Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Chương 61: Kết cục của kẻ ác nhân




“Từ sau khi ta có thai, thường xuyên nghĩ lại những chuyện đã qua.”

“Trước kia ta làm rất nhiều chuyện tình không thể tha thứ, nhưng ta khi đó tuổi còn nhỏ, bị kẻ gian mê hoặc, mới thương tổn muội muội, đều do ta không phải! Hiện tại suy nghĩ lại, ta rất hối hận, nhưng mà ta lại không dám đến Ngọc gia, đành phải mượn cơ hội ngày hôm nay, hướng muội muội xin lỗi, thỉnh muội muội tha thứ cho ta!”

Lời nói này Ngọc Chi Lan, ngay cả Ngọc Phi Yên cũng phải vỗ tay khen hay.

Nàng ta đem mọi chuyện phủi sạch không còn một mảnh, kẻ gian trong miệng Ngọc Chi Lan, không phải là Nam Sơn phu nhân đã chết sao!

Lúc trước Nam Sơn phu nhân, Chiết Hạ Quân, cùng Ngọc Thiên Xích đã bị phán tử hình.

Nhưng không đợi đến ngày hành hình, ba người bọn họ đã chết trong lao ngục, dáng vẻ khi chết cực kỳ thảm thiết.

Ngọc Phi Yên từ chỗ Hạ Hầu Kình Thiên biết được kết cục của ba người này, nghe nói thời điểm Ngọc Thiên Xích phi lễ Nam Sơn phu nhân, bị Chiết Hạ Quân cắn đứt cổ họng, sau đó Chiết Hạ Quân giết chết Nam Sơn phu nhân, chính mình dựa sát vào thi thể của bà ta, tuyệt thực mà chết.

Tử trạng làm người ta thổn thức……

Tóm lại, bọn họ bị trừng phạt đúng tội.

Hiện tại Ngọc Chi Lan chẳng những đổ tội hết lên đầu những người này, còn bày ra dáng vẻ mang thai nhưng không thể không khuất phục trước Ngọc Phi Yên, quỳ xuống trước mặt nàng, còn nói chính mình không dám trở lại Ngọc gia.

Điều này rõ ràng là nói người Ngọc gia ương ngạnh bá đạo, ngay cả người của hoàng thất như Quận Vương phi cũng sợ hãi, nhiều ngày không thấy, chỉ số thông minh của Ngọc Chi Lan cũng tăng lên rất nhiều a!

Không phải nói người đàn bà chữa ngốc ba năm sao, đầu óc nàng ta thế nào thông suốt rồi?

Thời điểm Ngọc Chi Lan nói chuyện, Ngọc Phi Yên nhìn chằm chằm nàng cẩn thận đánh giá.

Nhìn kỹ mới thấy, không cần phải lo. Ngọc Phi Yên đã phát hiện một chuyện rất thú vị ——

Ngọc Chi Lan căn bản là không có mang thai!

Không có thai, lại trưng lên bộ dáng mình ăn hiếp Long tôn của nàng ta, lá gan của nàng cũng thật lớn! Phu thê bọn họ có bao nhiêu khát vọng lấy lại quyền lực a, thế nhưng lại dám cả gan làm loạn, lấy chuyện con nỗi dõi của hoàng gia ra đùa giỡn? Cũng không sợ bị lộ sao ?

“Đuổi ngươi ra Ngọc gia, là quyết định của ta! Không có quan hệ gì với Yên nhi!”

Ngọc Kinh Lôi vốn dĩ tâm tình rất tốt, bị Ngọc Chi Lan đùa giỡn như vậy, cũng đen mặt.

“Ngươi đã là người của Mãng Quận Vương! Mặc kệ ngày sau ngươi tốt hay xấu, đều cùng Ngọc gia không có bất cứ liên quan nào!”

“Ngọc gia chúng ta một mực quang minh lỗi lạc, làm việc đoan chính. Ngươi tâm hoài bất quỹ như vậy, lòng dạ rắn rết không xứng làm người Ngọc gia!”

“Ngươi đừng kêu ta là gia gia, ta không phải gia gia của ngươi! Cũng không được kêu Yên Nhi là muội muội, nếu không đừng trách ta không nể mặt, trong lòng mọi người cũng không khoái hoạt!”

Lão gia tử làm sao đi quản thân phận Ngọc Chi Lan là cái gì, dù sao dám khi dễ Ngọc Phi Yên, hắn là người đầu tiên không tha thứ cho kẻ đó!

Ngọc Chi Lan vốn dĩ đang đeo một bộ mặt trang nhã, khi nghe Ngọc Kinh Lôi đánh giá mình như vậy, rốt cục âm trầm xuống.

Hôm nay người tới tham gia cung yến, đều là hoàng thân quốc thích, trọng thần trong triều.

Ngọc Kinh Lôi vốn dĩ ở trong triều cũng rất có uy vọng, có mấy lời đánh giá này của hắn, ngày sau nàng hoàn toàn không thể lăn lộn trong giới quý tộc nữa rồi!

Đáng giận! Đáng giận!

Ngọc Chi Lan vốn dĩ còn muốn hướng Hoàng thượng xin giúp đỡ, ai mà biết Hạ Hầu Quân Vũ cũng là một bộ dáng lạnh lùng.

Chuyện tình Ngọc gia, Hoàng thượng đã sớm biết, lúc này hắn chỉ thấy Ngọc Chi Lan cùng một dạng với tôm tép nhãi nhép, tự biên tự diễn, có điều nàng ta chọn sai thời điểm rồi, khổ diễn một hồi, Hạ Hầu Quân Vũ trong lòng cảm thấy buồn phiền.

“Mãng Quận Vương, mang Vương phi của ngươi xuống!”

Hạ Hầu Quân Vũ trước mặt mọi người quát lớn.

Hạ Hầu Nam vốn dĩ vô tội, nằm mà cũng dính đạn.

Vốn dĩ Ngọc Chi Lan đi tìm Ngọc Phi Yên gây phiền toái, hắn rất vui xem trò hay.

Nhưng mà không nghĩ tới Ngọc Chi Lan cực kỳ ngu xuẩn! Không thể bôi nhọ Ngọc Phi Yên, ngược lại tự bôi xấu bản thân.

“Đi, theo ta đi xuống!”

Hạ Hầu Nam không thể không đứng dậy, dưới ánh mắt chê cười của tất cả mọi người, kéo Ngọc Chi Lan đi, lúc gần đi, hắn hung hăng nhìn Ngọc Phi Yên liếc mắt một cái, dường như cỗ hận ý này đã khắc vào trong lòng hắn.

Thật sự là mạc danh kỳ diệu!

Đối với thái độ của Hạ Hầu Nam, Ngọc Phi Yên cười lạnh một tiếng.

Trên thế giới này luôn luôn có một số kẻ đần độn, ở trong mắt bọn họ, tất cả mọi người đều thiếu nợ bọn họ. Mặc dù chính bọn họ phạm sai lầm, lại luôn đẩy trách nhiệm cho người khác, không tự tìm vấn đề trên người mình.

