Phù Thương

Chương 36: Xuyên qua Mặc Nguyệt




Khi màn đêm buông xuống, Phù lạc rốt cục cũng được như ý bước vào Mặc Nguyệt lâu.

Mặc Nguyệt lâu nằm trong một khoảng sân lớn, đình thai lầu các lần lượt xuất hiện, hòn giả sơn lưu thủy chảy róc rách, hoa hồng lá liễu rủ xuống làm tăng thêm vẻ sinh động, quả là một thế ngoại đào nguyên. Ở sườn lầu phía Đông chính danh đề hai chữ “Mặc Nguyệt”, giới ba ngàn phương đi vào.

Tối nay Phù lạc mặc y phục mỏng màu thủy lam, tựa như tiên nữ,đeo trang sức trân châu, chính giữa đeo một miếng hắc ngọc đẹp tựa trăng rằm. Chiếc khăn che mặt cũng không ngăn được vẻ tao nhã siêu phàm thoát tục kia

Xe ngựa hướng đến lầu chính giữa. Lầu chính Mặc nguyệt lâu này nằm sâu trong khuôn viên, mỗi tháng một lần,đến ngày mười lăm mới mở ra. Xe ngựa không dừng ở sân ngoài mà tiến đến thẳng lầu chính.

Long hiên đế xuống xe ngựa, một thanh sam nam tử đón đầu phía trước: "Đại ca."

"Trong xe ngựa còn có người sao?"

Long hiên đế cẩn thận ôm Phù Lạc từ trên xe ngựa xuống: "Đây là phu nhân của ta."

Đừng nói thanh sam nam tử mặt mày choáng váng, mà ngay cả khách nhân có kiến thức rộng rãi cũng phải choáng váng. Trước giờ chuyện gì cũng đã từng gặp, nhưng mang theo phu nhân đến dạo kỹ viện quả là chưa từng thấy bao giờ

"Đây là Tuyên Dật, Tuyên công tử."

Phù Lạc thướt tha hành lễ với thanh sam nam tử kia, vừa ngẩng đầu, thì ra là người đã gặp ở quán tướng số ngày ấy

"Ngươi biết Tuyên công tử sao?" Long hiên đế hỏi.

Phù lạc nhìn Long hiên đế, không dám giấu diếm, nếu không hậu quả sẽ rất đáng sợ: "Đã từng gặp một lần."

"Điều này sao có thể chứ, người như đại tẩu, Tuyên Dật gặp qua một lần sẽ không quên, nhưng thật không nhớ rõ …."

Phù Lạc trong miệng thì thầm: "Diệu tai diệu tai."

Tuyên Dật nhất thời mới nhớ tới việc nàng đúng là người ngày ấy hắn gọi mãi cũng chẳng hề quay đầu

Long hiên đế ôm thắt lưng Phù lạc đi vào phòng, Phù lạc chỉnh lại khăn che mặt. Tuyên Dật hướng tới chỗ Long hiên đế để kể lại chuyện hôm ấy.

Long hiên đế mỉm cười.

Tuyên Dật dùng ánh mắt hỏi Long hiên đế: “Một ngày như hôm nay sao lại mang phu nhân tới?”

"Lạc Nhi tò mò, ta mang nàng tới nhìn ngắm một chút."

Phù lạc trong lòng thầm mắng, tự ngươi háo sắc còn muốn đổ lên đầu ta

"Hôm nay nhìn thấy đại tẩu, ta cuối cùng cũng thấy yên tâm." Tuyên Dật cười sảng khoái, làm Phù Lạc không hiểu ra sao, Long hiên đế cũng không tỏ ra sáng tỏ, chỉ tà tứ liếc Phù lạc một cái.

