Phúc Bảo Nữ Phụ

Chương 31




Trở lại lớp học, chỉ còn vài phút kết thúc tiết đọc sách buổi sáng.

Học sinh trong lớp thưa thớt thành từng nhóm nhỏ, trò chuyện, cười đùa, làm bài tập, làm đủ thứ, thậm chí có học sinh cá biệt còn lấy điện thoại di động để dưới học bàn ra chơi game.

Học sinh bị Kỷ Cửu sắp xếp dọn dẹp sân để chổi vào góc cửa sau, trở về chỗ ngồi, cầm quyển lịch sử cho tiết sau lật xem cho có lệ, nhìn cứ như đang nghiêm túc đọc sách, nhưng thật ra hồn đang lạc vào cõi thần tiên.

Càng ngày cô càng khó kiểm soát hướng đi của cốt truyện.

Ban đầu, cô rất tự tin và cảm thấy mình còn nhiều thời gian, có rất nhiều thời gian để hưởng thụ, với khả năng vượt trội trong việc dự đoán tương lai, nghĩ rằng có thể ngăn chặn rắc rối trước khi nó xảy ra, thoát khỏi những tai họa ở trong sách.

Nhưng mọi thứ đã phát triển đến thời điểm này, dường như nội dung chính đã hoàn toàn lệch khỏi đường ray, thời gian và địa điểm hoàn toàn không giống với nguyên bản. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ lại, cứ như không có gì thay đổi.

Nam chính và nữ chính vẫn gặp nhau ở trường cao trung, nữ phụ cũng thành công tạo nên nỗi hận của nữ chính, không khác gì sự dàn dựng lúc đầu của tác giả.

Nói cách khác, nếu tiếp tục dựa theo cốt truyện, thì nữ chính sẽ đại sát tứ phương, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, giẫm lên vô số xác chết, cùng nam chính leo lên đỉnh kim tự tháp thương nghiệp, cúi đầu nhìn thiên hạ.

Trong số xác chết ấy, một trong số đó có xác của Kỷ Cửu.

Kỷ Cửu nghĩ đến kết cục của mười mấy năm sau, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, cô đang nghĩ xem có nên thu dọn đồ đạc rời đi ngay bây giờ không, để tránh trở thành nạn nhân đầu tiên.

Nói như vậy, cô vẫn còn có một điểm nghi ngờ mà cô chưa hiểu ra.

Tại sao Quý Nhã Nam lại ghi hận lên người cô?

Cô rõ ràng luôn làm tổ trong chuồng chó của mình, từ trước tới nay cô chưa bao giờ gặp cô ấy mà. Kể cả những bữa tiệc sinh nhật trước đó, cho dù là của cô, anh trai hay của Du Tinh Tinh, cô đều đã kiểm tra danh sách khách mời trước để đề phòng khả năng gặp mặt giữa cô và nữ chủ.

Nhưng đã đề phòng mọi thứ, cuối cùng sự trêu đùa của ông trời vẫn là không thể ngăn cản được, Kỷ Cửu thật sự cảm thấy bản thân mình rất ủy khuất, cô còn ngây thơ nghĩ rằng nếu mình không chọc tức nữ chính, cô sẽ không chết, có thể sống yên ổn trong tương lai.

Nhưng thực tế cho cô biết rằng cha của bạn vẫn là cha của bạn, lão tử vĩnh viễn không thể trở thành nhi tử được.

Ván cờ đầu tiên của nữ phụ Kỷ Cửu vs tác giả nguyên tác, hoàn toàn thua thảm hại.

Kỷ Cửu quá tập trung suy nghĩ, nhất thời không để ý Triệu Ngâm Kỳ ngồi ở đằng trước đầu đột nhiên quay đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng học, từ ngoài cửa rẽ phải.

* * *

Mấy ngày gió êm biển lặng.

Những điều mà Kỷ Cửu đoán trước đã không xảy ra, Quý Nhã Nam không có trực tiếp tìm đến lớp chuyên, thậm chí Kỷ Cửu cũng chưa từng nhìn thấy cô ta ở tầng sáu.

Dù ngoài mặt sóng gió vẫn ổn định và mọi việc đều bình yên, nhưng Kỷ Cửu vẫn luôn có chút bất an.

Thật kỳ lạ là sau khi nhìn thấy Quý Nhã Nam, cô đã vô cùng hoảng hốt, nhưng nếu không nhìn thấy, cô không những không bình tĩnh lại mà còn bối rối hơn nữa.

Cảm giác kỳ quái như vậy không thể diễn đạt được, mấy ngày nay Kỷ Cửu đều rất phiền muộn.