Hạ Hầu Nam cùng Ngọc Chi Lan chính là những kẻ điển hình như vậy.

Trêu chọc ta, đã nghĩ dễ dàng như vậy thoát thân?

Điều này sao có thể!

Năm mới đang êm đẹp, lại bị hai người này phá hỏng, hai mắt Ngọc Phi Yên chợt lóe.

Chờ bọn hắn đi được một khoảng cách, một khối xương gà khéo léo từ trong tay Ngọc Phi Yên bay ra ngoài, đánh vào chân Ngọc Chi Lan, đau đến mức Ngọc Chi Lan hụt bước, nặng nề té lăn ra đất, bụng úp sấp xuống.

Một cú ngã này, khiến cho Ngọc Chi Lan kinh hoảng lên.

Bụng đau quá, dường như có cái gì nóng hầm hập từ trong thân thể chảy ra.

Không, không thể!

“Ngươi sao rồi?” Đối với Ngọc Chi Lan té ngã như vậy, Hạ Hầu Nam không khẩn trương không được.

Ba tháng đầu mang thai là thời gian dễ dàng gặp chuyện không may nhất, hiện tại Ngọc Chi Lan sắc mặt trắng bệch, trong lòng bàn tay ứa ra mồ hôi lạnh, dọa đến mức Hạ Hầu Nam vội vàng quỳ xuống đỡ nàng.

Này! Trăm ngàn không được xảy ra chuyện gì!

Tương lai của hắn, hy vọng của hắn, đều nằm trong bụng Ngọc Chi Lan đó!

Không có đứa nhỏ, lấy gì đàm quân vương mộng!

“Điện hạ, bụng ta đau quá ——” Ngọc Chi Lan càng khẩn trương, cảm giác dưới bụng càng rõ ràng, chỉ chốc lát sau, một mảnh đỏ hiện lên trên váy nàng.

“Hài tử của ta……”

Ngọc Chi Lan gắt gao ôm lấy bụng mình, cung y đều bị nàng ta vò nhăn nhúm.

“Điện hạ, nhất định phải cứu đứa nhỏ! Ta không thể không có nó!”

Ngọc Chi Lan biết thứ quý giá nhất chính là hài tử trong bụng mình, vô luận như thế nào, đứa nhỏ này phải bảo trụ.

“Thái y, mau truyền Thái y! Thái y mau tới!” Hạ Hầu Nam ôm Ngọc Chi Lan, khẩn trương kêu to.

Thời điểm tân niên, đột nhiên đổ máu, đối với Hạ Hầu Quân Vũ mà nói không phải điềm gì tốt, bất quá đây là đứa nhỏ của Hạ Hầu Nam, dầu gì cũng là tôn tử của hắn, cho nên Hoàng thượng vẫn lập tức cho Hướng Tiến đi mời Vương Thái Y.

Trong lúc nhất thời, sự chú ý của mọi người đều đặt vào cái thai trong bụng Ngọc Chi Lan.

“Ta bình thường đều tốt, Thái y cũng nói ta thân thể rất cường tráng, tại sao có thể như vậy, ta vì sao ngã sấp xuống ——”

Ngọc Chi Lan ôm bụng, tựa vào trong lòng Hạ Hầu Nam, vẫn không quên cho Ngọc Phi Yên một bổ đao.

“Vương gia, ta vừa rồi quỳ trong chốc lát, thời điểm đứng lên, đã cảm thấy say, cũng không biết là chuyện thế nào, sau đó thì ngã sấp xuống! Vương gia, nếu đứa nhỏ có cái gì không hay xảy ra, ta cũng không muốn sống nữa!”

Ngọc Chi Lan nói ra một lời này, đều ám chỉ Ngọc Phi Yên trước đó đã động chân động tay.

Dù Ngọc Phi Yên không hề làm chuyện gì nham hiểm mờ ám, cũng là bởi vì nàng không chịu tha thứ cho Ngọc Chi Lan, khiến cho phụ nữ có thai tâm tư nặng, vẻ mặt hoảng hốt, mới có thể ngã như vậy.

Nghe Ngọc Chi Lan nói như vậy, Hạ Hầu Nam không suy nghĩ nhiều, trực tiếp hướng Ngọc Phi Yên rống lên:

“Ngọc Phi Yên, nếu Chi Lan gặp chuyện không may, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Mãng Quận Vương, ta khuyên ngươi vẫn là đừng vội như vậy, đừng di động Quận Vương phi! Nói không chừng nàng vốn dĩ còn có thể cứu, bị ngươi ôm tới ôm lui, đứa nhỏ mới thật sự không có!”

Ngọc Phi Yên tựa tiếu tựa tiếu cầm lấy một cái chân lợn sữa quay, đối với Ngọc Chi Lan quơ quơ.

“Quận Vương phi, sau khi trở về nhớ phải tẩm bổ đó.”

“Ngươi xem, không có người bức ngươi, ngươi quỳ so với ai khác còn nhanh hơn. Không có người đẩy ngươi, ngươi ngã so với ai khác đều thảm. Đây là điển hình của bệnh thoái hoá xương, thiếu chất đó! Cần uống đại xương canh! Đại bổ mới được! Nếu không tiếp theo ngã hỏng cái bản mặt xinh đẹp của ngươi, ngươi còn sống thế nào!”

Ngọc Phi Yên nói lời khôi hài, mọi người cười thành một mảnh.

Thì ra Võ Thần đại nhân cũng là người bình thường, còn có thể nói giỡn như vậy!

Đối với một Chu Liệt người gặp người sợ, được gặp một Ngọc Phi Yên thân thiện như vậy, trong lòng mọi người đối với vị Tân Võ Thần này rất thân thiết! Nụ cười trên mặt tất cả cũng thoải mái hớn rất nhiều!

Dù sao, giống phu thê Hạ Hầu Nam đần độn như thế chỉ là số ít, đại đa số mọi người đều rõ ràng, Ngọc Chi Lan đây là đang vu hãm.

Nếu Ngọc Phi Yên thật sự muốn chỉnh Ngọc Chi Lan, bằng thân phận Vũ Thần của nàng, một đầu ngón tay cũng có thể muốn mạng nàng ta, chỗ nào cần quanh co lòng vòng như thế!

Mãng Quận Vương phi này, chính là quá ngu xuẩn!

Đường đường Quận Vương phi, dám vu khống như thế, muốn tìm người để bôi đen sao, tùy tiện kéo cung nữ thái giám gì cũng thôi đi, lại muốn vu oan Võ Thần, nàng ta không muốn sống nữa rồi!

Thật sự là lớn mật!

Đần độn!

Bởi vì lễ mừng năm mới, Thái Y Viện được nghỉ, chỉ có Vương thái y là thái y ngự dụng của Hạ Hầu Quân Vũ.

