Phương Bắc Có Giai Nhân

Chương 20




Đầu mùa xuân, Tử Yên đã đi rồi. Rời xa nơi đã ba năm gắn bó. Là ngôi trường này, thành phố này, để đến một nơi hoàn toàn xa lạ và mới mẻ.

Những bạn bè chung quanh cô giống như luôn luôn di chuyển, luôn lang bạt không ổn định. Cho nên Ôn Bắc Bắc cô đại để cũng như thế, vẫn đi theo ba mẹ du lịch bên ngoài, lại lựa chọn một nơi cần thiết để tiến hành khai quật chuyên nghiệp. Cuộc sống của cô có quy luật, nhưng cảm giác không được an toàn.

Trái lại, Tần Duẫn Chi không giống như vậy. Anh là người nắm dây diều, khiến cho người khác nhìn thấy được một sức mạnh vững vàng kiên định, khiến cho người ta cảm giác rằng anh luôn luôn ở đó, cho dù bạn có đi đến nơi nào, cho dù bạn có cách anh xa rất xa, thì chỉ cần quay đầu, chỉ cần muốn đi tìm, chỉ cần bạn muốn quay trở về, anh ấy nhất định sẽ ở yên đấy chờ bạn.

Cho nên, Ôn Bắc Bắc phải may mắn lắm, may mắn gặp được người kia, là Tần Duẫn Chi.

Sau cái lần uống rượu to gan thổ lộ ấy, Ôn Bắc Bắc thường xuyên nhớ tới buổi tối kia, dù rằng ký ức cũng không phải liền mạch rõ rang, dù rằng dường như trong không gian luôn phảng phất mùi rượu nồng nàn say người như thế.

Cô nhớ tới, anh cúi đầu, giọng nói ôn hòa dịu dàng. Anh nói Ôn Bắc Bắc, em không thể nào hối hận. Rồi lại càng nhớ tới sự mềm mại, cánh môi hơi lạnh, chạm vào cô…

Sau đó, mặt Ôn Bắc Bắc sẽ bị đốt đến đỏ hồng, lắc mạnh đầu, ép mình phải ngừng ngượng ngùng thế này lại.

Kỳ thật sau sự kiện ấy, hai người cũng sẽ nắm tay, ôm, hôn môi giống những đôi tình nhân bình thường khác. Mà cả hai vốn chính là người yêu bình thường. Chỉ là một người trầm ổn điềm tĩnh, và một người khác trẻ con một chút xíu mà thôi.

Mọi hành động xuất phát từ con người Tần Duẫn Cho cho đến bây giờ đều là ‘vân đạm phong khinh’, ẩn nhẫn mà khắc chế. Cho nền, mặc dù lúc sa lưới tình yêu vẫn hôn môi, mi tâm, hôn hai má, bờ môi, nhưng cũng không giống như buổi đêm xâm nhập đầy mê say kia. Nhưng cho dù là như thế, mỗi lần đó, mặt Ôn Bắc Bắc cũng có thể đỏ đến mức chảy máu.

Ôn Bắc Bắc càng thích cọ cọ vào lòng Tần Duẫn Chi, sau đó tự đọc sách. Cô có thể cảm nhận được trái tim anh lỡ nhịp một phen. Loại cảm giác này thực tốt.

Năm thứ tư, giống như mọi sinh viên của ngành khảo cổ, Ôn Bắc Bắc quyết định tiếp tục học lên Nghiên cứu sinh. Thành tích của cô rất tốt, có thể bảo lưu. Không có việc gì quan trọng lắm, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè cô đều muốn ra ngoài thực tập để khảo sát, đôi khi còn cùng ba mẹ du lịch. Mỗi ngày trôi qua đều như vậy.

Chỉ duy có một điều không giống, đó là chầm chậm trưởng thành. Mà những người bạn bên cạnh cô cũng bắt đầu có những lựa chọn riêng cho cuộc sống của mình.

Cuối cùng, Tứ Hỉ vẫn quyết định không học nữa, tốt nghiệp xong liền đi thi làm nhân viên nhà nước. Không phải là không thích hay là gì, khảo cổ đối với một người nữ mà nói, có lẽ thật sự rất mệt. Bố mẹ Tứ Hỉ đều là công nhân bình thường, không mong con gái mình quanh năm bôn ba bên ngoài, cũng lo lắng cô không thể lấy ai được. Nhân viên nhà nước vẫn là ổn định hơn.

Vì thế khóa khảo cổ năm này chỉ có bốn sinh viên nữ, hai người bỏ, chỉ còn lại Tiểu Mễ cùng Ôn Bắc Bắc. Mà mấy sinh viên nam trong ngành, tốt nghiệp xong cũng đã có quyết định khác. Bốn năm gian khổ là vậy, cũng không thể tránh được việc mỗi người một ngả.