Hết hai ngày nghỉ lễ, lại là một buổi chiều, bầu trời nắng gắt suốt nửa tháng cuối cùng cũng đổ xuống một cơn mưa thu, triền miên mông lung, mơ hồ như khói sương, lặng lẽ trôi trên từng mảng trong khuôn viên rộng lớn, làm ướt mặt đất, ướt cây, cơn mưa bụi đã dệt nên bức màn xám xịt giữa trời và đất.

Sau giờ học ngữ văn, Khúc Tình gọi Lý Vân Thiến đến văn phòng, vài phút sau, Lý Vân Thiến trở về lớp, đi thẳng đến chỗ Kỷ Cửu đang nhàn rỗi vẽ bản vẽ thiết kế.

"Kỷ Cửu!" Cô đột ngột bật thốt lên.

Kỷ Cửu sửng sốt, tay cầm bút chì lập tức vẽ ra một đường thẳng xấu xí trên giấy vẽ, ngăn cách đầu và đuôi. Kỷ Cửu ngây người ra, thầm nghĩ may mà cô vừa mới vẽ còn có thể vẽ lại, nếu không sẽ phải chết vì đau khổ.

Lý Vân Thiến thấy mình gây họa, mặt đỏ lên, xấu hổ: "Thực xin lỗi, tớ không để ý là cậu đang vẽ."

Rồi nhận ra điều gì đó, mở to hai mắt và tò mò nhìn vào bản thảo thiết kế của cô.

Nhìn thấy cô với một cây bút chì vẽ đặc biệt kẹp giữa các ngón tay và có những mảnh vụn do cục tẩy bôi ra đầy ở trên bàn, cô hiểu ngay rằng chuyên môn của Kỷ Cửu chắc là mỹ thuật.

Lý Vân Thiến cười to, như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, đôi mắt sáng ngời nhìn Kỷ Cửu: "Kỷ Cửu, cậu biết vẽ tranh?"

Kỷ Cửu rất ngạc nhiên trước sự phấn khích đặc biệt của cô ấy và gật đầu nói: "Biết chứ."

Lý Vân Thiến khoa trương mà làm điệu bộ như bái Phật, giọng điệu không kiềm chế được kích động: "A di đà phật, cứu tớ một mạng đi."

"Hả?"

"Cùng nhau đi làm báo tường đi."

Khúc Tình vừa mới yêu cầu cô đến văn phòng làm báo tường, trong vòng một tuần nữa sẽ có cuộc thi làm báo tường ở trường, yêu cầu mỗi lớp nộp một tác phẩm. Là ủy viên nghệ thuật của lớp chuyên, Lý Vân Thiến đương nhiên sẽ không nhường cho ai nhận nhiệm vụ này.

Nhưng lúc đó cô đã hứa vui vẻ trong văn phòng, trên đường về cô nghĩ ra một vài vấn đề không dễ giải quyết, thứ nhất là thiếu họa sĩ.

Gia cảnh của mọi người trong lớp này không kém, nhưng ở những gia đình giàu có này, từ nhỏ được dạy piano, violon, khiêu vũ và các kỹ năng cao cấp khác.

Rất ít người học vẽ, trừ khi để chuẩn bị cho con đường này trong tương lai, hoặc thậm chí cho dù học, thì giống như học cho biết, không phải học sâu, hoặc đó là học vẽ tranh phong cảnh Trung Quốc. Thật sự rất khó để tìm được một họa sĩ thâm niên.

Cô lo lắng nên muốn nói chuyện với Kỷ Cửu và lớp trưởng thương lượng đối sách, tình cờ nhìn thấy Kỷ Cửu vẽ tranh, kỹ năng vẽ rất thành thạo, một chút sai sót cũng không có, tưởng rằng họa sĩ tài hoa ở xa tận chân trời, không ngờ lại ở ngay trước mắt.

Lý Vân Thiên sẽ làm bất cứ điều gì để lôi kéo Kỷ Cửu.

Kỷ Cửu da đầu tê dại bởi ánh mắt cực nóng của cô ấy, cũng không vội đáp lại.

Lý Vân Thiến ôm cánh tay cô, kéo ghế của Quan Lộ Lộ người đang đi vào toilet, rồi ngồi xuống: "Tuần sau trường sẽ tổ chức cuộc thi báo tường. Lớp mình phải nộp một tác phẩm nhưng lớp mình lại thiếu họa sĩ."

"Vậy là chọn tớ?" Kỷ Cửu dùng bút chỉ vào chính mình.

Lý Vân Thiến liên tục nói phải, cười tươi như hoa.

