Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 204: Thất Tinh Trận 1






Một đêm này, sở hữu tín đồ ở các nơi của Ma Điện đều được lệnh triệu tập mà trở về đại bản doanh.

Người ra kẻ vào náo nhiệt cực kỳ, đèn đuốc mở đến sáng, thanh âm nói chuyện nối liền không dứt.

Bọn họ mang tâm tình thấp thỏm, chờ mong, thậm chí là kích động.
Bởi vì điện chủ đã từng hứa với bọn họ, một khi ngài trở thành cường giả Huyền Tôn Cảnh, ngài nhất định sẽ mang theo bọn họ thống nhất Huyền Nguyệt, trở thành nhân thượng nhân.

Cho dù là kẻ hèn thập đại gia tộc, cũng phải đối với bọn họ cung kính và nịnh bợ.
Mang suy nghĩ ảo tưởng như thế, đám tín đồ kích động cả đêm không ngủ, người ra kẻ vào thay đổi một đám lại một đám.

Bất quá không có ai đặt tâm tư vào người nào đó bất chợt có hành động hay cách nói năng khác hẳn với thường ngày.
Đêm cuối trước khi khởi động Thất Tinh Trận, không khí nhiệt liệt một chút, bọn họ đều hiểu mà!
Vì suy nghĩ ỷ lại này, cho nên những thuộc hạ của Đế Mặc Thần trà trộn vào trong đám tín đồ này quả thật như có thần trợ vậy.

Tìm hiểu tin tức, hạ dược hạ dược, đánh ngất thay thế, một loạt hành động quyết đoán xảy ra, thế nhưng không có bị phát hiện.
Lúc Đế Mặc Thần nghe được tin tức này, hắn cơ hồ là trầm mặc thật lâu.

Một thanh niên mặc võ phục màu đỏ đứng bên cạnh hắn, híp mắt nhìn về phía xa, thập phần châm chọc nói:
“Thật là bùn nhão không trét nổi tường! Ma Điện - kết cục diệt vong không còn xa!”
Đế Mặc Thần không nói gì, một thanh niên khác mặc võ phục xanh nước biển ngưng trọng ra tiếng nói:
“Hỏa hộ pháp! Nói thì nói như vậy, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Ma Điện trụ ở đại lục này hơn hai mươi năm, muốn nhổ tận gốc bọn họ, chúng ta phải đánh lên tinh thần, không được khinh địch!”
Hỏa hộ pháp nghe vậy, bĩu môi nói:
“Không phải chỉ có một mình chúng ta ra tay.

A Hoa nói, người của Viêm Tinh Thành đều xuất hiện, bọn họ hẳn là đem theo vũ khí tối tân dùng để kinh sợ các đại gia tộc của nhiều năm về trước.”
Băng hộ pháp là thanh niên vừa ra tiếng nghe thấy huynh đệ của mình cơ hồ nghĩ gì nói nấy, hắn không khỏi nhíu mày nhắc nhở:
“Không biết lớn nhỏ! Bối cảnh của phu nhân tương lai mà ngươi cũng dám nghị luận, không sợ chủ tử phạt ngươi sao?”
Hỏa hộ pháp nhìn lén qua nam nhân chắp tay sau lưng đứng ở phía trước, bĩu môi nói:
“Ta lại không có nghị luận vấn đề mẫn cảm gì! Ngươi nghĩ xem, nếu không phải chuyện này được chủ tử ngầm cho phép, thì tiểu Tuyết dám tiết lộ cho chúng ta sao?”
Băng hộ pháp như suy tư gì, gật gật đầu:
“Ngươi nói cũng đúng! Chủ tử làm như vậy, hẳn là nâng cao địa vị của phu nhân, hơn nữa cảnh cáo chúng ta không được xem thường nàng!”
Hỏa hộ pháp tức khắc xua tay, nhỏ giọng nói:
“Nàng là thành chủ của Viêm Tinh Thành đó, trong tay có Ưng Vệ và vũ khí lợi hại.

Ta nào dám khinh thường.

Ngược lại ta còn cảm thấy chỉ có nhân vật như vậy mới xứng đôi bên cạnh chủ tử.”
Một thanh niên khác mặc võ phục màu tím không khỏi xoa cằm, trong ánh mắt hiện lên tia tò mò, nói:
“Cả A Hoa và A Nguyệt đều khen phu nhân là người không tồi, ta thật sự quá tò mò, muốn thời gian qua nhanh để thấy được chân thân!”
Nghe ba người Lôi hộ pháp, Băng hộ pháp, Hỏa hộ pháp chau đầu ghé tai thì thầm thảo luận, Phong hộ pháp không khỏi chui đầu vào, khe khẽ nói nhỏ:
“Phu nhân là người không tồi, có điều tính tình hơi táo bạo.

