Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Ta

Chương 123: Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, luật hạo thiên




Mình không có nhiều thời gian, edit gấp rút nên có gì sơ sót mn thông cảm nhé.

” Tôi đều có thể không so đo thân thế của cậu, vì sao cậu sẽ không thể để cho hai mẹ con họ gặp lại?”

” Ông uy hiếp tôi?” Luật Hạo Thiên hai mắt hàn quang lóe ra.

” Tôi không phải uy hiếp cậu,” Tiết Đài Ân lắc đầu nói:” Tôi đây đang nói đạo lý với cậu, người khác khoan dung cậu, cậu cũng phải khoan dung họ!”

” Tôi không cần khoan dung của ông!” Luật Hạo Thiên mặt âm trầm:” Ông cứ việc nói với cô ấy, tôi đây không sao cả!”

Ba người đang ở ngoài phòng giằng co, chợt nghe bên trong truyền đến giọng nói suy yếu của San San:” Đằng Hải, để cho bà ấy vào đi! Em nghĩ…… muốn gặp bà ấy một lần……”

Luật Hạo Thiên sửng sốt, thân mình khẽ nghiêng, Tiết Đài Ân đẩy mẹ San San vào.

Anh ngẩn ra tại chỗ trong chốc lát, không biết qua bao lâu, Tiết Đài Ân đi ra, vỗ vỗ bả vai anh:” Cậu yên tâm đi, Tương phu nhân cũng không biết cậu là con của Mạc Trình Phong.”

Luật Hạo Thiên thoát khỏi tay ông:” Không cần ông giả hảo tâm.”

Tiết Đài Ân thở dài, không thèm nhắc lại.

Trong phòng bệnh, San San giãy dụa muốn ngồi dậy. Tương Tố Tâm vội vàng đỡ lấy cô:” San nhi, không cần…… Con nằm yên nói cũng được.”

San San nhìn bà đỡ tay mình tay, trong lòng bỗng nhiên đau xót, nước mắt liền rơi xuống giường bệnh.

” Đừng khóc, đừng khóc con gái!” Bà đưa tay lau nước mắt cho cô:” Con là người mang thai, không thể cứ động cái là khóc, đối với đứa nhỏ cũng không tốt.”

San San run rẩy giơ tay lên, tay hai người hcajm vào nhau.

Đây là tay của mẹ sao, mềm mại, có chút thô ráp. Đây là tay của mẹ cô, mới trước đây cô thường xuyên nằm mơ thấy tay mẹ cô, ở nhẹ nhàng vỗ về cô……

Nhịn không được nước mắt lại bừng lên, Tố Tâm giúp đỡ cô lau nước mắt, đau lòng nói:” Con gái, đừng khóc, con khóc mẹ rát dâu lòng.”

“…… Bà thật là mẹ tôi?”

” Ta sao có thể lừa con.” Tố Tâm lau nước mắt nói:” Con gái, mẹ không có nhiều thời gian để sống, nói không chừng hôm nay cùng con gặp lại, ngày mai sẽ rời thế giới này mà đi. Ta chỉ là muốn nhìn con, nói cho con, mẹ cũng không phải nhẫn tâm vứt bỏ con, không có người nào không muốn đứa con của mình!”

Nước mắt San San rơi như suối tràn, tay run rẩy đưa lên, ôm lấy bà.

” Mẹ……”

Cô kêu lên, bà cả người chấn động, kích động nói:” San nhi, con rốt cũng nhận mẹ……”

……

Tố Tâm thở dài, nhớ lại năm đó:” Năm đó lúc ta mang thai con, chợt nghe tin cha con chết, ta thiếu chút nữa cũng không muốn sống, nhưng nghĩ đến trong bụng có đứa nhỏ, ta chỉ có thể chịu nhục sống tạm bợ. Khi ta sắp sanh, một người đàn ông đến đưa mẹ đến bệnh viện, sau đó hắn chiếu cố me con ta, hắn nói cho ta biết hắn tên là Mạc Trình Phong, ta nghĩ hắn là người tốt, nhưng không nghĩ tới, hắn tiếp cận ta là vì cướp đoạt bức di chúc cuat ta! Hắn là tên lừa gạt, là Nghiêm Tu Nhân thuê hắn!”

San San kinh ngạc nghe, chậm rãi cầm tay bà:” Mẹ, đừng tức giận.”

