Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 132: Nhổ gừng




Cây đậu gặt xong sẽ mang vào trong sân phơi nắng, chờ đến lúc phơi đủ liền có thể đập cây đậu, sau khi đập hết thì cũng có thể gặt lúa nước, gặt lúa nước còn phải tuốt lúa, phơi khô, chờ đến khi làm xong mọi chuyện thì cũng đã qua trung thu, bước vào tháng chín.

Trong khoảng thời gian này mọi người đều rất bận, tự nhiên không rảnh nghĩ đến chuyện trồng gừng gì đó. Chỉ có Chu tứ lang ngày nào cũng rất bận rộn, như thể sắp lột một tầng da, nhưng sẩm tối mỗi ngày vẫn kiên trì đến lều tranh của hắn để ngủ, sáng hôm sau lại bị Chu ngũ lang đến đây đá tỉnh.

Mặc kệ mệt như nào, hắn vẫn kiên trì đi trông ruộng gừng, theo như hắn nói, đã đến bước này rồi, không thể để kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cái này liên quan đến việc trả nợ của hắn đấy.


Tuy rằng hắn đến lều tranh cũng chỉ phơi bụng ngủ khò khò thôi, nói không chừng người ta đã nhổ gừng rồi mà hắn còn chẳng phát hiện, nhưng chỉ cần hắn ở tại đó đã là một kiểu uy hiếp, lại nói, đúng là gừng thật sự không bị mất nữa.

Hắn cảm thấy chắc chắn không phải là do người ta thu hoạch vụ thu quá mệt mỏi không rảnh tới trộm gừng, mà là vì sợ hãi vẻ anh dũng và cần cù của hắn, cho nên mới không ai dám tới.

Thu hoạch xong dưa đậu, mọi người còn chưa kịp nghỉ một chút, thì lúa nước lại chín, thời tiết cũng bắt đầu thay đổi, thỉnh thoảng trời lại mưa.

Vì để kịp vụ mùa, ngoại trừ Tiền thị và mấy đứa bé như Mãn Bảo, thì trên dưới nhà họ Chu đều phải xuống ruộng, năm nay nhà họ Chu có thêm một Chu Hỉ, tốc độ còn nhanh hơn trước kia một ít.


Từng bó từng bó lúa được khiêng về sân, Chu lão đầu chẳng ngại mệt mỏi, trên mặt lúc nào cũng tràn đầy tươi cười.

Bởi vì lượng lao động quá lớn, Mãn Bảo đã móc tất cả tiền tiết kiệm của mình để mua thịt cho mọi người ăn, Tiền thị cũng không tiếc lương thực và tiền, tự mình xuống bếp nấu ăn cho mọi người.

Cho nên sau một tháng thu hoạch vụ thu, tuy rằng mọi người vừa đen vừa gầy, nhưng tinh thần lại rất tốt.

Chu lão đầu gọi con gái đến bên người, bảo bé tính toán xem năm nay bọn họ phải giao bao nhiêu lương thực để nộp thuế. Sau khi thu hoạch kết thúc, bọn họ phải nộp thuế lương thực.

Chu lão đầu nhớ đến chuyện năm trước của lão tứ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, nói: "Năm nay lão đại mang lão nhị lão tam và lão ngũ đi, lão tứ ở lại trong nhà."


Chu tứ lang cúi đầu, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.

Ngày nộp thuế sắp tới vừa đúng ngày bọn Mãn Bảo được nghỉ tắm gội, bé cũng muốn đi xem náo nhiệt, vì thế kéo tay Chu lão đầu nói: "Cha, cho tứ ca đi cùng đi ạ, chúng con lấy ít gừng tươi đi bán."

"Gừng tươi có thể bán hả?"

"Có thể ạ, chúng con đổi chút tiền về mua thịt ăn."

Chu lão đầu có chút phát sầu, sao con gái nhỏ cả ngày nghĩ đến ăn vậy.

Ông xoa đầu bé nói: "Bán được tiền thì bảo tứ ca con trả hết cho nhà, chúng ta lấy tiền xây mấy gian phòng, nếu được nhiều tiền, thì cũng xây một gian cho con."

Ông đã nghĩ kỹ rồi, "Con là người đọc sách, thế nào cũng phải có phòng của mình mới được, đến lúc đó bảo nhị ca con làm cho con cái bình phong bằng trúc, nửa gian làm phòng ngủ, nửa gian làm thư phòng."
Mãn Bảo nghe xong, hai mắt tỏa sáng, nếu có phòng của mình, vậy chẳng phải bé có thể thích nói chuyện với Khoa Khoa bao lâu liền nói bấy lâu sao?

Bé lập tức bày tỏ lòng trung thành, "Cha, nếu con được chia nhiều tiền thì con cũng xây phòng ở cho cha."

Chu lão đầu:...... Sao cơ, tiền ruộng gừng còn muốn chia? Không phải đều là của ông hả?

Hiển nhiên Mãn Bảo không biết suy nghĩ của cha già, tính thuế lương thực cần nộp xong liền chạy tới tìm Chu tứ lang, "Tứ ca, gừng tươi phải để cả lá mới dễ bán, lá gừng cũng có thể xào ăn, nhà của chúng ta không có nồi sắt, nhưng nhà nào có nồi sắt chắc chắn sẽ thích."