Nếu lần đầu gặp mặt mà các ngươi dám thẳng thừng kêu nàng hai chữ ‘phu nhân’, ta bảo đảm các ngươi sẽ được hưởng thụ phần lễ vật đặc biệt từ Viêm Tinh Thành!”
Lôi hộ pháp, Băng hộ pháp, Hỏa hộ pháp: “…”
Có ý tứ gì!?
Nhìn ba gương mặt mộng bức trước mắt, Phong hộ pháp tự nhận chính mình biết được bí mật cực kỳ quan trọng, vẻ mặt trở nên kiêu ngạo lên.

Hắn khẽ liếc nhìn thấy chủ tử không để ý bên này, vì vậy mà hắn nhỏ giọng chia sẻ bí mật cho các huynh đệ chí cốt:
“Nói ra các ngươi không tin, chủ tử còn chưa đem người đuổi tới tay!”
Lôi hộ pháp tức khắc trừng to mắt, lớn giọng hỏi:
“Cái gì? Ngài ấy vô dụng như vậy sao?”

Hỏa hộ pháp cũng táo bạo rống ra tiếng:
“Trời mẹ! Trên đời này còn có nữ nhân không bị mị lực của ngài ấy chinh phục sao?”
Băng hộ pháp mơ hồ thấy có gì đó không đúng, vội đưa tay lên miệng, điên cuồng nháy mắt ra hiệu:
“Các ngươi thu liễm chút, be bé cái miệng lại thôi!”
Hắn vừa dứt lời, thì một thanh âm lạnh lẽo đầy sát khí từ phía sau cất lên:
“Các ngươi không đi chuẩn bị, một đám tụ tập ở chỗ này bàn bạc cái gì đâu?”
Bốn người đồng thời đình chỉ nói chuyện, ngẩng đầu nhìn về một hướng, thấy Đế Mặc Thần không biết khi nào đã chắp tay sau lưng nhẹ nhàng tới gần, vẻ mặt cười như không cười mà nhìn bọn họ.
Phong hộ pháp khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cầu sinh dục mười phần mà nói:
“Chủ tử yên tâm, chúng thuộc hạ đang nghiêm túc bàn bạc chuyện đại sự, tuyệt đối không phải nghị luận việc riêng tư của ngài… ách!”
Nhận ra mình đang nói gì đó, Phong hộ pháp không khỏi căng thẳng bụm miệng mình lại, thanh kiếm rơi xuống đất mà hắn cũng không thèm quan tâm.
Xoát!
Ba vị hộ pháp còn lại đồng thời lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt nhìn Phong hộ pháp biểu hiện mấy chữ ‘huynh đệ, ngươi đừng hòng mưu hại chúng ta’, nhưng vẻ mặt thì lại nghĩa chính nghiêm từ mà đáp lại Đế Mặc Thần:
“Chủ tử! Ngài đừng nghe A Phong nói bậy, chúng thuộc hạ thật sự chỉ đang bàn kế sách làm sao để tiêu diệt Ma Điện thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Ma Điện dám bắt cóc hai vị tiểu chủ tử, chúng thuộc hạ nhất định phải cho Ma Điện biết biển xanh vì sao lại mặn!”
“Đúng đúng, chủ tử, ngài tuyệt đối phải tin tưởng chúng ta.

Đừng nghe lời nhầm đồn bậy từ một phía!”
Phong hộ pháp nhìn đám huynh đệ thấy gió chiều nào nương theo chiều ấy này, ánh mắt tràn đầy không thể tin tưởng, cả biểu tình trên gương mặt tràn đầy hoài nghi nhân sinh:
“Các ngươi… các ngươi…” Hắn tức đến không nói nên thành lời.
Đế Mặc Thần nhìn đàn thuộc hạ không nên thân này, giơ tay đè lại gân xanh đang nổi cộm trên trán, ngữ điệu tràn đầy khắc chế nói:
“Một đám ăn no không có chuyện gì làm… vũ khí, cấp dưới đều chuẩn bị xong chưa?”
Băng hộ pháp, Lôi hộ pháp, Hỏa hộ pháp, ngay cả Phong hộ pháp đều luống cuống nhặt lên thanh kiếm, bộ dạng ngoan ngoãn như chim cút mà đáp lời:
“Chủ tử yên tâm, chúng ta lập tức đi ngay!”
Mắt thấy bốn người đồng thời quay đầu đi nhanh, phảng phất phía sau có hồng thủy mãnh thú truy đuổi, Đế Mặc Thần không nhanh không chậm mà đưa ra câu phán quyết:
“Đại sự không làm, lại rảnh rỗi buôn chuyện của lão tử.

Bốn người các ngươi, phạt nửa tháng tiền lương!”
Ngay tức khắc, bốn bóng lưng kia đồng thời cứng đờ, bốn cái đầu nhỏ gục xuống.

Góc độ, cảm xúc tang thương, quả thật giống nhau như đúc.
Xong đời! Nhà tư bản quá tàn ác, lại trừ lương của bọn họ!
Ngoại trừ khóc không ra nước mắt, bọn họ còn có thể phản kháng sao?
Đáp án đương nhiên là không thể!!!

