Phụ Thân Đích Đại Thụ

Chương 5: Ba ba sẽ tái hôn sao




Tốt nghiệp tiểu học xong thì đến kỳ nghỉ hè, Lê Tố vô cùng vui vẻ, phụ thân đưa cậu đi Bắc Kinh du ngoạn.

Quảng trường Thiên An Môn, Tử Cấm Thành, Di Hoà Viên, Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa, Vạn Lý Trường Thành, Lăng mộ nhà Minh, Cung điện mùa hè, vân vân… (1), cứ như vậy thoả thích cưỡi ngựa xem hoa.

Mùa hè nóng bức, cậu và phụ thân cùng đội mũ quai nón giống nhau, người khác nhìn thấy liền tán thưởng quan hệ cha con hai người thật tốt.

Ở tại khách sạn, Lê Tố ghé vào người Lê Trường Ân, nhìn quyển sổ tay du lịch, đối phụ thân nói, “Ba ba, sau này hàng năm đều đi du lịch được không?”

Lê Trường Ân một tay ôm con trai, nhắm mắt dưỡng thần, “Ừ, nếu có thời gian.”

Lê Tố chán ghét Lê Trường Ân nói câu này, vì khi nói ra câu này tất có nghĩa kế hoạch chuyến đi sẽ không thể diễn ra.

Sau khi từ Bắc Kinh trở về nhà, Lê Tố mỗi ngày đều tự mình đọc sách, chơi đàn dương cầm, cũng có khi sẽ kéo violon một hồi, cậu đối với âm nhạc có chút thiên phú, nhưng cậu vốn không thích, chỉ là cảm giác như đương hoàn thành nhiệm vụ học hành bình thường mà thôi.

Thầy Lý vừa tốt nghiệp đại học, xin xuất ngoại du học, không thể dạy cậu được nữa.

Lý Tưởng dạy cậu đã hơn một năm, bất quá Lê Tố cùng hắn vẫn như cũ không thân cận, mỗi lần thầy Lý đến nhà, cậu đều cung kính gọi hắn “Lý ca ca”, học đàn cũng nghiêm chỉnh thực thi từng bước một.

Ngày trước, Lý Tưởng có một lần nói chuyện với Lê Tố, chủ yếu là nói, nếu muốn hiểu về âm nhạc thì cần nhất là phải có cảm hứng và tình yêu với nó, nhưng Lê Tố lại không có loại cảm xúc này.

Lê Tố hỏi hắn, “Lý ca ca, anh thực sự thích chơi đàn sao?”

Lý Tưởng đáp, “Đúng vậy.”

Hắn khoa tay múa chân, đánh nhạc đệm bản giao hưởng của Tchaikovsky, The Violin Concerto in D major (2), nhắm hai mắt lại, làm một bộ dạng trầm mê trong đó, nét mặt cuồng say, Lê Tố quan sát hắn, nhưng cậu vẫn không thể lý giải được.

Lý Tưởng mở to mắt nhìn cậu, nói, “Em không thích nó, cho nên em không thể cảm nhận được.”

Lê Tố chỉ thích đọc sách, nhưng đọc sách cũng vô pháp đạt tới loại trạng thái mê mẫn giống như Lý Tưởng, hơn nữa, nếu đem cái biểu tình mê mẫn đó khi đọc tiểu thuyết, thì chỉ có thể bị ba ba mắng cho một trận.

Lê Tố lặng yên không nói, Lý Tưởng tiếp lời, “Em còn nhỏ, không biết yêu là như thế nào, đợi đến khi sau này, em có thể cam tâm tình nguyện chết vì một ai đó, em sẽ hiểu.”

Lê Tố không đáp lại.

Lý Tưởng nói, “Anh có thể giới thiệu một sư đệ đến dạy tiếp tục cho em, bất quá, nếu em mang tâm tư như thế này mà vẫn muốn chân chính học tập âm nhạc, thì cũng sẽ không đạt được thành tựu gì.”

Lê Tố không vì những lời này đả kích, bởi cậu tự mình hiểu rõ cậu thật sự chính là như vậy.

Lý Tưởng lại hỏi, “Em không có đặc biệt yêu thích cái gì sao? Đương nhiên, ngoại trừ việc đọc sách ra.”

