Phụ Sinh

Chương 81: 81: Nhận Lầm Người





Lại đến giờ học thổi sáo, không nhận được thông báo thay đổi hay hoãn giờ gì, Chúc Vi Tinh và Lục Tiểu Ái liền đúng giờ đợi ở tòa âm nhạc.
Bộ phận dàn nhạc vẫn chưa tuyển giảng viên mới, hai người suy đoán hơn nửa khả năng chính là một trong những người cũ sẽ tiếp quản lớp, kết quả người vào cửa khiến người ta cảm thấy bất ngờ nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Cao to nho nhã, tuổi trẻ tài cao, lời nói cử chỉ đều chậm rãi thong thả, lộ ra vẻ lười nhác.
Chính là Tuyên Lang.
Tuyên Lang cầm cuốn Luyện tập ghìm hơi ngồi xuống, gác chân cười: "Sao lại ngạc nhiên như vậy? Có cần tôi tự giới thiệu không?"
Chúc Vi Tinh biết, với tư cách là đệ tử thân truyền của đại thần Hải Ưng, Tuyên Lang là một nhân vật trong truyền thuyết của học viện Nghệ thuật U, bởi vì trước đây anh chỉ dạy các lớp nhạc điện tử với số lượng diện tích cực nhỏ, thường xuất quỷ nhập thần ở phòng thiết bị, cho nên người khác đến cái liếc mắt cũng khó mà nhìn thấy anh, đừng nói đến ý định bắt chuyện với người thầy này.
Mà nhân vật như vậy lại chạy đến nhận lớp thổi sáo nho nhỏ của bọn họ, Lục Tiểu Ái bên cạnh cũng cảm thấy được sủng mà sợ.

Cô nương này cố gắng điềm tĩnh hồi lâu mà không nói nên lời.
Vẫn là Chúc Vi Tinh lễ phép hỏi: "Thầy còn có lớp dương cầm phải không? Vẫn còn thời gian ạ?"
Tuyên Lang thờ ơ phất tay: "Lớp kia là dành cho Khương Lai, nhưng tôi không dạy nữa, tên nhóc đó chơi quá tệ."
Khương Lai mà còn tệ?
Lời này khiến người ta run lẩy bẩy hết sức.
"Các em không cần phải lo," Tuyên Lang như phát hiện ra sự căng thẳng của sinh viên, anh thật lòng an ủi, "Trình dương cầm của tôi có thể khiến người ta ganh ghét, nhưng mà trình độ thổi sáo của tôi thì nát lắm, nếu không phải trong trường không còn người thay thế thì cũng không đến phiên tôi ở đây múa rìu qua mắt thợ đâu.

Vì tôi cũng rất kém cỏi, nên cũng sẽ không mắng các em, yên tâm đi, chúng ta cùng nhau học tập tiến bộ."
Nhưng lời này cũng chỉ là chút da lông bên ngoài, ngay lúc Lục Tiểu Ái mới khởi động hơi thổi hai cái, anh đã gõ nhẹ vào nút liên kết bên cạnh ngón tay giữa của cô, vạch ra: "Chỗ này bị rò."
Lục Tiểu Ái mờ mịt: "A? Em...!em mới đem đi bảo trì tuần trước mà."
"Có lẽ là ở tiệm không phát hiện ra," Tuyên Lang không cho là việc gì đáng kể, "Đưa kẹp tóc trên đầu cho tôi, tôi chỉnh lại giúp cho."
Nhận sáo rồi cào cào vặn vặn gì đấy, anh còn căn dặn: "Về nhà cũng đừng tự mình làm thế này, có thể gây ra sai lầm cực lớn."
Hai sinh viên: "..."
Trong lúc sửa ống sáo cho Lục Tiểu Ái, Tuyên Lang bảo Chúc Vi Tinh lên bục.

Nghe cậu trai thổi, vẻ mặt của anh có chút vi diệu.
Tiếng sáo của Lục Tiểu Ái thanh trong đẹp đẽ như vậy mà cũng không lọt được lỗ lai Tuyên Lang, Chúc Vi Tinh còn tưởng anh sẽ chê thẳng thừng cây sáo rẻ tiền của mình, ai ngờ Tuyên Lang lại chỉ ra từng cái điểm yếu về kĩ xảo của cậu.