Mà Đế Mặc Thần lại thu hồi tầm mắt, trong lòng âm thầm tính toán, với nửa tháng tiền lương của bốn người thuộc hạ thì hắn có thể mua được cái gì để cho bọn nhỏ áp xuống kinh hãi khi trải qua sự việc bắt cóc này.
Hắn hiện giờ là nam nhân đã có gia đình, không khấu khấu sưu sưu thì không được.

Nhân lúc tài chính quyền to chưa giao cho thê tử, hắn phải nỗ lực tích cóp mới được, không thể ăn xài phung phí như trước.
Hơn nữa, mị lực của hắn ở chỗ nàng có giá trị bằng không, cho nên hắn quyết định dùng năng lực của đồng tiền để chinh phục nàng.
Nghĩ đến người nào đó, khóe miệng hắn hơi giơ lên, ánh mắt nhu hòa, dịu dàng như nước.
Rõ ràng mới cách xa có mấy ngày, hắn lại nhớ nàng đến da diết, hận không thể lập tức đi gặp nàng để thỏa nỗi nhớ mong.
Bất quá, lại chờ một chút đi! Bọn họ cùng nhau cứu hài tử, cùng nhau báo thù, thật ra cũng không tệ lắm!
Nghĩ như vậy, thân ảnh túc sát của Đế Mặc Thần hoàn toàn dung nhập vào trong bóng đêm.

Sáng sớm, ánh nắng mặt trời từ phương Đông dâng lên, cung Thanh Càn - nơi ở của Mộ Dung Càn đã tụ tập rất nhiều người, mỗi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, hoàn toàn có trật tự ngay ngắn tiến vào vị trí đã được dàn xếp sẵn của chính mình.
Bốn phía bên ngoài quảng trường đều có từng đội tín đồ cầm vũ khí canh gác, cứ cách một bước là có một người, hoàn toàn đem quảng trường gắt gao vây lên, cho dù là một con ruồi cũng khó chui lọt được.
Ngay quảng trường trung tâm đã vẽ sẵn một đồ án hình tròn, lấy chính giữa vì tâm, xung quanh chất chồng vô số huyền thạch, khi trận pháp khởi động thì huyền lực trong đấy sẽ men theo những khe rãnh trên đồ án để chảy về trung tâm.
Viền ngoài của trận pháp, sở hữu trưởng lão, đà chủ của Ma Điện đều đã xuất hiện và phân từng nhóm ngồi ở bảy hướng khác nhau.
Sở dĩ được gọi Thất Tinh Trận, là bởi vì trận này vận hành theo quy luật của Thất Tinh Bắc Đẩu - bảy phương vị tương ứng cho bảy viên ngôi sao thuộc phía Bắc là: Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương và Dao Quang.
Người trên đại lục đều biết, Ma Điện có điện chủ đứng đầu, kế tiếp là Thánh Tử - Thánh Nữ, sau đó là bốn vị Trưởng Lão và xuống phía dưới là mười hai phân đà.
Căn cứ theo tu vi của từng người, cho nên ai có tu vi cao nhất sẽ mang đội ngồi ở vị trí tương ứng với bảy viên ngôi sao.
Chỉ có Thánh Tử - Thánh Nữ sẽ trực tiếp ngồi hai bên của khu vực trung tâm, mà chính giữa - đó là vị trí của Mộ Dung Càn.
Nghe nói, nhiệm vụ của Thánh Tử - Thánh Nữ cực kỳ quan trọng, bởi vì có hôn khế, hơn nữa cả hai đều là đồng tử chi thân, cho nên bọn họ sẽ phụ trách trung hòa lực lượng từ các đồng nam đồng nữ rồi mới chuyển dời lực lượng tinh thuần nhất cho Mộ Dung Càn.
Trong sự chờ đợi của mọi người, Mộ Dung Càn, Mộ Dung Âm và Mộ Linh Khê rốt cuộc xuất hiện ở quảng trường trung tâm.
Mộ Dung Càn đưa mắt quan sát chung quanh, vừa lòng gật đầu, sau đó cao cao tại thượng nói:
“Các ngươi chuẩn bị không tồi! Đã đến giờ, đưa tế phẩm lên đi!”
Bốn vị Trưởng Lão nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời bay lên không, kích phát huyền lực đánh vào tòa thạch điêu ngay chính giữa quảng trường.
Răng rắc!
Cùm cụp!
Hai âm thanh cực lớn liên tiếp vang lên, chỉ thấy viền ngoài của quảng trường dần dần lõm xuống, hiện ra vô số bậc cầu thang nối liền với địa đạo ở nơi cực âm.
Vô số tín đồ chờ lệnh sẵn thấy địa đạo mở, tức khắc đồng loạt đi xuống để áp tải tế phẩm lên bên trên..