Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 256: 256: Không Còn Lựa Chọn Khác






Lãng Phiên Vân đứng sóng vai với Lăng Chiến Thiên trên cầu Lạc Hoa, hai người trầm mặc nhìn dòng nước chảy róc rách.
Lãng Phiên Vân bỗng mỉm cười nói: “Đã lâu rồi, chúng ta không có cùng nhau đi dạo phố.”
Trong mắt Lăng Chiến Thiên hiện lên vẻ hồi ức, thở dài: “Quá lâu rồi, trước khi được bang chủ thu dưỡng đều là do đại ca chiếu cố ta, có đồ ăn, đại ca nhường ta ăn trước, bị người ức hiếp thì đại ca lấy thân thể che chở ta, ngày nào cũng phải trốn tránh chiến nạn, nếu không phải gặp được đại ca, Chiến Thiên đã chết đói từ lâu rồi.”
Lãng Phiên Vân cười khổ: “Ngươi nghĩ đi quá xa rồi.

Nhưng đúng là đoạn thời gian tha hương, lang thang đầu đường xó chợ gắng sức cầu sinh kia thật là vừa chua xót vừa ấn tượng; vì sinh tồn, chúng ta học được nhiều thứ mà có những người khác học cả đời cũng không được.”
Lăng Chiến Thiên bùi ngùi: “Chiến tranh quả thực đáng sợ, lúc đó còn nhỏ, chỉ cần bụng no là đủ thỏa mãn rồi.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy khi đó thê thảm ra sao.

Thật không hi vọng tai nạn như vậy lại xảy ra với những thiếu niên bằng tuổi chúng ta lúc đó.”
Lãng Phiên Vân khẽ thở dài: “Nhưng có lẻ điều này khó mà tránh khỏi rồi.

Chỉ mong giới hạn nó xảy ra tại ít nơi nhất và trong thời gian ngắn nhất có thể, vậy thì tai họa mới không thê thảm như khi đó.”
Lăng Chiến Thiên nói: “Tính kiên trì của Đan Ngọc Như thật là đáng sợ, lại có thể chờ đến lúc Chu Nguyên Chương diệt hết công thần, tập trung được toàn bộ quyền lực rồi mới phát động âm mưu, âm thầm đoạt quyền.

Nếu không có tiểu tử Hàn Bách phát hiện thân phận của Bạch Phương Hoa thì khi chúng ta thất bại thảm hại rồi vẫn không biết đã xảy ra cái gì.”
Hai mắt Lãng Phiên Vân sáng ngời lấp lánh: “Từ sau khi gặp Tích Tích, đã nhiều năm ta không nổi sát tâm, nhưng bây giờ ta hạ quyết tâm, bằng bất cứ thủ đoạn nào cũng phải giết chết Đan Ngọc Như, nếu không thì với sự hỗ trợ của bà ta, e rằng Yến Vương không phải là địch thủ của mẹ con Doãn Văn.”
Lăng Chiến Thiên mỉm cười: “Ta vốn đã biết ý của đại ca rồi.

Đại ca định khi nào sẽ vào cung tìm bà ta?”
Lãng Phiên Vân thản nhiên nói: “Đêm dài lắm mộng, tuyệt không thể kéo dài qua đêm nay.”
Lăng Chiến Thiên gật đầu: “Đan Ngọc Như không biết chúng ta biết bà ta có tồn tại, nên chắc chắn đợi cho chúng ta lưỡng bại câu thương cùng Phương Dạ Vũ rồi mới sẽ động thủ.

Ngày mai là bắt đầu ba ngày đại thọ của Chu Nguyên Chương, toàn bộ sự việc hẳn sẽ xảy ra trong ba ngày này.” Dừng một chút, lại nói tiếp: “Theo đại ca thì bọn Phương Dạ Vũ có biết sự tồn tại của bà ta hay không?”
Lãng Phiên Vân bình thản nói: “Có thể bọn Phương Dạ Vũ vẫn chưa biết nhưng chắc chắn không gạt được Bàng Ban.