Chỉ pháp, âm lượng, cường độ, cân bằng...!vừa hà khắc vừa cẩn thận, vừa nhẹ nhàng cũng vừa nghiêm khắc.
"Đương nhiên, điểm mấu chốt tôi đã nói với em rồi, là hô hấp, hơi của em không đủ, thể chất quá kém, chỉ luyện tập hô hấp bụng thôi là chưa đủ, em hoặc là ăn nhiều hơn, hoặc là năng vận động đi."
Chúc Vi Tinh cũng không làm anh thất vọng, có nhiều chỗ Tuyên Lang chỉ là nhắc nhở thoáng qua, nhưng cậu đã có thể học một biết mười truy ra nguồn gốc.

Ngoài việc thảo luận về kĩ xảo, Tuyên Lang cũng sẽ hỏi cậu về ý nghĩa của bài hát, Chúc Vi Tinh sẽ trình bày lí giải của mình, suy nghĩ của cậu thường khiến Tuyên Lang nhíu mày trầm tư.
Lớp học kéo dài ba tiếng, lần đầu tiên Chúc Vi Tinh bị nhét nhiều kiến thức vào đầu như vậy, sau khi kết thúc thì cảm giác như ăn đến mức bụng căng đầy.

Lục Tiểu Ái thu dọn đồ ra về rồi, Chúc Vi Tinh vẫn còn đang lau ống sáo.
Tuyên Lang đi tới bên cạnh cậu, mỉm cười.
Chúc Vi Tinh ngẩng đầu, chân thành nói: "Cảm ơn thầy."
Tuyên Lang lẳng lặng nhìn cậu, vừa định mở miệng, người nào đó đã tông cửa xông vào.

Cậu ta nắm lấy vai Chúc Vi Tinh gọi: "Đình Chi! Cuối cùng cũng tìm thấy cậu!"
Chúc Vi Tinh quay lưng về phía cửa, cả người cứng đờ.
Tuyên Lang nhìn thấy người tới, anh hất tay cậu ta ra, cười mắng: "Hồ đồ chạy tới dự thính ở học viện không bị tôi quất chổi đuổi ra ngoài đã là nhân đạo lắm rồi, giờ sao đây, còn dám đến khoa nhạc làm loạn à?"
Người đến hóa ra là Lâu Chiêu Dương cậu đã có duyên gặp một lần hôm qua.

Tên nhóc to xác như vậy mà nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tuyên Lang cũng mềm nhũn cả chân, cậu ta vội vã lui lại, ngoái nhìn Chúc Vi Tinh, lập tức cười lúng túng xin lỗi.
"Không, thật xin lỗi, tôi nhận lầm người..." Lâu Chiêu Dương vốn muốn nói bóng lưng của cậu quá giống người cậu ta muốn tìm, kết quả khi Chúc Vi Tinh đứng dậy, mới phát hiện vóc người của đối phương gầy gò đơn bạc, thực sự chênh lệch khá nhiều với người cần tìm.
Nghe Lâu Chiêu Dương kêu to, Khương Lai đang vội vã đuổi theo sau cũng một mặt ngơ ngác, xông lên đánh Lâu Chiêu Dương mấy phát, trách móc: "Đình Chi đâu? Có phải mới nhìn thấy cậu liền chạy mất không."
"Sao cậu ta nhìn thấy tôi lại chạy chứ, tôi nhìn thấy cậu ta thì chạy mới đúng, đúng là tổ tông mà!" Lâu Chiêu Dương oan uổng la oai oái, "Tôi vừa rồi nhận lầm người."
Khương Lai cũng nhìn thấy Chúc Vi Tinh, không thể tin nổi nói: "Vi Tinh là Vi Tinh, Đình Chi là Đình Chi, giống nhau hồi nào? Đã nhìn gần hai mươi năm từ nhỏ đến lớn rồi mà còn nhận lầm, cậu đi khám mắt ngay đi!"
Tuyên Lang nghe bọn họ ầm ĩ nửa ngày, ngắt lời: "Trời cũng tối rồi, sao giờ này lại tìm Hạ Đình Chi? Tình huống gì vậy?"
Khương Lai nhăn mặt cười: "Ây...!cậu ấy...!cậu ấy..."
"Hả?" Tuyên Lang khó hiểu, đánh lui chút uể oải lười nhác, lập tức yêu cầu Khương Lai thành thật khai báo.
"Đình Chi nghe anh nói lời kia, liền nhất quyết muốn tới học viện Nghệ thuật U tham gia lớp học.


