Phúc Hắc Yêu Nghiệt

Chương 2




Sau khi hạ gục hai tên đứng canh ở ngoài, Mộc Nhiên bước đến cánh cổng, xoay trái xoay phải hòn đá nhỏ dưới chân, cánh cổng từ từ mở ra.

Đàn em của Vu Sâm đứng gác cửa ở bên trong giật mình cảnh giác lên đạn, chĩa súng vào người vừa mở mật đạo:

- Là kẻ nào?!

Mộc Nhiên không phải là người thường hay xuất hiện, chỉ khi có việc lớn, lão Q mới để đích thân cô ra tay, cho nên những người biết mặt cô rất ít, hoặc nói, chỉ có kẻ chết mới biết khuôn mặt của cô.

Hơn nữa từ lúc bước vào ủy Vương, Mộc Nhiên đã dịch dung thành khuôn mặt khác, cho nên những người biết khuôn mặt thật của cô cũng chỉ có vài người thân cận.

Đám đàn em nhìn thấy là nữ nhân, mất cảnh giác hạ súng xuống, giọng nói tán tỉnh:

- Cô em, đến đây có chuyện gì thế?

Bọn chúng đã quên mất việc làm thế nào cô có thể vào đây.

Mộc Nhiên lạnh lùng nói:

- Vào nói cho lão đại các người biết, có Z ở Quỷ Vương muốn gặp mặt!

Vừa nghe đến bí danh, hai tên gác cửa tím tái mặt mũi, giọng run run:

- Z...Z...? Quỷ Vương? Lẽ nào cô.....?

Mộc Nhiên đưa ánh nhìn trầm tĩnh đến hai tên gác cửa, hai chân họ như bị chôn chặt xuống đất không cách nào nhấc lên được, nhưng sau khi nhìn nòng súng đặt ở cổ mình, bọn họ chạy như tào tháo vào trong bẩm báo.

Rất nhanh đã có người ra tiếp đón!

Mộc Nhiên với Kha Chính Thuần lặng lẽ bước vào, không hề hoảng sợ, khẽ quan sát xung quanh, cho dù là không thấy bóng dáng của tên nào đi chăng nữa, cũng vẫn cảm thấy sặc mùi thuốc súng.

Ở trên cao, Vu Sâm đang ngồi lãnh đạm, nhìn thấy cô bất giác nhíu mày căng thẳng, toàn thân đổ mồ hôi:

- Nghe danh đã lâu, hôm nay Nhất Thiên Vương Zero có chuyện gì lại phải đích thân đến tận nơi khỉ ho cò gáy này?

Mộc Nhiên nhếch mép, nói:

- Vu lão đại, hôm qua còn cho người đuổi đánh thuộc hạ của tôi, giờ lại chất vấn tôi sao?

Kha Chính Thuần liếc nhìn Mộc Nhiên, trong lòng cảm thấy rất buồn cười. Hai chữ “thuộc hạ” phát ra từ miệng của cô đúng là rất buồn cười.

Vu Sâm tối sầm mặt:

- Nhất Vương, liệu có phải có hiểu lầm rồi không? Vu Sâm tôi không phải là người mù, xưa nay chưa hề động vào người của Quỷ Vương! Ngay cả ý nghĩ cũng chưa từng!

Mộc Nhiên nhíu mày:

- Chưa từng? Vu lão đại có phải coi Quỷ Vương toàn là kẻ ngốc không? Vu lão đại là đang xem thường tôi hay là thử bản lĩnh của tôi đây?

Vu Sâm biết không giấu được cô, hắn khẽ hừ một tiếng, lần đầu tiếp xúc với vị Vương của Quỷ Vương, lại nghĩ cô là phụ nữ, có thể dễ dàng đánh lừa, nhưng xem ra đúng là hắn đã hạ thấp Quỷ Vương rồi!

- Nhất Vương, nếu cô đã nói vậy thì hãy đưa ra chứng cứ đi, tôi nhất định sẽ trừng trị đám thuộc hạ không biết phép tắc kia!

