Phúc Vận Lai

Chương 44: Việc vui (hai)




A Phúc đứng lên, Cố Hoàng tử đi tới cạnh tháp

“Điện hạ……”

Cố Hoàng tử mặc một bộ y phục màu đen thêu chỉ hồng và áo ngoài có hình rồng, thoạt nhìn thật sự rất có tinh thần…… Được rồi, đời người có bốn việc vui, chuyện hạn lâu gặp cam lộ không có liên quan lắm với Cố Hoàng tử, hắn cũng không trồng trọt. Ân, tha hương gặp bạn cũ, cái này cũng hơi khó khăn. Đề tên trên bảng vàng với hắn mà nói cũng không có ý nghĩa gì, cho nên, trong bốn việc vui, điều duy nhất hắn có thể cảm nhận, đang cảm nhận, cũng chính là đêm động phòng hoa chúc.

Trong đầu A Phúc lúc này đang loạn thất bát tao, suy nghĩ hận không thể thoát khỏi thân thể chạy đến chân trời góc biển rồi lại quay trở lại. Ân, bốn việc vui của đời người, dường như đó chỉ là đối với nam tính thôi nhỉ? Dù sao này đề tên trên bảng vàng khẳng định không đến lượt nữ nhân rồi. Vậy, đêm động phòng hoa chúc…… Này……

Ách, cổ áo của bộ cung trang này, có hơi rộng…… Cho nên, bả vai cũng lộ ra, hơi nhiều.

Loại bỏ toàn bộ những suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu đi, Cố Hoàng tử lúc này đã đảo tay đóng cửa lại, cư nhiên còn cài then, sau đó, ngồi xuống bên cạnh tháp, ngay cạnh A Phúc.

Vào lúc này, nên nói cái gì?

Có lẽ là bởi vì…… Không có hoa kiệu, không có diễn tấu sáo và trống, không có giá y đỏ rực không có khăn trùm đầu, càng không có bái thiên địa, uống rượu giao bôi, cho nên A Phúc một chút cũng không cảm thấy, không có có tự giác hiểu được bản thân đã không còn là của mỗi mình nữa, đã trở thành của một người khác.

Bất quá thấy Cố Hoàng tử ngồi bất động, có phải hay không, hắn cũng khẩn trương?

A Phúc cuối cùng cũng định thần lại, những chuyện phải làm tiếp theo, Dương phu nhân đã nói rõ với nàng rồi.

Cố Hoàng tử, trước kia bên người không có ai hầu hạ. Loại hầu hạ này, đương nhiên là phải ở trong dấu ngoặc kép.

Cố Hoàng tử, mắt không tiện.

Cố Hoàng tử…… Ân, A Phúc tổng kết lại một chút, ý của Dương phu nhân chính là, Cố Hoàng tử vẫn là gà giò, ở phương diện này thì thuần khiết như giấy trắng, cho nên A Phúc phải nhân nhượng, nhiệt tình, chủ động, săn sóc……

Này……

A Phúc ngẩng đầu lên.

Biết hắn nhìn không thấy nàng, cho nên những cảm xúc ngượng ngùng gì đó đều không cần thiết.

Dù sao e lệ đỏ mặt hắn cũng không nhìn thấy, chân tay luống cuống hắn cũng nhìn không ra.

A Phúc một mặt vừa an ủi bản thân, một mặt trong lòng lại hơi hơi lên men, nhưng cư nhiên còn có điểm muốn cười.

Thật là kỳ quái.

Loại cảm xúc cổ quái phức tạp này, dù là đời trước hay đời này, đều là lần đầu tiên.

A Phúc vươn tay ra, chậm rãi đặt lên trên tay Cố Hoàng tử.

Cả con đường sau này của mình, về sau sẽ cùng người này…… Cùng nhau đi tiếp.

“Điện hạ.”

Cố Hoàng tử lật tay lại nắm lấy tay nàng.

A Phúc cảm thấy trái tim đập rất nhanh. Nên nói cái gì? Chuyện này nàng cũng không có kinh nghiệm. Những lời Dương phu nhân đều rất qua loa, chỉ có hình thức không nội dung — hơn nữa, chính Dương phu nhân cũng chưa từng gả cho người, những đề nghị của bà cũng chỉ dựa vào sách vở không đáng tin.

Cánh tay còn lại củA Cố Hoàng tử, lấy ra một thứ gì đó từ trong lòng, đưa qua.

A Phúc nhận lấy.

Là một miếng vải đỏ, viền khăn có tua rủ xuống, bên trên thêu hợp hoan tịnh đế bằng chỉ vàng, rộng hai thước vuông…… Rất đoan chính, rất…… vui tươi, A Phúc lật qua nhìn. Chắc là mua ở tú phường nổi danh trong thành. Những thứ như khăn trùm đầu, tuy rằng luôn muốn nữ nhi lấy chồng tự mình thêu, nhưng cũng có một số cô nương không có tay nghề giỏi, lại không muốn vì vậy mà bị người khác chê cười, cho nên sẽ mua ở tú phường.

“A Phúc, mặc kệ người khác nói như thế nào, ở trong lòng ta, hôm nay, ta cưới vợ, thành thân…… Không có nhạc, không thể bái đường, đã ủy khuất nàng rồi.”