Hai ngày trước là bắt đầu lang thang quanh tòa nhà âm nhạc vào giờ này, cứ như đang muốn tìm ai đó, không hiểu ra sao cả, giống như điên rồi vậy."
Tuyên Lang không phản ứng gì nhiều, Chúc Vi Tinh bên cạnh lại ngẩn ra.
Lúc này điện thoại Khương Lai vang lên, cậu vừa bắt máy, trên mặt vui vẻ hơn hẳn: "Đình Chi? Cậu ở dưới lầu à? Được được...!bọn mình xuống liền, cậu chờ nha."
Sau khi cúp điện thoại, cậu ngượng ngùng cười với Tuyên Lang: "Tìm được rồi, cậu ấy vừa nãy ở phòng hòa nhạc, ha ha, là bọn em đi nhầm."
"Có thế cũng ầm ĩ lên".

Tuyên Lang gõ đầu cậu ta một cái.
Khương Lai cúi người tránh né, vẫy tay chào Chúc Vi Tinh rồi nhanh chóng kéo Lâu Chiêu Dương xuống lầu.
Tuyên Lang quay đầu lại, thấy Chúc Vi Tinh đi tới bên cửa sổ, thần người nhìn bên ngoài.
Anh cũng đi tới, thấy bóng người mơ hồ đứng cạnh bồn hoa dưới tòa nhạc, thân hình cao lớn cân đối, đáng tiếc cũng không nhìn rõ mặt mũi.
Chúc Vi Tinh nhìn chằm chằm nơi đó một lúc lâu mới hỏi: "Thầy từng nhắc qua, có một người rất giống tôi...!Là cậu ấy sao?"
Tuyên Lang khúc khích cười: "Làm sao có thể? Đình Chi chỉ là một tên đại ngốc thôi."
Thấy Khương Lai đã xuống dưới lầu, cùng bóng người bên bồn hoa kia sóng vai rời khỏi trường.

Chúc Vi Tinh nhìn theo bọn họ, lại hỏi: "Người đó...!là người như thế nào?"
Tuyên Lang trầm mặc hai giây, nói: "Một người rất ưu tú, nhưng sống rất mệt mỏi."
Chúc Vi Tinh siết chặt ngón tay trên mép cửa sổ: "Người đó qua đời rồi sao? Khi nào vậy?"
Trong mắt Tuyên Lang hiện lên bi thương: "Bốn năm."
Bốn năm...
Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng dưới lầu nữa, Chúc Vi Tinh mới cúi đầu, nhấc hộp sáo rời đi.
Tuyên Lang bỗng nhiên gọi cậu: "Vi Tinh."
Chúc Vi Tinh quay đầu lại.
Anh thu lại ý cười trên mặt, vẻ mặt hiếm thấy nghiêm túc: "Tuy rằng kĩ xảo của em còn rất non nớt yếu kém, nhưng...!em là một trong những sinh viên có cảm thụ âm nhạc tốt nhất mà tôi từng thấy, bất luận em am hiểu thứ gì, muốn học cái gì, thì cũng đừng lãng phí, đừng từ bỏ, đừng phụ lòng thiên phú của mình."
Chúc Vi Tinh nhìn ánh mắt chân thành của thầy, gật đầu: "Vâng."
********
Ngày hôm sau, Chúc Vi Tinh muốn đi lấy chiếc xe cũ màu bạc đã được sửa xong của cậu, nên lên nhờ xe bánh mì của tiệm sửa xe đi đến Vinh Ký ở cửa bắc trường học.

Chiếc xe này có thể ngồi sáu người, A Bồn đích thân cầm lái.