Tiểu Mễ đến Thượng Hải học tiếp, rồi quyết định ở lại chốn đô thị phồn hoa kia để an cư lạc nghiệp. Ôn Bắc Bắc vốn tưởng rằng cô bạn mình chỉ đi bốn năm. Lúc đó, kể từ nay về sau chỉ có thể gặp người bạn thân nhất của mình ở những ngày lễ hay Tết nhất. Ôn Bắc Bắc có thể hiểu được thời điểm kết thúc. Thời gian cứ trôi qua như vậy, có khả năng hai người dần dần sẽ mất liên lạc.

Mùa tốt nghiệp, như là một mùa buồn bã nhất. Nó khiến mọi thói quen, tình cảm bạn gây dựng được trong bốn năm, sụp đổ chỉ trong chốc lát.

Ôn Bắc Bắc ở lễ tốt nghiệp mặc quần áo cử nhân. Ngày chụp ảnh tốt nghiệp hôm đó, mọi người đều buồn bã, dường như có những lời vẫn nói chưa xong. Mười mấy người một ngành, cùng vào tiết, cùng thực tập, suốt bốn năm trời, từ nay về sau bôn ba khắp nơi. Khó có được dịp, Ôn Bắc Bắc liền cùng bạn bè điên điên khùng khùng cả buổi, bày ra mấy tư thế chụp hình kỳ dị để lưu lại.

Một đám người điên ầm ĩ đến chạng vạng, liền gào lên muốn ăn cơm, rồi đi đến nhà hàng. Trên bàn cơm cũng ầm ĩ không thôi, toàn thay nước bằng rượu uống, chưa đến một tiếng đồng hồ sau đều ngã trái ngã phải. Bắc Bắc cũng không chịu nổi, bị ép uống không ít rượu. Cơm có ăn vào một chút, còn chưa tiêu. Lúc này Ôn Bắc Bắc đã dần vào trạng thái xỉn.

Mấy người kia còn ồn ào muốn đi KTV hát xuyên màn đêm, Ôn Bắc Bắc muốn thoát thân, nhưng vẫn bị lôi đi. Đến phòng mọi người lại uống rượu huơ tay huơ chân tùm lum. Đến khi Ôn Bắc Bắc thất tha thất thểu trở về nhà đã là qua nửa đêm.

Ba mẹ không có ở nhà, ma xui quỷ khiến cô leo lên lầu Tần Duẫn Chi. Lúc gõ cửa nhà Tần Duẫn Chi, lực có vẻ rất mạnh, gần như muốn đập cửa ầm ầm ầm. Cửa mở, nhìn thấy Tần Duẫn Chi, đương mặc quần áo ở nhà màu xám, gương mặt vẫn tuấn tú như trước, mang theo hương vị của sách.

Bắc Bắc nhe răng cười, mặc quần áo cử nhân rộng thùng thình, uống rượu xong hai má hồng hồng, lao thẳng vào lòng Tần Duẫn Chi. Tần Duẫn Chi có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ biết bữa tiệc tốt nghiệp ngày hôm nay hẳn sẽ khiến cô bé này quá chén lần nữa. Anh với tay ra đằng sau đóng cửa lại, sau đó vừa ôm lấy Ôn Bắc Bắc đến chỗ ghế sofa, vừa dịu dàng hỏi: “Uống nhiều lắm hả em?”

Ôn Bắc Bắc phấn khởi dụi dụi vào ngực anh, trả lời một câu không lien quan: “Tần Duẫn Chi, em tốt nghiệp.”

Đặt cô ngồi xuống ghế, sửa thế ngồi đàng hoàng, Tần Duẫn Chi mới ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, “Cho nên?”

“Cho nên, em không cần anh phải đợi nữa! Chúng ta có thể cho toàn thế giới biết mình đang bên nhau đó!” Cô kích động quơ quơ tay.

Tần Duẫn Chi bật cười, “Nhóc con, còn toàn thế giới gì. Em đấy, mỗi lúc uống vào lại hoạt bát hơn nhiều lắm.” Tay anh sửa sang lại mái tóc rối vì chạy nhanh của cô, trong ánh mắt là yêu chiều không gì có thể so sánh được. “Kỳ thực, anh cũng không bao giờ để ý ánh mắt của người khác thế nào, cũng không cần em phải tốt nghiệp hay không. Nhưng là Bắc Bắc, con đường của em còn rất dài, anh không muốn người khác đến quấy rầy thế giới đó của em. Tình cảm của em, anh đã tiếp nhận từ rất lâu rồi.”

Ôn Bắc Bắc giang hai cánh tay, mở miệng: “Ôm một cái.”

Người đàn ông trước mặt nhìn cô, bật ra nụ cười sang sảng khó có được, sau đó ôm chặt lấy cô, nói ở bên tai: “Qua một thời gian ngắn nữa, cùng anh về nhà?”

“Đây không phải là nhà anh hả?”

“Về nhà bố mẹ anh.”

“Á?”

“Ừ, mang em đi gặp ba mẹ chồng.”