Phục Sinh Ký Lục

Chương 20




"Hình tỷ tỷ..." Độ Trân Bảo đột nhiên cầm tay Hình Bác Ân.

"Sao vậy?" Hình Bác Ân quay đầu liền phát hiện hai má Độ Trân Bảo đỏ ửng lên, "Em mệt trong người hả?"

"Dạ."

Trông Độ Trân Bảo có chút phờ phạc. Hình Bác Ân nhíu mày: "Mặt em đỏ quá. Chị sờ trán em một cái được không?"

Độ Trân Bảo khẽ gật đầu.

Độ Nhược Phi nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy?"

Hình Bác Ân dán mu bàn tay trái lên trán Độ Trân Bảo, tay phải thì chạm lên trán mình để so nhiệt độ rồi nói: "Hình như sốt rồi. Khâu Sam, có nhiệt kế đó không?"

Khâu Sam: "Có."

Hình Bác Ân nói: "Dừng xe chút đi. Tôi xuống lấy nhiệt kế đo cho em ấy thử, nếu phát sốt thật thì phải mau uống thuốc. Thuốc cảm mạo hạ sốt gì đó Khâu Sam có trong balo."

"Được." Độ Nhược Phi dừng xe, quay đầu hỏi Độ Trân Bảo, "Có mệt lắm không?"

Độ Trân Bảo: "Dạ có chút chóng mặt."

Hình Bác Ân ôm toàn bộ balo của Khâu Sam lên chỗ ngồi phía sau, lấy gối ra, rồi lôi trong balo ra một cái nhiệt kế, bảo Độ Trân Bảo ngậm vào mồm. Hình Bác Ân nhớ tới Độ Trân Bảo cũng đã im lặng được một lúc lâu rồi, thế mà mình vẫn không phát hiện, thật là đáng trách.

Đến lúc rút nhiệt kế ra, Hình Bác Ân lau sạch rồi xem nhiệt độ hiển thị: "Không sốt, có thể là bị cảm."

Độ Nhược Phi: "Ờ, vậy thì uống thuốc đi."

Không cần Độ Nhược Phi nói, Hình Bác Ân cũng đã đang tìm thuốc. Nhìn nhãn hiệu ngoài hộp, Hình Bác Ân lấy ra hai viên thuốc đưa cho Độ Trân Bảo, chờ Độ Trân Bảo cho vào miệng liền lập tức đưa nước sang.

"Giờ mà có nước ấm thì tốt biết mấy." Hình Bác Ân không khỏi thở dài.

Độ Trân Bảo cười nói: "Không có việc gì, em uống thuốc hồi nữa sẽ khoẻ lại thôi. Hình tỷ tỷ đừng lo lắng. "

"Ừ, chị không lo lắng." Hình Bác Ân xoa đầu cô bé.

"Sao tự nhiên lại cảm mạo nhỉ?" Độ Nhược Phi hỏi.

"Có thể là do dừng xe nghỉ giữa trưa, đang ngồi điều hoà lại ra ngoài trời nên bị sốc nhiệt độ."

"Vậy à..." Độ Nhược Phi trầm ngâm một lát rồi hỏi, "Dừng chỗ này nghỉ ngơi nửa tiếng, mọi người thấy được không?"

Hình Bác Ân cảm giác cuối cùng Độ Nhược Phi cũng nói một câu tiếng người.

Khâu Sam gật đầu, Hình Bác Ân ừ một tiếng.

"Giờ tiếp tục lái cũng không đi nhanh được." Độ Nhược Phi tắt máy xe, nói, "Mọi người cũng thấy, trên đường ngày càng có nhiều chướng ngại vật, giữa trưa đến giờ hai tiếng đồng hồ mà chỉ chạy được mới có 10km."

Hình Bác Ân hỏi: "Còn bao xa nữa?"

Độ Nhược Phi nói: "100km nữa. Tôi sợ rằng càng đi thì xe bỏ lại trên đường càng nhiều, cuối cùng sẽ chặn kín lối, chúng ta đành phải rời khỏi cao tốc. Hình Bác Ân, tình hình kiểm soát cục diện ở Trung Từ thế nào rồi, cô biết được bao nhiêu?"

Hình Bác Ân: "Tôi cũng không quá rõ, làm sao vậy?"

"Cô nhìn biển số mấy chiếc xe đằng trước xem, " Độ Nhược Phi đưa tay chỉ, "Ở xa như vậy còn lái đến đây. Còn chiếc bên kia nữa, còn chiếc xanh xanh kia nữa... Xe của người nào vậy trời, chiếc xe đẹp vậy lại sơn thành cái màu này, lái trên đường nhìn y như mấy con ruồi đầu xanh bay tán loạn ấy, nhìn trông mà phát khiếp."

Hình Bác Ân vừa thấy ghê tởm vừa thấy buồn cười.

Độ Trân Bảo hỏi: "Xe màu xanh khó coi lắm sao? Em nhớ hồi đó chị nói trong đội đấu kiếm có một người lái một chiếc xe màu xanh, chị còn khen xe của người đó đẹp. "

Độ Nhược Phi giải thích: "Màu xanh cũng có rất nhiều loại, theo như cách hiểu của em... Thì màu xanh của trúc giống như gió mát, chiếc xe mà chị khen màu đạm như vị mực, còn chiếc xe xanh đằng trước kia nhìn như mấy đám khí độc, hiểu chưa?"

Độ Trân Bảo gật đầu cười nói: "Em hiểu rồi. Màu sắc cũng có nhiều ý nghĩa như vậy, thật là thú vị."

"Ừ."

Đối thoại liền kết thúc.

