Phùng Xuân - Đại Giang Lưu

Chương 15: Tăng tốc




“Em thật sự là nhẫn nhịn nổi, nếu tôi không đến, em sẽ không liên lạc tôi luôn đi. Hửm?”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thời gian hẹn là ba hôm nữa, đi Thượng Hải thể nào cũng mất đứt hai ngày, Phùng Xuân liền nhân cơ hội xin nghỉ.

Hồng Lỗi có ấn tượng không tồi về cậu, thực tế, lần này đổi vai nam chính, xem chừng là Phùng Xuân nhặt được một cái tiện nghi lớn, nhưng đồng thời, Phùng Xuân cũng khiến Hồng Lỗi vội vàng hơn. Gấp gáp đổi nam chính kiểu này, bất luận diễn trong diễn ngoài, nếu Phùng Xuân không chịu nổi, chính là làm trò cười cho người ta.

Nhưng rõ ràng, trải qua hai tuần hợp tác, nỗi lo lắng này, Hồng Lỗi sớm đã vứt mất rồi!

Nghe được Phùng Xuân xin nghỉ hai ngày, hắn cũng dễ nói chuyện, cái tay cầm quạt hương bồ trực tiếp vung lên, vỗ vai Phùng Xuân, “Đi đi. Nhớ kỹ về sớm đó!”

Đi ra ngoài với anh vợ, này cũng chẳng phải chuyện gì to tát phải giấu giếm người, lúc Phùng Xuân nói cũng không kiêng kỵ ai, Từ Manh Manh gần đó đang lật xem kịch bản tất nhiên nghe hết toàn bộ. Chờ Hồng đạo rời đi, Từ Manh Manh liền hỏi cậu, “Muốn đi Thượng Hải sao?”

Có lẽ sợ Phùng Xuân cảm thấy kì lạ, cô vén vén tóc, cười cười, “Mấy anh em rủ nhau ra ngoài chơi ấy, Thiên Hạnh chưa bao giờ nói chị nghe cả.”

Từ sinh nhật Chương Thiên Ái ngày đó, sau khi Phùng Xuân nhắc nhở cô một lần, hai người đơn giản coi như câu kia chưa từng nói ra, chẳng bao giờ đề cập tiếp đến chuyện này, thậm chí trong mấy lần nói chuyện ít ỏi đó, cũng không hề nhắc tới Chương gia.

Phùng Xuân biết Từ Manh Manh chắc chắn có hoài nghi, nhưng đến mức độ nào cậu cũng không biết, nhưng xem xét hôm nay, e là cô đã moi ra được căn cứ chính xác rồi đi.

Phùng Xuân đáp, “Bảo là có một trận đua xe, bọn họ chơi đặt cược, gọi em tới chơi chung. Em chỉ biết anh Đông cũng đi.”

Nhắc tới tên Dương Đông, nụ cười của Từ Manh Manh hơi cứng lại, thoạt nhìn cực mất tự nhiên, cô thậm chí buông bàn tay đang vuốt tóc xuống, hai tay không tự chủ xoắn lấy nhau, “Người đi cũng không ít ha, vậy các em cứ chơi cho vui, rảnh rỗi nhắn ti kể cho chị.”

Nói xong, cô rời đi, Phùng Xuân đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, nhìn Từ Manh Manh về tới chỗ mình ngồi, trong tay cầm chiếc đũa nhưng vẫn không động đậy, lát sau, cô cầm di động lên, không biết là nhắn tin cho ai.

Phùng Xuân hai ngày sau bay thẳng đến Thượng Hải, các thiếu gia tụ tập không quan trọng cùng đi cùng về, mà chỉ đặt sẵn phòng ở, từ Ngũ Hồ Tứ Hải lần lượt chạy qua, cậu tới cũng không coi là sớm, một ngày trước đám người kia đã chơi rồi, lúc này đang ngủ bù, Phùng Xuân cũng không lên tiếng báo, trực tiếp tìm số phòng của mình đi vào.

Lúc này đã là mười một giờ trưa, những khách đến đây du lịch đã sớm ra khỏi cửa, toàn hành lang yên tĩnh như không có người, Phùng Xuân không nhờ nhân viên phục vụ giúp, tự mình kéo hành lý từ từ đi tìm phòng, đến khi định mở cửa, cửa phòng phía đối diện lại mở ra.

