Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 196: Quyết chiến đoạn hồn nhai




Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Nhạc Du Du nhìn hai người bay tới bay lui đánh bất diệc nhạc hồ, lại thường thường đảo mắt nhìn Bảo Bối đang ở trong bóng đêm bay qua bay lại, trong lòng lo lắng không ngớt, tướng công sẽ không thực sự một mình một ngựa đi tới chứ?

Kỳ thực, Nhạc Du Du không biết là, mọi người lúc này đều tụ tập ở tại chân núi, vì trên tờ giấy mà Lãnh Phi Nguyệt viết, chỉ có thể một mình Lãnh Hạo Nguyệt đi tới, bằng không, hắn sẽ đem Bảo Bối ném xuống sườn núi.

Lãnh Hạo Nguyệt biết Lãnh Phi Nguyệt lúc này đã điên lên rồi, chuyện gì đều có thể làm được, vì thế, hắn không dám mạo hiểm, lúc này mới để cho mọi người ở dưới chờ, dù sao, đứa bé kia là vô tội.

Chỉ là, nhìn vầng trăng kia chậm rãi trầm xuống, ánh sáng xa vời hơi sáng lên, Long Ngâm ngồi không yên: “Không thể đợi, ta nhất định phải đi lên.” Nói xong, cũng không nhìn phản ứng của mọi người, hướng về đỉnh núi bay đi tới.

Trình Dật kỳ thực cũng vội vàng, lúc này cũng không muốn đợi, dặn dò tứ đại thị vệ bảo vệ mọi người thật tốt, sau đó cùng ở phía sau Long Ngâm thả người đề khí hướng đỉnh núi bay đi.

Lúc này trên đỉnh núi, Lãnh Hạo Nguyệt cùng Lãnh Phi Nguyệt đánh khó phân thắng bại, trời đen kịt. Trên thân hai người cũng đã quải thải, trên áo bào màu trắng cũng đã lây dính vết máu loang lổ.

“Lãnh Phi Nguyệt, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi. Lãnh Hạo Nguyệt nhìn Lãnh Phi Nguyệt, ánh mắt sắc bén, nhiều năm qua cừu hận cùng nhau dâng lên, không kịp trên cánh tay còn đang tích máu, xuất thủ một chiêu lại một chiêu ngoan độc.

“Lãnh Hạo Nguyệt, những lời này ta đồng dạng cũng muốn tặng cho ngươi.” Lãnh Phi Nguyệt ánh mắt đồng dạng tàn nhẫn, “Ngươi chết, ta sẽ thay ngươi chiếu cố Tiểu Du Du thật tốt … Ha ha…”

“Đi tìm cái chết đi.” Hai người đánh đối mặt, Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên trở tay, bảo kiếm vung lên, tà tà bổ xuống.

Lãnh Phi Nguyệt không dám khinh thường, vội vàng giơ kiếm đi đỡ, như vậy, ngực liền lộ ra lỗ hổng, Lãnh Hạo Nguyệt trên đường liền bỗng nhiên biến chiêu, bảo kiếm rút về, sau đó giơ tay lên chính là một chưởng.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, Lãnh Phi Nguyệt muốn tránh đã không còn kịp rồi, chỉ nghe thấy thình thịch một tiếng, một chưởng vừa rồi đánh vào ngực của hắn, một chưởng này, Lãnh Hạo Nguyệt ngưng tụ hơn mười phần công lực, cho dù ai bị đánh cũng sẽ làm lệch vị trí lục phủ ngũ tạng, nhất thời, thân thể Lãnh Phi Nguyệt bay xa hơn một trượng, trọng trọng quăng xuống đất, một ngụm máu tươi phun ra thật xa, hắn quẩy người một cái, nhưng căn bản liền không lên nổi, cuối cùng rốt cuộc ngã xuống trong vũng máu.

Lãnh Hạo Nguyệt thở dài một hơi, lúc này mới phát hiện cánh tay trái của mình lại bị đâm bị thương, lúc này toàn tâm đau, thế nhưng, hắn bất chấp băng bó, lảo đảo hướng phía Nhạc Du Du đi đến.

Vào lúc này, Long Ngâm vừa lúc đạt tới đỉnh núi, vội vàng chạy tới: “Hạo nhi, ngươi bị thương?”

“Vết thương da thịt, không ngại.” Lãnh Hạo Nguyệt hơi lắc đầu.

Long Ngâm nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ là, một tay xé nát vạt áo, sau đó lấy ra kim sang thuốc vải, băng bó vết thương cho Lãnh Hạo Nguyệt, đã thương tổn được đầu khớp xương, làm sao có thể không ngại? Chỉ là, hắn biết Hạo nhi là không muốn làm cho Nhạc Du Du lo lắng, vì thế, hắn cũng không nói ra.

Lãnh Hạo Nguyệt cảm kích nhìn hắn một cái, lại làm cho Long Ngâm ở trong lòng hơi thở dài một tiếng, sau đó yên lặng đứng qua một bên.

Lúc này, Trình Dật đã đem Bảo Bối xuống dưới, chỉ bất quá, ở ngoài lạnh như thế một đêm, hắn tựa hồ có điểm đông cứng, tuy rằng giải huyệt đạo, nhưng vẫn không nhúc nhích. Trình Dật vội vàng đem chân khí của mình chậm rãi đi qua, một lúc lâu, tiểu gia hỏa rốt cuộc chậm rãi lại khôi phục nhiệt độ cơ thể.