Lê Tố lắc đầu, không thèm đáp.

Lý Tưởng nói tiếp, “Cuối tuần có một buổi diễn của anh, em muốn đi xem không? Anh cho em vé mời, còn có mời luôn cả Lê tiên sinh.”

Lê Tố nói, “Ba ba đi em liền đi.”

Lý Tưởng lưu lại Lê gia dùng cơm chiều, Lê Trường Ân cũng trở về rất sớm, thanh toán với Lý Tưởng học phí dạy học Lê Tố, sau đó cùng Lý Tưởng nói lời tạm biệt.

Hôm ấy là buổi học sau cuối của hai thầy trò Lý Tưởng và Lê Tố.

Tại thư phòng, Lý Tưởng đã thực thẳng thắn nói với Lê Trường Ân, Lê Tố không ưa thích phương diện âm nhạc, cũng nói sẽ giới thiệu một sư đệ tài năng đến thay thế công việc của mình, Lê Trường Ân gật gật đầu, ngoài học phí, còn cấp cho Lý Tưởng thêm một khoản tiền thưởng, Lý Tưởng là một người đam mê nghệ thuật âm nhạc, nhưng cũng thực quan tâm đến việc tiền nong, hắn nói lời cảm tạ với Lê Trường Ân, còn nói mời bọn họ đến buổi hoà nhạc biểu diễn đàn dương cầm của hắn tại học viện nghệ thuật, Lê Trường Ân đáp ứng, Lý Tưởng bổ sung thêm, “Lê tiên sinh, tôi nghĩ cần phải khiến Lê Tố tự mình nhận ra bản thân yêu thích thứ gì, em ấy quá nhạy cảm, hơn nữa còn đem chính mình giam hãm trong thế giới riêng, tôi cảm thấy em ấy như vậy quả thực không tốt. Tiên sinh lại thường xuyên không ở nhà, em ấy lại càng không dễ dàng thoát khỏi thế giới của riêng mình.”

Lời Lý Tưởng nói thật sự chân thành tha thiết, hắn dạy Lê Tố đã hơn một năm rưỡi, mỗi tuần đến Lê gia ba buổi, đôi khi còn không đến ba buổi, nhưng rất ít có điều kiện gặp mặt Lê Trường Ân, Lê Tố không thích ra ngoài, ở nhà thì chỉ có bảo mẫu, hơn nữa hắn nhận thấy Lê Tố cũng không nói chuyện với bảo mẫu, chỉ tự mình ôm sách trong thư phòng.

Lê Trường Ân nói, “Cám ơn cậu, tôi sẽ hảo hảo suy xét.”

Ngày đó, Lê Trường Ân đưa Lê Tố đến học viện nghệ thuật xem Lý Tưởng biễu diễn dương cầm, cũng không phải là buổi hoà nhạc của cá nhân Lý Tưởng, còn có thêm hai vị tài tử cùng học viện biểu diễn.

Lê Trường Ân phát hiện con trai nhà mình xác thực đối âm nhạc không cảm thấy hứng thú, trong khi người khác đều kích động vỗ tay, thì cậu chỉ đoan chính ngồi. Từ hội trường âm nhạc đi ra, Lê Trường Ân không cùng cậu nói chuyện, chỉ nắm tay cậu.

Đi xuống cầu thang, đến chỗ đỗ xe, nơi hành lang chìm trong ánh sáng mờ nhạt, nối tiếp khoa âm nhạc là khoa mỹ thuật, trên lối đi nhỏ trưng bày một vài tác phẩm tốt nghiệp của các sinh viên ưu tú, bức tranh, lối vẽ tỉ mỉ, màu nước, bột nước……

Lê Tố đột nhiên ngừng lại.

Lê Trường Ân quay đầu nhìn cậu, Lê Tố đương ngẩn người nhìn một bức hoạ trên tường.

Đó là một bức tranh sơn màu rừng cây mùa đông, lá cây rụng hết, chỉ còn lại phần nhánh tựa hệt đao nhọn hướng lên bầu trời, trên mặt đất toàn là tuyết, nhánh cây xé tan màn tuyết, tựa như ham muốn hoà vào bầu trời đen nghịt.