Tâm linh của lão đã đạt tới thiên nhân chí cảnh, người có võ công, mị thuật đều đạt tới cực cảnh như Đan Ngọc Như chắc chắn làm cho lão có một loại cảm ứng kỳ diệu nào đó.”
Lăng Chiến Thiên than: “Loại lực lương tinh thần không nhìn thấy này thực sự là huyền diệu, khó giải thích, khó mà phòng bị.” rồi sau khi suy nghĩ một chút lại nói: “Đêm nay, khi đại ca vào cung, nhất định phải đặc biệt cẩn thận.

Trong cung, cao thủ nhiều như mây, việc bảo hộ Doãn Văn hẳn phải nghiêm mật giống như Chu Nguyên Chương.

Trong đó lại có đầy địa đạo, mật thất, một kích không trúng, Đan Ngọc Như trốn đi thì với khả năng của đại ca cũng chẳng thể làm gì được bà ta.”
Lãng Phiên Vân cười: “Ngươi biết rõ tâm ý ta.


Cách duy nhất bức bà ta xuất hiện chính là giả vờ ám sát Doãn Văn.

Có lẻ ta phải đóng giả Thủy Nguyệt đại tông mới được.”
Lăng Chiến Thiên bật cười: “Tên Thủy Nguyệt đại tông này thật là có giá.

Hi vọng lúc đó hắn đừng có xuất hiện ở nơi khác.”
Lãng Phiên Vân khoác vai hắn đi xuống cầu, vui vẻ nói: “Không có đâu! Mục tiêu của Thủy Nguyệt đại tông không phải là Quỷ Vương thì nhất định là Lãng mỗ rồi.

Sau khi hắn tới cửa làm vật cho ta thử kiếm thì đảm bảo không đi đâu được nữa.

Vì vậy sẽ chỉ có duy nhất một cái ‘Thủy Nguyệt đại tông’ mà thôi.”
Lăng Chiến Thiên bật cười: “Hi vọng qua đêm nay, tình thế sẽ rõ ràng hơn một chút.”
Lãng Phiên Vân khẳng định: “Nhất định là vậy.

Mấy lá thư vừa tới tay Chu Nguyên Chương, lão nhất định sẽ nhân cơ hội đám Phương Dạ Vũ không thể phân thân trong đêm nay để bao vây tiêu diệt Lam Ngọc và Hồ Duy Dung, không cho bất cứ kẻ nào chạy thoát khỏi kinh.

Nếu như không có Đan Ngọc Như thì hắn sẽ trờ thành kẻ thắng duy nhất.”
Lăng Chiến Thiên cất tiếng cười ha ha, nói: “Đêm nay tha hồ có trò hay, nhưng trước đó, chúng ta hãy kiếm nơi nào để ăn một bữa thoải mái đã.”
Lãng Phiên Vân nhìn mặt trời trên cao, mỉm cười nói: “Trường Chinh chắc cũng tới rồi, chi bằng chúng ta kéo tất cả đi ăn trưa.

Có ai ngờ được, những thủy tặc phản quốc chúng ta lại có thể sống ung dung, sung sướng ngay tại kinh thành như vậy chứ?”
Theo tiếng cười sảng khoái, đôi hảo huynh đệ này liền cất bước gia nhập vào trong dòng người đông đúc trên đường.
----- oOo -----
Bàng Ban và Lý Xích Mi thong thả bước trong hoa viên của đại viện.
Lý Xích Mi nhẹ giọng: “Hình như Ma sư không xem trọng kế hoạch đối phó Minh thất của chúng ta lần này.”
Bàng Ban bình thản nói: “Vậy có gì trọng yếu chứ? Nói trở lại, dù không có cái mục tiêu lật đổ Minh thất này thì ngươi sẽ chịu buông bỏ quyết chiến với Quỷ Vương sao?”
Lý Xích Mi mỉm cười lắc đầu: “Đương nhiên không.