Nhìn thấy Vương Thái y, Hướng Tiến không nói hai lời, túm hắn hướng về phía đại điện mà chạy. Một mạch đến đại điện, rồi tham kiến Hạ Hầu Quân Vũ, làm lễ quân thần, Vương Thái y mới thở hổn hển đi đến bên người Ngọc Chi Lan.

Vừa thấy người đến là Vương Thái y, Hạ Hầu Nam trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Y thuật của hắn không tệ!

Có Vương Thái y ở đây, Ngọc Chi Lan cùng đứa nhỏ còn có đường cứu!

“Vương Thái y, ngươi mau nhìn xem nàng làm sao rồi! Đứa nhỏ có sao không?”

“Điện hạ an tâm một chút chớ vội nóng nảy!” Vương Thái y khẽ đặt tay lên cổ tay Ngọc Chi Lan, chỉ chốc lát liền nhíu mày.

“Thế nào?” Hạ Hầu Quân Vũ vẫn luôn chú ý chuyện bên dưới, tuy rằng hắn đối với Hạ Hầu Nam hết sức bất mãn, nhưng tôn tử lại không giống, không thể đem sai lầm của Hạ Hầu Nam mà chất đống lên người một hài tử vô tội.

“Quận Vương phi, ngươi vừa rồi có phải hay không đã ăn cái gì lạnh?”

Vương Thái y nắm chòm râu dê, chậm rãi nhỏ nhẹ hỏi.

“Lạnh ? Vừa rồi ta thấy nước trái cây ướp lạnh được đưa lên, uống nhiều hai ly.” Ngọc Chi Lan vừa nói, một bên ngượng ngập nói, “Từ sai khi mang thai, ta đặc biệt thích món đó!”

Đây là toan nhi lạt nữ! Thỏa mãn con trai nha!

Mặt mày Hạ Hầu Nam đầy vẻ tươi cười.

“Thì ra là thế!” Vương Thái y đứng lên, hướng Hạ Hầu Quân Vũ hành lễ, “Bệ hạ, Quận Vương phi không việc gì. Nàng uống phải nước trái cây tính hàn, khiến cho đau bụng kinh, chỉ cần dùng thuốc điều kinh liền có thể giảm đau!”

Vương Thái y vừa dứt lời, trong lòng Hạ Hầu Quân Vũ liền nổi lên gió to sóng lớn.

Ngọc Chi Lan không có mang thai, Hạ Hầu Nam khắp nơi thông cáo là có, đây là ý gì?

“Ngươi nói nàng căn bản không có mang thai?” Hạ Hầu Quân Vũ nặng nề buông ly rượu trong tay, mặt mày tràn đầy giận dữ.

“Đúng vậy, bệ hạ. Quận Vương phi chỉ là nguyệt sự đến!”

“Điều đó không có khả năng!” Ngọc Chi Lan hét ầm lên, “Thái y, ngươi không phải là nhìn lầm rồi!”

Bị Ngọc Chi Lan nghi ngờ y thuật của mình, Vương Thái y hết sức mất hứng. “Quận Vương phi, lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ trước mặt bệ hạ, thần còn có thể nói láo hay sao?”

Hạ Hầu Nam lúc này cũng rơi vào trong mộng, không có nhi tử?

Mấy ngày nay hắn đều đắm chìm trong trạng thái khoái hoạt tột độ, thế nào đứa nhỏ lại không có?

“Ngươi gạt người!”

Ngọc Chi Lan vốn dĩ nằm vô lực trên mặt đất kích động đứng lên, hạ thân huyết lại chảy rần rần, để lại một mảnh đỏ, “Ta đã biết, ngươi chân chó theo bọn họ! Ngươi chính là không muốn nhìn ta sống ngày tháng an lành, cho nên mới đến nói xấu ta!”

Nhìn Ngọc Chi Lan hành vi như điên dại, Vương Thái y nhíu mày.

“Quận Vương phi, nói chuyện phải có căn cứ! Y đức cùng y thuật của thần, đều đã được chứng thực! Thần không biết người nói vậy là có ý gì!”

Ngọc Chi Lan nhận định Vương Thái y đây là đang giả ngu, chỉ vào Ngọc Phi Yên cùng Ngọc Kinh Lôi mắng to.

“Được, các ngươi lợi hại! Cư nhiên ngay cả ngự y của Hoàng thượng đều mua chuộc, thật sự là bàn tay che trời! Các ngươi đây là muốn tạo phản sao? Ngọc Phi Yên, ngươi sợ ta có đứa nhỏ sợ Vương gia đông sơn tái khởi sao?”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!

Nghe Ngọc Chi Lan đổi trắng thay đen, Ngọc Kinh Lôi tức giận xém chút lấy rượu hất vô mặt nàng ta.

Ngọc Phi Yên đè tay Ngọc Kinh Lôi lại, để hắn nguôi giận, chính mình bình tĩnh nhìn Ngọc Chi Lan.

“Thị phi công đạo, đều có Hoàng thượng quyết đoán! Điều duy nhất ta không hiểu được là, Mãng Quận Vương muốn thế nào đông sơn tái khởi!”

Một lời này của nàng, trong lòng Hạ Hầu Quân Vũ “ông” một tiếng, xôn xao đứng lên.

Chẳng lẽ Hạ Hầu Nam còn chưa chết tâm.

Còn thèm muốn ngôi vị Hoàng đế?

Hạ Hầu Quân Vũ trên mặt dũ phát nghiêm khắc.

“Phụ hoàng, thần tức không có ý tứ này! Thân thể thần tức rõ ràng, Vương Thái y lại nói thần tức không có mang thai, điều này sao có thể! Thần tức cả gan, mời phụ hoàng mời thái y khác lại đây, thần tức muốn bảo trụ đứa bé này!”

Ngọc Chi Lan trên mặt không chút huyết sắc, trong mắt lại là đau khổ cầu xin.

Hạ Hầu Nam lúc này cũng tỉnh táo lại, quỳ gối trước mặt Hạ Hầu Quân Vũ.

“Phụ hoàng! Nhi thần đã là một phế nhân, đứa nhỏ trong bụng Ngọc Chi Lan là huyết mạch duy nhất của nhi thần, cầu phụ hoàng thương tình nhi thần, để lại cho nhi thần một ước muốn đi! Cầu phụ hoàng hãy cứu đứa nhỏ của nhi thần!”

Hạ Hầu Nam nói như vậy, cũng là nhận định Vương Thái y đã nói dối, khiến hắn tức giận đến mức râu run run, thối lui đến một bên.

Nguyên bản là lễ mừng năm mới, Hạ Hầu Quân Vũ không nghĩ sẽ huyên náo ra chuyện không vui như vậy, nhưng chuyện cũng đã rồi, lại liên quan đến danh dự của hoàng gia, không tìm hiểu rõ ràng không được, hắn liền nhẫn nại cho ngưoi đi tìm Thái y khác.

Hạ Hầu Nam giờ phút này đã tin chắc Vương Thái y cùng Ngọc Phi Yên là một phe.