Phùng Xuân rất tự nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, lại đối diện với Dương Đông từ trong phòng đi ra.

Mặc dù Phùng Xuân có biết trước Dương Đông lần này cũng ở đây, nhưng cho đến bây giờ chưa từng nghĩ bọn họ sẽ ở phòng đối diện nhau, lại còn chạm mặt ngay lúc này, may là bình thường cậu cũng coi như suy nghĩ cấp tốc, ăn nói thông minh, một chốc này, đúng là thoáng cái cũng không biết nên nói gì mới được, mở miệng chỉ gọi hai tiếng, “Anh Đông.”

Dương Đông vừa tắm xong, trên người còn mặc áo choàng tắm, cứ như thế bàn tay chống ở cửa vẫn không nhúc nhích mà nhìn cậu, không trả lời cũng không có ý đóng cửa lại. Ánh mắt kia của anh so với lần đầu tiên nhìn Phùng Xuân lại càng trần trụi thêm, lần trước chỉ là quan sát bề ngoài của Phùng Xuân, mà lần này, anh cứ như đang nỗ lực dùng ánh mắt cắt xẻo da thịt cậu, muốn nhìn thấu suy nghĩ lẫn linh hồn cậu.

Không khí giữa hai người lúc đó dường như đọng lại, khiến Phùng Xuân có cảm giác thở không nổi, cũng may, Dương Đông không nhìn quá lâu, ngay khi Phùng Xuân đã sắp kề cận ranh giới hít thở không thông, anh rốt cuộc ngoắc ngoắc khóe miệng, đáp, “Tới rồi.”

Phùng Xuân thật giống như con cá lại một lần nữa được thả về biển rộng, chỉ cảm thấy dưỡng khí lập tức về tới phổi mình, hít thở hai ngụm lớn, mà trong mắt Dương Đông, chính là khuôn mặt trắng nõn của Phùng Xuân trong nháy mắt anh vừa nói xong, biến thành đỏ bừng.

Phùng Xuân như thế, thoạt nhìn giống như đêm qua cậu vừa uống rượu đến say lòng người.

Anh  buông cánh tay đang vịn cửa xuống, mở cửa ra, đi về phía trước hai bước, như một ngọn núi ập tới che trước mặt Phùng Xuân. Thua kém đến 15cm chiều cao khiến Phùng Xuân theo bản năng ngẩng đầu nhìn Dương Đông, cậu muốn nói anh đến thật sớm, hoặc là nói đã lâu không gặp gì đó.

Nhưng Dương Đông lại không cho cậu cơ hội, anh trực tiếp vươn tay khoác lên vai cậu, cúi đầu ghé sát tai cậu, dùng giọng điệu hài hước chậm rãi nói, “Em thật sự là nhẫn nhịn nổi, nếu tôi không đến, em sẽ không liên lạc tôi luôn đi. Hửm?” Anh hừ nhẹ một cái, sau đó lại dùng tiếng nói khi vừa tắm xong, còn vương chút cảm giác ẩm ướt kêu một tiếng, “Xuân Nhi, lần thứ hai rồi.”

Trong một thoáng, Phùng Xuân cảm giác, như thể vô số pháo hoa nổ tung trên bầu trời, thanh âm của Dương Đông từ lỗ tai cậu truyền đến tim gan phèo phổi, cuối cùng thấm vào máu, theo đó sôi trào nổ tung.

Cậu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông này gần trong gang tấc, tim đập bình bịch cực kỳ kịch liệt. Người đàn ông này đang nói với mình, anh là đặc biệt vì mình mà đến sao?

Trong một tích tắc, cậu đã có cảm giác muốn nhón chân lên hôn môi, thậm chí cậu đã vươn ngón tay ra, nhưng lại cũng nháy mắt đó, cậu nghe thấy thanh âm Chương Thiên Hạnh vang dội sau lưng bọn họ, “Anh Đông.” Ý thức của Phùng Xuân nháy mắt trở về, trực tiếp lui về phía sau một bước.

Bầu không khí kiều diễm lập tức tan tác không còn sót một chút nào.

Dương Đông không hề bất mãn với động tác của cậu, thực ra, Phùng Xuân vừa rồi kìm lòng không đặng khiến anh cực kì vui sướng, anh nhìn cậu thật sâu, rồi mới dời tay khỏi vai vậu, quay đầu.

