Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Ta

Chương 112: Khóa cửa lại




” Đằng Hải, anh vừa rồi làm sao vậy? Thật hung dữ !”

San San cầm lấy tay Luật Hạo Thiên, cẩn thận hỏi.

” Anh có sao?” Anh hỏi lại, dừng một chút còn nói thêm:” Thực xin lỗi, anh vừa rồi thấy em cùng cái tên họ Giang kia ở cùng một chỗ anh liền không có biện pháp tỉnh táo lại.”

Ngón tay thô lệ nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt cô, nhẹ giọng nói:” Vừa rồi có dọa em hay không?”

Cô gật đầu:” Bộ dáng của anh vừa rồi rất dọa người.”

Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô:” Về sau sẽ không như vậy, nhưng em cũng phải cam đoan về sau không cùng tên họ Giang kia nói chuyện nữa.”

” Đằng Hải!” San San nhíu mày nói:” Anh ấy là bằng hữu của em.”

” Cho nên ở trong lòng em, bằng hữu của em quan trọng hơn anh, phải không?”

” Sao có thể nói như vậy?” San San ủy khuất nói.

” Không được, nhất định phải trả lời.” Sắc mặt của anh nghiêm túc.

Cô sợ nhất vẻ mặt của anh như thế:” Được rồi, anh quan trọng nhất.”

” Một khi đã như vậy, theo anh đi, rời khỏi chỗ này.”

” Không được. Hiện tại xảy ra nhiều chuyện như vậy, em sao có thể đi được?”

” Nói cho cùng, em vẫn nhớ thương an hem nhà họ Giang, bọn họ cuối cùng so với anh quan trọng hơn!” Anh mặt mày nhíu lại, cô hận không thể đưa tay vuốt đôi mi đó.

” Không phải……” Cô gấp đến độ muốn khóc, cô muốn nói cho anh, sự tình không phải như anh nghĩ như vậy, cô yêu anh, nhưng cô không thể mất đi bằng hữu. Cô có thể vì bằng hữu mà lưu lại, nhưng cô có thể vì anh mà đi tìm chết!

Nhưng nói như vậy, cô vô luận như thế nào cũng nói không nên lời, cô chỉ có thể mắt rưng rưng nhìn anh.

” Az……”

Anh thở dài, một tay kéo cô vào trong lòng:” Được rồi được rồi, tỳ em vậy, mặc kệ đối anh yêu như thế nào, anh đối với em cũng vẫn tủy chung như trước. Ai bảo anh nợ em……”

” Đằng Hải……”

Cô thấp giọng nức nở, ôm chặt lấy thắt lưng anh, dựa vào anh, khóc ướt áo sơmi của anh.

” Được rồi, anh không trách em.” Anh cau mày, vuốt đầu cô:” Anh cũng nhượng bộ như vậy rồi, em còn khóc cái gì? Người chịu ủy jhuaats là anh mới đúng?”

Cô lại khóc càng hung, hai tay gắt gao ôm anh, hạ thấp thanh âm nói:” Đằng, Đằng Hải…… Đi khóa cửa lại?”

Anh sửng sốt:” Làm gì?”

Mặt cô đỏ lên như ánh nắng chiều:” Anh…… Anh cúi xuống……”

Lúc anh cúi đầu, cô vươn tay ôm cổ anh, dâng lên môi thơm của mình.

Anh tiếng hít thở dần dần nặng:” Đây là em câu dẫn anh……” Ngăn hai tay cô, anh tùy ý hôn xuống, trên da thịu non mềm hiện lê đóa hoa đỏ ửng……

Cô chìm đắm trong lòng anh, thấp giọng nói:”…… Nhẹ một chút, đừng làm thương đứa nhỏ……”

……

Giang Hằng Vũ nhìn người cứu hắn ra:” Các người là ai? Vì sao cứu tôi?”

Lại nhìn xung quanh căn phòng:” Nơi này là chỗ nào? Các người mang tôi tới chỗ này làm gì?”

Lúc này một cái tên cao to đứng lên:” Tiểu tử cậu sao lại vô nghĩ như vậy! Bọn bây, bắt nó trói lại!”

Vài người ba chân bốn cẳng chạy lên trói hắn, hắn tự nhiên liều mạng giãy dụa, đụng tới vết thương trên tay, đau đến một trận kêu rên.

” Đừng kêu! Vừa thấy cậu là kẻ ăn chơi trác táng, một chút đau khổ cũng chịu không được, các người lại băng bó vết thượng cho nó!” Tện cao to nói, mấy người khác liền chạy vào, thô lỗ băng vết thương cho hắn, hắn đau đến mức cơ hồ muốn hôn mê bất tỉnh.

” Các người…… Rốt cuộc là loại người nào?” Hắn cắn răng hỏi.

” Tiểu tử cậu còn dám hỏi nữa sẽ đánh gãy một chân! Ở yên chỗ này đi, lúc cần nói sẽ nói cho cậu!”

Vài tên cao to rời khỏi, cửa phòng bị khóa trái.

Giang Hằng Vũ suy yếu bị trói ở góc tường, nhớ lại chuyện ngày hôm nay.

Buổi sáng nhận được điện thoại của San San liền rời khỏi, vừa ra khỏi cửa đã bị người đánh bất tỉnh, lúc tỉnh lại đã thấy mình nằm trên đất, cánh tay bị thương, còn có anh trai, San San, còn có người Lâm gia, đều ở nơi nào.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng hắn biết rằng, nhất định là có người muốn hại hắn!

Không được! Hắn phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài! Hắn không thể ở chỗ này chờ chết!

Hắn gian nan đứng lên, bắt đầu tìm kiếm bốn phía, lại tìm không thấy vật gì sắc bén, cửa đóng chặt, hắn nên làm thế nào để thoát đây?

————————————-

San San ở lại bệnh viện một ngày, liền nháo đòi xuất viện.

Luật Hạo Thiên ngồi lên xe đến Lâm gia, Luật Hạo Thiên mở cửa, ôm cô xuống xe.

” Em có thể tự đi được.” Cô nói.

” Em làm như vậy anh sẽ mang em về nhà.” Anh cường thế uy hiếp cô, cô đành phải ngậm miệng, tùy ý anh cõng vào phòng khách.

Lão gia tử hỏi:” San San, cô bị thương, sao lại tới đây?”

” Lão gia, nếu không phải có chuyện cấp tốc, tôi sẽ không đến quấy rầy ngài.”

” Cô vì chuyện của Hằng Vũ mà đến?”

” Vâng, tôi hy vọng ngài cô gắng nghe tôi nói vài câu.”

Lão gia tử trầm tư một lát:” Được, cô nói đi.”

San San cắn chặt răng:” Lão gia, lúc trước đại thiếu gia tra ra chuyện Giang Hằng Vũ tư mua cổ phiếu Lâm gia, ngài không phải cũng nghi ngờ sao? Vì sao chuyện ngày hôm qua ngài không thể tỉnh táo lại suy nghĩ một chút?”

” Đúng vậy, ngày hôm qua chuyện rất đúng lúc, tôi thay Giang Hằng Vũ hẹn ngài, kết quả liền bị phục kích, sau đó đến Dao Trì, liền thấy được mặt nạ Hồ Điệp của hắn. Nhưng ngài có nghĩ tới hay không, việc này rất trùng hợp? Nếu cậu ấy thật là người phía sau mọi chuyện, vì sao lại dễ dàng đeo mặt nạ đến đó?”