Phục Kích Ái

Chương 43: Bởi vì em yêu chị . . .




“Ăn cơm đi.” Lý Thiên Hữu nhìn Lâm Bắc Thần khuôn mặt tươi cười có chút suy nghĩ, nàng hơi mất tự nhiên nói. Sau đó nàng liền đi đến phòng ăn. Thân là một bộ đội đặc chủng ngay cả chết còn không sợ, tại sao mỗi lần nàng ở trước mặt Lâm Bắc Thần đều bó tay như vậy, Lý Thiên Hữu đối với biểu hiện của bản thân rất là không hài lòng.

Hai người mặt đối mặt ăn bữa cơm Lý Thiên Hữu nấu, ai cũng không nói gì. Lý Thiên Hữu vừa từng ngụm từng ngụm đưa thức ăn vào trong miệng, vừa dùng đôi mắt nhỏ của nàng liếc trộm phản ứng của Lâm Bắc Thần. Chỉ thấy Lâm Bắc Thần đang ưu nhã dùng cơm, môi mỏng hé mở, nhai kỹ nuốt chậm, mà trên khuôn mặt thanh lãnh hiển hiện không ra nửa điểm tâm tình.

Lý Thiên Hữu ăn thức ăn mình nấu lại hoàn toàn không có mùi vị, nàng đang suy nghĩ, tại sao hoàn toàn không giống với nàng tưởng tượng nhỉ? Lúc này Lâm Bắc Thần không phải nên tán dương nàng sao? Mặc dù cơm nước nàng làm rất thông thường, ít nhất cũng nên nói khách sáo một chút chứ? Kỳ thực Lý Thiên Hữu không giỏi nấu cơm lắm, lần trước xuống bếp còn là 5 năm trước, ở trong một tháng trước khi nhập ngũ nàng nấu cho mình và Thiên Kiêu ăn.

“Nấu ăn rất ngon, chị thích khẩu vị thanh đạm chút.” Lâm Bắc Thần nuốt một hạt gạo cuối cùng trong bát, liền buông bát đũa xuống tuyên bố mình ăn no rồi, cô ngẩng đầu mỉm cười nhìn Lý Thiên Hữu biểu tình quái dị nghiêm túc nói.

Nghe xong lời này, Lý Thiên Hữu ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nữ vương cuối cùng cũng phê bình, Lý Thiên Hữu ha ha cười khúc khích, chỉ cần Lâm Bắc Thần không cảm thấy khó ăn coi như nàng không mất công bận rộn. Nàng nhìn lướt qua bốn món ăn một món canh trên bàn, mặc dù không có thấy đáy, chỉ hai nữ nhân các nàng mà nói ăn cũng không ít, Lý Thiên Hữu nhìn một chút trên mặt mỉm cười sâu hơn, ngay sau đó nàng liền vui vẻ đứng dậy đi rửa bát.

“Để chị đi. Em làm cơm, chị rửa bát, như vậy mới công bằng.” Tiếng nói đột nhiên của Lâm Bắc Thần dọa Lý Thiên Hữu giật mình, nàng xoay người nhìn Lâm Bắc Thần dựa ở cạnh cửa phòng bếp, vẻ mặt rõ ràng là đối với lời nói của Lâm Bắc Thần cảm thấy rất giật mình không dám tin tưởng.

Lâm Bắc Thần cũng không để ý tới nàng, đi lên trước kéo ra Lý Thiên Hữu từ bên cạnh bồn nước, nâng lên bát đũa đi tới máy rửa bát phía sau cách đó không xa. Liền thấy cô kéo ra cửa rồi đặt chén vào, nhẹ nhàng ấn xuống nút khởi động. Sau đó Lâm Bắc Thần xoay người lại, vỗ hai tay nói với Lý Thiên Hữu: “Tốt rồi, thanh tẩy khử trùng một thể.” Nói xong cô nghịch ngợm hướng Lý Thiên Hữu khiêu mi, liền đi ra phòng bếp.

Lý Thiên Hữu lăng lăng nhìn, cái này là công bằng mà chị ấy nói à? Chuyện như vậy một đứa nhóc cũng biết làm.

Nàng đã nói sao, người giống như Lâm Bắc Thần phong thái nữ vương mười phần, nhất định là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, làm sao có thể sẽ vùi ở trong phòng bếp rửa bát...