Nhạc Du Du rốt cuộc cũng thở dài một hơi, từ lức nửa đêm bị giam cầm, thân thể đã sớm chết lặng, cho dù giải huyệt đạo, một hồi lâu cũng chưa thể động được, cũng chỉ ngồi như thế, chỉ là trên mặt lại xuất hiện dáng tươi cười khoái trá, tất cả mọi người không có việc gì, thật tốt.

Chỉ là thời gian mọi người vội vàng cứu người, không có chú ý phía sau, Lãnh Phi Nguyệt kia nguyên bản ngã vào trong vũng máu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sau đó lại đứng lên, bỗng nhiên giơ kiếm liều lĩnh hướng phía Lãnh Hạo Nguyệt đánh tới.

“Cẩn thận.” Nhạc Du Du vì đứng đối diện với Lãnh Phi Nguyệt, nên thấy hắn khẽ động, nàng đã nhìn thấy, vội vàng kêu lớn lên.

Lãnh Hạo Nguyệt nghe thấy được tiếng động phía sau, vừa muốn xoay người, lại bị Long Ngâm đẩy một cái, hiểm hiểm tránh khỏi một kiếm trí mạng kia.

Long Ngâm nâng kiếm chặn lại kiếm của Lãnh Phi Nguyệt, chỉ là lúc này Lãnh Phi Nguyệt giống như người điên, khí lực lớn kinh người, Long Ngâm nhịn không được bị hắn tấn công lui vào phía sau mấy bước, hoàn hảo, ở bên cạnh vách núi có một cây nhỏ, chặn thân hình của hắn, giảm xóc một chút lực đạo, sau đó bỗng nhiên cổ tay ngắt một cái, ngàn cân treo sợi tóc, cải biến phương hướng bảo kiếm của Lãnh Phi Nguyệt, rồi đầu ngón chân nhón một điểm, ly khai vách đá.

Trình Dật vì đang truyền chân khí cho Bảo Bối mà một thời gian lâu thoát không ra.

Mà Lãnh Hạo Nguyệt lúc này ở trong nháy mắt đã dẫn theo bảo kiếm vọt tới, Lãnh Phi Nguyệt muốn tránh ra đã không còn kịp rồi, kiếm kia vừa lúc đâm vào ngực của hắn.

Lãnh Phi Nguyệt có điểm bất khả tư nghị cúi đầu nhìn chuôi kiếm xuyên qua thân thể mình một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Lãnh Hạo Nguyệt gần trong gang tấc, bỗng nhiên nở nụ cười, cười ôn nhu mà quyến rũ, rồi đi đến trên đỉnh đầu phía trước, kiếm kia liền lại thứ tiến vào kỷ thốn, chỉ còn lại có một chuôi kiếm lộ ra ở bên ngoài, sau đó bỗng nhiên hai tay cầm lấy tay cầm kiếm của Lãnh Hạo Nguyệt, dùng sức nhảy về phía sau.

Lãnh Hạo Nguyệt muốn buông tay thoát thân đã không còn kịp rồi, không khỏi trong lòng cả kinh, hắn đang muốn cùng hắn đồng quy vu tận a.

Chỉ là, không có mượn lực, quán tính thật lớn làm cho thân thể Lãnh Hạo Nguyệt chỉ có thể theo Lãnh Phi Nguyệt xông về phía trước đi.

Sự tình phát sinh quá đột nhiên, làm tất cả giật nảy mình.

Long Ngâm cách Lãnh Hạo Nguyệt gần nhất, phản ứng cũng nhanh nhất, vội vàng phi thân ôm đồm ở tay kia của Lãnh Hạo Nguyệt. Thế nhưng, bởi vì mượn lực điểm không có cố định, thân thể đã bị mang theo không ngừng trượt đi ở phía trước…

“Lãnh Hạo Nguyệt, muốn chết liền cùng nhau…” Lãnh Phi Nguyệt khóe miệng đầy máu lại cười, “Chúng ta, huề nhau…” Sau đó liều mạng dùng sức đi xuống.

“Tướng công…” Nhạc Du Du nhịn không được kinh hãi kêu lên.

Trình Dật vội vàng đem cục cưng nhét vào trong lòng Nhạc Du Du, sau đó cấp tốc nhặt sợi dây trên mặt đất đã từng giúp Bảo Bối, ném đi ra ngoài, vừa vặn ở lúc thân thể Long Ngâm hoàn toàn bay lên không quấn lấy cổ chân của hắn, sau đó dùng sức kéo sợi dây lại.

Thế nhưng dù sao đó cũng là trọng lượng của ba người, vừa xuống phía dưới, hơn nữa Lãnh Phi Nguyệt kia còn đang liều mạng đi xuống, vì thế, Trình Dật cũng bị mang theo chạy về phía trước vài bước, bất quá, hắn rất nhanh liền định trụ thân thể của chính mình.

Nhạc Du Du kinh khủng nuốt nước miếng một cái, vội vàng buông Bảo Bối, cũng qua đây hỗ trợ, sợi dây rốt cuộc bắt đầu một chút đi lên di động.

Lãnh Hạo Nguyệt thử mấy lần, đều không thể đem tay của Lãnh Phi Nguyệt bỏ rơi được, trái lại mỗi lần khẽ động, sợi dây sẽ rụng xuống một ít, khiến cho hắn không dám lộn xộn.

Mà lúc này, sợi dây bởi vì ở trên thạch bích qua lại ma sát, cuối cùng lại sắp bị chặt đứt, phát ra dát băng một tiếng giòn vang.

Lãnh Hạo Nguyệt liếc mắt nhìn mặt trên, sau đó nhìn Long Ngâm: “Nhị sư huynh, buông tay đi.”