Cũng giống như ông không chịu buông bỏ Thủy Nguyệt Đại Tông và Lãng Phiên Vân vậy.

Như vậy cuộc sống thật nhàm chán và mất mặt.” dừng một chút, y nói tiếp: “Kế hoạch của chúng ta có thể nói là không chê vào đâu được, không có bất cứ ai có thể ngăn cản được, vì sao Ma sư không lạc quan?”
Bàng Ban ngừng lại trước một cây đại thụ, đưa tay xoa nhẹ sương tuyết phủ trên cành mai, trong mắt ẩn hiện vẻ kì dị, giọng nói không chút quan tâm: “Đó là một loại cảm giác rất khó giải thích được với ngươi, ta mơ hồ cảm ứng được trong hoàng cung ngoài Ưng Duyên còn có một nhân vật rất đáng sợ đang âm thầm thao túng tất cả.

Cũng chính vì người này mà Lãng Phiên Vân nổi lên sát cơ.


Cảm giác thật là tuyệt diệu khiến người rung động.
Lý Xích Mi chấn động thốt lên: “Cái gì?”
Bàng Ban mỉm cười nói: “Không nên hỏi nữa, loại cảm ứng tinh thần này cực kì vi diệu.

Nói chung phải nhớ cho kĩ cảnh giác với những ý niệm tham vọng, cần lui thì lui, duy trì nguyên khí mới là việc trọng yếu nhất.

Về sau, cho dù sự việc phát triển theo hướng nào, Xích Mi cũng nên nghĩ rằng chuyến này không phí.”
Từ lối nhỏ phía sau có tiếng bước chân vang lên.
Âm thanh ngọt ngào của “Ngọc Bộ Diêu” Mạnh Thanh Thanh cất lên: “Mạnh Thanh Thanh xin đại biểu Nữ Chân tộc vấn an Ma sư!” Bàng Ban xoay người, nhìn thấy Mạnh Thanh Thanh dẫn theo một chúng nữ cao thủ đang quỳ xuống dập đầu thi lễ.
Bàng Ban vui vẻ tiến tới nâng Mạnh Thanh Thanh dậy đồng thời lệnh cho những người khác đứng lên, không cần đa lễ.
Đôi tay thon của Mạnh Thanh Thanh được bàn tay ấm áp của thiên hạ đệ nhất cao thủ nắm vào tay, trên người lướt qua một cảm giác thoải mái và thăm thẳm, kì diệu vô cùng.
Chân khí dồi dào liên miên truyền qua bàn tay, nội thương do quyết chiến với Thích Trường Chinh nhanh chóng khỏi hẳn.
Bàng Ban nhìn sâu vào mắt nàng, nhẹ nhàng nói: “Dưới sự dẫn dắt và lãnh đạo của công chúa, trong tương lai, Nữ Chân tộc sẽ có nhiều đất dụng võ.”
Trong lòng Mạnh Thanh Thanh trào dâng xúc động, tình cảm tôn kính đối với bậc trưởng giả tràn lên, nàng cúi đầu thẹn thùng: “Ma sư quá khen rồi, Thanh Thanh cũng chỉ bình thường thôi!”
Bàng Ban thả tay nàng ra, cười sảng khoái nói: “Chỉ cần thấy công chúa có thể thoát khỏi thành kiến chủng tộc, nỗ lực vì mục tiêu lâu dài và to lớn là biết tấm lòng và kiến thức của công chúa, đó là may mắn của tộc Nữ Chân.”
Lý Xích Mi cười: “Nếu không phải có Ma sư đứng ra hiệu triệu thì để mọi người đoàn kết hợp tác quả thực đã khó lại càng khó.”
Vào lúc này, Phương Dạ Vũ tới xin ý kiến: “Thương thế của Lam Ngọc có vẻ nghiêm trọng, chúng ta có nên trợ giúp hắn thoát khỏi kinh sư hay không?”
Hai mắt Bàng Ban sáng ngời lấp lánh: “Chưa nói tới việc chúng ta có thể cử người tới trợ giúp hay không, nếu như chính hắn còn không giữ được mạng sống của mình thì sao còn tư cách tranh giành thiên hạ chứ?”
----- oOo -----
Hàn Bách vừa bước ra Kim Thạch tàng thư thì Hư Dạ Nguyệt và Trang Thanh Sương, vốn chờ đến sắp không kiên nhẫn được rồi, liền ào lên chào đón.