Kỷ Cửu biết mình trốn không thoát, đành phải đồng ý: "Ok, tớ biết rồi, cậu chuẩn bị tốt rồi nói với tớ, tớ trực tiếp vẽ."

Lý Vân Thiến mỉm cười hài lòng, im lặng một giây rồi cúi người xuống thấp giọng hỏi: "Còn nữa, cậu có thể giúp tớ hỏi Ôn Mặc một chút được không? Coi cậu ta có đồng ý viết chữ lên báo tường hay không? Trong lớp chỉ có cậu ta viết chữ đẹp nhất!"

Lần trước khi nộp bài tập, cô lướt qua những dòng chữ viết của Ôn Mặc, quyển vở trắng có những dòng chữ như nước chảy mây trôi, ngòi bút tựa mây khói, nét chữ biến hóa rõ ràng, vừa thoải mái vừa hứng thú, chỉnh những kiểu chữ trong văn chương thành phong cách của mình, giống như vẻ đẹp của "lôi đình thu tức giận."

Trong lớp có không ít bạn học luyện thư pháp, nhưng duy nhất có người viết được những nét chữ lộng lẫy như vậy chỉ có mỗi Ôn Mặc.

Lý Vân Thiến đã để ý đến chữ của Ôn Mặc rất lâu rồi, ngay khi giáo viên chủ nhiệm nói với cô rằng sẽ làm báo tường, điều đầu tiên cô nghĩ đến là Ôn Mặc, nhưng Ôn Mặc bình thường rất khó để bắt chuyện, rất trầm lặng. Lý Vân Thiến cùng hắn nói chuyện còn chưa được vài câu, càng không chắc hắn có đồng ý hay không.

Lúc này, nhớ tới Kỷ Cửu dường như có quan hệ tốt với Ôn Mặc, liền tính đối sách đường vòng, bắt đầu ra tay từ phía Kỷ Cửu.

Kỷ Cửu không trả lời cô ấy ngay lập tức, mơ hồ đáp: "Tớ có thể giúp cậu hỏi một chút, ngày mai nói cho cậu biết, cậu ta có đồng ý hay không, tớ không chắc."

Ôn Mặc chưa bao giờ thích những thứ hoa hòe lòe loẹt này, hắn thấy phiền toái và lãng phí thời gian.

Lý Vân Thiến rất vui mừng vì nhận được lời hứa của Kỷ Cửu, bất quá trong lòng cũng có chút hi vọng, cô sờ soạng trong túi mình vài cái, lấy ra một viên kẹo đại bạch thỏ: "Tớ mới mua đại bạch thỏ cho cậu nè, xem như quà đáp lễ."

Kỷ Cửu vui vẻ nhận lấy: "Không có gì."

Lý Vân Thiến tâm tình sung sướng rời đi, Kỷ Cửu tiếp tục phát họa bản thảo của mình. Mười phút chuyển tiết trôi qua nhanh chóng, chuông lại reng lên.

Tiết học này vốn dĩ là tiết thể dục, nhưng do bên ngoài trời đang mưa, không có cách nào để đi ra ngoài nên đổi thành tiết tự học, Kỷ Cửu là ủy viên kỷ luật, trong giờ học tự học, cô phải ngồi trên bục giảng thay mặt giáo viên chủ nhiệm quản lý lớp.

Kỷ Cửu cầm tờ báo tiếng Anh buổi sáng để lên ghế dựa, ngồi trên bục giảng bắt đầu làm bài, thỉnh thoảng lại dành thời gian liếc nhìn xuống dưới, ánh mắt cảnh cáo đám bạn học đang gây mất trật tự.

Tiết học trôi qua được một nửa, có người thấp giọng kêu: "Kỷ Cửu."

Kỷ Cửu ngẩng đầu lên, chính là Lâm Hoành Nghĩa ngồi ở hàng cuối cùng, đây là quả trứng nghịch ngợm nổi tiếng trong lớp chuyên, nhưng điểm số của cậu ta khá tốt, xếp vào loại trung bình trở lên, trong top 30, thuộc loại cũng thông minh, không cần tốn công học bài.

Kỷ Cửu đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho cậu ta im lặng, đừng quấy rầy các bạn khác học bài, rồi bước đến hỏi cậu ta có chuyện gì.

Lâm Hoành Nghĩa cười hì hì gật đầu: "Tôi muốn đi vệ sinh. Rất gấp."

Kỷ Cửu nghe được lý do này, trên mặt thoáng hiện lên một tia xấu hổ: "Đi nhanh về nhanh." Xem như cô đồng ý.