Bởi vì dưới ngọn đèn mờ nhạt, bức họa kia càng lộ ra vẻ u ám mà khắc nghiệt, nhưng không biết vì cái gì trong một khắc đã hấp dẫn Lê Tố, cậu vô pháp nhấc chân rời đi.

Lê Trường Ân hỏi cậu, “Tố Tố, xảy ra chuyện gì?”

Lê Tố nói không nên lời, ngồi trong xe Lê Trường Ân đưa cậu về nhà, cậu như hồn bay phách lạc, lúc tắm rửa, còn thiếu chút nữa ngã nhào trên sàn, Lê Trường Ân khẩn trương đỡ lấy cậu, còn tưởng rằng cậu bất cẩn.

Lê Tố bị bức họa câu kia khiến tâm tư nhiễu loạn. Ngày hôm sau Lê Trường Ân rời nhà đi công tác, cậu tự mình đội mũ ngồi xe buýt đến học viện nghệ thuật. Hiện tại đang trong thời gian nghỉ hè, ở trường chẳng có ai, cậu đi vào khoa mỹ thuật, liền nhìn thấy bức tranh treo trước mắt.

Ban ngày ánh sáng đầy đủ, kia là bức họa đêm qua đã đoạt đi hồn phách Lê Tố.

Lê Tố ngồi ở hành lang nhìn chằm chằm bức tranh, bầu trời đã không còn mang loại sắc thái tĩnh mịch, tuyết cũng bởi vì ánh sáng ban ngày mà trở nên trắng xoá hơn, không giống như trong tưởng tượng của cậu vốn chỉ là một mảnh xám tro xanh đậm ……

Lê Tố tiếc nuối trở về nhà, lấy ra bản vẽ cùng cọ vẽ, dùng trí nhớ hoạ lại bức tranh kia.

Nhưng cậu căn bản vẽ không được, cậu không có kỹ năng hội hoạ, không thể đem suy nghĩ trong lòng biểu đạt trên tranh, cậu thực là khó chịu muốn chết.

Lê Trường Ân về nhà, cậu liền nói cậu muốn đi học vẽ.

Chỉ cần cậu yêu cầu điều gì, Lê Trường Ân luôn luôn thỏa mãn cậu.

Nhưng vẫn còn có một việc khác, cùng nhau nằm trên giường, Lê Trường Ân vuốt ve hai má non mềm của con trai, nói, “Đã dự tính sau này cho con đi học ở Tam Trung, có muốn đến trường nhìn qua một lần xem sao?”

Khoảng cách từ Tam Trung đến nhà cậu rất xa, Lê Tố chỉ biết nơi đó là trường trung học tốt nhất thành phố, trong lớp cũng có rất nhiều bạn ra sức học hành liều mạng để mong được trúng tuyển vào trường, nhưng mà nhìn qua thành tích của cậu, tất nhiên là không đủ khả năng vào được.

Lê Tố có chút sững sờ, “Con nghĩ mình sẽ học ở Thập Thất Trung.”

Thập Thất Trung cách nhà cậu không xa, ước chừng đi khoảng mười phút.

Lê Trường Ân ánh mắt ôn nhu nhìn cậu, “Không thích đi Tam Trung sao? Chỗ đó điều kiện dạy học rất tốt.”

Lê Tố nói, “Nhưng thành tích của con vốn là không thể vào được.”

Cậu cơ hồ chưa bao giờ va chạm đến thế giới của người lớn, nơi có thể dùng quyền lực và tiền bạc làm phương tiện đổi chác, cậu không biết phụ thân đã nghĩ ra biện pháp gì mới có thể giúp cậu vào được trường danh tiếng mà những người khác đều khát khao hướng tới.

Lê Trường Ân nói, “Ba ba có bằng hữu quen biết giúp đỡ, có thể cho con đi.”

Lê Tố không muốn đi, nhưng cậu cảm giác quyết định này đã được tiến hành rồi, đương nhiên không thể nói không đi, chỉ là ngập ngừng nói, “Tam Trung ở rất xa, làm thế nào con về nhà được đây.”

Lê Trường Ân đáp, “Không quan hệ, chúng ta sẽ chuyển nhà đến nơi đó.”

