Phúc Vận Lai

Chương 19: Sai lầm tốt đẹp (hạ)




Chuyện này tuy rằng không phải truyền đến mức tất cả mọi người trong Thái Bình điện đều biết, nhưng rất nhanh mọi người cũng đều biết ngay cả Dương phu nhân cũng cố ý đến đây hai lần nghe A Phúc đọc sách. Dương phu nhân trước kia đương nhiên cũng đã nghe qua Vi Tố đọc sách, nhưng khi Vi Tố đọc sách, đó là cách đọc của người đọc sách, chú ý nhịp điệu, có đôi khi đọc hai câu, còn có thể dừng lại nghiên cứu thảo luận với Cố Hoàng tử vài câu, khi nói đều là những thứ mà Dương phu nhân đa phần nghe không hiểu nổi, làm cho người ta cảm thấy không thể tiếp cận. A Phúc học bài rất…… rất khác Vi Tố. Đại khái là vì đã từng niệm kinh khi ở trên núi với sư phụ, trong giọng đọc tràn ngập nhu hòa bình tĩnh, cho dù là đọc loại văn rất buồn tẻ, cũng làm cho người ta cảm thấy như được tẩm gió xuân. Chẳng sợ ngươi không hiểu nàng đang đọc cái gì, cũng vẫn cảm thấy rất thích thú, muốn tiếp tục nghe.

Cho nên công việc này của A Phúc, cư nhiên làm cực thuận lợi, tiếp tục làm dài hạn. Chẳng những làm tiếp, hơn nữa làm như cá gặp nước, thích ý vô cùng, danh lợi cùng được…… Ách, kéo dài.

Khi A Phúc không đọc sách, thì làm mấy chuyện thiêu thùa may vá. Giày, tất, áo trong của Cố Hoàng tử đều do A Phúc làm.

Hạnh Nhi từng rất ngạc nhiên vụng trộm hỏi: “Cố Hoàng tử điện hạ, là người như thế nào?”

Người như thế nào? A Phúc nghĩ nghĩ: “Người tốt.”

“Ai, này nói thêm cái gì nữa đi.”

Hạnh Nhi nghĩ, không phải người tốt, chẳng lẽ có thể nói điện hạ là người xấu?

A Phúc lại nghĩ, hai chữ người tốt này, không thể tùy tiện nói đâu.

Ở kiếp trước, các nam sinh khi nhắc tới chuyện bị phát thẻ người tốt, đều nhịn không được muốn rơi lệ đầy mặt. Nhưng ở nơi này, trong hoàng cung này, có thể được gọi hai chữ người tốt, thật sự không nhiều lắm.

Bất quá, người tốt là người tốt, chính là……

A Phúc ngẫm lại, có đôi khi ở cùng một chỗ với Cố Hoàng tử, thường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Chẳng hạn như – chiều ngày hôm qua, rõ ràng thời tiết rất lạnh, bên ngoài nổi gió, Cố Hoàng tử lại muốn ra ngoài đến hoa viên tản bộ. Vừa vặn, Dương phu nhân không có ở đó, không có ai có thể khuyên bảo.

Tám phần là do hắn thừa dịp Dương phu nhân không có mặt, mới đề xuất yêu cầu này. Khi Dương phu nhân ở đây, hắn rất quy củ mà!

Là giả tốt rồi…… Người lớn không ở trong nhà, trẻ con đều muốn tự do tự tại làm loạn một trận. Nhưng cái làm loạn này, cũng thật sự không loạn lắm không gây ra chuyện gì, nhiều lắm chỉ là vào thời điểm không thích hợp, làm một chút việc nho nhỏ, không hợp lễ nghi.

Một suy nghĩ nảy ra trong đầu A Phúc, hắn sẽ không phải, đến thời kì thanh xuân phản nghịch chứ?