Hình Bác Ân hỏi: "Còn ví dụ nào khác không? Độ Nhược Phi, cô nói thử một cái khác đi, tôi thấy Độ Trân Bảo có vẻ hứng thú với vấn đề này."

Độ Nhược Phi: "Tết năm ngoái mẹ có mua cho em một cái áo khoác, em nhớ không?"

Độ Trân Bảo: "Dạ nhớ, đại hồng (màu đỏ) rực rỡ, sắc xuân tưng bừng."

"Đúng rồi. Cũng đều là hồng, đại hồng thì đẹp, còn mân hồng thì thấy gớm."

"Cổ áo lông của mẹ cũng màu mân hồng."

"Ờ... thấy gớm luôn."

"Bất kể là đồ thế nào, chỉ cần là mân hồng thì đều thấy gớm hết hả?"

"Thấy gớm."

"Vậy từ giờ về sau em sẽ không mặc màu mân hồng nữa." Độ Trân Bảo hứa hẹn với lòng.

Khâu Sam nhịn không được mà hoài nghi: Mi không thấy đường, người ta không nói cho mi thì sao mi biết được mi đang mặc màu gì? Lỡ như người ta chỉ mân hồng mà bảo đại hồng chắc mi cũng tin sái cổ.

Sau đó Khâu Sam lại nghĩ: Chả lẽ cái gì mân hồng cũng thấy gớm hết? Nếu là nội y thì thế nào? Một chút vải đó cũng không nhìn ra là màu gì, ví dụ như quần chíp, mặc trên người mấy cô người mẫu có thân hình gợi cảm mà xem, ai lại đi chú ý nó màu gì? Màu gì cũng đều hấp dẫn...

Một cánh tay vỗ lên vai Khâu Sam đang đứng mơ màng, Khâu Sam quay đầu: "A?"

Hình Bác Ân cười hỏi: "Đang nghĩ gì mà mơ màng dữ vậy? Phía trước có xác sống, mau xuống xe."

Ở phía trước bên phải, từ trong chiếc xe màu xanh chui ra một gã đàn ông ục ịch, trên cổ hắn đeo xích vàng, áo lưới ba lỗ màu đen, bên dưới là quần lửng quá gối, cũng màu đen, vậy không thì quá tầm thường không nổi bật, cho nên trực tiếp xắn gấu quần lên trên đầu gối, quần lửng quá gối kéo lên trên gối thành ra lại lòi ra lớp vải lót bên trong.

Lúc Khâu Sam đóng cửa xe lại thì nghe Độ Nhược Phi càu nhau: "Chỉ có loại người này mới có thể sơn xe thành cái màu này thôi."

Khâu Sam cảm giác tuy sở thích của chủ xe này có chút quái gỡ, nhưng nhìn mặt mũi cũng không quá tệ, có chút bốc đồng lại có chút ngu ngơ, vì chơi với đám bạn không đàng hoàng nên mới ăn mặc thành cái phong cách này. Độ Nhược Phi là một người yêu thích xe, không thể chịu được khi nhìn thấy một chiếc xe tốt bị người ta đạp hư thành như vậy, nên câu từ mới mang tính châm chích kịch liệt như thế.

Khuôn mặt của chủ nhân xe xanh không bị thương, tuy rằng có vẻ cứng đơ nhưng ngũ quan vẫn còn ở đúng vị trí ban đầu.

Khâu Sam đi về phía nó, khi đến gần, Khâu Sam nhìn rõ được con mắt nó. Tương tự phần đông xác sống, mắt nó không có tròng đen, quỷ dị mà xấu xí, khiến người ta không muốn nhìn đến lần thứ hai.

Lại gần chút, Khâu Sam giơ dao phay lên quơ quơ trước mặt nó, nó hoàn toàn không phản ứng, Khâu Sam tránh qua một bên, đợi nó đi qua liền bổ ra một lỗ sau gáy nó.

Khâu Sam ngồi xổm xuống, vừa chùi lưỡi dao lên quần áo nó vừa nghĩ: Giữa cô và đám xác sống phổ thông này, chỉ cần nhìn con mắt là có thể phân biệt được sao? Đến tột cùng là điều gì đã tạo nên sự khác biệt này? Những xác sống như cô, rốt cuộc là có bao nhiêu?

"Khâu Sam, bên kia!" Đầu vai Hình Bác Ân lộ ra khỏi cửa sổ xe, cánh tay vung vẩy chỉ hướng.

Chùi nửa ngày cũng không chùi được cái gì, quần áo của chủ nhân chiếc xe xanh đọt chuối này không thích hợp để làm giẻ lau, Khâu Sam liền đứng lên xách chiếc dao bẩn đi về phía xác sống tiếp theo.

Những xác sống như cô, hoặc có thể nói, những người như cô, nếu không bị trực thăng bắt đi, hiện giờ có thể trốn ở nơi nào? Sẽ trùng hợp gặp được nhau, sau đó hợp thành một đoàn thể sao? Khi bọn nó hợp thành đoàn thể rồi, bọn nó sẽ tìm cách giao tiếp với nhau, một đám người giao lưu với nhau sẽ đạt được sự đồng thuận về quan điểm gì? Dựa trên quan điểm đó, bọn họ sẽ làm gì tiếp theo?

Khâu Sam đưa ra vài giả thiết trong đầu, cuối cùng chọn ra hai trường hợp có khả năng nhất.

Một, bọn họ đồng thuận quan điểm trở về với xã hội loài người, vì thế tìm kiếm tin tức, di chuyển về nơi người sống tập trung.

Hai, bọn họ không muốn trở về xã hội loài người, vì thế triệu tập càng nhiều đồng loại, thành lập một tân ... Tân gì ấy nhỉ?