Tuy rằng không biết bọn họ thế nào thông đồng với nhau, nhưng hắn thần hồn nát tính trông gà hoá cuốc, sợ hãi Vương thái y rất có thể hãm hại hắn, liền đưa ra một yêu cầu quá đáng.

“Phụ hoàng, không phải nhi thần đa tâm, nhi thần hiện tại rất nhát gan, sợ hãi toàn bộ Thái Y đều giống nhau, có thể hay không mời người thay dược sư?”

Đây là đạp trên mặt mũi người ta?

Ngọc Phi Yên thật sự phải đem chỉ số thông minh của Hạ Hầu Nam kiểm tra cấp bách.

Thấy không khí trở nên xấu hổ kỳ lạ, Hạ Hầu Tuyết đứng dậy.

“Phụ hoàng, nhi thần có một người muốn đề cử ——” Nhìn thấy Hạ Hầu Nam cùng Ngọc Chi Lan bị buộc đến nước này, Hạ Hầu Tuyết trong lòng có chút đồng tình cùng bọn họ,

“Dược Vương Các đệ tử Trình Quan Trung hiện nay đang ở kinh thành, năng lực đã được xếp vào hàng dược sư cao cấp, y thuật rất cao, không bằng mời hắn lại đây!”

“Được rồi!” Cố nén tức giận trong lòng, Hạ Hầu Quân Vũ gật gật đầu.

Thấy Hoàng thượng đáp ứng đề nghị của mình, Hạ Hầu tuyết cao hứng hướng Hạ Hầu Nam gật gật đầu, muốn hắn trăm ngàn yên tâm.

Hạ Hầu Tuyết trước kia cùng Hạ Hầu Nam quan hệ không tệ.

Trong ấn tượng của nàng, vị hoàng huynh này luôn luôn ôn hoà thiện lương, tuy rằng hắn hiện tại đã bị phế, Hạ Hầu Tuyết đối với quyết định của phụ hoàng cũng không dám nói thêm cái gì, nhưng trong nội tâm nàng vẫn chấp nhất thân cận với hắn.

Có đảm bảo của Hạ Hầu Tuyết, Hạ Hầu Nam tốt xấu yên tâm một ít.

Xem ra, lúc trước tạo ra quan hệ tốt với nữ nhi của Hoàng hậu, vẫn là có lợi a!

An ủi Hạ Hầu Nam, Hạ Hầu Tuyết vừa quay đầu lại thì thấy ánh mắt Hạ Hầu Quân Vũ đảo qua.

Lạnh quá ——

Hạ Hầu Tuyết rùng mình một cái, ánh mặt phụ hoàng vừa rồi thật đáng sợ! Đây là làm sao? Nàng chưa từng thấy qua ánh mắt này của người.

Hạ Hầu Tuyết đoán không ra nguyên do, Lưu Hoàng hậu ngồi một bên đã sớm đem thâm tâm Hoàng thượng nhìn thấu.

Nhìn thấy nữ nhi của mình ngu xuẩn vù vù, một bộ dáng không hay không biết, Lưu Hoàng hậu hận không thể tiến lên nhéo tai nàng thật đau.

Lưu Hoàng Hậu đã sớm dặn dò Hạ Hầu Tuyết, không được cùng Hạ Hầu Nam tiếp xúc, không được dính vào chuyện tình của Hạ Hầu Nam.

Cố tình lúc này, Hạ Hầu Tuyết lại đứng ra, dường như sợ người khác không biết huynh muội bọn họ tình thâm, chính mình tại sao lại sinh ra một đứa xuẩn ngốc như vậy!

Vương Thái y, đó là thân tín của Hoàng thượng!

Hắn vừa mới tiến lên làm Dược Thánh, y thuật không thể chê trách! Hoàng thượng cũng cực kỳ tín nhiệm hắn.

Chuyện này rõ ràng chính là Ngọc Chi Lan làm bộ mang thai, lừa gạt Hoàng thượng, Hoàng thượng đã sớm tin Vương Thái y, chỉ có Hạ Hầu Tuyết còn vui vẻ phối hợp diễn!

Ngu xuẩn a!

Thật sự là giận điên người!

Cảm nhận được sự lãnh mạc trên người Hạ Hầu Quân Vũ, Lưu Hoàng Hậu khổ không chỗ nói, chỉ có thể đoan đoan chính chính ngồi một chỗ, bảo trì uy nghi của Hoàng hậu.

Thái độ của Hoàng thượng như thế, rõ ràng là bộ dạng muốn phớt lờ Hạ Hầu Tuyết.

Lưu Hoàng hậu không thể giúp Hạ Hầu Tuyết nhận tội, chỉ có thể ở trong lòng tính toán, sau khi trở về làm sao giáo huấn Hạ Hầu Tuyết làm sao một lần nữa tạo niềm vui cho Thánh Thượng! Dù sao, qua nhiều năm như vậy, đối với chuyện trong nhà, Người vẫn thủy chung đối với Hạ Hầu Tuyết nhiều một phần sủng ái, lúc này cứ tạm quan sát đi!

Chờ thật lâu, đến khi Ngọc Chi Lan cảm nhận được máu huyết cả người mình đã đông lạnh, Trình Quan Trung mới tiến cung.

Hình tượng hắn vốn dĩ không tệ, nay khoác lên người thanh sam của đệ tử Dược Vương Các, càng có vẻ cao ngất anh tuấn.

Tiến vào đại điện, Trình Quan Trung thu hút sự chú ý của nhiều người, trong đó còn bao gồm ánh mắt các thiếu nữ quý tộc, khiến cho hắn rất dương dương tự đắc.

Dược sư, hay là Dược Vương Các đệ tử, nói ra càng thêm được tôn trọng!

Huống chi hắn hiện tại đã là dược sư cao cấp, thành tựu ngày sau chắc chắn sẽ trên cả Hoắc thần y, khiến cho Trình Quan Trung lại cảm thấy chính mình rất giỏi!

“Tham kiến Hoàng thượng!”

Trình Quan Trung hành lễ, tiến lên bắt mạch cho Ngọc Chi Lan.

Trong lúc nhất thời, đại điện im ắng một mảnh, ngay cả thanh âm một cây châm rơi trên mặt đất đều có thể nghe thấy, tất cả mọi người ngừng thở, nhìn chằm chằm Trình Quan Trung, cùng đợi kết quả.

“Vương Phi thể chất thiên hàn, thời điểm nguyệt sự đau bụng kinh rất bình thường.”

Kiểm tra chấm dứt, Trình Quan Trung đứng lên, thuần thục rút khăn xoa tay, “Ta cho ngươi một ít phương thuốc làm ấm tử cung, nếu không ngươi như thế rất khó mang thai!”

Đợi lâu như vậy, lại đợi được kết quả giống như Vương Thái y, Ngọc Chi Lan hoàn toàn ngây dại.

“Ngươi nói, ta không có mang thai?”

“Đúng vậy!” Trình Quan Trung gật đầu xác nhận.