Lâm Hoành Nghĩa cười hì hì gật đầu, từ cửa sau chạy nhanh vào toilet.

Ôn Mặc thu hồi ánh mắt nhìn về phía góc dưới bên phải, chuyển dời sự chú ý về bài tập, vẻ mặt lãnh đạm.

Kỷ Cửu tiếp tục làm bài tập, khi hoàn thành một bài báo tiếng Anh, cô nhận ra rằng Lâm Hoành Nghĩa đã đi vệ sinh còn chưa quay lại, nhìn đồng hồ đã bảy tám phút, Kỷ Cửu lẩm bẩm, người lớn như vậy chắc sẽ không bị rơi xuống hố, đúng không?

Dù có kích thước lớn thì cũng gần đến lúc phải quay về rồi.

Kỷ Cửu cầm bút viết, đợi thêm hai phút, nhìn ra cửa lần thứ tư. Người nọ bóng dáng điều không có, hành lang yên tĩnh không một tiếng động, mấy người trong lớp cũng đang ghé tai nhau nói chuyện.

Động tác vừa rồi của Kỷ Cửu không hề nhỏ, hầu hết mọi người đều nhìn thấy Lâm Hoành Nghĩa đi ra ngoài, không khỏi cảm thấy kinh ngạc vì đã lâu như vậy rồi còn không có trở về.

"Giữ im lặng." Giọng Kỷ Cửu vững vàng, được phóng đại nhiều lần trong môi trường yên tĩnh này.

Ngay khi Kỷ Cửu chịu không nổi nữa và định đi đến nhà vệ sinh nam tìm Lâm Hoành Nghĩa, cậu ta đột nhiên đi vào bằng cửa sau, ngồi trở lại chỗ của mình, trên mặt có chút hài lòng.

Kỷ Cửu bước một bước ra, lặng lẽ thu bước chân lại, cô liếc nhìn túi quần của Lâm Hoành Nghĩa, có hình dạng vuông vức rõ ràng, có lẽ cô đã đoán được cậu ta đã làm gì ở trong toilet.

Ngứa tay không chịu được muốn chơi game, còn lừa gạt cô.

Kỷ Cửu thầm để ý tới cậu ta, lần sau còn như vậy nữa, cô sẽ không ngại lấy cậu ta làm gương, giết gà dọa khỉ.

Sau khi tiết tự học kết thúc, Kỷ Cửu đứng dậy, đi vòng qua Ôn Mặc, cô đem việc mà Lý Vân Thiến nhờ cô lần trước nói ra, nếu không, sau một thời gian dài, cô có trí nhớ không tốt liền có thể quên hết mọi thứ.

Ôn Mặc nằm trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi, có thể là lúc khom người xuống có chút vướng, hắn nới lỏng cà vạt, cởi một cúc áo đồng phục học sinh, cả người thanh thản lười biếng.

Bầu trời bên ngoài lờ mờ tối, chỉ mới có ba giờ chiều, trời đã đen như năm sáu giờ tối, những đám mây đằng xa càng thêm dày đặc hơn, những hạt mưa ngày càng lớn, đập vào cửa kính thành tiếng, cuối cùng hòa thành dòng nước trượt xuống dọc theo khung cửa sổ.

Cơn mưa mùa thu đến kịp lúc, để cho cái nóng cuối hè tan đi rất nhiều, tâm trạng vô cùng thoải mái.

Phòng học bật đèn, Ôn Mặc ngồi ở dưới một ngọn đèn tiết kiệm năng lượng, ánh sáng chói lọi đập vào sườn mặt hắn, rơi xuống thành bóng.

Kỷ Cửu cúi người gần hơn, đẩy đẩy cánh tay của hắn, hắn không hề ngủ gật, từ từ mở mắt ra, lông mi chớp chớp, dày đặc khiến Kỷ Cửu ghen tị.

"Có chuyện gì vậy?" Giọng nói trầm thấp và từ tính, mang theo vẻ nửa mê nửa tỉnh.

"Tớ muốn thương lượng với cậu chuyện này." Kỷ Cửu nói.

Ôn Mặc khép hờ mi: "Nói."

"Chính là muốn cậu viết chữ lên báo tường." Kỷ Cửu lời ít ý nhiều.

Ôn Mặc mở to hai mắt, hắn ngồi thẳng lưng dậy, xoa xoa mặt, hỏi: "Cậu vẽ tranh?" Nếu yêu cầu hắn viết báo tường, có nghĩa là người phụ trách đã tìm cô từ trước rồi, cô còn đồng ý.

"Ừ." Kỷ Cửu gật đầu, "Tớ tới hỏi cậu có đồng ý không, nếu cậu không muốn thì thôi."