Chứng cứ?

Mộc Nhiên quay sang bên Kha Chính Thuần, nhanh chóng liếc nhìn đám người đang trốn nấp sau những bức tường kia, nhẹ nhàng nói:

- Người đứng bên cạnh tôi, có được xem là chứng cứ không?

Vu Sâm bán tín bán nghi, quả thật hôm qua đám thuộc hạ có đuổi đánh hắn, lại đưa ánh mắt dò xét nhìn Kha Chính Thuần:

- Vị này là.....?

Kha Chính Thuần cười nửa miệng:

- Vu lão đại cứ gọi tôi là K!

“K?!” - Nghe bí danh này, Vu Sâm cùng đàn em hắn tím mặt, ngay cả Mộc Nhiên cũng nhíu mày, nhưng rất nhanh đã nghĩ thông, có lẽ hắn muốn dựa vào Killer.

Trong Quỷ Vương, chỉ có những sát thủ cấp cao mới được gọi theo bí danh. Mỗi bí danh đều có một hàm nghĩa riêng tương đương với năng lực của bọn họ. Điều này ai trong giới hắc đạo cũng phải học thuộc lòng, để nếu có đụng độ thì biết đường mà rút lui.

“Khốn kiếp!”

“Là K? Vệ sĩ của lão đại sao?”

"Killer? Kẻ giết người? Nghe nói hắn ta là kẻ mạnh nhất trong Quỷ Vương chỉ sau lão đại?"

Vu Sâm nắm chặt tay, tức giận nhìn đám thuộc hạ, lại liếc mắt nhìn về những bức tường phía trên, đã thấy họ sẵn sàng mọi thứ. Lão mới giãn người ra, thả lỏng cơ thể.

- Thật hồ đồ! Quả thật hồ đồ! Nhất Vương, chúng tôi đúng là có mắt như mù rồi, đuổi ai không đuổi lại đuổi vệ sĩ của lão đại, thật là quá hồ đồ!

Vừa nói lão vừa hất hàm cho đám thuộc hạ hôm qua ra chịu tội, lại mang theo rượu ra:

- Nhất Vương, đám thuộc hạ của tôi đúng là chán sống, bây giờ tôi giao chúng cho cô để cô tùy ý xử lý! Còn chén rượu này tôi kính cô, mong cô lượng thứ mà bỏ qua hiềm khích hai bên, cô thấy thế nào?

Mộc Nhiên nhìn chén rượu trong tay, thật muốn phỉ nhổ mà!

Xem ra tên Vu Sâm này coi trời bằng vung thật rồi! Cô thực sự muốn xem hắn có bản lĩnh gì lại có thể ngang tàn đến như vậy.

Rượu đương nhiên không có độc, mà cũng không thể nói là không có độc. Đúng là rượu không có độc, nhưng mà khi uống vào lại trở thành có độc.

Mộc Nhiên liếc nhìn đồng hồ, e là nếu còn tiếp chuyện thì sẽ chẳng còn cơ hội để mà gãi ngứa nữa.

- Vu lão đại, thực ra hôm nay tôi đến đây, cũng không phải là muốn đòi lại công bằng cho thuộc hạ của mình.

Cô vừa nói vừa đặt chén rượu xuống.

- Vậy....!?- Vu Sâm nhìn theo cử chỉ của cô, phần nào đã rõ năng lực của người phụ nữ trước mặt.

- À! Tôi hôm nay muốn thay chính nghĩa đòi lại công bằng!

Cô mỉm cười đáp.

Câu nói vừa dứt, đàn em của hắn xông ra hàng loạt, chĩa súng vào cô, trên dưới mấy trăm tên.

Kha Chính Thuần lên tiếng:

- Vu lão đại có phải là chịu không nổi nữa rồi phải không? Tung tích của ông không ai biết không có nghĩa là Quỷ Vương không biết. Ông nghĩ giết Nhất Vương của Quỷ Vương tại đây, lại có thể an nhàn mà sống sao?