Lý Thiên Hữu ở phòng bếp lại ngây người một hồi, đến khi máy rửa bát ngừng xoay, nàng lấy ra bát đũa. Chờ thu dọn tốt tất cả, nàng mới đi ra ngoài. Lúc này Lâm Bắc Thần đang nghiêng tựa ở trên sô pha, trên bàn trà bày một cái ly cùng một chai rượu đỏ Lý Thiên Hữu nhìn không ra là nhãn hiệu gì. Lý Thiên Hữu đi qua ngồi ở một bên, nàng thấy Lâm Bắc Thần không có ý tứ muốn để ý nàng, liền cảm giác được có chút xấu hổ, nàng không có chuyện làm ngược lại bắt đầu tỏ ra bức rức.”Đi thay đổi quần áo đi.” Lâm Bắc Thần nhấp miệng rượu quay đầu nói với Lý Thiên Hữu, cô nhịn không được cho rằng quân trang của Lý Thiên Hữu là đi thuê, tới nhà rồi còn không chịu đổi lại

“Dạ.” Nghe Lâm Bắc Thần khẩu khí gần như mệnh lệnh, nàng nhẹ nhàng lên tiếng, đứng dậy lên lầu.

Lâm Bắc Thần ở sô pha ngồi thật lâu, một chai rượu đều xuống dưới một nửa cũng không thấy Lý Thiên Hữu xuống lầu. Cô hơi nhíu mày, nghĩ thầm: Người này làm gì vậy? Không phải tham gia quân ngũ đều là động tác rất nhanh sao? Tại sao Lý Thiên Hữu tắm rửa đổi một quần áo phải tốn thời gian dài như vậy? Suy nghĩ cô liền đứng dậy, điều khiển từ xa tắt TV liền đi lên lầu.

Lâm Bắc Thần đẩy ra cửa phòng ngủ khép hờ của mình, liền nhìn thấy Lý Thiên Hữu mặc một bộ quần áo vận động ngắn màu trắng chân trần ngồi trên sàn nhà, mà trước mặt nàng đặt mấy tờ giấy, trong tay còn cầm một bộ điện thoại di động. Nhìn biểu tình như là đang nghiêm túc nghĩ cái gì.

Lâm Bắc Thần đóng cửa lại đi lên phía trước, cô ngồi xổm nhặt lên một trang giấy trên sàn nhà đưa đến trước mắt nhìn một chút. Chỉ thấy trên trang giấy chi chít chằng chịt đều là một chuỗi số điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn Lý Thiên Hữu, dùng ánh mắt hỏi nàng đây là đang làm cái gì?

“Còn chưa kịp nói với chị, sáng ngày hôm nay em đi theo Từ quản lý của công ty các chị, cầm về điện thoại di động của ông ta.” Lý Thiên Hữu thấy Lâm Bắc Thần ngồi xổm ở trước người mình, nàng sửng sốt một chút, lập tức nói rằng.

Vốn là mấy thứ này đều làm vì Lâm Bắc Thần, đã có kết quả rồi đương nhiên là muốn nói cho Lâm Bắc Thần một tiếng.

“Cầm về?” Giọng nói của Lâm Bắc Thần khẽ giương cao, vẻ mặt cô nghiêm túc nhìn Lý Thiên Hữu, mà trong đầu cũng nỗ lực tiêu hóa lời Lý Thiên Hữu nói, cái gì gọi là cầm về? Em ấy quen biết Từ quản lí?

“Em, em trộm.” Lý Thiên Hữu cúi đầu nhỏ giọng nói lắp.

“Trộm?” Lâm Bắc Thần hiển nhiên bị lời này chấn động rồi, âm điệu lại cao một đoạn. Lý Thiên Hữu thân là một quân nhân dĩ nhiên đi trộm điện thoại di động của người khác?

“Lý Thiên Hữu!” Lâm Bắc Thần cau mày đứng lên, cô lạnh như băng gọi tên đầy đủ của Lý Thiên Hữu.

“Em còn làm chút gì rồi?” Cô thật không biết trong đầu đứa bé này suy nghĩ cái gì, mà bây giờ cô cần Lý Thiên Hữu cho cô một cái giải thích hợp lý.

Lý Thiên Hữu thấy Lâm Bắc Thần phản ứng lớn như vậy, vội vã không chút hình tượng bò dậy từ trên mặt đất. Nàng chống lại ánh mắt băng lãnh sắc bén của Lâm Bắc Thần, rất nhanh liền lại cúi đầu, không dám nhìn Lâm Bắc Thần.

