Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 72: Đông Phương Phượng




Xong bữa cơm chiều, đoàn người lấy Đông Phương Thắng Hà dẫn đầu, mênh mông cuồn cuộn đi đến hậu viện. Bởi vì nơi này là chủ gia đại trạch, muốn đi đến hậu viện phải băng qua một đoạn hành lang gấp khúc và vòng quanh một tòa núi giả lớn.

Có lẽ là được thông tri báo trước, nên cả đoạn đường không một bóng người, hẳn là đa số đệ tử trong tộc đều đã vào phòng đóng cửa tu luyện.

Bất quá, Mạc Túc vẫn tinh tường nhận ra vài cặp mắt tò mò dò xét bắn lại đây. Hẳn là tâm tư tò mò quấy phá.

Đông Phương Thắng Hà phất tay hừ lạnh, ánh mắt sắc bén đảo qua, dọa cho những người đó co đầu rụt cổ vào trong, không dám lại nhìn lén nữa.

Được chừng năm phút thời gian, mọi người rốt cuộc đứng trước sân của một tòa biệt viện nhỏ. Nơi này khung cảnh thanh u, xung quanh trồng rất nhiều cây trúc, nhánh cong theo gió đong đưa xào xạc, kèm theo tiếng côn trùng kêu rỉ rả thê lương, tạo cho người ta một cảm giác sởn tóc gáy.

Toàn bộ người của Đông Phương gia đều biết, nơi này không chỉ là một cấm địa, mà còn là nơi không ai nguyện ý đến gần một bước.

Bởi vì nơi này có một người điên đang ở.

Mạc Nhất nhìn về phía trước, nheo mắt nói nhỏ với Mạc Túc:

"Chủ tử! Nơi này có ẩn hình trận pháp."

"Ừ! Là Đằng Long Bát Phương Trận!" Mạc Túc híp mắt nhìn phía trên nóc viện ẩn ẩn hình sương khói, thần sắc hơi ngưng trọng.

Không hổ là một trong Thập đại gia tộc chi nhất, loại bút tích này cũng chỉ có tài đại khí thô mới gánh nổi.

Đằng Long Bát Phương Trận, nghĩa cũng như tên, gồm tám con rồng đứng ở tám hướng, đuôi cuốn vào nhau, long đầu ngửa lên trời thét dài, khí thế như hồng, giúp bảo vệ chặt chẽ một phương địa hình.

Mà Đông Phương gia tộc, tuy không có cường đại đến mức tìm đủ tám con rồng thật đến trấn trạch, nhưng lại thay thế bởi long khí, dùng vật chứa đến chứa đựng, ôn dưỡng từng ngày đến duy trì trận pháp. Mặc dù không hoàn hảo đến mười thành, nhưng cũng lợi hại đến ba bốn thành. Nếu có người cường sấm, nhất định sẽ thi cốt vô tồn.

Hai chủ tớ nói chuyện rất nhỏ, nhưng vẫn để Đông Phương Thắng Hà nghe được rõ ràng, vì vậy mà ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Mạc Túc. Hắn không nghĩ tới, một nha đầu trẻ tuổi thế mà lại biết Đằng Long Bát Phương Trận. Càng quan trọng là, nam nhân bên người nàng còn trước tiên phát hiện nó.

Phải biết rằng, lúc xây dựng trận pháp này, chỉ có hắn và vài người trưởng lão tâm phúc cộng đồng quan khán, nếu không phải nắm vật cảm ứng trong tay thì việc phát hiện mắt trận ở đâu còn là vấn đề nan giải. Thế mà mấy người kia chỉ bằng mắt thường là có thể xỏ xuyên qua. Đây rốt cuộc là yêu nghiệt gì?

Người của Thiên Nguyệt Vương Triều mắt đều mù hết rồi sao, thế nhưng xem trân châu coi thành bụi bặm!?

Giờ phút này đây, hắn không còn coi khinh Mạc Túc nữa, mà ẩn ẩn trong lòng còn mang theo chút vui sướng khi người gặp họa.