Chương Thiên Hạnh không nhìn Dương Đông, mà là chăm chú vào trên mặt Phùng Xuân, cứ như một con rắn độc đang lãnh tĩnh quan sát con mồi, thời thời khắc khắc chuẩn bị nhào lên cắn cậu một cái, Phùng Xuân biết, Chương Thiên Hạnh đã không còn kiên nhẫn, hắn không nhẫn nại được.

Dương Đông gật đầu với Chương Thiên Hạnh, nói câu, “Sớm.” Sau đó quay đầu lại thúc giục Phùng Xuân, “Xem xét thời gian tranh thủ nghỉ ngơi đi, buổi chiều có hoạt động.”

Phùng Xuân lúc này vội vã gật đầu nghe theo, lên tiếng chào Chương Thiên Hạnh xong, cũng không để ý hắn bận tâm hay không, tự mình mở cửa vào phòng. Đóng cửa lại, từ kính cửa cậu nhìn ra ngoài, thấy Dương Đông trực tiếp về phòng mình, Chương Thiên Hạnh hai ba bước đi theo, nhìn như muốn tranh luận gì đó với anh, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.

Nơi này cách âm quá tốt, Phùng Xuân cũng không có thói quen nghe lén, cậu khóa kĩ cửa phòng, trực tiếp gọi điện cho Lâm Dũng.

Hai người bọn họ rất ít liên hệ trực tiếp như vậy, cho nên Lâm Dũng nhận cuộc gọi tới cũng có chút kinh ngạc, cho là có chuyện gì phát sinh, “Đã xảy ra chuyện?”

“Không có.” Phùng Xuân hỏi y, “Dương Đông bình thường cũng đi theo bọn họ? Sao lại đến nơi này?”

Vừa nghe cái này, Lâm Dũng mới trầm tĩnh lại, “Anh ta sao mà có thời gian xúm lại cùng đám cậu ấm này được, đám phú nhị đại này ngoại trừ ôm một cái chức vụ nhàn tản sống phóng túng còn có thể làm được trò trống gì, Dương Đông anh ta mỗi ngày bận bịu quay như con quay, rất ít khi đi theo bọn họ.”

Phùng Xuân nghe thế, trong lòng như bóp thắt lại, thực sự mà vì cậu mà tới?

Lâm Dũng bên kia nói, “Anh ta bảo anh đi nghe ngóng hành tung của em, bằng không anh ta sao có thể mỗi ngày đều chạm mặt em. Bất quá,” Lâm Dũng dường như nhớ lại chút chuyện không bình thường, “Lần này thì không phải, là Chương Thiên Hạnh đặc biệt mời, em không hỏi anh còn không cảm thấy, rất kì quái nha, loại chuyện này Chương Thiên Hạnh cho tới bây giờ chưa từng mời Dương Đông, lần này sao lại phá lệ?”

Bên kia Chương Thiên Hạnh trừng mắt nhìn Dương Đông, cười lạnh, “Thật đúng là một khắc cũng không thiếu được, em nếu không tận mắt nhìn đến, e là vẫn không thể tin tưởng, anh Đông anh dĩ nhiên lại có lúc như vậy, buông thả công việc trong tay không làm, đi theo lăn lộn với đám thiếu gia vô dụng bọn em, chỉ vì gặp nó một lần.” Hắn giễu cợt nhìn chằm chằm áo choàng tắm trên người Dương Đông, “Đây là chực sẵn ở cửa, chờ nó đến đây đi.”

Dương Đông rất chán ghét kiểu nói chuyện thế này, anh cũng không phải người thích quanh co lòng vòng, gật đầu thừa nhận, “Phải, tôi là đặc biệt đến tìm em ấy.”

Chương Thiên Hạnh đâu ngờ tới Dương Đông cư nhiên thừa nhận, hắn cho rằng Dương Đông thế nào thì cũng muốn giấu diếm một chút, dù sao đó vẫn là bạn trai của em gái anh ta không phải sao? Đó là một tên diễn viên không lên được mặt bàn không phải sao? Còn nữa, vẫn là ngay trước mặt một người đã thích anh hơn hai mươi năm mà không có được là mình?