Mẹ nó!

Vu Sâm cũng còn chưa lên tiếng, đám đàn em đã sợ quá hóa cuồng, nhất thời trong đầu chỉ nghĩ đến hai chữ giết người!

Chuyện đã như vậy, cũng không còn cách nào, phóng lao thì phải theo lao thôi! Bên lão suýt soát cũng mấy trăm tên, lão không tin là sẽ thua hai con chuột nhắt kia!

- Zero, Killer, hai người cũng bức tôi tới đường cùng rồi!

Kha Chính Thuần nhếch mép:

- Mới phút trước còn đòi hòa giải, giờ phút này lại trở mặt? Ông thật sự nghĩ chúng tôi đơn phương độc mã tới đây?

Một câu nói làm Vu Sâm và đàn em của lão giật thót mình, tím tái mặt mũi.

Lão hồ đồ quá rồi! Nếu họ dẫn theo người thì nhất định sẽ san bằng nơi này. Khốn kiếp! Chẳng qua nghe nói Nhất Vương làm việc xưa nay chỉ có một mình nên mới khinh suất, nhưng mẹ nó, chỉ có kẻ chết mới thấy cô ta thì kẻ nào đồn thổi như vậy chứ?

Mộc Nhiên nghiêm mặt, không bỡn cợt với hắn ta nữa:

- Vu lão đại, được chết dưới tay tôi xem như vận khí của ông cũng tốt đi!

Nhanh như chớp, Mộc Nhiên rút súng từ tay áo ra, một phát nhắm thẳng mi tâm Vu Sâm, đoàng!!!

Mộc Nhiên hành động nhanh đến nỗi không ai kịp nhìn.

Đợi khi cô rút súng về, họ mới hoảng hồn nhìn thấy máu từ trán Vu Sâm chảy xuống, lão ta kinh hãi trợn trừng mắt không thốt được câu nào.

Khả năng bắn súng của Mộc Nhiên rất giỏi, cho dù là ở khoảng cách xa, cho dù là không cần nhìn, cô cũng có thể bách phát bách trúng! Cô học bắn súng mười mấy năm, lẽ nào để làm cảnh?

Ngay lập tức, đám đàn em vừa run sợ vừa cầm súng bắn trả quyết liệt, thế nhưng thật đáng tiếc, tốc độ của Mộc Nhiên và Kha Chính Thuần còn nhanh hơn cả đạn.

Cũng ngay lập tức, đám người của Vũ Long xông vào, theo như cô nói thì gặp người giết người mà gặp chó giết chó!

Thế nhưng Vũ Long nghĩ, người ư? Kha Chính Thuần và Mộc Nhiên không thể coi là người, họ là quỷ!

Làm gì có người thường nào mà chỉ với khẩu súng trường cũng có thể sống sót trước mấy trăm tên ở đây chứ?

Còn đám người của Vu Sâm càng không phải người, đích thị là chó!

Mẹ nó, cậu đây không muốn sát hại động vật!

Đám thuộc hạ của Vu Sâm hành động không kịp, hơn nữa lão đại bị giết, chúng mất phương hướng hoảng loạn chém giết lẫn nhau, trước mắt chỉ biết tìm cách thoát thân.

Tiêu diệt xong đám người Vu Sâm. Ngay cả thở dốc hay mồ hôi Mộc Nhiên cũng không có, vẫn thản nhiên như vừa giết kiến. Kha Chính Thuần đứng bên cũng không kém cạnh, dù là đi giết người nhưng vẫn quyến rũ như thường lệ.

Chỉ có đám người Vũ Long là khoái trí, mẹ nó, mấy tháng rồi chưa được đánh nhau, giờ phút này đúng là vui phát khóc!

Cũng vừa ngay lúc ấy, Mộc Nhiên nhận được tín hiệu qua bộ đàm liên lạc.

“Nhất Vương, đồng minh của Vu Sâm đã bị tiêu diệt.”

“Nhất Vương, toàn bộ người của Vu Sâm đã bị tiêu diệt.”