Nghe nói hôm nay tiểu thư Vân La lên đài biểu diễn, nàng ta thật sự là mỹ nhân chạm tay cũng có thể bỏng của Viêm hạ hoàng triều, cùng Thanh châu Nguyên Giang phủ dạ xưng là "Vân ca dạ vũ", trở thành Viêm hạ song tuyệt

Chỉ có điều tới nơi này, nghe tiếng ca của Vân La chỉ là lý do bên ngoài, còn quan trọng hơn là vì Phong Tiêm Tầm đứng sau nàng. Nghe đồn nàng ta là quốc sắc thiên hương, trí tuệ hơn người, nhưng lại chính là chủ nhân đứng sau Mặc nguyệt lâu. Nếu muốn gặp Phong Tiêm Tầm, trước hết phải qua được ba cửa ải Vân La đưa ra. Cho tới lúc này, trong thiên hạ người qua được cửa ải ngoại trừ thái tử của nước láng giềng “Ấn Sơn Quốc”, có lẽ cũng chỉ còn thất vương gia của Viêm Hạ hoàng triều-Hiên Dật.

Phù Lạc sớm đã đoán được thân phận của thanh sam nam tử kia, trong lòng một trận kích động, chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn chính là Vương gia nam xứng trong truyền thuyết? Lúc này Phù Lạc không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ lại dọa hắn chạy mất

Trước khi Vân La ra, chính giữa vũ đài của Mặc nguyệt lâu đang biểu diễn ca múa kịch, tiết mục muôn màu muôn vẻ, quả không hổ danh là tiết mục của “Thiên hạ đệ nhất thanh lâu”

Chỗ phòng của Phù Lạc cũng được hai nữ tử hầu hạ. Tư sắc đều là mỹ nữ trăm dặm khó tìm, còn dáng người kia tuyệt đối là ngàn dặm chọn một. Đùi thon dài, eo mảnh khảnh, e lệ, khiến người khác phải nhìn chăm chú

Hai người trông đứng đắn như tiểu thư khuê các, có điều mỗi lần cúi xuống rót rượu, cái yếm mỏng manh kia sao có thể che khuất được ngọn núi, khiến nhũ câu như ẩn như hiện, tựa hồ cố ý lại vừa như vô tình phơi bày trước mắt, lập tức khiến người khác tâm can ngứa ngáy. Nhưng có thể khẳng định, lúc hai cô nương này hô hấp, nhịp phập phồng đều lớn hơn người bình thường, thật hấp dẫn a.

Phù Lạc nhìn thấy khi hai nàng bưng đĩa rau, có chút giống như vô ý chạm nhẹ vào tay Long Hiên đế và Hiên Dật. Quả nhiên là được huấn luyện rất tốt, biết khách nhân kiểu nào là có thể ứng phó ngay kiểu đó, khách nhân tao nhã như hai người bọn hắn có lẽ thích nhất là kiểu gần gũi này.

Có điều bộ dạng ấy cũng rất có tác dụng với Phù Lạc. Ánh mắt nàng nhìn “ngọn núi” kia không hề e dè. Thật muốn kiểm tra a, nhớ khi ở hiện đại, nàng và bạn cùng phòng đại học rất thích sờ ngực nhau, có đôi khi cảm thấy, nữ nhi càng thích sờ vào nữ nhi hơn cả nam nhi. Tỷ như lúc này, Phù lạc cũng rất muốn xem sờ vào ngọn núi lớn như vậy sẽ có cảm giác gì, tuy rằng của nàng cũng không nhỏ, nhưng so với bọn họ, cũng chỉ như cái bánh bao bé xíu mà thôi

Phù Lạc chân tay không nghe đầu óc, thiếu chút nữa là tự tiện sờ vào bên trong một nữ tử.

Vì sao lại thiếu chút nữa?

Đó là vì Long hiên đế cầm lấy chiếc quạt, không lưu tình chút nào gõ vào mu bàn tay Phù Lạc

"A, đau.” Phù Lạc nhăn mày nhăn mặt, trừng mắt nhìn Long Hiên đế. Đúng là chỉ cho châu quan đốt lửa, không cho dân chúng đốt đèn mà! [*bất công, phân biệt đối xử]

"Lui xuống." Long hiên đế ra lệnh, hai nàng kia nhanh chóng rời đi

"Nếu còn không an phận, ta sẽ bắt ngươi trở về."

Phù Lạc nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh.

