Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 119: Vân gia nhị thiếu gia




Phượng Thiên Vũ nhìn mấy người trước mắt, sát ý lóe lên trong mắt, khóe môi khẽ nhếch: "Động vào người của ta, ngươi muốn chết!"

Dưới lớp mặt nạ là khuôn mặt lạnh như băng, một đôi mắt đen sâu như mực phát sáng dịu kì, nếu như hôm nay hai người kia không trông thấy, nàng thật không dám nghĩ tới Thanh Ngư sẽ gặp phải chuyện gì, dù cho có giết hết bọn chúng, Thanh Ngư cũng không về được, thật may, Thanh Ngư không có việc gì, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ bỏ qua cho bọn chúng. . . !

"Ngươi là ai? Lại dám đắc tội với Nhị thiếu gia Vân gia?"

Trong đám người vây lại, có người thấy Phượng Thiên Vũ lại dám đắc tội với thiếu gia Vân gia của Đế Đô, không khỏi có chút tò mò!

"Không biết, hẳn là tân sinh đan viện đi, không biết trời cao đất rộng, nhưng ta nghĩ người kia sẽ biết rõ!" Một người khác đám người vây lại giọng kênh kiệu nói, chỉ tay vào Vân Thương: "Hắn chính là Thái Tử của Vân Thương quốc!"

Người Vân gia?

Mắt lạnh của Phượng Thiên Vũ nhíu lại, Vân gia Đế Đô, tại Đế Hoàng Thành cũng còn e ngại Vân gia sao, ngoại trừ gia tộc của mẫu thân nàng thì còn ai vào đây được. . . ?

"Ngươi biết Vân Thanh là ai không?" Phượng Thiên Vũ mím môi, nhìn nam nhân vừa mới nói chuyện kia!

Vân Phách khẽ giật mình, lại nhớ tới phụ thân hắn cũng từng kể về chuyện của nữ nhân kia, là cô cô của hắn, nhưng nữ nhân kia thật quá ngu ngốc, tại một nơi thần thánh như Đế Hoàng Thành không chịu ở, lại thích chạy tới cái nơi thế tục kia, cái loại nữ nhân đó sao có đủ tư cách làm cô cô của hắn, với lại, nàng cùng Vân gia sớm đã không còn quan hệ, ngoại trừ gia gia cùng nãi nãi nhớ thương nàng, còn người nào nhớ tới nàng nữa?

"Nữ nhân ngu ngốc kia a, chỉ sợ đã sớm chết rồi, nhưng ngươi làm sao lại biết nàng?" Thấy Phượng Thiên Vũ ra tay ngăn cản hắn, hắn cảm thấy rất có hứng thú với nữ nhân này nhưng sao nàng lại còn nhận thức được nữ nhân kia nữa!

"Im ngay, không cho phép ngươi vũ nhục phu. . . Nàng!"

Thanh Ngư biến sắc, nghiêm nghị quát, nàng đã từng được nghe Hoàng hậu nương nương nói về thân phận của phu nhân, mà người này lại là người của Vân gia, sao hắn có thể vũ nhục phu nhân được!

Vân Thương cùng Vân Ế không nghĩ tới Thanh Ngư lại có phản ứng lớn đến như thế, sự nghi hoặc bắt đầu dâng lên!

Còn có Phượng Thiên Vũ, mặc dù không kích động như Thanh Ngư, nhưng sát khí quanh thân lại càng nồng đậm hơn trước.

Điều này chính là đang nói nàng đang rất tức giận, Thanh Ngư cũng thế, vậy Vân Thanh là người như thế nào, xem ra nàng chắc chắn có quen biết với người tên Vân Thanh kia, nhưng sao Phượng Thiên Vũ có thể nhận thức được nàng?

"Đúng không?" Phượng Thiên Vũ cười lạnh một tiếng: "Chỉ sợ ngươi lại chết trước nàng!"

Dứt lời, linh lực quanh thân tăng vọt lên, một đầu tóc đen tung bay dưới khí thế nồng đậm kia, hai mắt híp lại!

Vung tay lên, một đạo linh lực cường hãn liền đánh úp về phía Vân Phách!

Vân Phách cũng không nghĩ tới, nữ nhân này biết rõ hắn là người của Vân gia nhưng vẫn ra tay, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, mắt thấy linh lực tới gần, tranh thủ thời gian phóng ra linh lực để ngăn cản!

Chẳng qua là, hắn chỉ là cao cấp Linh Tướng làm sao có thể chống đỡ với sức mạnh của một cao cấp Linh Tông!

Vì vậy một chưởng này đối với hắn cũng khiến hắn chật vật bị thương tuy không nặng nhưng cũng không nhẹ!

Những người đứng bên cạnh Vân Phách, khi trông thấy Vân Phách bị thương mới hồi phục lại tinh thần, cảnh giác nhìn xem Phượng Thiên Vũ!

Rõ ràng nữ nhân này chỉ dùng một chiêu đã khiến Vân Phách bị thương, còn rất dễ dàng, nàng. . . Nàng đến cùng có bao nhiêu lợi hại?

"Ngươi, ngươi lại dám đả thương ta, ta muốn giết ngươi!"

Vân Phách không thể tin sờ lên khóe miệng, trông thấy máu tưới dính trên bàn tay, một cỗ khí đột kích vọt tới: "Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh giết nữ nhân này cho ta!"

Hắn lớn đến như vậy, còn không có người nào dám đánh hắn đâu, dù có người bất mãn với hắn, nhưng ai dám đụng vào Vân gia, vì vậy hắn đã quen hoành hành ngang ngược rồi. . . !