Chu tứ lang chớp chớp mắt, hỏi: "Sao muội biết được, muội ăn rồi à?"

Mãn Bảo chảy nước miếng nói: "Chưa ăn, bạn của ta nói cho ta."

"Chắc là tiểu công tử nhà họ Bạch đúng không, lá gừng xào với cái gì thì ngon, nói cho ta, đợi đến lúc bán người ta hỏi thì ta còn dễ trả lời."
"Cùng thịt thôi." Mãn Bảo cảm thấy tất thảy mọi thứ trên đời này cứ xào với thịt là ngon.

Hiển nhiên Chu tứ lang cũng cho rằng như vậy, vì thế gật đầu.

Khoa Khoa bất đắc dĩ nói: "Thật ra xào với rau thì hương vị càng ngon hơn, cũng có thể xào với trứng gà."

Đây là thực đơn của thời đại bọn họ, loại gừng Mãn Bảo đang trồng bây giờ chính là mua từ trung tâm mua sắm, năng lực sinh sản vô cùng mạnh, chỉ cần một củ nhỏ là có thể sinh ra một mảng lớn.

Lá của nó cũng ăn rất ngon, bây giờ lá còn non, nhưng bất kể là xào rau hay nấu canh đều không tệ, chẳng qua lần trước Mãn Bảo thử nấu với canh rồi, cảm thấy không thể ăn được, vì thế bé liền loại bỏ cái này trước, kiên trì cho rằng lá gừng vẫn nên xào với rau thì ngon hơn.

Tuy rằng bé cũng chưa từng được ăn rau xào lá gừng.
Bởi vì là lần đầu tiên bán gừng, không biết giá thị trường thế nào, cho nên Chu tứ lang cũng không dám đào quá nhiều, chỉ đào một sọt nhỏ rồi mang ra bờ sông rửa sạch.

Hôm nay sáu huynh đệ nhà họ Chu đều lên huyện thành, ngay cả Chu Hỉ cũng đi cùng.

Đây là Mãn Bảo kiên trì, bé đã nói với cha mẹ thế này, "Gừng trên mảnh đất kia là của đại tỷ, bán thế nào, bán bao nhiêu đều cần đại tỷ tự mình làm chủ."

Quay đầu lại nói với Chu Hỉ: "Đại tỷ, tiền của mình thì mình phải tự cầm, như vậy thì muốn làm gì là có thể làm đó, nếu tỷ bảo chúng ta mang gừng đi bán giúp tỷ, vậy chúng ta sẽ muốn chia tiền."

Chu Hỉ buồn cười hỏi: "Không phải muội cũng lấy hết tiền mình cầm để mua thịt cho nhà mình sao?"

"Đúng vậy, bởi vì tiền ở trong tay ta, nên ta muốn mua thịt cho nhà mình thì mua thịt, muốn mua vải thì mua vải, nhưng nếu tiền ở trong tay mẹ, thì chắc chắn ta muốn làm gì cũng không được." Cho nên từ nhỏ Mãn Bảo đã biết, tự mình kiếm tiền, tự mình cầm tiền.
Chu Hỉ ngây ra, hơi suy tư sau đó gật đầu, "Được rồi, vậy ta sẽ đi cùng mọi người."

Bởi vì ngay từ đầu nàng cũng không chắc gừng có thể sống được hay không, cho nên không quá để bụng, nhưng sau khi chúng nó thật sự nảy mầm, nàng đã rất dụng tâm.

Bón phân, làm cỏ, bắt sâu, nàng đều tự tay làm lấy, thậm chí khi Chu tứ lang không suy xét đến việc phân cây, cũng là nàng nói ra rồi giúp đỡ làm.

Hơn nửa năm này, nàng vẫn luôn kiên trì uống thuốc, hơn nữa ở nhà mẹ đẻ cũng không bị mệt như trước, ăn cũng tốt hơn trước kia, sắc mặt nàng thế mà hồng hào không ít, tay chân cũng không còn luôn lạnh như băng.

Nhưng tương ứng với đó, tiền của nàng cũng không còn bao nhiêu.

Lúc trước Chu Hỉ muốn nuôi Mãn Bảo, nhưng bởi vì thái độ của mẫu thân kiên quyết, nên nàng cũng đánh mất cái ý tưởng này, nếu không thể nuôi Mãn Bảo, nàng cũng không muốn gả chồng, vậy thì phải chuẩn bị chuyện lập nữ hộ.
Ngoài miệng cha không nói, nhưng Chu Hỉ biết, bởi vì nàng nói ra chuyện nuôi Mãn Bảo, nên cha có chút bất mãn với nàng.

Chu Hỉ nói với Mãn Bảo: "Đại tỷ không quen thuộc huyện thành, muội dẫn đại tỷ đi bán gừng, đại tỷ sẽ chia tiền cho muội."

Mãn Bảo nghe thấy vậy liền sáng mắt lên, vỗ ngực bảo đảm, "Đại tỷ, tỷ yên tâm đi, trước tiên ta sẽ tìm vài khách hàng, chẳng qua chúng ta đừng cầm một lúc quá nhiều, không thì sẽ bị ép giá, tứ ca cầm một sọt đi, tỷ cũng lấy một sọt là được."

Chu Hỉ cười đồng ý, hỏi bé, "Muội tìm được những khách hàng gì?"

"Nhiều lắm đó, chờ đến huyện thành tỷ sẽ biết."