Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 73




Ngay lúc Lục Thừa Dư còn đang suy nghĩ chuyện liên quan đến cha mẹ mình, cửa phòng đột nhiên bị gõ, y đem tư liệu bỏ vào trong túi hồ sơ tiện thể khóa ngăn kéo lại, “Mời vào.”

Tiến vào không phải là ai khác, là Tào Kinh Thân ôm một đống tài liệu, hắn thấy trên bàn Lục Thừa Dư không có bao nhiêu đồ đạc, liền đem toàn bộ tài liệu để lên bàn, vỗ vỗ phía trên một tài liệu nói: “Đừng nói anh không chiếu cố cậu, những thứ này đều là công việc của cậu đấy.”

Lục Thừa Dư im lặng nhìn đống tài liệu đã tích bụi, hoài nghi nhìn Tào Kinh Thân nói: “Tào ca, anh đây là đang làm khó dễ em phải không?”

“Làm nhị lão bản, cậu ngay trước mặt anh nói lời như vậy không cảm thấy hổ thẹn à?” Tào Kinh Thân tiện tay từ trong đống tài liệu rút ra một phần, vỗ vỗ bụi phía trên, sau đó mở ra để Lục Thừa Dư thấy rõ bên trong là gì, “Boss cố ý để anh đưa tới, có lẽ sẽ hữu dụng với cậu.”

Lục Thừa Dư lúc này mới phát hiện trong tài liệu tất cả đều là tư liệu liên quan đến Hạ gia, Thịnh gia, y mở ra một phần tài liệu khác, là một ít mạng lưới quan hệ thường ngày của cha mẹ y, muốn tra rõ những thứ này cũng không dễ dàng, y cảm kích cười với Tào Kinh Thân: “Cám ơn anh, Tào ca.”

“Đừng cám ơn anh.” Tào Kinh Thân khoát tay một cái, “Đây đều là do boss an bài người đi làm, anh chỉ làm chân chạy thôi.” Hắn không biết tại sao Lục Thừa Dư và boss muốn tra việc này, nhưng bất kể là từ khía cạnh công hay tư, hắn không nên hỏi quá nhiều, cho nên thấy Lục Thừa Dư xem những tài liệu này, hắn liền yên lặng lui ra khỏi phòng làm việc.

Đi ra liền thấy boss đứng ở ngoài cửa, Tào Kinh Thân chuẩn bị mở miệng nói, thấy đối phương làm một thủ thế chớ có lên tiếng, hắn liền im lặng, nhíu lông mày, hai người này đang nháo gì a?

Theo Nghiêm Mục đi tới phòng làm việc tổng tài, Tào Kinh Thân phun ra một hơi: “Boss, anh làm cái gì vậy, lén lút đứng ở ngoài cửa cũng dọa người lắm đấy.”

“Tôi lần đầu tiên nghe nói lá gan anh nhỏ như vậy,” Nghiêm Mục từ trong tủ sắt lấy ra một phần tài liệu, giao cho hắn nói, “Sắp tới tôi chuẩn bị thu mua Lương thị, anh giúp tôi điều tra một chút về các phương diện số liệu.”

“Việc này Tiểu Lục biết không?” Tào Kinh Thân tiếp nhận tài liệu, do dự nói, “Tuy rằng anh thu mua Lương thị một nửa là vì lợi ích, một nửa là vì để Tiểu Lục hết giận, thế nhưng thủ đoạn ‘thiên lương vương phá’[1] này đã rất xưa rồi, hiện tại trong tiểu thuyết đều ngại viết tình tiết kiểu đó, anh xác định việc này có thể cảm động Tiểu Lục chứ?”