Tuyên Dật ở bên cạnh cười thành tiếng, Long hiên đế sắc mặt thật khó coi

Lúc này trong lâu vang lên nhịp trống rộn ràng, Phù Lạc thực nín thở chờ mong, toàn hội trường rất nhanh trở nên im lặng. Một nữ tử tuyệt sắc, mặc đồ trắng tao nhã tiêu sái bước lên chính giữa đài, hai tay ôm cây đàn

Khắp không gian yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy cả tiếng chảy nước miếng. Nàng ta mặt mày như họa, nét đẹp sâu sắc, trắng như thoa phấn, đôi môi giống một đóa hoa hồng, răng trắng như trân châu, đều như hạt lựu, vòng eo như liễu rủ mùa xuân, chậm rãi đi tới, tựa như đem theo hàng vạn đóa hoa theo sau.

Xinh đẹp động lòng người, còn thêm vẻ tao nhã. Nàng bước tới mang theo hương hoa đầy mê say, toàn trường tràn ngập hảo hoa mỹ vị. Thật sự là thị giác cùng khứu giác đều đã được hưởng thụ, kế tiếp sẽ là thính giác. Thao Thiết thịnh yến quả là khiến cho người ta chờ mong

"Vân La là tỳ nữ của Phong tiểu thư."

Phù Lạc uống một chút nước. Nữ tử như vậy cư nhiên lại là tỳ nữ của Phong Tiêm Tầm. Thật là tức chết đi được. Nàng ta thật tốt số a, tốt số nên xuyên qua trở thành chủ nhân của đại thanh lâu, mỹ nữ xinh đẹp nhường kia cũng là thị nữ của nàng, ngày nào cũng ăn đại tiệc, muốn cái gì có cái đó, ngày nào cũng sống trong nổi tiếng, chứ không phải phải đáng thương như Phù Lạc. Lòng Phù lạc dâng lên một tia ghen tị, thử nói xem sao mẹ người ta lại tốt thế chứ?

Khác với Phù Lạc nhìn Vân La đến si mê, Long hiên đế và Hiên Dật đều biểu hiện hết sức bình thường, thản nhiên thưởng thức. Phù lạc đang cực kì vui vẻ, nhưng nhớ tới lúc trước Long Hiên đế không chút kiêng kị giới thiệu, làm ra vẻ vợ chồng ân ái, nàng lại cảm thấy có chút ấm ức

"Tiêm vân lộng xảo

Phi tinh truyền hận

Ngân hán điều điều ám độ

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng

Tiện thắng cước nhân gian vô số.

Nhu tình tự thủy

Giai kỳ như mộng

Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì.

Hựu khởi tại tiêu triêu mộ mộ"

[*Dịch nghĩa:

Đám mây nhỏ khoe sắc màu

Ánh sao băng như gửi hận

Sông Ngân Hà vời vợi,người âm thầm vượt qua

Gió vàng sương ngọc khi gặp được nhau

Hơn hẳn bao lần bất phùng cõi nhân gian

Nhu tình như nước

Hẹn đẹp như mơ

Chẳng nỡ nhìn lối về là cây cầu Ô Thước

Tình này nếu đã mãi dài lâu

Hà tất phải sớm chiều gặp gỡ…”]

Khúc “Cầu Hỉ Thước tiên” vừa vang lên, Phù lạc càng thêm khẳng định Phong Tiêm Tầm là người xuyên không. Trong lòng thật kích động a.

Tiếng hát của Vân La như dạ oanh đề lâm, châu ngọc tuôn rơi, hơn nữa nàng dung nhan tuyệt mỹ, quả nhiên giọng ca không phải rượu nhưng khiến ai cũng phải say

Sau khi ca một khúc, Vân La bước xuống bậc thang, tiểu nha đầu theo sát phía sau đang cầm bầu rượu, Vân La lần lượt rót từng ly cho các khách nhân. Chưa nói trong bình này là rượu ngon đáng giá trăm kim, cho dù trong bình có là nước, thì mọi người uống vào cũng đều cảm thấy ngon như rượu Mao Đài

Khách nhân đang ngồi muốn động tay động chân, nhưng thấy Vân La uyển chuyển tươi cười cũng không dám quá đáng. Ai bảo nàng là danh quan thiên hạ, ngay cả thái tử nước láng giềng cũng muốn âu yếm. Nàng như món bảo bối mà những kẻ quyền quý đều muốn tranh đoạt, áp chế lẫn nhau cũng là lẽ tự nhiên. Đây là cái lợi của danh kỹ, không chỉ nhận hết ân sủng mà còn có thể ở giữa vạn bụi hoa, phiến lá không dính thân [*Tựa như câu: “Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”]