Ánh mắt Ôn Mặc thâm trầm nhìn Kỷ Cửu, giọng điệu có chút ủ rũ bực bội: "Ý này của cậu, chẳng lẽ là muốn mỗi ngày tớ về nhà một mình?"

Đám gia trưởng Ôn gia kia đang ở nước ngoài chơi, hai ngày trước họ gọi điện thoại nói muốn Ôn Mặc ở Kỷ gia thêm một tuần, muốn đi nước ngoài cũng không dễ dàng, vì vậy muốn ở thêm mấy ngày để trải nghiệm văn hóa của nước ngoài luôn.

Từ lão thái gia đến Ôn Kế Trần đều có lý do giống nhau đến kinh ngạc, Kỷ Lang Thiên nghe điện thoại cũng không khỏi thắc mắc có phải một vài người đã thông đồng trước muốn Ôn Mặc ở lại Kỷ gia để trau dồi tình cảm với con gái bảo bối của ông.

Kỷ Cửu nghe xong liền hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, không khỏi vòng vo: "Cậu đồng ý?"

Không muốn về một mình, chỉ còn cách ở lại và cùng cô vẽ báo tường.

Ôn Mặc gãi gãi đầu, yết hầu lăn lộn chạy lên chạy xuống, bất đắc dĩ "ừ" một tiếng: "Cậu nói với người kia, có một điều kiện, đi chuẩn bị cho tốt, tớ không sửa lại lần thứ hai đâu, hơn nữa, năm giờ rưỡi cần thiết thả người."

Hắn gõ ngón tay vào mình và Kỷ Cửu, bổ sung thêm: "Cả hai chúng ta."

Ở Kỷ gia thường ăn tối lúc sáu giờ, cộng thêm việc lái xe về, phải rời đi lúc năm giờ ba mươi.

Kỷ Cửu nghĩ về sự khéo léo tuyệt vời của đầu bếp Kỷ gia, rất tán thành yêu cầu này: "Đã biết."

Kỷ Cửu chuyển câu trả lời cùng với yêu cầu của Ôn Mặc đến Lý Vân Thiến, cô ấy lập tức vui mừng khôn xiết hiện ra rõ trên gương mặt, gật đầu như gà mổ thóc: "Được được được, đúng năm giờ rưỡi tớ sẽ thả người, đại ân đại đức này không có lời nào để cảm tạ hết được, ngày mai tớ mang đồ ăn ngon cho cậu."

* * *

Để làm được một tờ báo tường, phải mất một thời gian dài, đặc biệt là vì tham gia cuộc thi, bọn họ phải nhất định phải làm cho thật tốt.

Tranh thủ giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, Lý Vân Thiến và một số ủy viên khác trong lớp đang dùng giẻ lau lau chùi bảng đen, buổi chiều chính thức khởi công chuẩn bị.

Sau khi tan học, người trong lớp lần lượt rời đi, Kỷ Cửu lôi kéo Kỷ Tử Nhiên vào lớp chuyên, an bài cho anh ngồi vào chỗ trống của Ôn Mặc: "Anh à, anh ngồi ở chỗ này làm bài tập đi, em và Ôn Mặc sẽ làm nhanh thôi, năm giờ rưỡi cùng nhau về nhà."

Kỷ Tử Nhiên vừa mới chơi bóng xong, lúc này còn đang thở phì phò, tay cầm quả bóng rổ đổ mồ hôi ướt đẫm: "Em vẽ nhanh đi, vẽ xong chúng ta về nhà, anh đói bụng rồi."

Kỷ Cửu đồng ý, xoay người lại để vẽ trên bảng đen theo bức tranh mà Lý Vân Thiến đưa ra.

Mấy người đang bận rộn, trong lớp vẫn có vài người ở lại dọn dẹp, trong đó có Chu Tư Dĩnh.

Để lau sạch dấu vết phấn trên bảng đen và toàn bộ bục giảng, cô đổ đầy một chậu nước để dự phòng.

Khi Kỷ Tử Nhiên bước vào, cô đi thay nước bẩn, hai người tình cờ gặp nhau, một lần nữa bưng nước bước vào lớp, cô chợt phát hiện nơi nào đó có thêm một người nữa, gương mặt hơi ửng hồng.

Sau khi ngây người ra nhìn một hồi, chiếc giẻ lau đã xoắn hết một vòng rồi lại một vòng, cho đến khi Kỷ Tử Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên và vươn vai, cô quay lưng lại và dùng hết sức lau bảng đen, cố gắng che giấu ý đồ nhìn trộm của mình.