Mỗi nàng ở một bên ôm chặt lấy hắn.

Hai nàng thấy vẻ mặt hắn rất nghiêm trọng, một đống câu oán trách chưa kịp nói ra liền tan thành mây khói, họ biết có việc không tầm thường phát sinh rồi.
Hàn Bách tiếp xúc tới nữ nhân, lại còn là hai tiểu mỹ nhân yểu điệu này, mùi thơm nức mũi tràn đến, lòng hắn liền thoải mái hơn một chút: “Ta muốn tìm tỉ tỉ Tần Mộng Dao của các nàng, tiểu Mộng của ta, các nàng hãy ngoan ngoãn chờ ở đây, ta có việc rất quan trọng cần phải làm.”
Trang Thanh Sương kẹp sát bên hắn, vừa đi vừa nói: “Đúng lúc Sương nhi muốn về nhà thăm ba mẹ, nên sẽ đi cùng Tần tỉ tỉ về đạo tràng.”
Hư Dạ Nguyệt không chịu thất thế: “Nguyệt nhi cũng muốn đi theo làm bạn với Sương nhi.”
Hàn Bách biết hai cô nàng không gặp hắn nửa ngày một đêm thì nhất định sẽ không buông tha, nhưng dù sao có hai nàng ở bên cạnh cũng vui nên nói: “Được rồi! không cần làm trò nữa, ta dẫn hai nàng theo chơi luôn!” Hai nàng nghe vậy thì rất vui mừng.
Đến lúc này thì Nguyệt lâu đã xuất hiện ở ngay trước mắt.
Tần Mộng Dao cũng vừa đúng lúc bước ra lầu.
Ba người nhìn thấy Tần Mộng Dao thì lập tức ngây người.
Trải qua hai canh giờ thanh tu, Tần Mộng Dao càng thanh tao mỹ lệ, làm cho người khác không dám nhìn thẳng; đặc biệt là khí chất điềm nhiên siêu thoát thế tục của nàng càng khiến mọi người không thể nảy sinh ý mạo phạm.

Tần Mộng Dao tươi cười tiếp đón.
Hàn Bách lớn tiếng than: “Tiên khí từ Mộng Dao càng dày đặc hơn rồi, đồ nhi như ta cũng càng thảm rồi, dù sư phụ đã truyền cho ta một ‘ngón nghề tuyệt diệu’, nhưng chắc cũng không thể dùng.”
Tần Mộng Dao thản nhiên cười: “Hàn lang có việc muốn nói cho Mộng Dao phải không? Chi bằng chúng ta vừa đi vừa nói chuyện?”
Nàng lại dịu dàng nhìn hai cô gái: “Nguyệt nhi, Sương nhi, chúng ta cùng nhau đi phía trước, để Hàn lang theo ở phía sau là được rồi.”
Hai cô gái rất vui, yêu kiều đi tới hai bên Tần Mộng Dao, Hàn Bách nhìn thấy mà ngây ngẩn cả người.
Hì hì! Ai có thể hưởng được tiên phúc nhiều hơn ta cơ chứ?
Rồi bỗng nhiên, hung hiểm tranh đấu cũng không còn làm hắn đau khổ, hắn cảm thấy thoải mái, tinh thần phấn khởi, sự sợ hãi, chán chường khi nghe tin Tú Sắc chết, các loại tâm tình xấu theo ma chướng dâng trào trong tâm hay tinh thần bị suy sụp tới cực điểm giờ đã biến mất không còn, từ thời khắc gặp được Mộng Dao, bị đạo thai của nàng ảnh hưởng, hắn liền buông bỏ tất cả.
Hắn vội đuổi theo sau Tần Mộng Dao, kể cho nàng nghe về việc Đan Ngọc Như.
Tần Mộng Dao rất bình tĩnh nghe hắn kể, đến những điểm then chốt mới hỏi đôi ba câu.