“Những thứ đó, không thể có…… Cho dù cưỡng cầu làm, cũng là hại nàng. Nhưng khăn trùm đầu, không thể thiếu được.”

Đúng vậy, đây là một cái khăn trùm đầu vuông màu đỏ.

A Phúc đã từng thêu, không phải cho mình, mà là giúp tỷ tỷ sắp xuất giá nhà bên thêu. Vị  tỷ tỷ kia nữ hồng cũng không kém, nhưng khi muốn thêu khăn trùm đầu, lại sinh bệnh nặng, cho nên, A Phúc giúp nàng hoàn thành nốt chiếc khăn đã thêu một nửa kia.

“Đây là, lấy từ chỗ nào vậy?”

“Ta đã bảo Vi Tố mang đến.” Cố Hoàng tử nhẹ tay vuốt dọc theo khăn trùm đầu: “Ta cũng không biết là đẹp hay xấu……”

“Rất đẹp.” A Phúc gật đầu: “Nhìn đẹp lắm.”

“Nàng…… Thích không?”

A Phúc nhẹ giọng nói: “Thích, rất thích.”

Cố Hoàng tử nở nụ cười: “Đến, trùm lên đi.”

Khăn trùm đỏ rực, phủ lên trên đầu.

Lúc cầm trong tay, không cảm thấy nó nặng như vậy. Đại khái là hôm nay búi tóc không thích hợp để phủ khăn, cảm giác…… Cái khăn này cũng không lớn, nhưng lại khá nặng.

“Đã phủ rồi sao?”

“Vâng.”

“Vậy, ta muốn vén lên.”

Cách khăn nhìn bên ngoài, là một mảnh đỏ mông lung. Đây là loại lụa tốt nhất, tinh mịn trầm hậu, cũng che kín hết cảnh bên ngoài, nến cốc cũng tốt, màn che cũng tốt, nhân cũng tốt…… Tất cả đều tốt.

Giống như khi mọi người nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời. Chỉ nhìn thấy một mảnh hỗn độn, màu đỏ đậm rực rỡ.

Có lẽ, lúc con người chưa sinh ra, trong tầm nhìn, cũng chỉ có hỗn độn mông lung như thế.

Tay Cố Hoàng tử chậm rãi đưa đến gần, A Phúc thấy đầu ngón tay của hắn, sờ soạng, kéo lấy một góc khăn trùm đầu, chậm rãi nhấc lên.

Khăn chậm rãi được nhấc lên, A Phúc từ từ nhìn thấy tay hắn, ống tay áo, bả vai……

Sau đó là khuôn mặt của hắn.

Mang theo nụ cười khát khao, ngượng ngùng vui mừng, bất an mong đợi……

A Phúc cảm thấy, người trước mắt này, rõ ràng vẫn là người vừa rồi, vẫn luôn là người đó.

Nhưng vì sao thoạt nhìn, hình như, lại là một người hoàn toàn mới, khiến nàng nghiêm túc, hết sức chăm chú cẩn thận, ở trong lòng từng nét từng nét vẽ lại, khắc sâu vào lòng, vĩnh viễn cũng không thể để khoảnh khắc này, khuôn mặt này bị lãng quên.

Cuối cùng nhẹ nhàng nhấc tay, khăn voan bị kéo xuống toàn bộ.

Trong lòng A Phúc chợt cảm thấy chua xót khó hiểu, khuôn mặt nóng bừng lên, nước mắt đong đầy trong hốc mắt, sắp vỡ đê chảy xuống.

“A Phúc.”

“Điện hạ……”

“Không, gọi tên ta…… Lúc chỉ có hai chúng ta, nàng hãy gọi tên của ta.”

Lý Cố? A Phúc cảm thấy tên này, dường như không thân thiết như hai chữ điện hạ. Hơn nữa, nàng hiện tại cũng không dám lên tiếng, nàng sợ mình vừa mở miệng, nước mắt sẽ chảy xuống mất.

“Ta gọi nàng là A Phúc, nàng gọi ta là A Cố, được không?” Hắn lộ ra nụ cười ngây thơ như đứa nhỏ: “Ngay cả Thái hậu cũng chưa từng gọi ta như vậy……”

A Phúc cố gắng nén dòng nước mắt lại, nhẹ giọng gọi:“A Cố.”

Cố Hoàng tử gật đầu thật mạnh: “A Phúc.”

A Phúc cắn chặt môi, tay Cố Hoàng tử đưa lại đây, A Phúc nắm lấy cổ tay hắn, đưa tay hắn lên cạnh mặt.

“Ta ở chỗ này.”

Ngón tay của Cố Hoàng tử vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng chạm đến khuôn mặt của nàng.

Nến đỏ rơi lệ, hương vụ kiều diễm.

A Phúc muốn, không khóc, không được khóc.

“A Phúc, ta thật sự muốn…… Nhìn thấy nàng.”

“Chỉ nhìn liếc mắt một cái cũng được, ta sẽ nhớ thật kỹ, tuyệt đối sẽ không quên……”

Nước mắt A Phúc rốt cục vẫn rơi.

Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trên tay Lý Cố, tay hắn nhẹ nhàng run lên một chút.

“A Phúc, ta sẽ đối tốt với nàng, cả đời.”