Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 251: Dân Tình





*Dân tình: Tình cảnh của dân
Loại chuyện như này cũng có, có những gia đình vì muốn con lớn lên khỏe mạnh, sẽ đặt các loại nhũ danh* kỳ quái lạ lùng cho con mình, trường hợp bé trai có nhũ danh là a tỷ a muội cũng không phải là hiếm.

*Nhũ danh: Là tên đặt cho đứa trẻ lúc mới đẻ.

"Nhũ" ở đây chỉ "cái vú", hàm ý tên của "trẻ đang còn bú mẹ".

(Cre: Người đô thị)
Thậm chí còn có người cho bé trai mặc váy, xỏ lỗ tai, nuôi như nuôi con gái, bởi vì có người cho rằng con gái dễ nuôi hơn con trai.

Cho nên lấy tên của bé gái, mặc quần áo của bé gái, tương đương với việc đặt vận mệnh của con mình thành con gái, con sẽ càng dễ sống hơn.

Ngay đến đương kim Thánh Thượng còn có một nhũ danh mà mọi người đều biết, đó là Miêu Nô.

Tóm lại nhũ danh nào tiện thì lấy nhũ danh ấy.

Chu Hỉ nói: "Không ạ, nhũ danh của muội út nhà tôi là Mãn Bảo, nhà tôi không lưu hành việc lấy tên xấu.

"
Dừng một chút, Chu Hỉ bổ sung: "Trẻ con nhà tôi không đứa nào chết non, đều sống hết.

"
Cũng bởi vậy, bây giờ thôn Thất Lí cũng không thịnh hành việc lấy tên xấu cho con cháu mình nữa, càng thích đặt theo thứ tự đại nhị tam tứ cho đám trẻ như nhà nhà họ Chu hơn, nghĩ cứ đặt theo cách này, nói không chừng con cháu nhà họ cũng dần thịnh vượng.

Trưởng thôn và người già trong thôn đều cảm thấy, cống hiến lớn nhất trong cả cuộc đời này của Chu lão đầu và Tiền thị không phải là trồng trọt giỏi, cũng không phải là xây được một ngôi nhà gạch xanh mái ngói, mà là nuôi sống tám đứa trẻ, không, tính cả Chu Ngân, thì là chín.


????????????????ệ????‎ ha?????‎ ????ì????‎ ????ga????‎ ????????a????g‎ chí????h‎ ⩶‎ ????‎ ????????????????????????????????????.

V????‎ ⩶
Chín đứa trẻ, không một đứa nào chết non, đừng nói là ở nơi nông thôn hẻo lánh này, cho dù có là thành lớn tài nguyên y dược phong phú kia thì cũng là điều rất khó xảy ra.

Đương nhiên, phân tích theo góc độ mê tín, các thôn dân nhất trí cho rằng là trẻ con nhà bọn họ được đặt nhũ danh hay, nhìn mà xem, đặt liền tù tì đại nhị tam tứ ngũ lục, đoán chừng ngay đến ông trời cũng không nỡ mang một số đi.

Ngụy Tri từng có hai đứa con chết non, một con trai, một con gái, cả hai đều không sống quá năm tuổi, nghe thế thì rất tò mò về cách nuôi con của nhà họ Chu.

Cho nên bèn ngồi xổm trên bờ ruộng nói chuyện phiếm với các nàng.

Chu Hỉ bảo Hà thị đi về trước, cũng không kiêng dè gì, kể hết khi còn nhỏ mẹ nàng chăm sóc mấy người bọn họ thế nào, đương nhiên, nếu bàn về cách nuôi con, thì nàng không quá có quyền lên tiếng, nhưng Phùng thị đã sinh ba đứa, còn nuôi sống cả ba thì rất có kinh nghiệm.

Ngụy Tri nghe, nghe mãi, dứt khoát xắn tay áo lên rồi xuống ruộng, cầm cái cuốc của Hà thị giúp các nàng làm việc.

Thị vệ:.

