vẩy lại vẩy.
"Cái đệt!" Khương Dực bị nó làm cho ướt sũng, hắn lột quần áo, nhảy dựng lên mắng to, "Cái nồi thịt chó này, mày chán sống phỏng!"
"Ăng ăng ăng." Khương Đại Phú vẻ mặt vô tội, lưu loát giao lưu tình cảm với cha.
"Thịt chó thái lát, con mẹ nó mày..."
Mắt thấy hai anh em này sắp đánh nhau tới nơi, Chúc Vi Tinh không thể không tiến lên khuyên can.
Đặt đồ xuống, cậu ngồi xổm vươn hai tay ôm lấy đầu của Khương Đại Phú: "Tôi giữ nó, anh xả nước, đừng để bị cảm lạnh."
Khương Dực xem thường: "Lấy sức muỗi của cậu mà đè nó..."
Lời còn chưa nói xong, hắn đã thấy nồi thịt chó của mình phút chốc biến thành hải sâm, cuộn tròn bốn chân, không nhúc nhích một li.
Khương Dực: "..."

Lần này đến lượt Chúc Vi Tinh chê hắn chậm chạp: "Nhanh lên." Ngoài trời nhiệt độ thấp, người này còn cở.i trần, không biết ai mới là người không có đồ để mặc, ai mới chán sống.
Khương Dực oán hận ra tay: "Đồ chó hai mặt! Nuôi đồ vô tích sự mày lâu như vậy!"
Xoa lại xoa, Khương Dực liếc nhìn món đồ Chúc Vi Tinh mang đến, hỏi:: "Cái đồ rách nát gì kia?"
Chúc Vi Tinh: "Quà cảm ơn."
Khương Dực xem thường: "Quà cám ơn cái gì? Tên nô tài cậu ấy hả, gia tài của cậu đều là của tôi, đạo đức giả làm gì."
Chúc Vi Tinh: "..."
Khương Dực bắt bẻ: "Còn nữa, đưa máy hút bụi chi hả? Cảm thấy nhà tôi không đủ sạch sẽ à?"
Chúc Vi Tinh hỏi ngược lại: "Anh cảm thấy đủ sạch sẽ chưa?" Mặc dù ngày hôm qua cậu có mất trí cũng sẽ không bỏ sót hình ảnh quần áo quăng tứ tung trên bàn ở nhà hắn.

Thói quen sinh hoạt của cái tên này mà chiếm được 1% ngoại hình của hắn thôi đã cám ơn trời đất lắm rồi.
Khương Dực phát cáu: "Dù có không sạch sẽ thì cậu cũng ngủ ở đó rồi."
Chúc Vi Tinh: "..."
Nghĩ nghĩ một hồi, cậu vẫn là thay đổi góc độ thì hơn: "Không phải anh nói máy hút bụi nhà anh cũ rồi sao?"
Khương Dực: "?"
Chúc Vi Tinh bày vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng: "Nếu lỡ tôi lại bị bay đi mất, dùng cái mới này sẽ dễ bắt lại hơn."
Khương Dực: "!?"
"Khương Dực, tôi tìm được cái này nhỏ hơn chút..." Lúc này, Trịnh Chiếu Văn từ trong tiệm đi ra, cầm dây xích chó trên tay.
Không ngờ sẽ thấy Chúc Vi Tinh, anh ta rõ ràng sửng sốt, ánh mắt rơi xuống bàn tay đang ôm Khương Đại Phú của cậu, sắc mặt cứng ngắc.
Chúc Vi Tinh cũng chú ý đến tay áo được xắn lên của Trịnh Chiếu Văn, anh ta vốn cũng muốn giúp Khương Dực tắm cho chó, không ngờ cậu đã vào việc.
Khương Dực tắm cho Khương Đại Phú xong, Chúc Vi Tinh mới buông tay ra.
Lần trước hai người gặp nhau là ở trước cửa nhà Khương, Trịnh Chiếu Văn với A Bồn muốn gặp Khương Dực để nói giúp cho Lại Dương, gặp phải Chúc Vi Tinh, Trịnh Chiếu Văn móc mỉa cậu hai câu, sau đó lúng túng rời đi.

Lúc này gặp lại, Chúc Vi Tinh cũng không để bụng chuyện đó, vẫn lịch sự gật đầu chào anh ta: "Xong rồi."
Chỉ là tắm chó mà thôi, cậu cũng chỉ tiện tay giúp đỡ, nhưng không biết vì sao, trông sắc mặt Trịnh Chiếu Văn hết sức khó coi, nhất là khi nghe Khương Dực được voi đòi tiên nói.
"Xong rồi cái rắm, lông ướt như vậy, cậu muốn cóng chết nó à?" Giọng điệu nói với Chúc Vi Tinh không khác gì nói với con trai thịt chó thái lát của hắn.