Mà Dương Đông hào phóng thừa nhận như vậy, tương đương với nói cho hắn biết, tôi chưa bao giờ để tâm đến cảm thụ của cậu.

Trào phúng trên mặt hắn chợt thu lại, nhìn chằm chằm Dương Đông hỏi, “Anh đây là nghiêm túc?”

Dương Đông tất nhiên là nghiêm túc, từ ngày đó anh từ nhà Phùng Xuân đi ra, anh biết Phùng Xuân không ghét anh, mà cảm tình với Chương Thiên Ái lại trở thành nguyên nhân Phùng Xuân không chấp nhận anh, anh chẳng phải là thiện nam tín nữ gì, huống chi Chương gia vốn có lỗi với anh, đào góc tường người ta anh cũng sẽ không có một chút áp lực tâm lý nào, cho nên, thăm dò của Chương Thiên Hạnh vừa đến, anh liền tung hứng theo luôn, để chặt đứt đường lui của Phùng Xuân, bằng không cái người tốt tính kia, e là vĩnh viễn cũng không bước được về phía anh.

“Phải, nghiêm túc.”

Điều này khiến đôi mắt của Chương Thiên Hạnh đều đỏ lên, thân thể hắn không kiềm chế được mà phát run, đang tức giận, thậm chí gân xanh trên cổ đều lộ ra, thoạt nhìn cực kì đáng sợ.

“Trách không được, thì ra là thật lòng.” Hắn nghiến răng nghiến lợi hận đến muốn xé xác Phùng Xuân, nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng, hỏi lại một câu đã từng hỏi, “Nó như thế, em…” Hắn muốn hỏi, em có chỗ nào không bằng nó?

Nhưng lời này, làm một đại thiếu gia Chương gia cao cao tại thượng, ngay cả là trong đêm đính hôn đó, đã thống khổ tuyệt võng đến cùng cực, hắn cũng nói không nên lời. Lòng tự trọng của hắn không cho phép.

Nhưng Dương Đông tuyệt không cho hắn một chút ảo tưởng nào, như vô số lần cự tuyệt trong quá khứ, anh nói, “Tôi không có cảm giác với cậu, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có, tôi đã nói nhiều lần rồi, việc này không liên quan tới người khác.”

Nhưng Chương Thiên Hạnh làm sao có thể cho rằng không có quan hệ gì, hắn thấy câu nói kia chẳng qua là để hắn không ghen ghét Phùng Xuân mà thôi. Nhưng hắn có thể không ghi hận sao? Là người này xuất hiện, Dương Đông mới thay đổi, một Dương Đông toàn tâm toàn ý công tác dĩ nhiên sẽ đi phim trường, biết dùng quan hệ chỉnh Ninh Viễn Tranh, sẽ đến tiệc sinh nhật đáng ghét của Chương gia, sẽ buông bỏ công việc đi xem đua xe.

Trong lòng hắn cười nhạt, đây cũng là vì Phùng Xuân, mà hôm nay, Dương Đông còn che chở cho nó.

Được rồi, anh che chở, tôi xem anh có thể che chở tới mức độ nào?

Hắn khống chế răng của mình rít ra một câu, “Tôi biết rồi.” Sau đó từ từ, dùng hết khí lực toàn thân, mở cửa đi ra ngoài. Dương Đông muốn gọi hắn quay lại nói gì đó, nhưng lại sợ phản tác dụng, liền ngừng miệng, thầm nghĩ, có mình bảo vệ, Chương Thiên Hạnh sẽ không dậy nổi sóng gió gì.

Phùng Xuân trong phòng nghe được tiếng cửa phòng đối diện lạch cạch mở ra, liền đi qua nhìn một chút, lại phát hiện Chương Thiên Hạnh vậy mà không có lập tức bỏ đi, mà là đứng trước cửa phòng cậu một hồi, mới rời đi, luồng ánh mắt oán độc đó, mặc dù cách một lớp kính cửa thật dày, cũng khiến người ta không rét mà run.

Phùng Xuân nói với Lâm Dũng đầu bên kia, “Chương Thiên Hạnh muốn bắt đầu, nhớ kỹ dẫn dắt hắn. Mặt khác, Từ Manh Manh có thể tìm thám tử các loại điều tra Chương Thiên Hạnh, xem xét tình hình của Chu Hải Quyên rồi tìm cơ hội đưa cho bà ta.”