Ghế phụ lẽ ra là Khương Dự ngồi, nhưng lúc lên xe không biết cái mông lệch đi thế nào mà ngồi xuống hàng ghế sau cùng.
Lúc Chúc Vi Tinh đến, chỉ còn lại hàng ghế sau cùng và chỗ trống bên cạnh Lại Dương, cậu chần chừ một giây, chọn ngồi xuống bên cạnh Khương Dực.
A Bồn chạy qua con ngõ với tốc độ 10km/h, không ngoài dự đoán bị Khương Dực nhục mạ.
"Tôi xuống dưới bò đi cũng còn nhanh hơn anh lái xe đấy."
A Bồn không phục: "Xe ông đây là xe mới, chạy trong ngõ này mà bị xước thì ai đền nổi hả? Hơn nữa không thấy phía trước bị kẹt sao?"
Quản Hiểu Lương ở ghế phụ thò người ra ngoài quan sát xung quanh: "Có người dọn nhà đi à? Hay là dọn vào? Tòa số 4 sao?"
Lại Dương ngẩng đầu gào to: "Để tôi xem, để tôi, xem quỷ xui xẻo nào lại dấn thân vô cái chỗ chết tiệt này vậy?"
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy người vừa xuống xe phía trước, tất cả như im bặt, trong xe nhất thời lặng thinh.
Chúc Vi Tinh cũng nhìn thấy, nhưng cậu không quen người nọ, chỉ thấy một người phụ nữ tóc bạc trắng, da vàng gầy gò được chậm rãi dìu đi về phía tòa nhà số 4.
Nhìn một chút, cậu dường như đoán được thân phận của dì ta.
Bởi căn nhà mà người này bước vào chính là nơi Chúc Vi Tinh cùng với Khương Dực từng đến lúc nửa đêm.
Tòa 4, phòng 102, nhà họ Mạnh.
Người phụ nữ đó là Từ Đan Cầm, mẹ của Mạnh Tế.
Thấy người quen đang đứng bên cạnh xe, Chúc Vi Tinh hạ cửa sổ xe xuống, gật đầu với người kia.
Cảnh sát Tiểu Trương nhìn thấy Chúc Vi Tinh ngồi trên xe của nhóm côn đồ, suýt chút nữa đã hỏi có phải cậu bị đám bất lương này bắt cóc hay không, may là trong đầu chợt nhớ lại hình ảnh ở trấn nhỏ Hồng Quang ngày đó, tên nhóc du côn kia không chỉ cho cậu dựa vai ngủ suốt quãng đường, mà đến nơi rồi còn chịu đựng cơn đau tái phát ôm người lên lầu.

Cho nên vị cảnh sát này thức thời nuốt lại lời không nên nói.
Anh chỉ giải thích tình hình hiện tại với Chúc Vi Tinh: "Mẹ Mạnh trước đây ở viện dưỡng lão tư nhân, không đủ chi phí nên hiện tại đành phải chuyển ra ngoài, chúng tôi định cho bà ấy chuyển sang viện công lập, nhưng chế độ của viện công lập ở thành phố U rất eo hẹp, người có trợ cấp phải xếp hàng.

Trong thời gian chuyển tiếp này đành phải về nhà ở, cũng không lâu lắm, nhiều nhất một hai tháng."
Không có tiền?
Chúc Vi Tinh bất ngờ, nhớ tới hàng xóm với Hà Linh từng nhắc, phí nằm viện của mẹ Mạnh trước đây đều là do Khương Dực cung cấp, vậy hiện tại hắn...
Lặng lẽ liếc nhìn người bên cạnh, thấy Khương Dực như không có gì xảy ra mắt điếc tai ngơ tiếp tục chơi game, lại nhìn mấy người ngồi ghế trước, Lại Dương và Trịnh Chiếu Văn cũng một mặt kinh ngạc, hiển nhiên không rõ ngọn nguồn, A Bồn và Quản Hiểu Lương, một người nhìn lên trời, một người thì nhìn xuống đất, giả ngu đến cùng.
Chúc Vi Tinh đã hiểu.
Khương Dực và Mạnh Tế vốn không phải họ hàng thân thích gì, hắn ra tay giúp đỡ nhà họ Mạnh nhiều năm như vậy cũng nên thấy đủ.

Không ai có thể yêu cầu Khương Dực phụ trách tới cùng, huống hồ nhà Mạnh cũng không ai cảm kích.

Lương Vĩnh Phú nói đúng, có một số sinh mệnh, có một số trách nhiệm, trước khi chúng ta có khả năng gánh vác, thì lòng tốt này là một loại trói buộc.

Thấy vẻ mặt Chúc Vi Tinh phức tạp, vẫn là cảnh sát Tiểu Trương an ủi cậu: "Không sao đâu, ủy ban khu phố đều cử người theo dõi bà ấy mỗi ngày, tinh thần của mẹ Mạnh cũng ổn định hơn trước nhiều, đơn giản tự chăm sóc bản thân cũng không thành vấn đề."
Tiểu Trương vừa dứt lời, người phụ nữ kia liền nhìn đến đây.