” Ta không tức giận, ta chỉ là đau lòng, đều do ta lúc ấy rất đơn thuần, bị người khác lừa gạt còn không biết, nếu không phải lúc hắn cùng Nghiêm Tu Nhân nói chuyện bị ta nghe thấy, chỉ sợ hai chúng ta cũng đều không sống nổi!”

” Sau đó ta thấy tình huống không ổn, liền ôm con muốn chạy trốn, trên đường bị hắn chặn lại, tranh chấp, ta rớt xuống vách núi. Không nghĩ tới ta không chết, chỉ bị gãy chân, bị người dan ở dưới núi cấp cứu, chờ ta tỉnh lại, sai người trở lại tìm con vài lần cũng không tìm được, con giống như biến mất khỏi thế gian này……”

Bên ngoài phòng bệnh, Tiết Đài Ân thở dài:” Kỳ thật cha cậu cũng không giống như cậu nghĩ như vậy, năm đó ông ấy lỡ tay đẩy Tố Tâm xuống núi, Nghiêm Tu Nhân liền giao San San chưa đầy một tuổi lấy san cho ông ấy, nhưng ông ấy không làm như vậy, mà đem đứa nhỏ ấy đến một cô nhi viện rất xa, sau đó ông ấy trăn trở tìm được tôi, nói cho tôi biết con gái của Nghiêm lão gia ở cô nhi viện, tôi liền đi tìm, đáng tiếc khi đó San San đã được chuyển tới cô nhi viện khác.”

Ông vỗ nhẹ nhẹ vai Luật Hạo Thiên:” Năm đó ông ấy mang theo cậu bảy tuổi, lúc đứng trước nhà của tôi, thật sự rất nghèo túng, ông ấy nói cho tôi biết mình không muốn làm chuyện này nữa, nhưng một khi đã lâm vào vòng luẩn quẩn hắc ám kia, sẽ không có biện pháp rời khỏi, sau lại tôi nghe nói ông ấy bị một đại ca giết chết, lúc ấy cậu chắc hẳn là chỉ có chín tuổi? Az…… Có lẽ ở trong mắt cậu ông ấy không phải là một người cha tốt, cũng không phải là một người tốt, đối với cậu quả thật chỉ nhìn thấy một mặt thiện lương của ông ấy.”

Luật Hạo Thiên thân thể run rẩy, muốn đưa tay lấy thuốc, như thế nào cũng không lấy được đầu thuốc lá kia. Cuối cùng anh giận dữ ném hộp thuốc lá xuống đất, hung hăng đạp lấy.

” Luật Hạo Thiên, tôi cảm thấy cậu cùng cha cậu rất giống nhau, trong lòng cậu, cũng có một mặt thiện lương. Tôi hy vọng cậu không nêm giống cha mình, cậu có thể làm người tốt!”

” Đủ rồi!” Luật Hạo Thiên chỉ vào ông mắng to:” Ông biết cái gì? Ông cái gì cũng không biết!”

Anh lui vài bước, trong mắt chứa đầy nước mắt, lại cắn răng không cho nước mắt kia chảy ra.

Lảo đảo vài bước, chạy ra khỏi bệnh viện.

———————————————–

Gió, ở bên tai anh gào thét, anh hít một ngụm, chạy nhanh về phía trước, không biết đích……

Cuộc đời anh ghét nhất một câu,” Cậu có thể làm người tốt, không nên giống cha mình!” Những lời này giống như ma rủa, quấn lấy anh hơn hai mươi năm.

Mười mấy năm trước, anh bởi vì một câu này, nhảy xuống nước lạnh như băng cứu người, nhưng khi anh cứu đứa nhỏ kia, chẳng những không nhận được cảm tạ, ngược lại còn bị vu oan thành anh là người đẩy đứa nhỏ. Cũng bởi vì anh có người cha như vậy, cho nên chuyện xấu này, đương nhiên đều đổ lên đầu anh!

Anh bất mãn với vận mệnh, đơn giản làm một người lạnh lùng, anh chuyển tới rất nhiều cô nhi viện, bởi vì anh rất đơn độc, rất lãnh khốc, rất táo bạo, chịu không nổi người khác khi dễ, vì một chút việc nhỏ có thể đi cùng đứa nhỏ khác liều mạng!