“Vương phi về sau phải chú ý, không thể ăn đồ sống hoặc nguội lạnh, mùa hè cũng không thể tham lạnh. Cung hàn phải chú ý bệnh ngoài thân! Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi điều trị thân thể, có lẽ năm sau sẽ hoài thai thôi!”

Trình Quan Trung nói như thế, có người nhịn không được cười ra tiếng.

Dược sư này đang nói chuyện khôi hài hay sao?

Hạ Hầu Nam đã như vậy, cho dù ngươi cho Ngọc Chi Lan ăn tiên đan, nàng một nữ nhân, chính mình cũng không có cách nào mang thai a!

Trừ phi…… Ngọc Chi Lan cho Mãng Quận Vương đội nón xanh!

Trong nháy mắt trong đầu mọi người xuất hiện hình ảnh Hạ Hầu Nam trên đầu xanh mượt một mảnh.

Trình Quan Trung vừa đến kinh thành không bao lâu, đương nhiên không biết chuyện tình Hạ Hầu Nam, thấy bộ dáng hai người bọn họ ngây dại, Trình Quan Trung cố tình muốn thân cận Hạ Hầu Nam, liền đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.

“Vương gia, Vương phi chỉ là nguyêt sự đến, ngươi không cần khẩn trương. Kỳ thật cầu hài tử phải thuận theo tự nhiên, tâm tình thư sướng, mới có lợi cho mang thai! Điều này cả nam lẫn nữ đều áp dụng mới tốt!”

Nếu không phải đang ở cung yến, Ngọc Phi Yên xém chút nữa hướng Trình Quan Trung vươn ngón tay cái.

Đại ca, ngươi là truyền nhân Tiểu Lý Phi Đao sao?

Đao pháp của ngươi vô cùng tốt đó nha!

Thủ đoạn mềm dẻo, đao đao đều xát lên nỗi lòng Hạ Hầu Nam! Đao tốt! Đao pháp tốt!

Không có căn bản của nam nhân, ngươi để hắn thế nào gieo? Đây không phải là ba ba vẽ mặt sao?

Vừa nghĩ tới Tuyết công chúa khẩn cấp tìm Trình Quan Trung đến, là muốn giúp Hạ Hầu Nam, kết quả hoàn toàn ngược lại, Ngọc Phi Yên không khỏi âm thầm khen ngợi trong lòng.

Ngọc Chi Lan, đối với một loại địch nhân như ta, ngươi còn có Hạ Hầu Tuyết một loại heo ngáng đường này nữa, không tiêu diệt ngươi, thật sự là trời cao không dung a!

“Trình dược sư, ngươi nói thật vậy chăng?” Hạ Hầu Tuyết cũng ngây dại.

“Đúng vậy, công chúa!”

“Ngươi nói bậy! Các ngươi đều hùa vào gạt ta!” Ngọc Chi Lan mộng đẹp tan nát, nàng thế nào cũng không chịu tin sự thật trước mắt, “Công chúa, ta và ngươi không oán không cừu, ngươi vì sao liên hợp với ngoại nhân hại ta!”

Ngọc Chi Lan khóc lóc la hét lên án Hạ Hầu Tuyết, ngay cả Hạ Hầu Nam ánh mắt nhìn muội muội này cũng trở nên thâm hận địch thù.

Hạ Hầu Tuyết lúc này hết sức khẩn trương, nàng thầm nghĩ giúp Hạ Hầu Nam, kéo hắn một phen, không ngờ kết quả lại thành thế này.

Nhìn thấy Hạ Hầu Nam ôm hận trong ánh mắt, Hạ Hầu Tuyết có chút áy náy.

Tứ hoàng huynh, ta thật không phải cố ý phá ngươi mà……

Hảo tâm bị xem thành lòng lang dạ thú, Hạ Hầu Tuyết rất là ủy khuất, nàng muốn mở miệng giải thích, nhưng một ánh mắt Lưu Hoàng hậu nghiêm khắc đưa tới khiến nàng không thể mở lời.

“Đủ rồi!”

Sự thật đã xảy ra trước mắt, đôi phu thê này còn như thế, Hạ Hầu Quân Vũ hoàn toàn nổi giận.

“Các ngươi rất tốt! Cũng dám giả mang thai đến lừa gạt trẫm! Ai cho các ngươi lá gan này!”

“Hừ! Đông Sơn tái khởi? Hạ Hầu Nam, trẫm còn sống, trẫm còn ở nơi này, ngươi dám ở đó nuôi dưỡng xuân thu đại mộng! Trẫm nghĩ rằng lâu như vậy, ngươi đã biết suy nghĩ lại, trẫm cũng không muốn đối với cốt nhục của mình đuổi tận giết tuyệt, kết quả ngươi chính là như thế hồi báo trẫm!”

Hạ Hầu Quân Vũ bộc phát tính tình, tất cả mọi người quỳ xuống, hô to “Xin bệ hạ bớt giận”, Hạ Hầu Nam bị doạ đến mức liên tục quỳ trên đất dập đầu.

“Phụ hoàng, nhi thần oan uổng!”

“Là Từ Thái y nói Chi Lan đã có thai, nhi thần lòng tràn đầy vui mừng, rất chờ mong hài tử này! Nhi thần làm sao có lá gan lừa gạt phụ hoàng, thật là do Từ Thái y nói, nhi thần không dám giấu diếm!”

Thấy Hạ Hầu Nam còn đang nói xạo, Hoàng thượng đối với hắn đã hoàn toàn chết tâm.

“Được, ngươi nói là lỗi của Từ thái y, trẫm liền tuyên hắn tiến cung, các ngươi hảo hảo đối chất! Trẫm nhìn ngươi còn muốn lừa gạt đến khi nào!”

Lại đợi một hồi lâu, Từ Thái y rụt rè đi vào dại điện, vừa nhìn thấy Hạ Hầu Quân Vũ, hắn lâp tức quỳ xuống dập đầu.

“Bệ hạ, thần có tội!”

“Nha? Ngươi có tội tình gì?”

Hạ Hầu Quân Vũ lạnh lùng nhìn Từ Thái y, xem thử hắn muốn nói cái gì.

“Bệ hạ, thần không nên giúp đỡ Mãng Quận Vương lừa gạt bệ hạ.”

“Mãng Quận Vương lấy thân nhân của thần áp chết, bức thần, khiến cho thần nói Vương phi đã có thai. Thần biết đây là tử tội, nhưng tôn tử nhỏ tuổi của thần đã rơi vào trong tay Mạng Quận Vương, thần trong nhà Ngũ Đại đơn truyền, thần không thể không lo lắng tôn tử của mình có chuyện gì……”

Từ Thái y nói xong lời cuối cùng, thế nhưng thương tâm gào khóc lên.

“Từ Thái y, ngươi tại sao phải nói xấu ta!”

Hạ Hầu Nam không ngờ Từ Thái y sẽ cắn ngược lại hắn một cái, nhảy dựng lên chộp lấy cổ Từ Thái y. “Ai cho ngươi làm như vậy! Ngươi vì sao lại hại ta? Vì sao! Rốt cuộc là ai sai khiến ngươi, ngươi nói đi!”