Dì vốn có thể nhìn thấy rõ Khương Dực trong xe, nhưng vẻ mặt dì vẫn bình tĩnh, không có cảm xúc thái quá nào, đi theo ủy viên khu phố vào trong nhà.
Đồ đạc của mẹ Mạnh rất ít, đợi thêm năm phút thì đoàn người chuyển nhà cũng rời đi, A Bồn lại khởi động xe.
Bầu không khí trong xe có chút vi diệu, một lúc lâu không có ai nói chuyện.
Vẫn là Lại Dương phá vỡ sự im lặng, mà lần này cũng không có mắt hỏi một câu.
Hắn tò mò hỏi: "Dực ca, ai trở thành nô lệ riêng của cậu vậy?"
Quản Hiểu Lương ở ghế phụ đang định châm thuốc, nghe vậy suýt nữa đốt bỏng tay: "Mẹ kiếp, giữa ban ngày ban mặt trời nắng chói chang, mày hỏi câu hỏi sắc dục gì vậy hả?"
Lại Dương: "???" Không phải, hắn đây thực sự rất nghiêm túc.
Lại Dương vô tội bổ sung: "Chính là Dực ca tự nói."
Chúc Vi Tinh: "..."
Thấy Khương Dực không có ý muốn làm sáng tỏ, vẫn đung đưa chân chơi game, thế là những ánh mắt còn lại đều khó hiểu liếc đến nhìn cậu, Chúc Vi Tinh trợn tròn mắt, mở miệng tự cứu lấy mình.
Cậu hỏi mọi người: "Tôi có thể đến phòng tập của các anh để tập luyện không?"
Sự chú ý của mọi người lập tức bị chuyển hướng, ngay cả Khương Dực đang chơi game cũng ngẩng đầu lên.
Chúc Vi Tinh giải thích: "Thầy nói tôi cần tăng cường thể chất, mà sân luyện tập của trường chúng tôi bị dùng để chất đống vật liệu xây dựng rồi, tôi muốn tìm một chỗ tốt hơn, đường chạy bằng nhựa trong nhà thi đấu rất chuyên nghiệp, các sinh viên trường khác có được phép vào đó không?"
Mấy giây sau, Lại Dương nổ phát súng cười nhạo đầu tiên: "Cậu...!cậu á? Muốn đến chỗ bọn tôi tập luyện à? Cậu có thẻ hội viên vào cửa sao?"
Chúc Vi Tinh nghe ra ý xem thường của hắn, nhưng không lui binh: "Không thể sao?"
Lại Dương cười càng to hơn: "Đương nhiên có thể, xuất phát điểm phải là thành viên, có nội bộ giới thiệu, có nhân viên chuyên trách đào tạo, thì cậu có thể đến.

Nghe không hiểu sao? Nói tóm lại, người mới đi vào trường có tàn tật gì thì tự chịu."
Thấy Chúc Vi Tinh nghi hoặc, Trịnh Chiếu Văn im lặng tự giờ giải thích: "Các sân bãi ở nhà thi đấu đều rất căng thẳng, thường được sử dụng bởi các nhóm cố định, tùy tiện nhập cảnh sẽ xảy ra mâu thuẫn, đặc biệt là người ngoài trường."
Thì ra là như vậy, Chúc Vi Tinh chợt cảm thấy mình đường đột, nghĩ lại cũng đúng, nếu như có người trường thể thao bọn họ ngẫu nhiên chạy loạn đến phòng nhạc của học viện Nghệ thuật U thì cũng thật khó chấp nhận.
Vừa định gạt đi suy nghĩ, Quản Hiểu Lương ở ghế phụ lại phất tay cười: "Không khoa trương vậy đâu, chỗ khác thì tôi không rõ, nhưng chỗ bọn tôi thì ít quy củ, tìm người quen mang vào là được rồi."
Lại Dương không thể tin nổi: "Đội điền kinh mấy người từ khi nào hào phóng như vậy? Không phải mới cướp đường băng tháng trước thôi sao?"
Quản Hiểu Lương từ tốn nhục mạ hắn: "Tên nghiệt súc này, mày nghe đâu ra tin đồn phỉ báng đoàn đội bao dung nhân đạo của chúng tao vậy."
Lại Dương: "???"
Lại Dương: "Vậy là mày muốn mang cậu ta đi chung à?"
Quản Hiểu Lương liếc nhìn gương chiếu hậu một cái, cắn điếu thuốc cười bí hiểm: "Tao cũng muốn vậy, mà sợ không đến lượt đâu."
- -----------------------.