Cho đến khi anh vào cô nhi viện kia, vốn tưởng rằng cơn ác mộng vẫn sẽ lặp lại. Nhưng mà anh gặp được cô, một người con gái bị vứt bỏ, nhưng lại kiên cường mỉm cười.

Cô làm cho anh có dũng khí sống sót, cũng là cô làm cho anh nhìn thấy sinh mệnh sắc thái loang lổ. Anh vẫn lạnh khốc như vậy, nhưng anh thử thay đổi, thử để mình được người khác tiếp nhận. Anh lại nghĩ tới câu nói kia, làm người tốt, không nên giống cha mình!

Nhưng mà anh lại thất bại, anh ở trong biển lửa đối mặt, anh thề phải trả thù tất cả!

Anh là một đứa trẻ hư hỏng, khi trưởng thành, anh là nam nhân phá hủy tất cả, cái này giống như ma chú, chắc chắn buộc chặt cả đời anh, vĩnh viễn không thể thoát!

Như vậy, lại có gì không tốt? Quá khứ anh anh dùng hết sức lực đi cứu một nguwoif không liên quan, nhưng kết quả thế nào, anh nhận được cái gì?

Mà hiện tại, anh dùng trăm phương ngàn kế ám toán người khác, hãm hại người khác, ở phía sau màn thao túng hết thảy, nhưng lại chiếm được hâm mộ cùng tôn kính của mọi người.

Điều này công bằng sao?

Cho nên không làm người tốt thì phải làm thế nào đây? Nhân bất vi kỷ, anh Luật Hạo Thiên, cái gì cũng làm được, nhưng anh tuyệt đối không làm người tốt!

Anh cầm lấy điện thoại:” Dương Đình, lập tức hủy bỏ liên hệ với công ty của Nghiêm gia! Nghiêm lão tặc đã không còn dùng được, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình, lập tức hành động, thừa dịp hiện tại Lâm gia còn đang hỗn loạn!”

Anh muốn tốc chiến tốc thắng, anh chờ không được, anh muốn hưởng thụ quyền lợi cao cao tại thượng vô thượng, anh muốn chứng minh cho thế giới, một đứa nhỏ như anh, xuất thân như vậy, cũng có thể đứng ở nơi cao nhất! Anh chịu nhục nhiều năm như vậy, rốt cục có thể lại thấy ánh mặt trời!

Tất cả mọi chuyện, chỉ vì một câu nói này của anh mà thay đổi, hết thảy đều bắt đầu nhanh chóng biến hóa vi diệu (*).

(*) Tinh vi khéo léo.

Vụ án Nghiêm Tu Nhân giết anh trai chưa thành lập, nhưng một nửa gia nghiệp đều giao cho Tiết San San, đơn độc một mình, đủ để cho hắn sụp đổ. Hộ sự của con gái cùng Lâm gia chưa xong, xã hội các giới chỉ trích, lại làm cho hắn họa vô đơn chí (*), không bao lâu liền nằm viện.

(*) Ví nói khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề.

Lâm Tường từ lúc đào hôn, cũng không xuất hiện, có người nói Lâm đại thiếu gia này bị bắt cóc, Lâm Bạc buồn bực không vui, liền đem công việc của công ty đều giao cho Giang Trục Thủy cùng Luật Hạo Thiên.

Vừa lúc đó, Luật Hạo Thiên nhanh chóng, từng bước xâm chiếm sản nghiệp Lâm gia. Từng bước khống chế cổ phần công ty Lâm thị vận tác (vận hành và thao tác) ……

Tố Tâm con gái San San sớm chiều ở chung với nhau hơn mười ngày, liền cáo biệt. Ngày chia tay, San San khóc đến trời đất mù mịt. Cô không thể chấp nhận được, vừa mới gặp lại mẹ, còn chưa hưởng thụ hết tình thân, liền muốn rời khỏi.

Lúc gần đi, bà nắm tay cô, đặt vào trong tay Luật Hạo Thiên:” Con rể, ta không biết con là người như thế nào, nhưng ta biết, con thật lòng yêu San San, đừng làm cho con bé đau lòng, được không? Ta không xứng với vài trò người mẹ, nhưng trước khi lâm chung ta muốn van xin cậu một điều, nhất định phải làm cho con bé hạnh phúc!”