“Điện hạ, ngươi đem tôn tử của thần trả lại cho thần đi! Thần van cầu ngươi!”

Thấy Hạ Hầu Nam muốn giết mình, Từ Thái y cũng không phải dạng người chỉ biết ngồi không, cùng Hạ Hầu Nam ngay trên đại điện đánh nhau.

Từ Thái y xuất thân dược sư, sức chiến đấu rất kém, thoáng chốc đã bị Hạ Hầu Nam đánh đến mặt mũi bầm dập, miệng mũi đầy huyết.

“Khốn kiếp! Các ngươi dừng tay cho trẫm!”

Hạ Hầu Quân Vũ đau đầu day ấn huyệt thái dương, sai người tách bọn họ ra. Đầu năm nay đối với Hoàng thượng mà nói, thật sự là xấu thấu trời xanh!

“Phụ hoàng, Từ Thái y hãm hại nhi thần! Nhi thần chưa bào giờ làm qua chuyện khốn kiếp như thế!”

“Hoàng thượng, thần tội đáng chết vạn lần, người muốn chém giết muốn róc thịt, thần đều nhận. Chỉ là tôn nhi của thần tuổi nhỏ, lại bị Mãng Quận Vương bắt đi làm con tin, thần lo lắng tiểu hài nhi hắn bị kinh hách, cầu bệ hạ cứu giúp tôn tử của thần!”

Hai người ông nói gà bà nói vịt, đều nói chính mình là người bị hại, ngay cả Ngọc Chi Lan lệ rơi đầy mặt, nói mình là bị Từ Thái y hại.

Hạ Hầu Quân Vũ sắc mặt thay đổi, ngoại trừ ba kẻ đương sự, những người khác đều ngậm chặt miệng mình lại, cùng đợi Hoàng thượng phán quyết.

Ngọc Phi Yên ở một bên nhìn náo nhiệt.

Bất quá, nàng có thể khẳng định, vô luận chân tướng làm sao, Hạ Hầu Nam đều xong đời rồi.

Hạ Hầu Quân Vũ lúc này lựa chọn tin vào lời của Từ Thái y.

Hạ Hầu Nam hoàn toàn thua!

Mới vừa rồi Từ Thái y còn nhắc tới tôn tử bị Hạ Hầu Nam mang đi làm “Con tin”, chắc chắn là đã đâm vào nỗi đau đớn trong lòng Hạ Hầu Quân Vũ.

Hắn cũng là phụ thân, đứa nhỏ của hắn bị người khác mạnh mẽ mang đi, đến dị quốc tha hương làm con tin mười năm có hơn.

Nỗi đau mất người thân như thế, Hạ Hầu Quân Vũ đã lãnh qua, cho nên hắn có thể đồng cảm, dù Từ Thái y lừa gạt hắn, hắn cũng sẽ cho rằng Từ Thái y bị Hạ Hầu Nam gây áp lực, vì bảo trụ tánh mạng tôn tử nên mới làm chuyện hồ đồ.

Hạ Hầu Quân Vũ sẽ đối với Từ thái y mắt nhắm mắt mở.

Quả nhiên, chưa bao lâu sau, một bóng thì vệ hiện lên trước cửa đại điện, trong lòng ôm hài đồng nhỏ xíu.

“Hoàng thượng, thần ở Mãng Quận Vương phủ tìm được đứa bé này.”

“Cẩu Thừa!”

Từ Thái y cũng bất chấp chính mình chật vật, run run đứng lên, tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng thị vệ.

“Gia gia!” Tiểu oa nhi vừa nhìn thấy Từ Thái y, vội vàng ôm cổ hắn, “Gia gia, ta sợ! Gia gia, ta muốn về nhà!”

“Hảo hảo! Đừng khóc, Cẩu Thừa, gia gia mang con về nhà……”

Tổ tôn đoàn tụ, nguyên bản là hình ảnh khiến người khác lệ nóng doanh tròng. Nhưng mà Từ Thái y la lên một tiếng “Cẩu Thừa”, khiến cho Hạ Hầu Quân Vũ trầm trọng trong nháy mắt muốn hỏng mất.

Đây là cái tên gì, thế nào khó nghe như vậy!

“Hoàng thượng, ở dân gian, dân chúng bình thường có tập tục đặt tiện danh, cho rằng như thế đứa nhỏ được nuôi tốt, có thể bình an lớn lên.”

Nhìn ra chỗ khó hiểu của Hạ Hầu Quân Vũ, Lưu Hoàng hậu ở bên cạnh nhẹ giọng giải thích.

“Thì ra là thế, trẫm hiểu rõ rồi. Thì ra Hoàng hậu biết nhiều như vậy!” Hạ Hầu Quân Vũ gật đầu, thái độ đối với Lưu Hoàng hậu hơi chút ôn hòa, cũng làm tâm tình khẩn trương của bà dịu xuống một chút.

Sau đó, Hạ Hầu Quân Vũ ở trước mặt mọi người tuyên bố hình phạt dành cho Hạ Hầu Nam và Ngọc Chi Lan.

Hai người này bị biếm làm thứ dân, trục xuất khỏi kinh thành, trọn đời không thể quay lại kinh.

Nghe thấy tin tức như thế, Ngọc Chi Lan trực tiếp hôn mê bất tỉnh, nhưng dù vậy bọn họ vẫn bị thị vệ trói lại, đi suốt đêm quăng ra khỏi kinh thành.

Ngoài thành, thị vệ cởi ra dây trói cho bọn họ, nói câu tự giải quyết cho tốt, liền xoay người rời đi.

Hơn nửa đêm, đột nhiên xuất hiện hai người phục sức hoa lệ, ở ngoài thành mười mấy tên du đãng du thủ du thực không có hảo ý vây quanh lại đây, đem Hạ Hầu Nam cùng Ngọc Chi Lan còn chưa hoàn toàn khôi phục bao vây.

“A, đây là quý nhân đến từ đâu a! Quần áo hoa mỹ như vậy, nhìn thấy không phải người thường mặc đâu a! Còn một trâm cài này, mã não này, vòng cổ bằng vàng, đều rất không tệ!”

Những người này vừa nói, vừa cướp đi trang sức trên người Hạ Hầu Nam cùng Ngọc Chi Lan.

“Các ngươi lớn mật! Ta là Quận Vương phi, các ngươi không thể như vậy!”

Nhìn thấy trâm cài mình thích nhất bị cướp đi, Ngọc Chi Lan muốn đoạt lại, lại bị một người túm lấy, trực tiếp rơi vào trong lòng người nọ.

“Quận Vương phi? Hắc hắc, ngươi nếu Vương phi, ta đây chính là Vương gia! Tiểu nương tử, trên người dùng hương gì thế? Ngửi cũng không tệ a ——”

Thanh âm thô tục của nam nhân vang lên bên tai Ngọc Chi Lan, cằm nàng bị nắm lấy, đối phương xem nàng như gia súc, săm soi ngũ quan của nàng, lại động tay động chân, xé đai lưng trên cung phục xuống.