Chúc Vi Tinh không để ý đến hàm ý trong lời nói của hắn, cậu chỉ đưa một cái túi: "Không bằng anh lo cho mình trước đi." Chó chưa chết cóng, mà người đã chết trước.
Trong túi là cái áo khủng long hiphop đã được giặt sạch kia, vừa vặn, tôi mặc xong cho cậu, cậu mặc xong đưa lại tôi, thay phiên nhau làm chiếc ô giữa trời mưa, nên đổi tên thành biệt đội khủng long áo bông nhỏ tri kỉ mới đúng.
Chờ Khương Dực hùng hùng hổ hổ mặc vào xong, Chúc Vi Tinh đã không thấy bóng dáng Trịnh Chiếu Văn đâu.
Cùng Khương Dực dắt Khương Đại Phú đi vào tiệm, cậu mới nhìn thấy anh ta cúi đầu ngồi ở trước bàn, tháo máy tính xách tay trên đó.

Phát hiện hai người bọn họ đến gần cũng không ngẩng đầu lên.
A Bồn ở bên cạnh nói: "Cậu xem giúp tôi một chút, hơn hai năm rồi, cũng đã hết hạn bảo hành, không sửa được thì mang đi tiệm vậy."
Lại Dương không có mắt nói: "Hai năm hồi nào, mới một năm lẻ chín tháng, Dực ca lần trước quán quân được Chiếu Văn mua cho hắn, hắn nhất quyết không muốn, ông mới mua lại, tôi còn nhớ rõ ràng."
Khóe mắt A Bồn phát hiện Trịnh Chiếu Văn run tay một cái, lập tức quay sang trừng Lại Dương: "Kĩ thuật máy tính của Chiếu Văn không tệ, một năm hay hai năm cũng sửa được thôi."
Lại Dương bất đắc dĩ lùi về sau, nhìn thấy Khương Dực với Chúc Vi Tinh.
Hắn cũng là sau khi xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ với hai người họ hôm nay mới gặp lại, so với Trịnh Chiếu Văn mẫn cảm, Lại Dương tâm lớn hơn, thấy Khương Dực phớt lờ mình, tựa như không phản đối hắn ra vào nơi này, lập tức vui mừng trong lòng, nhanh chân chạy tới muốn giúp sấy lông cho Đại Phú, nhưng lại bị nó hống một tiếng, mới chấp nhận hiện thực rụt người trở lại.
Chúc Vi Tinh chỉ là tiện tay giúp đỡ một chút, kết quả con chó này cùng với cha nó như đã nhận định tên hầu lao động chân tay là cậu đây rồi, khiến Chúc Vi Tinh bất đắc dĩ phải làm nốt nhiệm vụ, sau khi ra khỏi tiệm sửa xe thì lưng đau eo mỏi, ngay cả hộp sáo cũng muốn cầm không chắc.
Dù thế, cậu vẫn kiên trì ở bãi đất hoang luyện tập 4 tiếng đồng hồ mới quay về, mặc dù hôm qua mới xuất viện, nhưng Chúc Vi Tinh cảm thấy ngoại trừ chân có chút mỏi, thì thân thể hoàn toàn có thể chịu đựng được cường độ luyện tập này.

Có lẽ cậu thỉnh thoảng bị ngất cũng không phải là do bệnh?
Trên đường về thì gặp Khương Dực ở Ngư Chu Nhai, hắn dắt theo Khương Đại Phú, bước đi rất chậm, trong tay còn xách theo hộp quà máy hút bụi.
Chúc Vi Tinh vốn đi không nhanh, hai người không ai chào hỏi, cũng không ai cố ý chờ đợi, đi đến song song trên đường, tốc độ thống nhất, lại trông hết sức tự nhiên.
Đi thẳng đến đầu ngõ, Khương Dực đột nhiên dừng lại, tháo dây dắt chó ra.
Buổi tối đầu đông, mới bốn năm giờ, sắc trời đã nhá nhem tối, nhưng cũng không trở ngại gì việc khói lửa trong ngõ hôm nay, hương nến, bạc giấy, gạo trắng, phía đông đốt xong phía tây lên, lốm đốm đo đỏ, bụi bặm tung bay, làm cho cả con đường trông như một võ đường bừng bừng khí thế.
Hôm nay là đông chí.
Chúc Vi Tinh còn nhìn thấy bà cụ Tống đang ngồi ở nơi thắp nến thịnh nhất, hai tay không tiện, không lấy được đồ, mấy trái táo chỉ có thể đặt trước mặt bà, khiến bà trông như thần thổ địa được tôn thờ, bảo vệ mọi người khỏi tai họa và ô uế, như là xua đuổi tà ma.
Và bọn cậu...!bọn cậu có thể là thứ xấu xa cần phải bị xua đuổi chăng?
Nhận ra được Khương Dực vô thức đi tới phía trước, dùng thân hình cao lớn của mình che đi người phía sau.