[1] Thiên lương vương phá: Ngôn ngữ mạng, xuất phát từ cuốn tiểu thuyết đam mỹ “Trời lạnh rồi, làm cho tập đoàn Vương thị phá sản đi”. Thiên lương nghĩa là trời lạnh, vương ở đây là Vương thị, phá là phá sản. Giống như kiểu này này, một ngày vua đang đứng ngắm cảnh đột nhiên buông một câu: “trời hôm nay lạnh quá, abc nên ‘nghỉ ngơi’ đi” liền có kẻ dưới tiễn zong abc “đi nghỉ mát” nhưng người ngoài ko biết đây là do vua làm. 

Nghiêm Mục liếc mắt nhìn hắn: “Anh nghĩ quá nhiều rồi, tôi chỉ là vì Tiểu Lục gần đây bận nhiều chuyện, mới giao cho anh xử lý.” Hắn nhìn máy vi tính trên bàn, “Đừng xem quá nhiều loại tiểu thuyết này, sẽ ảnh hưởng sức phán đoán của anh.”

Tào Kinh Thân nhún vai, cầm tài liệu đi ra, liền phát hiện Lục Thừa Dư đang cách mình hơn ba bước, hắn nhìn cửa đóng phía sau, lại nhìn Lục Thừa Dư, chỉ vào phía sau nói: “Muốn đi vào?”

“Không có việc gì,” Lục Thừa Dư nhìn tài liệu trong tay Tào Kinh Thân, xoay người nói, “Trong tay em có một ít tư liệu về Lương thị, có lẽ sẽ hữu dụng, lát nữa em gửi mail cho anh.”

Tào Kinh Thân sửng sốt, Tiểu Lục đây là biết ý định thu mua của boss sao?

Lục Thừa Dư thấy Tào Kinh Thân ngớ ra không nói lời nào, vì vậy cười nói: “Không cần sao?”

“Vậy anh đây liền không khách khí,” Tào Kinh Thân biết Lục Thừa Dư sẽ không cho hắn vật vô dụng, lập tức đáp ứng, thế nhưng chờ hắn trở về phòng làm việc, sau khi thấy những tư liệu Lục Thừa Dư gửi cho mình, đơn giản là sợ ngây người.

Cái gì gọi là một ít tư liệu chứ, đây quả thật là toàn bộ tư liệu của Lương thị, thậm chí ngay cả rất nhiều sinh hoạt cá nhân của cao tầng đều tra rõ ràng, càng không cần phải nói đến các giao dịch trái pháp luật của Lương thị. Đem một xí nghiệp lớn như vậy tra được thông thấu thế này, đây quả thực là nghịch thiên, từ những tài liệu này hắn cũng có thể nhìn ra Tiểu Lục đối với Lương thị tràn đầy ác ý.

“Lấy đức trả ơn, lấy oán trả oán,” Tào Kinh Thân tốn không ít thời gian nhìn tổng thể một lần, thở dài một tiếng. Lúc đầu công trường Lương thị làm biện pháp an toàn không tốt, làm hại cha mẹ Lục Thừa Dư ngoài ý muốn chết đi, nhưng bởi vì đã bồi thường liền bỏ qua, ai biết thái tử gia Lương thị lại muốn gây khó khăn cho Lục Thừa Dư. Phải biết rằng con thỏ nóng nảy cũng cắn người, huống chi Lục Thừa Dư thuộc về sinh vật giảo hoạt thuộc tính không rõ chứ?

Giống như Lục Thừa Dư vậy, thà rằng làm bạn không thể làm địch, bằng không thì đến lúc bị Lục Thừa Dư phát hiện ra địch ý, vậy thì chính là tự bẫy chết mình.

“Thư kí trưởng, hội nghị chiều nay sắp bắt đầu rồi,” Trợ lý thư kí gõ cửa phòng làm việc, đứng ở cửa nói, “Vừa rồi Lục trợ lý gọi điện thoại tới, nói trong hội nghị sẽ bàn tới chuyện Lương thị, xin ngài chuẩn bị một chút.”

“Được, tôi đã biết,” Chờ trợ lý rời đi, Tào Kinh Thân mới im lặng khép laptop lại, hắn đã nói Lục Thừa Dư thế nào lại chủ động cung cấp tư liệu cho hắn, nguyên lai để hắn dùng ở đây.