Khi nghe xong toàn bộ mọi việc thì họ đã cách xa Quỷ Vương phủ, đi đến bờ sông Tần Hoài.

Hư Dạ Nguyệt bỗng nổi hứng vi vu liền đi tìm một chiếc thuyền nhỏ, nàng và Trang Thanh Sương phụ trách điều khiển, Hàn Bách và Tần Mộng Dao ngồi trò chuyện ở phía đuôi thuyền.
Ngồi sát bên ‘tiên thể’ Tần Mộng Dao, ngắm nhìn hai nàng Trang Thanh Sương và Hư Dạ Nguyệt chèo thuyền, Hàn Bách quên hết tất cả xung quanh, trong tâm cũng không có bất cứ một suy nghĩ xấu xa gì, hắn chỉ cảm thấy cực kì thỏa mãn và hạnh phúc vô cùng.
Tần Mộng Dao nhè nhẹ thở dài nói: “Năm đó, sư phụ có nói qua Đan Ngọc Như sẽ là mầm tai họa, không ngờ rằng suy đoán của người đã thành hiện thực, không những vậy mà còn rất nghiêm trọng.”
Tiếp đó nàng với qua nói với Trang Thanh Sương: “Sương nhi đừng đề cập chuyện này với lệnh tôn, cứ để Hàn lang tìm cơ hội rồi nói trực tiếp với ông ấy thì thích hợp hơn.”
Trang Thanh Sương ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, nhưng lộ vẻ lo lắng hỏi: “Cha và mọi người đều luôn ủng hộ Doãn Văn kế thừa Hoàng vị, làm sao mới tốt đây?”
Tần Mộng Dao trìu mến nói: “Hàn lang và tỉ tỉ sao lại không quan tâm người nhà của Sương nhi chứ, chỉ là muốn tìm một cơ hội thích hợp để nhắc nhở bọn họ mà thôi! Nếu như Doãn Văn được hoàng vị, dù hắn gan to bằng trời cũng không dám động tới người của bát phái.

Vấn đề là ngoại trừ Điền Đồng, trong bát phái còn có bao nhiêu người bị Đan Ngọc Như mua rồi?”
Tiếp đó, nàng thở dài, tới tựa một bên má vào vai Hàn Bách rồi yếu ớt nói: “Hàn lang! Rốt cuộc Mộng Dao cũng hiểu rõ tâm tình của sư phụ khi chọn Chu Nguyên Chương rồi.”
Trang Thanh Sương và Hư Dạ Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới vị ‘tiên tử’ siêu thoát mọi vật này lại có lúc biểu hiện yếu mềm như thế, hai cô gái chỉ biết ngây ngẩn nhìn nàng.
Hàn Bách cũng rung động trong lòng, ôm lấy vai nàng kéo sát vào nói: “Vì sao Mộng Dao nói như vậy?”
Tần Mộng Dao vô lực tựa vào người hắn, giọng nhẹ nhàng: “Bởi vì điều đó cũng giống như Mộng Dao bây giờ phải chọn Yến Vương vậy, cho dù không muốn một chút nào nhưng không còn cách nào khác.”
----- oOo -----
Yến Vương để hơn ba mươi tùy tùng ở lại bên ngoài, một mình đi vào Kim Thạch tàng thư gặp Quỷ Vương.
Quỷ Vương Hư Nhược Vô ngồi ở nơi bàn giữa phòng, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng nhìn Yến Vương đi vào.
Yến Vương quỳ xuống thi lễ.
Hư Nhược Vô không thay đổi sắc mặt, nói: “Chu Lệ, từ sau khi nhà ngươi được phong làm Yến Vương thì đây là lần đầu tiên quỳ lạy làm lễ với ta a.”
Yến Vương nhẹ giọng đáp: “Vì tranh giành Hoàng vị, càng ngày Chu Lệ càng không từ thủ đoạn.