“Nhất Vương….”

Mộc Nhiên nhếch môi, không nói câu gì tắt tín hiệu đi.

Vu Sâm đã ở trong giới hắc đạo được gần hai mươi năm, có rất nhiều thuộc hạ và hắc bang liên minh, nếu như không phải lão cả gan có ý định tiêu diệt Quỷ Vương thì ngày hôm nay cũng không đến nông nỗi này.

Chỉ là lão ta sống lâu đến như vậy, lại khinh thường người khác không chịu tìm hiểu xem Z của Quỷ Vương là người như thế nào. Lão ta thực sự nghĩ Nhất Vương chỉ có hư danh thôi sao?

Sau khi xác nhận không có lấy một tên sống sót, Mộc Nhiên nhanh chóng đi ra ngoài:

- Đi thôi. Nơi này không thể ở lâu được!

Đám đàn em đi theo sau, không hiểu vấn đề nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi.

Trong khi Mộc Nhiên đã yên vị ngồi trên xe, đám đàn em vẫn cười nói phía sau, chậm chạc lên xe. Mộc Nhiên phóng xe đi, bàn tay đặt ở ngoài cửa giơ năm ngón tay lên lại thu về từng ngón một, Vũ Long tím mặt quát tháo bọn đàn em:

- Mẹ kiếp, nhanh lên! Nơi này có thuốc nổ!

Còn hai mươi giây nữa, ba mươi tám con người nhanh chóng nhảy lên xe phóng vùn vụt không cần nhìn đường, cứ thế đâm thẳng.

Vừa mới đi được năm mươi mét thì dưới lòng đất bùng một tiếng, mặt đất rung chuyển, họ lảo đảo người suýt thì đâm vào nhau.

Mộc Nhiên đi bên cạnh nhếch mép cười:

- Theo tôi lâu như vậy, còn không hiểu nguyên tắc làm việc của tôi? Tôi còn tưởng đứt dây thần kinh sợ rồi chứ?

Đám đàn em sợ đến thất kinh nhưng lại không nhịn được cười sằng sặc. Có một đội trưởng như cô quả nhiên khác người thường, khác ở chỗ có thể phút trước ở Thiên Đường phút sau liền xuống Địa Ngục.

Nhưng cũng vì có một đội trưởng như cô, họ mới phục tùng mệnh lệnh.

Mọi người lái xe tới quán ăn Đế Vương – một địa bàn của Quỷ Vương tại Hồng Kông, ban ngày là quán ăn, ban đêm là quán bar.

Ban ngày Đế Vương không tiếp người ngoài, chỉ tiếp người trong Quỷ Vương. Cho nên khi họ tới đây không thấy bóng khách nào, chỉ thấy một người đứng lau lau chai rượu kĩ càng.

Nhìn thấy bọn họ, một tên nhân viên từ trong ra nghênh tiếp. Cậu cúi chào một góc vuông 90 độ về phía Mộc Nhiên, nói:

- Nhất Vương!

Mộc Nhiên khẽ gật đầu, ngồi xuống bàn ngay cạnh, hất hàm:

- Như cũ!

- Yes, sir!

Tên nhân viên đi vào trong, ít phút sau mang ra đồ ăn và bia rượu.

Vũ Long cười cợt nói:

- Chị đại! Hôm nay chị mời à?

Mộc Nhiên khẽ hừ một tiếng, không nói gì cúi xuống ăn.

Từ hôm qua đã không được miếng gì vào bụng rồi. Cũng chỉ tại tên khốn Kha Chính Thuần bị bọn người của Vu Sâm đuổi giết, báo hại cô phải huy động hết các giác quan thần kinh lao xe như điên liều mạng với bọn chúng.

Mẹ kiếp!

Cô là bảo hắn đi dò la tin tức của Vu Sâm, không hề nói gọi người của Vu Sâm đến giết người diệt khẩu.

Hắn rõ ràng là có đủ hai tai, chẳng lẽ chỉ là để trang trí?