Kể ra, cũng không sai biệt nhiều lắm. Kiếp trước A Phúc đã từng thấy trong sách nói, bé trai đến kì phản nghịch sớm, tầm mười ba mười bốn. Hiện tại Cố Hoàng tử, cũng không phải đang ở cái tuổi đó sao!

Nếu Dương phu nhân trấn sơn thái tuế không ở đây, các nàng cũng không ngăn được, đành phải mặc thêm cho hắn mấy cái, rồi đi ra bên ngoài thôi. Kỳ thật A Phúc cảm thấy, thời tiết bây giờ cũng không lạnh lắm, đi ra ngoài một chút còn có thể thích ứng với không khí lạnh, giảm bớt nguy cơ bị phong hàn.

Đương nhiên, lời này nàng không thể nói.

Giai Dung đi theo sau Cố Hoàng tử, nhắm mắt theo đuôi, ba bước thở dài năm bước khuyên một lần, tóm lại là thập phần tận chức tận trách muốn khuyên hắn về phòng. Cố Hoàng tử vẻ mặt thoải mái, lúc đến Vọng Thu đình muốn bước lên bậc thang, Giai Dung muốn đỡ hắn, Cố Hoàng tử lại nói: “Không cần đỡ.” Tự mình liền vững vàng cất bước đi lên bậc thang.

Người này, thật đúng là không muốn coi mình như người mù a.

Đương nhiên, từng gốc cây ngọn cỏ trong Thái Bình điện hắn đại khái đều đã nhớ rõ vị trí rồi, bậc thang có mấy bậc này trong lòng hắn chỉ sợ cũng đã đếm không biết bao nhiêu lần rồi.

Lý Cố ở ngồi xuống trong đình, trong đình vốn không mở cửa sổ, Lý Cố lại bảo người mở hai cánh, Giai Dung không vui, biết Lý Cố nhìn không thấy, chỉ mở một cánh, một cánh khác chỉ đẩy mở hé. Lý Cố ngồi ở đó, dáng vẻ thực im lặng, gió từ cửa sổ thổi vào, mấy sợi tóc mai bị gió thổi nhẹ nhàng phiêu động.

Giai Dung khuyên: “Điện hạ vẫn nên về trong phòng ngồi đi, nếu Dương phu nhân biết……” Lời sau đó nàng chưa nói, nhưng ý tứ đã rõ ràng.

Đây là lấy Dương phu nhân ra quản Cố Hoàng tử.

A Phúc cảm thấy Giai Dung có hơi lên mặt. Dương phu nhân là phu nhân, nhưng Cố Hoàng tử là hoàng tử mà.

Cố Hoàng tử gật gật đầu, nhưng không đứng lên: “Ngươi đi cầm cái túi hương ta để ở đầu giường đến đây.”

Giai Dung gật đầu, phân phó A Phúc bọn họ để ý, liền vội vàng rời đi. A Phúc thành thành thật thật đứng một bên. Bên cạnh Vọng Thu đình trồng mấy cây tùng bách, tuy rằng trời lạnh, nhưng trong đình vẫn có một mùi hương tùng bách nhàn nhạt.

A Phúc nhẹ nhàng nhắm mắt, không biết là mùi hương của cây tùng bách bên ngoài, hay là mùi hương trên người hắn.

“Ngươi nói, trời này có thể có tuyết rơi hay không?”

A Phúc nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời có hơi âm u.

“Có thể, nhìn trời thì có lẽ sẽ có.”

“Thấy tuyết chưa?”

“Đã thấy, vài năm nay mùa đông ở kinh thành đều có tuyết rơi rất lớn.” Có một năm trời lạnh, giếng nước đều đóng băng.

“Tuyết trắng sao?”

Lời này nếu là người khác hỏi A Phúc khẳng định sẽ cảm thấy người đó bị thần kinh, bất quá nếu người trước mắt này hỏi, hơn nữa vẻ mặt cực kỳ…… nghiêm túc.

Hắn đang nghiêm túc hỏi.

Hắn ngoại trừ màu đen, đối với tất cả các màu khác đều không biết.