Nhưng giờ, trông thấy Nhược Vô tiên sinh thì nhớ lại ân tình dạy bảo của người, trong lòng hổ thẹn, không tránh khỏi mềm yếu.”
Hư Nhược Vô cười ha ha, nói: “Ta không có nhìn lầm ngươi, đứng lên đi!”
Yến Vương vươn người đứng dậy, trong lòng không hiểu là lão đang khen ngợi hay là chê bai mình.
Hư Nhược Vô không có một chút xíu nào tỏ vẻ muốn mời y ngồi, ngón tay chỉ thẳng vào y, quát lên: “Chu Lệ! Ngươi cũng biết tính mạng của mình nguy hiểm như trứng đang treo đi!”
Yến Vương giật mình hoảng sợ, ngạc nhiên hỏi: “Ý của tiên sinh là cái gì?
Sắc mặt Quỷ Vương Hư Nhược Vô lạnh lùng nói: “Ngươi lại dám cả gan phái người ám sát con rể của ta cơ đấy, ngươi và ta vốn đã đoạn tuyệt ân tình, nếu như ta muốn diệt trừ ngươi thì vào lúc này thật dễ dàng không khác gì giết một con kiến.

Đợi đến khi phụ hoàng của người đến gặp ta, chỉ cần Hư mỗ gật đầu một cái, ngươi sẽ thấy bên ngoài Yến Vương phủ toàn bộ đều là cao thủ Cấm vệ và Đông Hán, tất cả địa đạo đều bị lấp kín.


Đại quân sẽ đồng loạt xông vào lãnh địa của ngươi.

Chu Lệ, ngươi không phải là đối thủ của Chu Nguyên Chương.”
Yến Vương không ngờ Quỷ Vương không lưu tình như vậy, lập tức ướt đẫm mồ hôi, quỳ sụp xuống dập đầu nói: “Chu Lệ biết tội rồi!”
Quỷ Vương quát lớn: “Coi như xem trọng ngươi là người bản lĩnh, không có ngu xuẩn phủ nhận, đứng lên đi, nghe ta nói chuyện.”
Yến Vương nghe thấy sự việc còn có cơ hội chuyển biến, liền vội vàng đứng lên.

Không có ai rõ ràng hơn y, Chu Nguyên Chương vẫn luôn không động đến hắn là bởi vì có Quỷ Vương chống đỡ ở phía sau.

Y ám sát Hàn Bách cũng là nước cờ hiểm trong lúc bất đắc dĩ mà thôi, bây giờ bị Quỷ Vương mắng một trận, trái lại khiến lòng y thư thái hơn một chút.
Hai mắt Quỷ Vương lấp lánh uy nghiêm, nhìn y nói: “Chuyện nhỏ không nhịn được sẽ loạn đại mưu, trong thời điểm quan trọng này, nếu như không kiềm chế được ham muốn sắc dục thì làm sao có thể hoàn thành bá nghiệp.