Khi Vân La đi vào phòng Long hiên đế ba người, cũng sửng sốt một chút. Ngày thường khách nhân tới nơi này đều là nam, khách nhân nữ đương nhiên cũng có, nhưng cũng không đi cùng nam nhân. Là người sắp xếp chuyện dụng phòng, đây là lần đầu tiên nàng thấy có nam tử mang nữ tử đến, huống chi còn là hai nam tử tuấn lãng tuyệt mỹ như thế.

Nàng biết người gọi là “Tuyên Dật” kia, nhưng nam tử bên cạnh hắn thì là lần đầu tiên nhìn thấy. So với Tuyên Dật thì càng chín chắn hơn, quý khí tao nhã, giơ tay nhấc chân đều thể hiện phong phạm của bậc vương giả, nam tử xuất chúng như vậy cũng là lần đầu tiên được gặp

Nữ tử bên người hắn, cũng khiến Vân La cả kinh. Nàng rất tự tin vào dung mạo của mình, không ngờ nữ tử trước mắt dung mạo không hề thua kém, ngược lại còn kiều mị hơn. Không phải mị lực có được do nhiều năm rèn luyện như nàng, mà có thể nói là trời sinh mê hoặc, cao quý tao nhã, linh động mê người. Nữ tử như thế chưa từng gặp qua, cho dù so với chủ tử chỉ sợ cũng không hề thua kém chút nào.

"Vân La tiểu thư, Tiêm Tầm nàng ấy…" Tuyên Dật nhịn không được mở miệng, thần sắc có ý cầu xin, Phù lạc vừa thấy đã hiểu rõ tâm ý của hắn. Xem ra vị Vương gia này, chỉ sợ không đơn thuần là coi trọng Phong Tiêm Tầm

Trong lòng lại thầm than, có lẽ người này cũng không phải nam xứng rồi

Vân La lắc lắc đầu: "Vương gia không cần bức Vân La, chuyện của tiểu thư ta đâu có thể nói bừa chứ."

Những lời này thật là khéo, biến thất vương gia kia thành kẻ nói láo. Phù lạc bật cười.

Vân La đi rồi, Long hiên đế nói với Hiên Dật: "Hôm nay có thể gặp Phong tiểu thư không thì còn phụ thuộc vào thất đệ."

Kết quả Hiên Dật lắc đầu cười khổ: "Lần đó ta cũng là may mắn thôi, đối lại không hoàn chỉnh, nhưng Tiêm Tầm thấy tạm được, cho nên mới để tiểu đệ may mắn thông qua. Sau đó, ta rốt cục cũng không qua được cửa ải thứ ba kia."

Lần này Long Hiên đế cũng ngạc nhiên. Hiên Dật rất tự tin vào văn tài võ lược của mình, vậy mà hắn lại nói ra những lời như vậy, ba cửa ải kế tiếp thật đáng chờ mong a.

Vân La trở lại trên đài: "Vân La hôm nay giúp tiểu thư mang tới ba đạo đề, mong các vị chỉ giáo."

Tiểu nha đầu đi theo Vân La mở ra một bức tự, chữ viết tinh tế đẹp đẽ, nhưng không mất đi hào khí tiêu sái, thấy chữ như thấy người, vị Phong cô nương này thật khiến người ta chờ mong

Phúc tự kia là một đoạn thơ, nhưng chỉ có phần trên, xem ra cửa thứ nhất chính là đối ra phần phía dưới:

“Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu

Khinh giải la thường

Độc thượng lan chu

Vân trung thùy kí cẩm thư lai?

Nhạn tự hồi thì

Nguyệt mãn tây lâu…..”

[*Dịch nghĩa:

Hương tàn trên đóa sen hồng

Chiếu ngọc đẫm hơi thu

Nhẹ cởi tấm áo lụa

Một mình bước lên thuyền lan

Trong mây ai gửi khăn thư tới?

Khi nhạn bay về

Trăng ngợp lầu Tây…]

Đây không phải bài “Nhất tiễn mai” của Lý Thanh Chiếu sao?