“Chuyển nhà?” Lê Tố ở chỗ này đã mười năm, chưa từng nghĩ đến việc chuyển nhà.

Lê Trường Ân nói, “Ngày mai nhìn qua trường học, rồi đi xem nhà mới, được không?”

Lê Tố đành phải gật đầu.

Tam Trung không hổ là là trường học danh tiếng nhất thành phố, diện tích mặt bằng rộng lớn, phân ra trung học cơ sở và trung học phổ thông, bên trong chia thành nhiều phòng học, phòng thí nghiệm, phòng hành chính, bên ngoài cây xanh um tùm, gần đó là hệ thống thoát nước, điều kiện khu ký túc xá cũng rất tốt, còn bao gồm sân vận động, các loại sân bóng đều có. Sau khi tham quan xong, trở lại trên xe, Lê Trường Ân một bên giúp Lê Tố thắt dây an toàn, lại ôn nhu hỏi cậu, “Thế nào, có thích không?”

Lê Tố gật gật đầu, “Dạ.” So với trước kia học tiểu học, nơi này quả thực hệt như một cung điện.

Nhưng trong lòng, cậu vẫn không có đủ tự tin, chủ yếu bởi vì cậu không phải dùng chính thực lực của bản thân để vào được nơi này, thành tích của cậu chỉ đủ để được phân vào Thập Thất Trung, đó là một sự chênh lệch rất lớn.

Giữa trưa dùng cơm tại một nhà hàng phương Tây, Lê Tố không thường xuyên đến những nơi nhà hàng sang trọng như vậy ăn cơm, ngồi bên bàn, sợ tướng ăn của mình không tốt sẽ bị người khác chú ý, cậu chậm rãi tỉ mỉ ăn, so với nữ hài tử còn muốn cẩn thận hơn.

Lê Trường Ân chú ý đến động thái này của con trai, đem phô mai trét lên thịt ốc đưa đến cho cậu ăn, Lê Tố nói, “Ba ba, con tự mình biết ăn.”

Lê Trường Ân cười nói, “Cha biết con biết rõ, ăn đi, nhã nhặn như thế làm cái gì, ăn nhiều một chút để còn cao lên chứ, sắp lên sơ trung rồi, không cần lúc nào cũng giống như học sinh tiểu học.”

Lê Tố ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm.

Trong chốc lát cư nhiên có người đến bên cạnh Lê Trường Ân chào hỏi, Lê Tố không biết người này.

Lê Trường Ân chưa bao giờ mang khách về nhà, Lê Tố cơ hồ không biết bất cứ bằng hữu nào của Lê Trường Ân.

Đối phương nhìn về phía Lê Tố, Lê Trường Ân mới giới thiệu, “Tố Tố, gọi chú Viên.”

Lê Tố ngoan ngoãn gọi, Lê Trường Ân nói, “Đây là con tôi, Lê Tố.”

Đối phương phi thường ngạc nhiên, cười nói, “Vẫn nghĩ cậu sẽ không kết hôn.”

Lê Trường Ân cười gượng, mời hắn ngồi xuống cùng nhau ăn, nhưng đối phương cự tuyệt, nói có bạn gái đang đợi.

Trên đường về nhà, trong xe Lê Trường Ân hỏi Lê Tố có nóng không, điều chỉnh máy điều hoà một chút, Lê Tố lắc đầu, “Ba ba, cha sẽ lại kết hôn sao?”

Lê Trường Ân thoáng sửng sốt, “Sao lại hỏi như vậy?”

Lê Tố nói, “Vừa rồi vị thúc thúc kia không phải nói nghĩ ba ba không kết hôn sao?”

Lê Trường Ân nhìn cậu cười, “Vậy con hy vọng cha lại kết hôn?”

Lê Tố không trả lời, cúi đầu nhìn đôi bàn tay trắng noãn của mình.

Lê Trường Ân vươn tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cậu, nói, “Yên tâm đi, ngươi còn chưa lớn, ba ba sẽ không đi tìm mẹ kế.”

Lê Tố mạnh dạng ngẩng đầu nhìn cha, tuy rằng không nói lời nào, nhưng trong mắt lại sáng lên lấp lánh.

Lê Trường Ân trong lòng chua xót ── con y a……