Tuyết rất trắng, nhưng hắn không nhìn thấy.

“Ân, kỳ thật, ta nghe người ta nói, tuyết vốn trong suốt, không có màu, nhưng do được chiếu sáng, nên biến thành trắng?”

“Thật sự?” Cố Hoàng tử nghĩ nghĩ, còn nói: “Ngươi lại có suy nghĩ kỳ lạ rồi, không có màu, vậy thành bộ dáng gì nữa.”

A Phúc nghẹn một chút, nghĩ rằng đây là mình xứng đáng phải chịu, chẳng lẽ lại đi giảng giải cho người cổ đại hiểu cái gì là quang chiết xạ sao? Chính là người mắt sáng cũng không nhất định có thể hiểu rõ, huống chi này người mù.

Trong đình có A Phúc, Lưu Nhuận và một thái giám khác gọi là Thôi Lĩnh đứng canh bên ngoài, Cố Hoàng tử nói: “Ngươi đến trước mặt ta.”

A Phúc không rõ, đi về phía trước từng bước.

“Lại gần chút.”

Chẳng lẽ muốn đánh người?

Không, sẽ không.

Cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy ai nói Cố Hoàng tử động tay động chân với người khác.

A Phúc lại đi về phía trước mấy bước, hiện tại cách Cố Hoàng tử chỉ vài bước.

Cố Hoàng tử nâng tay lên, hắn tuy rằng đang ngồi, nhưng khi nâng tay lên liền chạm đến cằm A Phúc.

A Phúc hoảng sợ, cố gắng chịu đựng, đứng không nhúc nhích.

Chạm vào cũng không mạnh, cũng không đau.

“Ân, ngươi so với ta nghĩ còn cao hơn một chút.” Tay Cố Hoàng tử chậm rãi nâng lên, lại hạ xuống, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu A Phúc: “Tóc thực dày.”

Dừng một chút, lại bồi thêm một câu: “Cũng rất mềm, giống như ta nghĩ.”

Nếu đổi lại nam nhân khác làm như thế, A Phúc nhất định kêu to không được vô lễ!

Nhưng là người trước mắt — hắn không giống như vậy.

Hắn khi đọc sách chỉ dùng đầu ngón tay thay thế mắt, hoặc là dùng tai thay thế mắt.

Coi như, hắn đang nhìn mình đi.

A Phúc mím môi, ổn định hơi thở, đứng không nhúc nhích.

“Ân, lông mi không dày…… Cái mũi hơi thịt, bất quá vẫn có câu nói, mũi thịt thịt hảo, sống đến chín mươi chín.”

Động tác của hắn rất nhẹ, làm cho A Phúc có hơi ngứa, lại không thể trốn, trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi, lại có điểm buồn cười.

Ai nói mũi thịt có thể sống chín mươi chín? Cha A Phúc không phải đã mất sớm đó sao? Đừng nói chín mươi chín, ngay cả bốn mươi chín còn không được.

Bất quá, A Phúc không nhớ rõ, cha có mũi thịt sao?

Thời gian quá lâu, A Phúc lúc ấy cũng không chú ý, chính là khi cha A Phúc còn tại thế, thời gian ở nhà cũng không nhiều, thời gian ở cùng A Phúc lại càng ít. A Phúc cố gắng nhớ lại, dường như, mũi của cha cũng không thịt.

Khi nàng xuất thần, ngón tay thon dài của Cố Hoàng tử nhẹ nhàng chạm đến môi của nàng.

A Phúc kinh ngạc một chút, theo bản năng lùi về phía sau. Đầu ngón tay của Cố Hoàng tử dừng lại một chút trên không trung, sau đó chậm rãi thu về.

“Ta còn nghĩ môi ngươi sẽ mỏng cơ.”

Hắn chỉ nói như vậy, cũng không nói gì nữa, A Phúc cũng không lên tiếng.

Bên ngoài vang lại tiếng bước chân, Giai Dung đã trở lại.