“Điện hạ, cứu ta ——”

Ngọc Chi Lan bình thường ngang ngược, làm sao có thể trải qua cảnh tượng như vậy, lúc đó nàng ta bị dọa đến ngây người.

“Tiểu nương tử, ngươi hay là ngẫm lại chính ngươi đi!”

“Ngươi xem, cái tiểu bạch kiểm kia ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có thế lo lắng cho ngươi!”

Theo hướng chỉ của gã lưu manh, Ngọc Chi Lan nhìn thấy Hạ Hầu Nam bị vài người quyền cước thay phiên đấm đá.

Hạ Hầu Nam thân thủ tuy rằng không tệ, nhưng làm sao có thể là đối thủ của nhiều người như vậy.

Huống chi trong tay những người này đều cầm gậy gộc, xuống tay không phân biệt nặng nhẹ. Thoáng chốc, Hạ Hầu Nam đã ôm đầu, cuộn mình trên mặt đất, tùy ý người lăng nhục.

“Các huynh đệ, tiểu thư này da thịt non mềm, không tệ! Chúng ta giao thừa năm nay có thể ăn thịt, là thịt tươi đó! Làn da nàng ta mềm đến mức có thể véo ra nước, so với cô nương của Hoa Lâu tốt hơn rất nhiều! Đây là lễ vật năm mới trời đưa cho chúng ta a!”

“Ha ha, đâu chỉ nàng ta, nam nhân này cũng không tệ! Đại ca, cô nương kia ta sẽ không tranh với ngươi, ta muốn tiểu bạch kiểm này!”

“Quách lão tam, khẩu vị ngươi thật là nặng! Được rồi, hôm nay đại gia ta tuỳ tiện vui đùa! Chờ chúng ta chơi đã, cứ đem bọn họ bán đến Hoa Lâu đi. Một cái làm Quy công, một cái Hoa nương, lấy bạc về cho đại gia!”

“Được nha!”

Đến khi y phục trên người mình đã bị xé rách, Ngọc Chi Lan mới ý thức tới bản thân đã rơi vào hoàn cảnh gì, nhưng nàng trốn không xong, chạy cũng không thoát, chỉ có thể giống miếng thịt trên thớt, mặt người chém giết.

So với Ngọc Chi Lan, Hạ Hầu Nam đang chịu tra tấn lớn hơn nữa.

Đám người kia tựa hồ đặc biệt “chiếu cố” hắn, ép buộc đến hừng đông, Hạ Hầu Nam cả người đều là huyết, trở thành phế nhân, chỉ còn lại có một hơi.

“Đại ca, bọn họ đều như vậy, chỉ sợ Hoa Lâu sẽ không muốn!”

Gã lưu manh kêu Quách lão tam lên tiếng, “Nếu không, trực tiếp làm thịt đi!”

“Giết bọn họ sao, như vậy sao được!”

Nghĩ đến điều hắc y nhân phân phó, đầu lĩnh cười lạnh, miệng nói ra lời càng thêm vô tình.

“Đem hai đầu lưỡi bọn họ rút đi, móc mắt ra, đánh gãy tay chân huyết quản, bán cho gánh hát, để cho bọn họ cả đời bị người đời cười nhạo, ngay cả năng lực tự sát đều không có đi!”

“Đại ca, ngươi thực độc!”

Quách lão tam thè lưỡi, ngoan ngoãn đi xuống chấp hành.

Làm xong hết thảy, những người khác mang theo Hạ Hầu Nam cùng Ngọc Chi Lan đi tìm gánh hát, Quách lão tam đi tới một cái địa phương hẻo lánh, một hắc y nhân bịt mặt đã ở đó chờ hắn.

“Đại gia, chuyện người phân phó tiểu nhân đều làm tốt!”

Nhìn thấy hắc y nhân, gã lưu manh lập tức cúi đầu khom lưng, cười lấy lòng.

Hắc y nhân không nói hai lời, quăng cho hắn một gói to nặng trịch, chỉ chờ hắc y nhân đi xa, hắn hăm hở mở túi ra.

Má ơi! Vàng!

Ánh mắt hắn sáng rực, nước miếng xém chút rơi trên mặt đất.

Ánh vàng rực rỡ, một túi đầy đều là kim tệ, trong nháy mắt làm đui mù mắt hắn.

Hắn, ba mẹ hắn, gia gia nãi nãi hắn, ba đời nhà hắn cũng chưa bao giờ thấy nhiều vàng đến mức này!

Phát tài!

Ta đại phát tài rồi!

Hắn vội vàng đem túi tiền giấu trên người, nhìn quanh đánh giá một phen, phát hiện không có vấn đề gì, mới chậm rãi rời đi.

Ngọc Phi Yên không hề biết chuyện gì đã xảy ra, kết cục Hạ Hầu Nam cùng Ngọc Chi Lan như vậy là do họ tự tìm, nàng mới không có rảnh đi tìm hiểu tin tức bọn họ.

Trong Trung Nghĩa Hầu phủ, Ngọc Phi Yên đang chuẩn bị cho đại hội Đấu Dược.

Đại hội Đấu Dược một tháng sau sẽ tổ chức ở Lạc Hà Cốc, cũng chính là ở Dược Vương Các.

Khoảng cách từ kinh thành đến Lạc Hà Cốc rất xa, nàng phải nhanh chuẩn bị mới được.

Ngọc Phi Yên đã sớm nghĩ kỹ, nhờ Ngọc Kinh Lôi đối với bên ngoài nói nàng muốn bế quan tu luyện, miễn cho người khác liên hệ nàng với Ngọc La Sát.

Bất quá trước khi đi, Ngọc Phi Yên còn có một chuyện phi thường quan trọng nhất định phải làm, chính là tăng thực lực cho các thị vệ của Trung Nghĩa Hầu phủ.

Lần trước Chu gia có thể thuận lợi tiến vào Ngọc gia, ngoại trừ Chiết Quận Hạ phản bội làm nội ứng mở cửa cho bọn họ, còn có một nguyên nhân, chính là thực lực của đội thân vệ không mạnh.

Những thân vệ này là do Ngọc Kinh Lôi từ trong quân điều tới.

Luận về giết địch trên chiến trường, phối hợp dàn trận, bọn họ đều là tuyệt đỉnh công phu. Nhưng mà đơn đả độc đấu, luận về thực lực võ công, lại chỉ đạt tới trình độ Võ Sư, ngay cả Đại Võ Sư đều không có, thật sự là quá kém.

Ngọc Phi Yên không biết lúc này đây mình rời đi khi nào mới trở về, nàng rất lo lắng cho Ngọc lão gia tử, cho nên trước khi đi, nàng muốn đào tạo một đội ngũ cường hãn, để lại cho Ngọc Kinh Lôi dùng phòng thân.