Trong phòng làm việc tổng tài, Lục Thừa Dư giúp Nghiêm Mục chỉnh lý xong tư liệu, ngồi ở trên ghế sa lon quan sát gò má chăm chỉ làm việc của Nghiêm Mục, thấy thời gian hội nghị sắp tới, mới đột nhiên mở miệng nói: “Lương thị một năm gần đây danh dự giảm xuống rất nhanh, nếu như chúng ta đưa ra ý định thu mua, chắc chắn sẽ có rất nhiều cổ đông cùng với cao tầng Lương thị không phản đối. Nhưng mà trước khi mua lại, chúng ta phải tiến hành một ít công tác dư luận, về sau đối với chúng ta tương đối có lợi.”

Nghiêm Mục ngẩng đầu, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Nghe lời em.”

Mặc dù biểu hiện đối phương bình tĩnh như vậy, thế nhưng Lục Thừa Dư vẫn có thể nhìn ra đối phương có chút không được tự nhiên, y tiến lên lấy tay chống bàn nói: “Em biết tâm ý của anh, cảm ơn.”

Nghiêm Mục đưa tay kéo nơ trên cổ áo, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Giữa hai người chúng ta, không cần nói những thứ này.”

“Ừ, là em nói sai,” Lục Thừa Dư cười một tiếng, cúi người ở trên mặt hắn hôn một cái, lúc hắn còn không có phản ứng, cười híp mắt nói: “Thời gian mở hội nghị sắp đến, chúng ta chuẩn bị đi phòng họp thôi.”

Nghiêm Mục sờ sờ gò má của mình, không tiếng động gật đầu.

Trong phòng hội nghị, các cấp cao nhìn nội dung tư liệu được Tào Kinh Thân phát xuống, trong lòng đã có suy tính, nhưng bởi vì hôm nay Nghiêm Mục ở trong công ty là người có quyền uy nhất, cũng không có ai dám trực tiếp oán giận, thỉnh thoảng có người còn nghi vấn, cũng chỉ là nhỏ giọng hướng về phía người có quan hệ tương đối tốt hỏi thăm một chút tin tức.

“Thư ký Tào, chuyện thu mua Lương thị…..”

“Gần đây Lương thị nhân tâm tan rã, đã sớm vô lực cạnh tranh với Hoa Đỉnh chúng ta, nếu như nhân cơ hội đem Lương thị mua vào, Hoa Đỉnh chúng ta sẽ hoàn toàn xứng đáng trở thành xí nghiệp đầu rồng ở kinh thành, đây chính là cơ hội tốt khó có được,” Tào Kinh Thân biết những người này cố tình “đã biết còn đi dò xét”, cho nên liền nói, “Nếu như chờ Lương thị khôi phục lại nguyên khí, muốn thu mua chỉ sợ cũng không dễ dàng.”

“Cũng đúng, thư ký Tào nói rất có lý,” Người thăm dò nghe ra ý nguyện thu mua Lương thị của tổng tài tương đối mãnh liệt, nhất thời liền sửa lại ý nghĩ, “Đây chính là cơ hội tốt khó có được.”

Tào Kinh Thân phụ họa cười một tiếng, quay đầu lại nhìn cửa phòng họp, nội tâm yên lặng thở dài một hơi, trải qua một loạt điều giáo, bên trong Hoa Đỉnh đã không còn người không thức thời, nhưng mà loại tư vị không có đối thủ này, thật là có chút cô đơn nhàn nhạt.

Cách thời gian bắt đầu hội nghị 3 phút, Nghiêm Mục cùng Lục Thừa Dư xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhìn thấy đôi chồng chồng này lên sân khấu, nguyên bản tất cả mọi người đang ngồi đều đứng lên. Thấy thế Lục Thừa Dư vội vàng mỉm cười nói: “Mọi người mời ngồi, để mọi người đợi lâu rồi.”