Sự tích ban ngày trên lôi đài hắn cũng có điều nghe thấy, Mạc Túc ra tay tàn nhẫn, không niệm chút tỷ muội tình nghĩa, đại biểu cho nàng hận người của Thiên Nguyệt đến tận xương tủy.

Mà hắn, cũng hận người Thiên Nguyệt. Cho nên giữa hai bên có cộng đồng địch nhân. Là bạn mà không phải địch.

Hắn nhìn về phía cháu trai nhà mình, hơi chớp mắt một chút, âm thầm cổ vũ.

Đông Phương Hạo Hiên: "..."

Ông ngoại, người đây là bị làm sao vậy? Đột nhiên không đứng đắn thật làm người giật mình.

Đoạn nhạc đệm này không có duy trì bao lâu, Đông Phương Thắng Hà đã nghiêm túc trở lại, móc từ trong nhẫn trữ vật ra một khối chìa khóa hình bát giác, hắn đưa tay đẩy ra, chìa khóa bay đến giữa không trung rồi sau đó dật tán ra những đường sương khói màu vàng nhạt hòa lẫn vào không trung.

Ngay tức khắc, không khí xung quanh xảy ra một chút vặn vẹo, gió lạnh chợt đổi chiều rồi ngưng bặt, khí lãng vô hình lăn tăn dật tán như những cơn sóng nhỏ nhấp nhô trào ra ngoài.

Không biết có phải ảo giác hay không, mà ba người chủ tớ Mạc Túc còn nghe thấy một tiếng nức nở như là của con rồng thở dài.

Sau vài phút kì diệu xảy ta, vạn vật quy trở về bình tĩnh, cảnh vật vẫn là như thế không có gì thay đổi, nhưng Mạc Túc lại biết đến, Đằng Long Bát Phương Trận tạm thời đã được giải phong ấn, nên chung quanh cũng không còn nguy cơ ngầm nữa.

Đông Phương Thắng Hà thông qua cửa sổ nhìn vào trong biệt viện còn le lói ánh đèn, phất tay dẫn đầu, đẩy cửa bước vào.

Mọi người lần lượt theo sau, không gian có chút yên ắng.

Bởi vậy mà, một tiếng cười đùa thánh thót, lanh lảnh truyền vào lỗ tai của mọi người.

"Hì hì! Đom đóm kìa! Tiểu Sa, chúng ta mau đi bắt đom đóm đi, chúng nó thật là đẹp!"

"Tiểu Sa, ngươi còn đứng đó làm cái gì nha!? Chẳng lẽ ngươi không thích đom đóm? Thôi được rồi, nếu ngươi không thích thì ta đi bắt một mình vậy."

"Hắc hắc, các bé yêu! Tỷ tỷ tới chơi với các ngươi đây."

Trong sân, một nữ nhân đầu tóc rối bời, mặc một chiếc váy vàng nhạt lôi thôi lếch thếch, môi thì tô son đỏ chót, gương mặt thoa bột màu xanh xanh tím tím, hoàn toàn nhìn không ra dung mạo vốn có.

Lúc này nàng giơ tay hai chuệch choạng bắt về phía trước, ánh mắt và nụ cười hồn nhiên ngây thơ như đứa trẻ lên ba. Bởi vì mải mê đuổi theo đom đóm, nên nàng bất giác đã chạy tới rìa của lan can, thậm chí còn nhổm người ra ngoài hồ nước.

"Tiểu thư, ngài mau trở về đi!!! Nơi đó nguy hiểm lắm. Tiểu Sa năn nỉ ngài, ngài mau trở về đi..." nha hoàn tiểu Sa mặt mày trắng bệch, vừa thở hồng hộc vừa nói, bất quá bởi vì sợ kích động đến người kia nên cũng không dám tới gần quá, chỉ gấp đến bò lên chảo nóng mà liên tục khuyên nhủ.

"Ai nha! Tiểu Sa ngươi lại thế nữa rồi... thật là không thú vị! Ta muốn đom đóm! Ta không trở về đâu." Không ngoài dự đoán của tiểu Sa, người kia thập phần bướng bỉnh lắc đầu, thậm chí đã trèo một chân qua lan can, vói một tay ra bên ngoài.