“Em ở phòng làm việc nghe các chị nói chuyện, em cũng biết được Từ quản lí đó có chút vấn đề, lại không dám khẳng định với chị, em một lòng sốt ruột liền cầm lấy điện thoại di động của ông ta. Em nghĩ nếu quả thật là ông ta đang tác quái chị cũng là cần chứng cứ...” Nói đến đây, Lý Thiên Hữu trộm liếc Lâm Bắc Thần phản ứng, sau khi thấy đối phương sắc mặt hòa hoãn chút tiếp tục nói. “Buổi chiều em đi tìm Hạ Phi, anh ta giúp em tra xét, chính là khách hàng lần đầu tiên chị dẫn em đi gặp, cái tên họ Hùng ấy có liên hệ với Từ quản lí của các chị, nơi này là tư liệu của bọn họ.” Lý Thiên Hữu chỉ chỉ trang giấy trên mặt đất, nói tiếp “Còn có điện thoại này, bên trong có ghi âm bọn họ trò chuyện, đều cho chị!” Nói xong Lý Thiên Hữu vội cúi người nhặt lên tư liệu rơi lả tả trên mặt đất, hai tay đưa tới trước mặt Lâm Bắc Thần.Lâm Bắc Thần nhìn Lý Thiên Hữu trước mắt, vốn là cô muốn thuyết giáo một hồi. Thế nhưng nhìn bộ dáng nàng khúm núm, mềm lòng xuống. Cô tiếp nhận tư liệu Lý Thiên Hữu đưa qua cầm ở trên tay, con mắt vẫn như cũ nhìn Lý Thiên Hữu thẳng tắp đứng trước mặt nhưng cúi đầu, không nói gì. Lòng cô biết Lý Thiên Hữu là thật sự đối tốt với mình, ngay lần trước cô cho Lý Thiên Hữu tiền, từ phản ứng quá khích của Lý Thiên Hữu là có thể nhìn ra em ấy là một người có nguyên tắc. Thế nhưng ngày hôm nay, vì chuyện của cô, em ấy dĩ nhiên chịu đi trộm đồ của người khác, cái này đủ để nói rõ hết thảy...

Trong lòng Lâm Bắc Thần cảm động nói không nên lời, nếu như Lý Thiên Hữu không phải một quân nhân thì tốt rồi, như vậy cô thực sự muốn hảo hảo yêu đương cùng đứa bé có chút buồn rầu, có chút ngang bướng, lại có chút bảo thủ này, nếu như ông trời quan tâm các cô có lẽ hai người còn có thể lâu dài đến cả đời...

Lâm Bắc Thần thở dài, kéo tay Lý Thiên Hữu, nhẹ giọng nói: “Thiên Hữu, em có biết chính em đang làm cái gì không?”

Lý Thiên Hữu nhìn Lâm Bắc Thần đột nhiên ôn nhu, sững sờ gật đầu.

“Vậy em có biết em làm như vậy là phạm pháp không? Hơn nữa, em quên em là một quân nhân rồi sao?” Dẫu sao Lâm Bắc Thần lớn hơn Lý Thiên Hữu nhiều tuổi như vậy, cô không muốn Lý Thiên Hữu hành động theo cảm tính. Cô biết, cho dù tới khi nào hoặc là gặp phải dạng tình huống gì hành động theo cảm tính cũng không phải là lựa chọn tốt.

“Em biết, em, em chính là lo lắng chị, em cũng chỉ bản lĩnh những thứ này. Em muốn bảo vệ chị, thế nhưng em sắp đi, kỳ nghỉ của em vừa hết cho dù là trời sập xuống em cũng phải trở về bộ đội.” Lý Thiên Hữu ngẩng đầu chăm chú nhìn Lâm Bắc Thần, nói tiếp.”Thế nhưng em lo lắng chị, em không có biện pháp bảo vệ chị, trong lòng em sốt ruột...”

“Thiên Hữu, vì sao tốt với chị như vậy?” Lâm Bắc Thần nghe Lý Thiên Hữu nói xong, thở dài, cô nâng lên gò má Lý Thiên Hữu, nhẹ nhàng hỏi.

“Bởi vì em yêu chị, Bắc Thần, em biết chị không tiếp thụ được thân phận em là một quân nhân. Em cũng biết em không thể thời thời khắc khắc cùng chị, mà càng là như vậy em lại càng thay chị lo lắng. Em cũng không dám nghĩ, biết chị tới nay dáng vẻ chị mỗi lần trải qua nguy hiểm luôn luôn đặt tại trong đầu em, em sợ lúc chị gặp chuyện không may mà em lại không có ở bên cạnh chị bảo vệ chị.” Lý Thiên Hữu chăm chú nhìn Lâm Bắc Thần, nàng đưa tay nắm lấy bàn tay Lâm Bắc Thần vuốt ve mặt nàng ôn nhu ma sát, thế nhưng biểu tình của nàng lại lộ ra thê lương rất nhiều.

“Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện tình như vậy nữa.” Lâm Bắc Thần xoa xoa mái tóc hơi ướt của Lý Thiên Hữu, kéo nàng ngồi ở trên giường, nói tiếp.”Trước đây là chị suy nghĩ quá ngây thơ rồi, chị cho rằng có một số việc vẫn là có thể vãn hồi, mặc dù bọn họ từng thật sâu thương tổn chị. Chị cũng có thể chịu được.”

“Thế nhưng bây giờ chị hiểu rồi, tất cả đều hiểu.” Lâm Bắc Thần nghiêng đầu nhìn Lý Thiên Hữu nở nụ cười nói tiếp “Chị muốn khiến bọn họ phải trả giá thật lớn vì mọi chuyện bọn họ làm đối với chị. Chị muốn khiến bọn họ một lần liền nhớ kỹ Lâm Bắc Thần chị không phải quả hồng mềm có thể mặc người bóp tới bóp lui.” 'A!' Lâm Bắc Thần cười lạnh một chút, trong mắt cô nổi lên ánh sáng sắc bén, ánh mắt đó khiến người nhìn không rét mà run.

“Thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi chị cũng không phải thỏ.” Nói xong Lâm Bắc Thần lại quay sang Lý Thiên Hữu tự tin tràn đầy cười cười, cô giơ giơ lên tư liệu trong tay. “Những thứ này chị sớm bảo người điều tra qua, buổi sáng hôm nay sở dĩ chị biểu hiện tức giận như vậy, một là chị không nghĩ tới bọn họ lá gan lớn như vậy, dám động chủ ý tới công ty chi nhánh của chị. Hai cũng là đang diễn trò, em yên tâm, chị sẽ không có bất luận nguy hiểm gì nữa...”

Lý Thiên Hữu nghiêm túc nghe, nàng đã đánh giá thấp Lâm Bắc Thần. Không, không thể nói là đánh giá thấp, chỉ có thể nói rõ nàng quá quan tâm Lâm Bắc Thần. Từ khi quen biết tới nay, nàng luôn nhận Lâm Bắc Thần là nhân vật cần bảo vệ, cho nên mỗi lần nàng đều từ trực quan đi phán đoán, mặc dù vẻ mặt Lâm Bắc Thần lãnh ngạo thế nhưng nàng nghĩ đó cũng không phải là chân thật. Cho nên Lý Thiên Hữu nghĩ hết biện pháp muốn trước khi đi giúp đỡ Lâm Bắc Thần giải quyết hết mọi chuyện phiền thoái, mà nàng lại hoàn toàn quên Lâm Bắc Thần thân là lão tổng tập đoàn Lâm thị...

“Nói như vậy, trong lòng chị đã rõ?”

“Đương nhiên, đây là bọn họ cho chị làm bộ, chị cũng không có ngốc như vậy.” Vừa nói Lâm Bắc Thần đứng dậy đem tư liệu trong tay đặt ở mép bàn trang điểm, cô nhìn đồng hồ, thật đúng là mau, giờ đã hơn mười giờ...

“Được rồi, đừng suy nghĩ, chị còn không sợ em sợ cái gì? Ngủ đi.” Lâm Bắc Thần nói xong đi đến phòng tắm cầm khăn lông khô đặt ở trên đầu Lý Thiên Hữu “Mau lau lau lại tóc, tóc không làm khô ngủ dễ đau đầu.”

Lý Thiên Hữu nhìn Lâm Bắc Thần lại ôn nhu, lòng lại bắt đầu vui vẻ. Giống như được người như Lâm Bắc Thần quan tâm, là điều hạnh phúc không gì sánh được. Cái loại cảm giác này thực tốt, nàng nhếch môi lộ ra tiểu răng nanh nở nụ cười với Lâm Bắc Thần.

“Đêm nay em ngủ đâu?” Lý Thiên Hữu lau xong tóc, quay đầu nhìn Lâm Bắc Thần hỏi.

“Em nói xem?” Lâm Bắc Thần khiêu mi, đồ ngốc này.

“Em muốn ngủ cùng chị.” Lý Thiên Hữu có chút không được tự nhiên nói, thời gian còn lại không nhiều lắm, cũng không cho phép nàng xấu hổ. Nàng chính là muốn cùng ngủ với Lâm Bắc Thần, hơn nữa những ngày qua nàng ngày ngày khốn khổ một vấn đề, sau khi cánh cửa dục vọng hầu như ngủ say 21 năm bị Lâm Bắc Thần mở ra, thân thể của nàng liền bắt đầu trở nên rục rịch, đặc biệt mỗi lần nhìn thấy Lâm Bắc Thần, cảm giác đó càng thêm cường liệt...

Tác giả có lời muốn nói: cảm tạ bá vương phiếu đồng học, ủng hộ thì có động lực.

Gì cũng không nói, nắm chặt thời gian mã văn đi...