Hắn chưa từng trồng trọt bao giờ mà!
Từ khi hắn chào đời thì cha hắn đã là bá tước, còn chưa thành niên đã bị ném vào cấm quân làm thị vệ, từng cầm đao, cầm kiếm, giương cung, nhưng đúng là chưa bao giờ cầm cuốc!
Nhưng mà người lãnh đạo trực tiếp còn tự tay trồng trọt kia kìa, hắn nên làm gì bây giờ?
Đứng ở trên bờ ruộng nhìn sao?
Thật là sốt ruột, phải làm sao đây?
Chu Hỉ thấy động tác của Ngụy Tri cũng coi như thuần thục, nên không ngăn cản, còn định nhường mũ rơm của nàng cho ông, chỉ là Ngụy Tri từ chối.


Ông hỏi: "Vậy bây giờ nhà cô có bao nhiêu đứa trẻ?"
Chu Hỉ cười nói: "Không nhiều lắm, mười đứa.

"
Ngụy Tri:.

Này còn không nhiều lắm à.

Chu Hỉ cười nói: "Lão ngũ lão lục nhà tôi còn chưa thành thân, cho nên cũng được tính là trẻ con.

"
Ngụy Tri gật đầu, hỏi: "Bao nhiêu tuổi rồi, sắp phải làm mai chưa?"
"Lão ngũ mười sáu, vốn dĩ năm nay định tìm mối, kết quả gặp lũ, bây giờ còn chưa biết tình hình vụ thu như nào, cho nên tạm thời không tính nữa, chờ sang năm lại nói.

"
Ngụy Tri tỏ vẻ thấu hiểu.

Quốc gia có một loại thuế cho thanh niên lớn tuổi, khi qua một độ tuổi nhất định mà vẫn chưa lập gia đình, không chỉ nhà gái phải nộp thuế, mà nhà trai cũng phải nộp.

Nộp thuế hai năm, nếu còn chưa thành thân, vậy quan phủ sẽ cưỡng chế sắp xếp hôn phối, khụ khụ, đây chính là phát vợ, phát chồng như lời chính quyền nói.

Mới mười sáu tuổi, cách tuổi phải nộp thuế còn tận 6 năm lận, thật ra nói dân gian thành thân sớm thì đúng là rất sớm, nhưng muộn cũng có rất nhiều.

Ví dụ như tầng lớp của bọn họ, có người 15 - 16 tuổi thành thân, nhưng người 23 - 24 còn độc thân cũng có thể thấy ở khắp nơi.


Đặc biệt là những người có thành tựu, đừng nói hoàng đế, ngay đến gia tộc của bọn họ còn không ép bọn họ thành thân được, tất nhiên đành phải kệ họ thôi.

Ngụy Tri rất tò mò hỏi sính lễ ở nơi này của bọn họ thường là bao nhiêu, có phải trả của hồi môn không, của hồi môn thì hay là thứ gì, phong tục đón dâu ra sao.

Mấy cái này đều là thuộc về dân tình, đã có cơ hội, cũng có thời gian, vậy cứ hỏi thôi.

Mấy người nói miết từ chuyện nuôi con đến chuyện kết hôn, lại từ kết hôn lái sang chuyện dưỡng lão, cuối cùng từ dưỡng lão nói về chuyện bọn trẻ đi học.

Ngụy Tri thuận miệng hỏi một câu, nhà bọn họ có mấy cái đứa trẻ đang đi học, thế mới biết thế mà chỉ có một đứa.

Đừng nói Ngụy Tri, ngay đến thị vệ đang ngồi xổm cạnh đất trồng rau, làm bộ cần cù vất vả lao động giúp đỡ nhổ cỏ cũng phải kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.

Chưa từng nghe nói có nhà nào cho con gái đi học mà không cho con trai đi học.