"Tiểu thư, cầu xin ngài! Ngài mau trở về đi... đom đóm... đom đóm để tiểu Sa giúp ngài bắt có được hay không?" Tiểu Sa hãi hùng khiếp vía không thôi, mồ hôi lạnh chảy ròng, nỗ lực khuyên nhủ.

Người kia nghiêng đầu, đưa tay chống cằm suy nghĩ, lẩm bẩm hỏi:

"Ngươi giúp ta bắt đom đóm!? Nhưng ta nhớ rõ mấy ngày trước ngươi cũng từng hứa với ta như vậy, nhưng kết quả thì sao? Ngươi là bắt được đom đóm, nhưng chúng đều chết hết rồi. Thật tội nghiệp các bé yêu của ta. Không! Ta không thể giao sinh mạng của bọn họ vào trong tay ngươi được."

Tiểu Sa: "..."

Thật là muốn quỳ với vị đại tiểu thư này. Không phải nói nàng thần trí mơ hồ hỗn loạn sao? Thế quái nào chuyện của mấy hôm trước đều ghi thù đến rành mạch.

Mạch não của thiên tài đều tự động ghi nhớ có chọn lọc như vậy sao?

"Tiểu thư, là tiểu Sa lỡ tay bất cẩn. Lần này tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như thế nữa. Ngài leo xuống đi được không? Ngoài đó nguy hiểm lắm!" Tiểu Sa khóc không ra nước mắt, bất cứ giá nào nói.

Trời ơi, vị đại tiểu thư này mà xảy ra chuyện gì, chắc gia chủ cạo đầu của nàng luôn quá.

"Được rồi! Tạm tin ngươi lần này! Nhưng nếu ngươi còn hại chết đom đóm, bổn tiểu thư sẽ tuyệt giao với ngươi, không thèm chơi với ngươi nữa." Đông Phương Phượng bĩu môi nói.

"Dạ dạ dạ, đại tiểu thư ngài mau trèo xuống đi!" Tiểu Sa lệ nóng doanh tròng, mừng đến phát khóc, rốt cuộc nói động được vị đại phật này.

Đông Phương Phượng rốt cuộc chịu trèo xuống, bất quá lúc trèo lên thì dễ, nhưng khi bước xuống lại chênh vênh hụt hẫng, đặc biệt là còn trong tư thế nửa chân trong nửa chân ngoài, thế cho nên thăng bằng không nắm vững, Đông Phương Phượng chới với ngã ra phía bờ hồ:

"A!!!" Tiếng thét chói tai vang vọng khắp tòa biệt viện.

"Tiểu thư!!!" Tiểu Sa cũng cả kinh, thân thể đã nhanh nhẹn hơn não bộ, nhanh chóng chạy vượt lên, với mong muốn bắt được góc áo của người kia.

Thế mà, góc váy lại vuột khỏi tầm tay, khiến cho sắc mặt tiểu Sa phút chốc hôi bại.

Mắt thấy Đông Phương Phượng phải rơi vào trong hồ nước, thì "xoạch" một tiếng, Đông Phương Thắng Hà trực tiếp đạp lên sóng nước, từ bờ hồ đối diện phi phác lại đây, đưa tay vớt lấy Đông Phương Phượng.

"Gia chủ!" Tiểu Sa thấy người đến là ai, nhanh chóng quỳ thụp xuống mặt đất, giọng nói run bần bật, nhưng thấy Đông Phương Phượng bình an vô sự thì một quả tạ nơi treo nơi trái tim rốt cuộc rơi xuống.

"Bảo ngươi coi chừng, chăm sóc nàng, ngươi vậy mà chăm sóc kiểu này sao???" Đông Phương Thắng Hà đau lòng đỡ con gái của mình vì hoảng sợ đến đờ đẫn ngồi dựa vào thành ghế nơi lan can, sau đó hùng hổ chất vấn tiểu Sa.

"Là tiện nữ không chăm sóc tốt cho tiểu thư, mong gia chủ trách phạt!" Tiểu Sa cắn môi, chung quy không thể so đo với một người thần trí không bình thường, nên nàng thẳng thắn nhận tội.