Phượng Thiên Vũ nghe vậy, liếc nhìn những người bên cạnh hắn, những người này dám đánh chủ ý lên Thanh Ngư nàng sẽ không đơn giản mà bỏ qua, nhưng bây giờ nàng muốn hảo hảo nói chuyện với thiếu gia của Vân gia. . . !

Nghĩ đến như thế, Phượng Thiên Vũ nhẹ nhàng bước lên, chậm rãi đi tới, muốn giết nàng?

Rất tốt, nàng muốn nhìn xem hắn giết nàng như thế nào?

Mọi người ngàn vạn lần hy vọng Phượng Thiên Vũ đừng vì Vân Phách là người của Vân gia mà bỏ qua cho hắn, các ngươi biết rõ đấy, nàng cũng đã từng huyết tẩy Phượng gia rồi mà!

Nhìn nàng đang bước đến đây, người có thực lực cao nhất trong nhóm Vân Phách vội vàng lui về phía sau, hắn cảm giác được thực lực của nữ nhân này cao hơn hắn không chỉ là một giai thôi đâu!

Nếu hắn động thủ với nàng, đơn giản chính là lấy trứng chọi với đá, tự rước lấy nhục!

Vân Phách từ trên mặt đất đứng lên, thấy Phượng Thiên Vũ cũng không ngốc, biết rõ nàng muốn giết hắn, nhưng quy định của Học viện là không được tự ý ẩu đả, nhanh chóng triệu hoán ra ma thú của hắn, nhất giai Đế Vương Đại Địa Hùng, đẳng cấp còn không bằng Bạch Hồ của Thanh Ngư đâu!

Phượng Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi muốn dùng thứ này để ngăn ta?"

Vân Phách đắc ý cười, đây chính là phụ thân cố ý khế ước cho hắn đó, so với cấp bậc ngang hàng ma thú này lợi hại không ít!

"Như thế nào đây? Sợ rồi sao, sợ thì quỳ xuống cầu xin bản thiếu gia, nói không chừng bản thiếu gia cao hứng lại tha thứ cho ngươi!"

Phượng Thiên Vũ nghe thấy vậy cười lạnh một tiếng, ngày trước, ở trong Thánh Điện nàng giao chiến với không ít ma thú, hiện tại lại sợ hắn, cầu xin hắn?

Nằm mơ!

Khi ma thú vừa mới bước ra, dãn tới sự chú ý không ít người, ngay cả Đông Ngự Hoàng cùng Đông Ngự Phong cũng đã chạy tới!

Phượng Thiên Vũ điểm mũi chân, bay đến giữa không trung, trong tay cầm theo Thí Huyết, đâm thẳng trực tiếp ngay giữa trán của Đại Địa Hùng!

Một thân áo đỏ chiếu rọi khắp nơi, màu đỏ của máu, quỷ dị, rồi lại hấp dẫn người nhìn!

"Đại Địa Hùng, xé nàng cho ta!"

Nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, Đại Địa Hùng vươn móng vuốt của mình ra chọp tới Phượng Thiên Vũ, như muốn nghiền nát nàng!

Phượng Thiên Vũ thấy vậy, mũi chân điểm nhẹ một cái liền đứng trên đầu của nó!

Ngay sau đó, Thí Huyết trong tay không lưu tình chút **** đầu của nó!

Mọi người trợn mắt kinh sợ, nàng, nàng chỉ dựa vào một thanh đao đã có thể đả thương được Đại Địa Hùng. Đại Địa Hùng quá ngu ngốc? Hay tại nàng quá lợi hại?

Đại Địa Hùng ngu ngốc ư? Nó đã là Đế Vương ma thú rồi đó. . . !

Phượng Thiên Vũ lạnh lùng rút ra Thí Huyết, lại tiếp tục đâm xuống thêm một đao!

Thân hình to lớn của Đại Địa Hùng giãy giũa vì đau đớn, như không thể chịu thêm được nữa, ánh mắt hướng tới Phượng Thiên Vũ!

Mà Phượng Thiên Vũ cũng làm theo nguyện ý của nó, phi thân đã đến trước mặt Địa Địa Hùng, ý niệm khẽ động, Đoạn Hồn xuất hiện ở trong tay!

Ngón tay chạm vào dây cung Đoạn Hồn, ngưng tụ lực lượng, ba mũi tên màu đỏ dần dần xuất hiện, nhắm ngay chính giữa cái trán, Phượng Thiên Vũ kéo mạnh dây cung, buông tay, mũi tên như gió bay vút ra ngoài!

"Cái này. . . Đây là cái vũ khí gì?" Trong đám người có người kinh ngạc nói: "Thật lợi hại, rõ ràng không dùng mũi tên, đem linh lực ngưng tụ thành mũi tên, Thần khí a!"

Lời này vừa dứt, mọi người nhìn Phượng Thiên Vũ đầy hâm mộ càng thêm hiếu kì, người này lại có được Thần khí?

Bọn hắn còn không biết ma thú của Phượng Thiên Vũ còn là Cấm Kỵ Thần Thú và đỉnh cao Thần Thú, nếu biết được chắc bọn họ phải thổ huyết mất. . . ?

Đông Ngự Hoàng luôn cùng sư phụ ở trong Quy Vân Sơn, cho nên đối với những biến hóa của Phượng Thiên Vũ rất đỗi ngạc nhiên, mà giờ khắc này, Đông Ngự Phong lại đang rất hoài nghi, Phượng Thiên Vũ, không nháy mắt huyết tẩy Phượng gia kia chính là phế vật trước đây sao?

Biến hóa này cũng quá lớn đi!