Chu Hỉ vừa thấy biểu tình của bọn họ là biết ngay bọn họ nghĩ gì, vội vàng nói: "Thật sự là muội út của tôi rất thông minh, Trang tiên sinh ở trường học rất thích nàng nên mới nhận nàng làm đệ tử, nếu không lấy gia cảnh của nhà chúng tôi, làm sao có thể cung cấp được cho một đứa trẻ đi học chứ?"
Phùng thị nói: "Cô nhỏ đi học về sẽ dạy cho đám trẻ trong nhà, không nói ai khác, chính Nhị Đầu Nhị Nha nhà tôi đã nhận biết được không ít chữ, đặc biệt là Nhị Nha, nàng có thể nhận hết các chữ trong rồi, cô nhỏ từng nói, nhận được hết mặt chữ bên trong, là có thể tự mình đọc sách học tập.

"
Ngụy Tri gật đầu, "Đúng là như thế.

"
Trong lòng lại rất tò mò, đứa bé này thông minh đến mức nào chứ?
"Ai ui, tiểu ca, sao huynh lại nhổ cả rau non nhà tôi?"
Thị vệ cứng đờ đưa mắt nhìn "Cỏ dại" trong tay, hỏi: "Đây, đây không phải là cỏ ư?"
Chu Hỉ nhìn rau hắn nhổ, lại nhìn cỏ dại còn nguyên bên cạnh, đồng tình nhìn hắn một cái, người này ngốc nghếch cỡ nào chứ, thế mà đến rau non và cỏ dại còn chẳng phân biệt được.

Ngụy Tri ho nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi đi giúp họ xách nước tưới rau đi.

"

Thị vệ như được đại xá, lập tức đứng dậy cầm hai thùng gỗ hô vâng.

Chu Hỉ không ngăn cản kịp, Ngụy Tri bèn cười nói: "Cứ để hắn làm, người trẻ tuổi sức lớn, xách nước càng hợp với hắn hơn.

"
Chu Hỉ: Thật ra nàng định nói là có thể dùng gánh, như vậy thì sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

Chỉ là thị vệ đã dùng hai tay xách thùng, chạy ùng ục ra bờ sông.

Hỗ trợ làm việc chân tay một lúc, Ngụy Tri và ba người phụ nữ nhà họ Chu đã kết tình nghĩa thắm thiết, Chu Hỉ và Phùng thị Phương thị đều nhiệt tình mời bọn họ đến nhà họ Chu làm khách.

Ngụy Tri uyển chuyển từ chối, chẳng qua vẫn đi về với các nàng, cùng nhau qua cầu, bởi vì ông muốn đến thăm hỏi vị Trang tiên sinh kia một lúc.

Đây là chuyện nghiêm túc, mấy người Chu Hỉ không tiện giữ lại, chỉ có thể đưa người đến trước cổng trường học rồi cáo biệt.

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo lấy cơm xong, liền ngoan ngoãn đi vào tiểu viện ăn cơm với tiên sinh, thuận tiện học thêm một lúc.

Tiểu viện của Trang tiên sinh để cửa quanh năm, ai cũng có thể thoải mái ra vào, cho nên Ngụy Tri gõ cửa một lúc, thấy không có ai đáp lại thì bước vào trong.

Đi vài bước trong sân, liền nghe thấy có tiếng nói truyền đến từ một gian phòng.

Trang tiên sinh cũng nghe thấy tiếng động ngoài cửa, nhưng chỉ tưởng là đám học trò nghịch ngợm, lúc nô đùa đã va vào cửa, bởi vì ai cũng biết, tiểu viện này của ông không khóa cổng, muốn tìm ông thì cứ trực tiếp đi vào là được.

Cho nên ông vẫn tiếp tục dạy bảo hai đứa trẻ đang cúi gằm mặt.

Hôm nay giảng bài mới, ông đã gọi hai đứa bé đứng dậy trả lời câu hỏi, nhưng mà bất kể là Mãn Bảo hay là Bạch Thiện Bảo, đều không trả lời được đúng ý của ông, hiển nhiên là trong khoảng thời gian này hai đứa trẻ đã lơ là với học tập.

.