Đông Phượng Thắng Hà phiền muộn nhíu đôi lông mày, phất tay nói:

"Ngươi lui xuống trước đi, ngày mai đến Hình Chước Đường lãnh hai mươi roi phạt."

"Vâng! Cảm ơn gia chủ đã lưu tình!" Tiểu Sa rũ đầu thấp giọng, không có một câu oán thán.

Hai mươi roi, so với sự an nguy của Đông Phương Phượng, gia chủ đã nương tay lắm rồi. Nàng còn có thể oán trách gì chứ.

Tiểu Sa lui xuống, Đông Phương Thắng Hà mới vỗ vai an ủi con gái mình, trong mắt tràn đầy đau lòng:

"Ngoan! Có cha ở đây, Phượng nhi đừng sợ gì hết! Ngươi nếu thích đom đóm thì nói với cha, sau này cha mang đến cho ngươi."

Ánh mắt hồi phục tiêu cự, Đông Phương Phượng ngẩng đầu nhìn lão nhân trước mặt, bất mãn nói:

"Lão đầu tử, sao ngươi lại cạo râu rồi!?"

Đông Phương Thắng Hà chỉ cảm thấy cơ mặt giật kịch liệt, hàm dưới ở nơi nào đó lại ẩn ẩn thấy đau, hắn ho khan vài tiếng rồi chột dạ giải thích:

"Khụ! Phượng nhi, không phải cha muốn cạo râu, mà tại vì mấy hôm trước nhà kho bị cháy, trong ấy có rất nhiều thứ quan trọng nên cha phải tiến vào tự mình di dời, kết quả là hi sinh cả bộ râu. Phượng nhi đừng giận cha nha."

Hắn cảm thấy mình càng sống càng đi trở về, vì dỗ con gái mà cái lý do ấu trĩ như vậy hắn cũng nghĩ ra được.

Bất quá, bởi vì thần trí không rõ, nên Đông Phương Phượng lại ăn một bộ này, đưa tay xoa cằm của cha mình, đau lòng nói:

"Lão đầu, ngươi thật quá đáng thương. Ngay cả bộ râu mà ông trời cũng không dung thứ. Thôi để ta thổi cho, thổi một chút thì sẽ không đau, còn sẽ nhanh dài ra."

Đông Phương Thắng Hà buồn cười, trong lòng lại thở dài ão não, chỉ số thông minh của con gái đột nhiên hàng thấp đến ba tuổi, tuy rằng đáng yêu thì có đó, nhưng lại không hợp với lẽ thường:

"Ừ! Phượng nhi thổi cho cha, cha liền không đau."

Lúc đoàn người Đông Phương Hạo Hiên và Mạc Túc vòng qua hành lang tiến đến, thình lình thấy cái cảnh tượng ấm áp như vậy.

"Mẫu thân!" Đông Phương Hạo Hiên áp lực bao lâu nay, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đỏ hồng mắt kêu ra tiếng.

Từ lúc đi thôn trang, hắn đã không còn gặp lại mẫu thân, tính tới tính đi, cũng đã có hơn mười năm.

Hắn vĩnh viễn không bao giờ quên được, mẫu thân tuy rằng là phế phân, thần trí còn không tỉnh táo. Thế nhưng mỗi lần hắn bị đệ tử trong tộc khi nhục dè bỉu, nàng chính là người xông lên trước chửi đổng người ta, thay hắn che chắn mọi phong ba mưa gió.

Nghe thấy tiếng, Đông Phương Phượng cứng đờ người, đưa ánh mắt ngây thơ nhìn qua, sau đó nghi hoặc hỏi Đông Phương Thắng Hà:

"Lão đầu, hôm nay ngươi còn dẫn khách nhân đến đây chơi à?"

Đông Phương Thắng Hà cười khổ một tiếng, không có sai thất sự mất mát từ trong mắt cháu trai, hắn vỗ đầu nữ nhi nhà mình, mềm mại nói:

"Phượng nhi, hắn không phải khách nhân. Hắn là người trong nhà, là một người cực kỳ quan trọng của ngươi."