Chúc Vi Tinh nhìn bóng lưng rắn chắc của hắn, trong lòng có chút mềm nhũn.
Nhưng ngoài dự tính, cậu tăng nhanh bước chân, đến trước mặt Khương Dực.
Đối mặt với ánh mắt không hài lòng của Khương Dực, Chúc Vi Tinh đành đáp lại lời hắn nói đêm trước: "Anh là quan lớn nhất, tiểu quỷ như tôi đi trước mới phải phép."
Khương Dực: "..."
"Máy hút bụi còn chưa sạc điện, cậu bị thổi bay là tôi không tóm lại được đâu." Khương Dực nhắc nhở.

Chúc Vi Tinh: "..."
Mặc dù thể chất thực sự dị thường, nhưng Chúc Vi Tinh không kiêng kị bà cụ Tống chút nào, trái lại còn có không ít chuyện tò mò muốn hỏi bà.

Mặc kệ ánh nhìn chằm chằm của Khương Dực, cậu vẫn không ngừng bước chân, trực tiếp đi về phía bà cụ.
Vừa vặn mọi người xung quanh bà Tống đều bận việc riêng, để lại một mình bà ngồi ở đó.

Chúc Vi Tinh đi đến cạnh chỗ bà ngồi, hơi khom người, chào hỏi bà trước.
Cậu chào hỏi hai lần, bà cụ mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ánh mắt bà hôm nay không còn sắc bén như mấy ngày trước, mà như thể rối loạn tâm thần, có chút si ngốc bần thần.

Trong miệng lẩm ba lẩm bẩm, Chúc Vi Tinh cúi người lắng nghe, phát hiện bà ta dường như đang tụng kinh.
Cậu do dự một chút, cất tiếng: "Bà Tống, tôi là con trai của Chúc Giản Lâm ở tòa 7, Chúc Vi Tinh."
Bà cụ Tống không phản ứng.
Chúc Vi Tinh: "Lúc trước bà có nhắc đến Đỗ Lệ Nương trong Mẫu đơn đình, là có ý gì?" Vở kịch Mẫu đơn đình, chuyện về Đại tiểu thư ra khỏi khuê phòng vương phải chấp niệm tình cảm thế tục mà bỏ mình, cụ thể có liên quan gì đến cậu?
Bà cụ Tống vẫn như không nghe thấy.
Cậu thay đổi câu hỏi: "Đỗ Lệ Nương không phải Chúc Vi Tinh, Chúc Vi Tinh không phải tôi, tôi không phải tôi, vậy tôi...!là ai?"
Bà cụ Tống tiếp tục đọc kinh.
Chúc Vi Tinh như nói chuyện với khoảng không, cậu khẽ thở dài, bất đắc dĩ đứng dậy.
Quên đi, cậu vẫn nên tìm biện pháp khác vậy.
Đang định quay người rời đi, thì chợt nghe bà Tống ê a hai tiếng.
Chúc Vi Tinh quay đầu lại nhìn, phát hiện bà cụ đang sốt ruột nhìn chằm chằm vào một góc của tờ giấy ố vàng chưa cháy hết trên đất, còn muốn khom xuống nhặt lấy.
Chúc Vi Tinh do dự hai giây, cậu giúp nhặt lên, đưa đến trước mặt bà Tống, nhưng lại bị lắc đầu từ chối.
Bà cụ Tống nhìn Chúc Vi Tinh, ánh mắt nhất thời thanh minh.
Bà đột nhiên nhẹ giọng nói: "Đêm đông chí dài nhất...!ngủ sớm một chút, về nhà đi."
"Cái gì?" Chúc Vi Tinh không hiểu.
Bà cụ Tống bỏ lại câu này thì không nói thêm lời nào, cúi đầu tiếp tục niệm kinh.
- ---------------------.