Mọi người tại đây đều lĩnh giáo qua bộ dáng một bên mỉm cười một bên xử lý công việc rất nhanh chuẩn của Lục Thừa Dư, cho nên cũng không có ai thực sự đem y trở thành trái hồng mềm, sau khi nghe nói như thế, đều khách khí biểu thị mình tới quá sớm, chờ Nghiêm Mục ngồi xuống, mới ngồi xuống theo.

Nghiêm Mục ở trước mặt mọi người từ trước đến nay đều không thích nói lời thừa, cho nên sau khi hội nghị bắt đầu, liền nói thẳng quyết định của mình, tiếp đó mọi người hữu hảo nói chuyện với nhau, cuối cùng toàn bộ hội nghị kết thúc trong vui vẻ hài hòa, mà quyết sách Nghiêm Mục đưa ra cũng được thông qua toàn bộ.

“Nếu mọi người không hỏi gì nữa, như vậy việc này liền mau chóng bắt tay vào làm,” Nghiêm Mục khép lại văn kiện, “Mọi người còn có vấn đề nào khác không?”

Mọi người nhìn nhau, đều giữ vững trầm mặc.

“Như vậy thì tan họp,” Nghiêm Mục đứng lên nhìn mọi người, nói với Lục Thừa Dư bên người, “Đi thôi.”

Lục Thừa Dư cười cười với mọi người, rồi theo Nghiêm Mục ra phòng họp.

Chờ Nghiêm Mục rời đi, mọi người còn ở lại phòng họp mới cảm thấy không khí lưu động một lần nữa, không phải nói nam nhân khi yêu đều là thằng ngốc sao, vì sao tổng tài cùng Lục trợ lý vẫn khốc huyễn như vậy, một chút cũng không phù hợp với nguyên tắc khi yêu, bọn họ thật muốn cho bad review a!

“Ai, mọi người còn nhớ rõ đoạn thời gian trước thái tử gia Lương thị hãm hại Lục trợ lí không?” Một người mở miệng hỏi, “Sau khi đem Lương thị thu mua, như vậy thái tử gia Lương thị….”

Mọi người đều lấy ánh mắt “ngài biết quá nhiều” nhìn người nọ, người nọ cả kinh đem lời chưa nói xong nuốt xuống, mấy giây sau mới nói, “Nhưng mà thu mua Lương thị đối với Hoa Đỉnh chúng ta quả thực cũng có lợi ích rất lớn, hiện tại Thịnh Vinh chuẩn bị đến kinh thành phát triển, nếu như bị bọn họ giành trước, đối với Hoa Đỉnh chúng ta cũng sẽ có ảnh hưởng tiêu cực rất lớn.”

Trên thực tế thì lấy ở đâu “thiên lương vương phá” nhiều như vậy, nếu như công ty làm chuyện vô ích, vậy thì đồng nghĩa với việc cầm toàn bộ lợi ích công ty ra vui đùa, nếu như vậy người làm tổng tài sớm hay muộn cũng sẽ phá sản.

Trong lòng mọi người đều rõ ràng tầm quan trọng việc thu mua Lương thị, nhưng mà ở nơi này ‘tâm sự’ cũng không ảnh hưởng đến ai. Con người miễn là còn sống, không phân biệt nam nữ, trong nội tâm đều có một vị thần bát quái.

Sau khi ra phòng họp, Lục Thừa Dư cùng Nghiêm Mục trực tiếp ra công ty, Lục Thừa Dư cùng Nghiêm Mục mới vừa trở lại biệt thự, liền thấy ở cửa biệt thự đậu mấy chiếc xe, thoạt nhìn rất có kiểu cách.

“Đây không phải là xe của Nghiêm lão nhị sao?” Lục Thừa Dư nghi ngờ nhìn Nghiêm Mục, “Ông ta tới đây làm gì?”