Trong lần Chu gia công kích Trung nghĩa hầu phủ dường như rất khéo, những người vốn dĩ không trung tâm, người của Nam Sơn phu nhân đều bị giết chết, còn lại đều là thân vệ trung tâm với Ngọc Kinh Lôi.

Ngọc Chi Lan cảm thán Thần thủ hộ quá cường đại, Ngọc gia vận khí có vẻ rất tốt, cũng không tự chủ đem chuyện này đặt trên người Hạ Hầu Kình Thiên.

Bằng bản lãnh của hắn, hoàn toàn có thể làm được những thứ này.

Nàng thế nhưng không có phát hiện, nam nhân kiêu ngạo ương ngạnh này còn có thói quen làm chuyện tốt không muốn lưu danh như vậy!

Trải qua một thời gian quan sát, Ngọc Phi Yên xác định những thân vệ đáng giá tín nhiệm, liền chuyên tâm đào tạo bọn họ:

“Sau khi uống viên thuốc màu trắng lập tức tiến vào bồn tắm ngâm nước. Nhớ kỹ, nhỡ kỹ phải ngâm ít nhất một canh giờ, nếu có thể ngâm ba canh giờ, chính là không còn gì tốt hơn! Chỉ là…… Ta sợ các ngươi kiên trì không được!”

“Các huynh đệ, đại tiểu thư đây là khinh thường chúng ta! Các ngươi nói làm sao bây giờ?”

Lão Khôi biết tính tình Ngọc Phi Yên hiền hoà, cùng nàng vui đùa một chút.

“Chúng ta có phải hay không hẳn là nên tắm ba canh giờ! Khiến cho đại tiểu thư không còn lời nào để nói!”

Có Lão Khôi dẫn đầu, những người khác cũng ồn ào lên, “Đúng vậy! Không thể để cho đại tiểu thư chê cười chúng ta! Phải tắm ba canh giờ! Ai tắm không đến ba canh giờ, người đó là tiểu cẩu!”

Hiện tại, đối với mệnh lệnh của Ngọc Phi Yên, trong đầu các vị thân vệ chỉ có một từ —— phục tùng.

Ngọc Phi Yên là thần tượng cùng niềm kiêu ngạo của bọn họ, Võ Thần duy nhất của Đại Chu là đại tiểu thư của bọn họ, nói ra là chuyện tình cực kỳ có mặt mũi.

Cho nên, cả trăm cá nhân đều hưng phấn tuyên bố nhất định ngâm mình trong vòng ba canh giờ, sau đó, không nói hai lời, nuốt viên thuốc nhảy vào thùng nước.

Nửa giờ sau, vốn dĩ dược thuỷ màu trắng biến thành màu đen, còn tản mát ra mùi tanh tưởi.

Các thân vệ bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới hiểu được vừa rồi tại sao Ngọc Phi Yên lại nói như vậy!

Nước thối như vậy, cũng không phải là người bình thường có thể chịu được!

“Đại tiểu thư, đây là cái gì? Thế nào so phân còn thối hơn?!” Lão Khôi bịt mũi, từ trong vại hỏi ra nội tâm của mọi người.

Thấy cả đám thân vệ đều ngừng thở, chịu không nổi vị thối này, Ngọc Phi Yên nở nụ cười, “Đây là dơ bẩn trong người các ngươi. Trừ đi dơ bẩn cùng tạp chất trong cơ thể các ngươi, đây là bước đầu tiên cải tạo thân thể!”

“Đại tiểu thư, nước hôi thối này thật sự từ trong thân thể ta mà ra sao? Ai nha, thối chết ta ——”

Lý Nhị Đức ở một bên tùy tiện nói.

“Bất quá ta cảm thấy trong thân thể thật thoải mái, ta trước kia rất cồng kềnh, không biết vì sao, hiện tại cảm thấy thân mình nhẹ như yến, cũng có thể bay lên! Đại tiểu thư, đây chẳng lẽ là Tẩy Tủy Hoàn trong truyền thuyết!”

“Ngươi nói không sai, đây chính là Tẩy Tủy Hoàn do ta cải tiến.”

Ngọc Phi Yên gật gật đầu, “Cho nên các ngươi không cần lãng phí một phen khổ tâm của ta nga!”

Nói xong lời này, Ngọc Phi Yên kéo Ngọc Kinh Lôi rời khỏi nơi này, tổ tôn bọn họ đã sớm nhịn không được vị thối này.

Chờ hai người biến mất, Lý Nhị Đức ngơ ngác nhìn Lão Khôi.

“Lão Khôi Thúc, ta không nghe rõ, đại tiểu thư nói gì vậy? Đây là Tẩy Tuỷ Hoàn được cải tiến? Đại tiểu thư chúng ta lợi hại như vậy? Ngay cả Tẩy Tủy Hoàn đều có thể cải tiến?”

Lão Khôi tuy rằng cảm thấy thối chịu không được, nhưng trên mặt lại không thể che dấu được sự đắc ý.

“Hừ, ngươi mới biết sao”

“Đây là Tẩy Tủy Hoàn, so với Tẩy Tủy Hoàn Thiên Hương Lâu bán ra ngoài còn muốn chính tông hơn! Mấy tiểu tử các ngươi đều có phúc khí tu tám đời, mới có thể gặp được đại tiểu thư, có được may mắn lớn như vậy!”

“Đại tiểu thư chúng ta bãn lĩnh thật lớn a!”

Lão Khôi là thân tín của Ngọc Kinh Lôi, thời điểm còn trong quân đội, lại còn là sư phụ cũng như lãnh đạo trực tiếp của nhóm thân vệ, lời hắn nói, không ai dám hoài nghi, mọi người đều kích động đứng lên.

“Trời ạ! Thật là Tẩy Tủy Hoàn! Đại tiểu thư, ta sùng bái ngươi!”

“Không tin được, ta cũng muốn! Ta đầu óc không tốt, để Tẩy Tuỷ Hoàn gột rửa não ta luôn đi! Nói không chừng có thể tăng chỉ số thông minh lên một chút!”

Ngoài sân, Ngọc Phi Yên nghe thấy âm thanh từ bên trong truyền đến, che miệng nở nụ cười.

Xem ra vô luận ở nơi nào, người tham gia quân ngũ đều hào phóng ngay thẳng!

Ngọc Phi Yên vui vẻ, Ngọc Kinh Lôi cũng thật cao hứng, hắn biết nàng làm như vậy đều là lo lắng cho hắn, đứa nhỏ này, thật là!

“Yên Nhi, chờ bọn họ chuẩn bị tốt, ngươi liền đi đại hội Đấu Dược đi!”

Ngọc Kinh Lôi xem như đã hiểu, cháu gái nhà mình ngay cả Tẩy Tủy Hoàn đều có thể luyện ra, nàng tuyệt đối không phải dược sư bình thường. Huống chi mẫu thân của nàng là người kia……Trong người nàng liền có thiên phú chế dược, thế giới của Ngọc Phi Yên không phải ở nơi này!