Ngươi có biết Doanh Tán Hoa là hậu nhân của Vô Hoa vương nước Cao Ly do Lam Ngọc đặc biệt mời tới để đối phó ngươi không? Hai chữ ‘Tán Hoa’ chính là có ý ngầm ám chỉ vương triều Vô Hoa tan rã đó.”
Cả người Yến Vương nổi da gà, y hoảng sợ thốt lên: “Cái gì?”
Hư Nhược Vô khinh thường nhìn y nói: “Nhìn khí sắc u tối trong mắt ngươi rõ ràng đã trúng Sá nữ cổ thuật cực kì cao minh của Doanh Tán Hoa, chỉ cần gặp đến điều kiện xúc tác kích phát cổ thuật thì ngươi sẽ tiêu ngay lập tức, vậy mà ngươi vẫn còn u mê không biết, quả thật là vừa đáng thương vừa đáng cười.”
Hai chân Yến Vương mềm nhũn, lại lần nữa quỳ sụp xuống: “Không thể như vậy được, chỉ có nữ tử còn trinh tiết mới có thể thi triển Sá nữ cổ thuật, mà nàng …”
Hư Nhược Vô thở dài, giọng nói trở nên ôn hòa, bùi ngùi nói: “Trong đám con của Nguyên Chương, ta chỉ coi trọng mình ngươi, luôn luôn tận lực bồi dưỡng ngươi, lại truyền binh pháp và võ công cho ngươi, xem như cũng đủ dư làm một nửa sư phụ ngươi.”
Rồi than thở nói: “Ngươi phải đa tạ Hàn Bách vì hắn là người không ghi thù, nếu không phải nhờ có hắn, ngay cả ta cũng bị Doanh Tán Hoa lừa.

Nữ nhân này giảo hoạt, mưu trí, vậy mà lại biết lợi dụng Tú Sắc để tạo nên cái danh phóng túng, làm cho ngươi không chút cảnh giác mà rơi vào trong bẫy của nàng.

Hiện tại, trong thiên hạ chỉ có ba người có thể giải trừ diễm cổ trên người ngươi.

Một người là Doanh Tán Hoa; một người khác là người có ma chủng- Hàn Bách; còn người thứ ba, tất nhiên là Bàng Ban rồi.”
Cả người Yến Vương toát ra mồ hôi lạnh, cúi thấp đầu không nói, lại càng không dám đứng lên.
Quỷ Vương Hư Nhược Vô than thở: “Nếu như ngươi thực sự giết được Hàn Bách thì e là Nguyệt nhi cũng không sống được.

Hư mỗ bị việc này đả kích, tất sẽ bại dưới tay Lý Xích Mi, còn ngươi cũng chỉ đành chờ cổ thuật phát mà chết.

Ngoài ra, như vậy thì chúng ta cũng không phát hiện được Bạch Phương Hoa là một trong hai đại hộ pháp của Thiên Mệnh giáo.

Từ đó có thể thấy việc ngươi làm là lỗ mảng đến mức nào.”
Quỷ Vương càng nói càng nghiêm trọng, Yến Vương quá chấn động mà ngước nhìn lão, thốt lên: “Cái gì?”
Ánh mắt Hư Nhược Vô hiện lên vẻ trìu mến, lắc đầu cười khổ: “Cả tiểu Lệ và ta đều thật thảm hại, ngươi thì háo sắc, ta vì nhớ vợ.

Nào! Tới ngồi cạnh ta đi! Cho dù được lên làm Hoàng đế mà ngay cả một tri kỉ cũng không có thì cuộc sống còn gì thú vị chứ.

Nguyên Chương là một ví dụ tốt nhất, ngươi đã thấy hắn hạnh phúc lúc nào chưa?”
Trong cuộc đời, Yến Vương bội phúc nhất chính là Hư Nhược Vô, hiện tại bị Quỷ Vương dùng thuật công tâm, liên tục dùng vô tình để đả kích rồi lại lấy lợi, dục tác động tâm tư, y bỗng nhiên tỉnh ngộ, đến ngồi xuống bên dưới Yến Vương, xấu hổ nói: “Đến lúc này thì tiểu Lệ quả thật rất hổ thẹn, chắc chắn sẽ không quên những gì tiên sinh đã giáo huấn.”.