"A? Tiểu soái ca lại là người quan trọng của ta? Thật tuyệt vời! Tiểu soái ca, đến! Cùng tỷ tỷ bắt đom đóm đi này." Đông Phương Phượng nghiêng đầu suy tư, sau đó hồ hởi chạy lại, dắt tay của Đông Phương Hạo Hiên rồi chạy điên chơi đùa.

"Cẩn thận một chút!" Đông Phương Thắng Hà bất đắc dĩ thở dài, dặn dò cháu trai một tiếng.

"Ông ngoại yên tâm! Con nhất định sẽ không để mẫu thân bị thương dù chỉ một chút." Đông Phương Hạo Hiên nhìn người ngây thơ hồn nhiên bên cạnh, cay đắng nở nụ cười.

Khi xưa mẫu thân tuy rằng không mấy tỉnh táo, nhưng vẫn mơ hồ gọi hắn "Hiên nhi", thế mà bây giờ nàng đều không nhận ra hắn.

Đây là bệnh tình càng thêm trầm trọng hay sao!?

Nhìn bóng dáng hai mẹ con vui đùa ở bên nhau, Đông Phương Thắng Hà nhìn về phía Mạc Túc, cười khổ:

"Mạc cô nương, ngươi cũng thấy rồi đi, tình trạng của Phượng nhi..."

"Tình huống của nàng xảy ra bao lâu rồi?" Mạc Túc híp mắt, suy tư hỏi.

Đông Phương Thắng Hà thở dài nói:

"Đã hơn hai mươi năm, từ sau khi nàng sinh ra Hiên nhi thì bắt đầu thần trí mơ hồ. Mấy năm đầu còn tốt, nàng còn nhận ra người, kiểm soát được hành vi của mình. Nhưng dần dà về sau, chỉ số tuổi càng thêm lùi lại, nàng mỗi ngày điên điên khùng khùng, càng không nhận ra bất kỳ người quen nào nữa. Có người từng nói với ta, đây là di chứng của việc tu luyện quá độ, tẩu hỏa nhập ma mà thành. Ta vậy mà cũng tin tưởng cái lý do ấy không chút nghi ngờ."

"Nhìn tình huống, các cơ năng của Đông Phương đại tiểu thư đều bình thường, không giống như là trúng độc." Mạc Cửu vuốt cằm, ra tiếng nói.

"Ta cũng nghĩ mãi không ra, rốt cuộc là loại độc nào có thể khiến người thành ra như thế này?" Đông Phương Thắng Hà cũng thập phần khó hiểu, nghĩ mãi mà không ra.

"Đông Phương gia chủ, từ lúc nàng xảy ra chuyện đến nay, ngươi đều bồi bổ cho nàng sao?" Mạc Túc không đầu không đuôi hỏi một câu.

"Có a! Tuy rằng đa số dược sư đều nhìn không ra Phượng nhi bị cái gì. Nhưng ta mỗi ngày đều tỉ mỉ lựa chọn dược liệu hầm thành thang đưa đến cho nàng. Tất cả phương thuốc đều lấy ngưng thần tĩnh não làm chủ yếu." Đông Phương Thắng Hà gật đầu nói.

Kỳ thật, hắn làm những việc này đều mang một tia hi vọng mỏng manh, đâu biết chừng nữ nhi uống những thứ thuốc này, có một ngày tỉnh táo lại thì sao.

"Khoan đã, chẳng lẽ phương thuốc xảy ra vấn đề???" Nhị trưởng lão nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên cả kinh hỏi, ánh mắt nhìn về phía Mạc Túc.

Mạc Túc hơi gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, nhíu mày nói:

"Ta chỉ mới có một suy đoán trong lòng. Phải đợi kiểm tra thân thể của Đông Phương đại tiểu thư thì mới dám cho ra câu trả lời xác đáng."

"Vạn sự đều nhờ ngươi vậy!" Đông Phương Thắng Hà thở dài nói, nhưng không ôm nhiều hi vọng.